Một giờ chiều, Chiến Quốc Hùng và Dương Phượng Tình mang theo canh được hầm nóng, lại một lần nữa tới bệnh viện, đến khi vào phòng bệnh thì thấy Chiến Bắc Thiên đang tựa vào thành giường xem tài liệu, một tay cứ chốc chốc là lại vuốt tóc Mộ Nhất Phàm.
Mộ Nhất Phàm đang ngủ say, nhưng hai tay vẫn ôm chặt Chiến Bắc Thiên không buông, dường như sợ Chiến Bắc Thiên sẽ biến mất không bằng.
Chiến Bắc Thiên thấy bọn họ đi tới, khẽ cất tiếng chào: “Ông, mẹ.”
Dương Phượng Tình hạ giọng hỏi: “Còn đau đầu không? Mẹ hầm canh cá cho hai đứa, giờ có muốn ăn luôn không?”
“Đợi Mộc Mộc tỉnh lại rồi ăn sau.”
Đó giờ Chiến Bắc Thiên là người nói một không hai, Dương Phượng Tình cũng không nói gì nữa, múc một bát canh cá cho Mộ Nhất Hàng, sau đó bưng ra ngoài phòng khách.
Chiến Quốc Hùng liếc mắt nhìn tài liệu trong tay Chiến Bắc Thiên: “Cháu vừa mới tỉnh lại sao không nghỉ ngơi một chút, chuyện công ty đợi xuất viện rồi giải quyết sau cũng được mà.”
“Không sao ạ.”
Chiến Bắc Thiên nói ngắn gọn mà cương quyết, thậm chí còn lộ ra khí thế không muốn bị người khác quấy rầy.
Chiến Quốc Hùng nheo mắt lại.
Thằng cháu ông từ sau khi tỉnh lại, khí thế dường như còn ổn trọng bình tĩnh hơn cả trước đây, dường như con ngươi đen sâu thẳm kia đã trải qua vô số năm tháng gột tẩy và lắng đọng, so với trước đây còn bén nhọn hơn, trí tuệ mà bình tĩnh, dường như không có bất cứ chuyện gì có thể khiến nó gợn sóng.
Chiến Quốc Hùng không làm phiền hai người nghỉ ngơi nữa, ra phòng bệnh ngồi trong chốc lát rồi cùng Dượng Phượng Tình rời đi.
Đến ba giờ chiều, năm người Tỉnh Quân Lâm trước đó bị đuổi về nhà nghỉ ngơi không hẹn mà cùng xuất hiện ở phòng bệnh.
Lúc này, Mộ Nhất Phàm đã tỉnh lại, bưng bát canh nóng hổi lên, cùng Chiến Bắc Thiên anh một muôi em một muôi, động tác vô cùng thân mật.
Nhìn hai người họ âи áι như vậy, nhóm Tỉnh Quân Lâm cũng yên tâm phần nào.
Trước đó nghe Thẩm Khâm Dương nói Mộ Nhất Phàm và Chiến Bắc Thiên đến với nhau, bọn họ còn không mấy tin tưởng Mộ Nhất Phàm thay đổi nhanh như vậy, thầm nghĩ không biết có phải Mộ Nhất Phàm nhất thời ham của lạ, nên mới có thể ở bên Chiến Bắc Thiên vốn là đàn ông hay không.
Nhưng nhìn Mộ Nhất Phàm không ăn không ngủ mà trông chừng bên cạnh Chiến Bắc Thiên, ngay lập tức họ bị Mộ Nhất Phàm thuyết phục, cái cậu chàng từ nhỏ đã được nâng niu cưng chiều kia cũng biết đau lòng cho người khác, thật không phải chuyện dễ dàng gì, tự đáy lòng muốn chúc phúc cho họ.
Viêm Lỗi thấy hai người Chiến Bắc Thiên ăn tương đối rồi, mới lên tiếng trước tiên: “Bắc Thiên, chuyện ông với Mộc Mộc sao lại không nói cho chúng tôi biết một tiếng, hại chúng tôi sốt ruột thay cho ông.”
