Lúc người nhà họ Chiến và Mộ chạy tới phòng bệnh, Chiến Bắc Thiên đang hôn mê bất tỉnh nằm trên giường bệnh, gương mặt Mộ Nhất Phàm tiều tụy ngồi bên giường nắm chặt lấy tay Chiến Bắc Thiên.
Chiến Quốc Hùng trông thấy cảnh này, không lập tức quấy rầy họ, xoay người quay ra bên ngoài phòng khách phẫn nộ mắng đám trẻ chẳng biết phân biệt nặng nhẹ: “Mấy đứa lớn rồi, nên cho rằng mình có bản lĩnh đúng không? Chuyện lớn như vậy mà mấy đứa dám gạt trưởng bối chúng ta, nếu không phải có người trong công ty thông báo cho ta chuyện này, có phải mấy đứa định giấu giếm cả đời hay không?”
Nhóm Vưu Cảnh Phong, Tỉnh Quân Lâm, Viêm Lỗi, Thẩm Khâm Dương, Trang Tử Duyệt bình thường đều là lãnh đạo, chỉ có họ giáo huấn người khác, nhưng hôm nay đứng trước mặt Chiến Quốc Hùng, đến thở mạnh cũng không dám, ngoan ngoãn cúi đầu nghe giáo huấn.
Người nhà họ Chiến và Mộ hỏi bác sĩ kết quả kiểm tra, mà bác sĩ cũng bối rối không giải thích được, ông đã làm bác sĩ nhiều năm, nhưng chưa từng gặp hiện tượng này, rõ ràng không bị thương nghiêm trọng, hơn nữa kết quả kiểm tra cũng không làm sao, nhưng bệnh nhân mãi mà chưa tỉnh lại.
Thẩm Khâm Dương thân làm bác sĩ cũng rất khó chịu, bởi vì anh không thấy Chiến Bắc Thiên có vấn đề gì bất thường.
Chiến Quốc Hùng thấy nhóm Tỉnh Quân Lâm đều yên lặng không nói gì, lạnh lùng hừ một tiếng, xoay người quay trở lại phòng bệnh, nhìn Mộ Nhất Phàm gầy rộc đi, vô cùng đau lòng: “Mộc Mộc.”
Mộ Nhất Phàm nghe thấy giọng Chiến Quốc Hùng, quay đầu, nhìn thấy cụ ông vừa nghiêm nghị nhưng cũng rất hiền lành, vội đứng dậy chạy tới ôm, khổ sở nói: “Ông Chiến, đã năm ngày rồi mà Bắc Thiên vẫn chưa tỉnh lại, liệu anh ấy có không tỉnh lại nữa không?”
Chiến Quốc Hùng nhẹ nhàng vỗ lưng anh, an ủi: “Không đâu, Bắc Thiên sẽ tỉnh lại, trước khi ta tới đã tìm bác sỹ giỏi nhất, có uy tín nhất kiểm tra toàn diện cho Chiến Bắc Thiên, tin chắc vài ngày nữa nó sẽ tỉnh lại thôi, nhưng còn cháu, cháu xem nhìn cháu tiều tụy thế kia kìa? Nếu sau khi Bắc Thiên tỉnh lại, lại tới lượt cháu ngất xỉu thì làm sao bây giờ? Giờ cháu về nhà nghỉ ngơi đi, đợi đến khi Bắc Thiên tỉnh lại, chúng ta sẽ gọi điện báo cho cháu đầu tiên.”
“Cháu không sao, cháu muốn đợi Bắc Thiên tỉnh lại.”
Mộ Nhất Phàm muốn tận mắt nhìn Chiến Bắc Thiên tỉnh lại, cũng muốn người đầu tiên Chiến Bắc Thiên nhìn thấy sau khi tỉnh lại là anh, cho nên, anh không muốn về nhà nghỉ ngơi.
Chiến Quốc Hùng trầm mặt xuống: “Hồ đồ, cháu có biết cháu đang lấy thân thể mình ra để đùa giỡn không, ban nãy ta nghe Quân Lâm nói đã sáu ngày rồi cháu không được nghỉ ngơi tử tế, nếu cứ tiếp tục như vậy, sao cơ thể cháu chịu được đây? Nếu cháu không về, ta sẽ gọi người trói cháu về.”
Mộ Nhất Hàng cũng đi tới khuyên nhủ: “Mộc Mộc, nghe lời của ông Chiến đi, anh giúp em ở đây trông chừng, chỉ cần Bắc Thiên có dấu hiệu tỉnh lại, anh sẽ lập tức gọi điện thông báo cho em.”
“Em….”
Mộ Nhất Phàm đang muốn nói gì đó, chợt nghe thấy bên kia giường truyền tới giọng nói yếu ớt: “Mộc Mộc.”