Chiến Bắc Thiên uống một cốc nước nóng, lấy khăn lau miệng, thản nhiên nói: “Tối hôm ấy sau khi ăn xong định nói, nhưng lại bị Cảnh Phong ςướק lời.”
Vưu Cảnh Phong vội giải thích: “Tôi không biết hai người đã đến với nhau, nếu không tôi đã không làm chuyện như vậy.”
Mộ Nhất Phàm chỉ hừ nhẹ: “Chỉ nói một câu mà muốn em tha thứ cho hành vi kia của anh, không đời nào!!”
Vưu Cảnh Phong nhìn ra Mộ Nhất Phàm không tức giận thật, liền hùa theo: “Ông tướng ơi, ông muốn con làm gì thì mới tha thứ ạ?”
Mộ Nhất Phàm nhìn biểu hiện của anh mà thỏa mãn cười: “Đợi em với Bắc Thiên kết hôn, anh phải lo cho hôn lễ của bọn em đó.”
Vưu Cảnh Phong sảng khoái đáp ứng: “Không thành vấn đề.”
Những người khác nghe vậy thì cười to.
Chiến Bắc Thiên nhếch môi, dưới tâm tình vui vẻ, hết sức sảng khoái mà ký tên xuống tài liệu.
Trang Tử Duyệt ho nhẹ một tiếng: “Mộc Mộc, anh ông còn ở bên ngoài phòng khách kìa.”
Mộ Nhất Phàm ngớ người ra, nhìn cửa phòng còn chưa đóng, mặt biến sắc, vội buông đôi đũa trong tay xuống, lao ra ngoài phòng, sau đó đóng cửa lại, khiến mọi người trong phòng được một trận cười ầm.
Bên ngoài phòng khách, Mộ Nhất Hàng đang tựa vào sofa chợp mắt nghỉ ngơi.
Mộ Nhất Phàm rón rén đi tới ngồi xuống, nhìn gương mặt nghiêm túc của Mộ Nhất Hàng, ngón tay nhẹ nhàng chọc lên cánh tay anh trai: “Anh.”
“Ơi.” Mộ Nhất Hàng từ từ mở mắt ra nhìn anh.
Mộ Nhất Phàm dè dè dặt dặt hỏi: “Anh, ban nãy anh có nghe thấy không?”
Mộ Nhất Hàng thản nhiên hỏi ngược lại: “Nghe thấy cái gì?”
“Chuyện của em và Bắc Thiên ấy.”
“Chuyện gì của em và Bắc Thiên cơ?”
Mộ Nhất Phàm nhìn Mộ Nhất Hàng chẳng buồn chau mày tới một cái, liền hiểu nhất định là Mộ Nhất Hàng đã nghe thấy chuyện anh vừa nói trong phòng, bởi vì theo như những gì anh biết về anh trai mình, nếu anh trai anh gặp chuyện gì đó không biết rõ, chắc chắn sẽ lộ ra một vài biểu cảm nhỏ, ví dụ như chau mày hoặc nheo mắt, hé miệng,.. nhưng giờ vẻ mặt anh trai lại điềm nhiên như không, hiển nhiên đã là đã biết rõ chuyện này.
Anh hít sâu một hơi, nghiêm túc nói: “Anh, em yêu Bắc Thiên, không phải là anh em yêu thương nhau đâu, mà là yêu giữa người yêu với người yêu, giống như anh và chị dâu ấy, giờ bọn em đang hẹn hò với nhau, sau này có thể sẽ ra nước ngoài kết hôn, thậm chí còn tổ chức đám cưới, nhưng mà trước đó, em hy vọng được anh và bố mẹ đồng ý.”
“Yêu giữa người yêu với người yêu?” Mộ Nhất Hàng nheo mắt lại, nghiêm túc nhìn Mộ Nhất Phàm: “Mộc Mộc, em có biết mình đang nói gì không?”
“Em biết mình đang nói gì, anh, em nghiêm túc đó, cả đời này em chỉ yêu mình Bắc Thiên thôi.”