Anh quay đầu lại, thấy đôi môi Chiến Bắc Thiên mấp máy không ngừng, trong miệng chỉ lặp đi lặp lại hai chữ “Mộc Mộc”, trong giọng nói lộ ra sự đau thương.
Mộ Nhất Phàm vừa vui vừa sốt ruột chạy về phía giường bệnh nắm lấy tay Chiến Bắc Thiên: “Bắc Thiên, em ở đây, em ở đây, anh mau mở mắt ra nhìn em một chút đi.”
Mộ Nhất Hàng phản ứng rất nhanh, lập tức gọi bác sĩ tới làm kiểm tra cho Chiến Bắc Thiên.
Những người khác nghe Chiến Bắc Thiên đã tỉnh lại, đều thở phào nhẹ nhõm.
Trong lúc bác sĩ đi tới, mí mắt Chiến Bắc Thiên giần giật như muốn mở ra, dường như là nghe thấy tiếng Mộ Nhất Phàm, sốt ruột muốn mở mắt ra, sau một hồi giãy giụa, mới chật vật mở mắt, đập vào mắt hắn là Mộ Nhất Phàm với đôi mắt đỏ quạch.
Trong mắt hắn hiện lên vẻ mê man nghi hoặc, ngay lập tức, trong con ngươi đen sâu thẳm hiện lên vẻ mừng rỡ, dùng hết sức toàn thân để nắm lấy tay Mộ Nhất Phàm.
Mộ Nhất Phàm thấy Chiến Bắc Thiên mở mắt, có giọt nước ở trong hốc mắt, lúc này đây cuối cùng cũng không kiềm nén được nữa mà lăn dài, kích động nói: “Bắc Thiên, anh tỉnh rồi, cuối cùng anh cũng tỉnh lại rồi.”
“Ừ.” Trong mắt Chiến Bắc Thiên chỉ có mình hình ảnh Mộ Nhất Phàm, bàn tay cũng càng nắm càng chặt, chỉ sợ buông tay ra rồi, Mộ Nhất Phàm sẽ biến mất.
Mộ Nhất Phàm vội hỏi: “Bắc Thiên, có phải anh thấy khó chịu ở đâu không?”
Bác sĩ đứng bên cạnh cũng hỏi: “Chiến tiên sinh, anh có cảm thấy đau đầu, khó chịu muốn nôn không?”
Chiến Bắc Thiên làm như không nghe thấy, đôi mắt không chớp mà khóa chặt trên người Mộ Nhất Phàm.
Bác sĩ: “…………”
Những người khác ở trong phòng cũng chú ý tới ánh mắt của hắn, nhưng mọi người không biết nên cũng không nghĩ nhiều.
Chiến Quốc Hùng và Mộ Nhất Hàng liếc mắt nhìn nhau không nói gì.
Mộ Nhất Phàm thấy hắn không nói gì, vội hỏi: “Bắc Thiên, anh có cảm thấy đau đầu, khó chịu, hay là buồn nôn không?”
“Không.”
Bác sĩ nói: “Chiến tiên sinh chắc không có gì đáng ngại, nhưng mà để đề phòng bất trắc, vẫn phải làm kiểm tra toàn diện.”
Mộ Nhất Phàm đồng ý gật đầu.
Thế nhưng, Chiến Bắc Thiên lại nắm chặt tay Mộ Nhất Phàm không buông.
Mộ Nhất Phàm không thể làm gì hơn là cùng Chiến Bắc Thiên đi làm kiểm tra.
Không bao lâu sau, bác sĩ Chiến Quốc Hùng mời tới cũng đi tới bệnh viện, lại một lần nữa làm kiểm tra cho Chiến Bắc Thiên, sau khi xác định không có gì đáng ngại, mọi người mới chính thức yên tâm.
Bởi Chiến Bắc Thiên vừa mới tỉnh lại, bác sĩ kiến nghị để Chiến Bắc Thiên nghỉ ngơi cho tốt rồi mới ăn cơm, những bạn thân tới thăm Chiến Bắc Thiên cũng không làm phiền hắn nghỉ ngơi nữa mà rời khỏi bệnh viện.
Bởi vì mấy ngày này nhóm Tỉnh Quân Lâm luôn ở trong viện trông chừng Chiến Bắc Thiên, Chiến Quốc Hùng cho họ về nhà nghỉ ngơi.
Mộ Nhất Phàm lại không nỡ rời đi, nắm chặt tay Chiến Bắc Thiên không muốn buông ra.
Chiến Bắc Thiên cũng không muốn Mộ Nhất Phàm quay về, liền nói với Chiến Quốc Hùng: “Ông, giường ở đây lớn như vậy, Mộc Mộc có thể ngủ lại đây.”