“Mộc Mộc, em là đàn ông con trai, ở bên một người đàn ông khác, sẽ bắt gặp rất nhiều ánh mắt khác thường của mọi người, em có chịu được người khác chỉ trỏ với mình không? Em dám thoải mái nắm tay Bắc Thiên đi trên đường không?”
Mộ Nhất Phàm mở to mắt nhìn anh: “Em còn hôn Bắc Thiên ngay giữa đường kia mà, nắm tay có là gì chứ, còn lâu em mới thèm để ý tới ánh mắt của người khác.”
Mộ Nhất Hàng: “…………”
Mộ Nhất Phàm hỏi: “Anh, anh không phản đối chúng em chứ?”
“Em nghĩ anh phản đối có tác dụng không?”
Mộ Nhất Phàm nói thẳng: “Vô dụng.”
Mộ Nhất Hàng: “……….”
“Nhưng mà, không được anh và bố mẹ chúc phúc, em không vui cho được, anh và bố mẹ là người thân của em, nếu mọi người không chấp nhận được người em yêu, sao em vui được đây.”
Mộ Nhất Hàng chau mày: “Trước đó em vì chuyện của Bắc Thiên mà rầu rĩ suốt à?”
Mộ Nhất Phàm gật đầu: “Lúc đó bởi vì em không biết có nên ở bên Bắc Thiên không nên mới buồn, sau đó em nghĩ rất nhiều, cũng xoắn xuýt hồi lâu, mới quyết định đến với anh ấy, cho nên em không phải tùy tiện ở bên Bắc Thiên đâu.”
Mộ Nhất Hàng nghiêm túc nói: “Mộc Mộc, anh nhìn em và Bắc Thiên lớn lên, thằng bé đối xử với em thế nào, trong lòng anh biết rõ, cũng hiểu rõ tình cảm Bắc Thiên dành cho em, cho nên, anh không phản đối em với Bắc Thiên ở bên nhau, mà ngược lại, có Bắc Thiên chăm sóc cho em, anh hết sức yên tâm, chỉ cậu ấy mới có thể để em sống cuộc sống vô ưu vô lo, mà anh chỉ lo cho em, em thật sự quyết định vậy sao? Không hối hận ở bên Bắc Thiên chứ? Em thực sự muốn ở bên một người đàn ông cả đời sao?”
Đây là những lời xuất phát từ đáy lòng anh, nếu Mộ Nhất Phàm chọn ở bên một người đàn ông hoặc phụ nữ khác, anh ngược lại còn cảm thấy lo cho nửa đời còn lại của Mộ Nhất Phàm, có thể giao em trai cưng cho Bắc Thiên, anh rất an tâm.
Đương nhiên, đây cũng không đồng nghĩa anh đồng ý cho hai người đàn ông đến với nhau, chỉ là đối phương là Chiến Bắc Thiên, là một trường hợp ngoại lệ, anh biết Bắc Thiên có thể mang lại hạnh phúc cho em trai mình.
Đây cũng là lý do vì sao lúc anh nghe Nhất Tuyết sắp kết hôn với Bắc Thiên, lại ngạc nhiên tới vậy, hơn nữa, nếu như đổi lại là Mộ Nhất Tuyết nói muốn ở bên Bắc Thiên, nhất định anh sẽ cực lực phản đối, bởi vì anh biết Chiến Bắc Thiên không yêu Mộ Nhất Tuyết.
“Em chắc chắn.” Mộ Nhất Phàm không ngờ Mộ Nhất Hàng lại dễ dàng đồng ý cho họ như vậy, kích động nói: “Anh, em không thể hứa trước với anh điều gì, nhưng em có thể dùng cả đời để chứng minh lựa chọn lần này của mình, em tuyệt đối sẽ không hối hận.”
Mộ Nhất Hàng nhìn ra được Mộ Nhất Phàm quyết tâm, vỗ vỗ mu bàn tay anh: “Anh tôn trọng sự lựa chọn của em.”
Thật ra, từ rất nhiều năm trước, anh đã nhìn ra Chiến Bắc Thiên có tình cảm khác thường với Mộ Nhất Phàm, nhưng anh không nói ra, cũng không ngăn cản, anh nghĩ Mộ Nhất Phàm chậm hiểu không thể nào nhận ra tình cảm của Chiến Bắc Thiên, sau đó anh cứ chờ đợi, chờ xem rốt cuộc Mộ Nhất Phàm có thể đáp lại tình cảm của Chiến Bắc Thiên không, hay là sẽ chạy trốn, nhưng mà rốt cuộc ngày này rồi cũng tới, cho nên anh đã chuẩn bị tâm lý cho ngày này rất nhiều, dù sao thì ước nguyện ban đầu của anh vẫn là muốn nhìn Mộ Nhất Phàm có thể kết hôn sinh con.
Mộ Nhất Phàm mừng rỡ nhìn Mộ Nhất Hàng: “Anh, anh thực sự đồng ý chuyện của em và Bắc Thiên sao?”
“Ừ.” Mộ Nhất Hàng vuốt vuốt tóc em trai.
“Vậy bố và mẹ..”
“Anh sẽ thuyết phục bố mẹ.”
Mộ Nhất Phàm cao hứng ôm cổ Mộ Nhất Hàng, hôn lên mặt anh một cái: “Cảm ơn anh, hạnh phúc của em trông cậy vào anh cả đấy.”
Có Mộ Nhất Hàng hỗ trợ, chắc chắn bố mẹ anh sẽ không phản đối nhiều nữa.
“Anh, em vẫn còn chưa ăn no, em vào ăn tiếp đây.” Mộ Nhất Phàm vui vẻ nhảy tung tăng vào trong phòng.
Mộ Nhất Hàng thở dài thườn thượt.
Anh có cảm giác như phải gả con trai đi vậy.
Mộ Nhất Phàm vào trong phòng, liền bổ nhào tới chỗ Chiến Bắc Thiên: “Anh em không phản đối chúng ta.”
Chiến Bắc Thiên đã đoán được kết quả này từ trước, bởi vì Mộ Nhất Hàng vẫn luôn biết tình cảm của hắn dành cho Mộc Mộc, sở dĩ không ngăn cản, có lẽ là tin tưởng nhân phẩm của hắn, mà Mộ Nhất Hàng lại là một người anh rất cưng chiều em trai, với quyết định của em trai, anh ấy thường không phản đối, sẽ chỉ vạch ra một con đường chính xác trên lối sai để cho Mộ Nhất Phàm đi.
“Anh em đồng ý rồi, bố em chắc chắn sẽ không phản đối.” Mộ Nhất Phàm quay đầu nói với người bên cạnh: “Mấy anh chuẩn bị tiền mừng cho em đi.”
Thẩm Khâm Dương trêu chọc anh: “Xem bộ dạng ông kìa, nôn nóng gả đi tới vậy.”
Mộ Nhất Phàm còn lâu mới để ý anh ta dùng chữ “gả” đi kia: “Đương nhiên rồi, tôi phải nhanh chóng trói Bắc Thiên lại mà.”
Câu này khiến mọi người cười ầm lên.
Thẩm Khâm Dương cố ý nhắc để Mộ Nhất Phàm nhớ: “Người nhà họ Mộ ông đồng ý, nhưng chưa chắc nhà họ Chiến đã đồng ý đâu. Ông nghĩ xem lão Chiến cưng cháu trai mình như vậy, sao có thể để cho đứa cháu lớn ở bên đàn ông được.”
Mộ Nhất Phàm chợt im bặt.
Quả thật Chiến Quốc Hùng không dễ đối phó, trong hiện thực có khi còn tốn nhiều thời gian để ông cụ đáp ứng hơn, dù sao bây giờ anh cũng không có đứa con trai nào để dụ Chiến Quốc Hùng, nói không chừng cả đời ông sẽ không đồng ý.
Mộ Nhất Phàm căng thẳng nhìn Chiến Bắc Thiên.
Chiến Bắc Thiên cong môi lên: “Ông sẽ đồng ý thôi.”