Giọng nói thản nhiên trầm ổn khiến người ta không thể phản đối, từ trước tới giờ Chiến Quốc Hùng vẫn luôn bó tay trước đứa cháu trai, cũng không nói gì.
Dương Phượng Tình nói: “Bố, để Mộc Mộc ở lại chăm sóc Bắc Thiên đi.”
Chiến Quốc Hùng gật đầu.
Mộ Nhất Hàng nói: “Ông Chiến, cô Dương, hôm nay để cháu ở lại đây trông chừng cho, có chuyện gì cháu sẽ thông báo cho mọi người.
Chiến Quốc Hùng chau mày: “Vậy sao được, công ty cháu còn có một đống việc cần cháu xử lý mà.”
“Cháu đã bảo thư ký đưa những tài liệu cần xử lý tới bệnh viện rồi, cháu ở lại viện xem tài liệu cũng được.
Dương Phượng Tình cũng không khách sáo với anh: “Nhất Hàng, vậy phiền cháu ở lại đây trông chừng, cô và bố về nhà trước, buổi trưa sẽ nấu canh tới đưa cho mấy đứa Bắc Thiên bồi bổ thân thể.”
“Vâng ạ.”
Bọn họ vừa đi, cửa phòng bệnh đóng lại, Mộ Nhất Phàm không nhịn được nữa, vội cởi giày ra bò lên giường, ôm chặt lấy Chiến Bắc Thiên đang tựa ở thành giường: “Bắc Thiên, anh có biết em sợ anh không tỉnh lại đến nhường nào không.”
Chiến Bắc Thiên ôm lấy cậu chàng vừa nhào tới, hôn lên trán anh, đột nhiên, đôi bàn tay siết chặt, ra sức ôm lấy người trong lòng, không khỏi lẩm bẩm nói: “Là thật, là thật, là em thật.”
Mộ Nhất Phàm ngẩng đầu: “Sao cơ? Anh vừa nói cái gì?”
Chiến Bắc Thiên không trả lời anh, chỉ ôm anh gọi: “Mộc Mộc….”
“Ơi? Sao vậy?”
“Mộc Mộc…”
“Ơi…”
“Mộc Mộc…”
Mộ Nhất Phàm nhìn ra Chiến Bắc Thiên đang sợ mất đi mình, chỉ cần Chiến Bắc Thiên gọi một tiếng, anh cũng sẽ đáp lại một tiếng, mãi đến khi Chiến Bắc Thiên xác nhận anh vẫn mạnh khỏe không có vấn đề gì mới thôi.
“Bắc Thiên, em ở đây, em không sao, em vẫn sẽ ở bên cạnh anh, anh đừng lo nhé, có được không?” Anh nắm tay Chiến Bắc Thiên đặt lên иgự¢ mình: “Anh cảm nhận được không? Cơ thể em nóng nè, trái tim cũng đang nhảy nhót, cho nên, em vẫn còn sống rất khỏe mạnh, được anh bảo vệ như thế, nên em không bị xe đâm vào.”
Chiến Bắc Thiên cúi đầu ra sức hôn lên khóe môi hơi cong của Mộ Nhất Phàm: “Huề rồi nhé.”
“Huề cái gì?” Vẻ mặt Mộ Nhất Phàm thắc mắc.
Chiến Bắc Thiên cong môi: “Lúc em loại trừ hết virus tang thi rồi hôn mê bất tỉnh, không biết lúc ấy anh sợ em không tỉnh lại tới nhường nào, cho nên lúc này em cũng phải lo cho anh một lần, để em biết khi đó anh sốt ruột và bất lực tới mức nào, thậm chí còn cảm thấy mình thật vô dụng, chẳng làm được cái gì, chỉ có thể ngồi bên giường lặng lẽ đợi.”
Mộ Nhất Phàm chợt trợn trừng đôi mắt, trong mắt tràn đầy sự khó tin, giọng như bị nghẹn mất, qua hồi lâu mới khó khăn cất tiếng hỏi: “Anh.. anh vừa nói cái gì? Anh lặp lại một lần nữa đi.”
Chiến Bắc Thiên ở hiện thực thế mà lại nói anh là tang thi, còn nói những chuyện đã xảy ra trong tiểu thuyết, đây là chuyện gì chứ?
Phải rồi, Chiến Bắc Thiên từng đọc tiểu thuyết anh viết, mà không, không đúng, trong tiểu thuyết của anh vẫn còn chưa viết tới phần này, sao Bắc Thiên biết được chứ?
Chiến Bắc Thiên siết chặt vòng tay ôm, khó khăn đè nén sự kích động mà hôn lên trán Mộ Nhất Phàm: “Mộc Mộc, cuối cùng em cũng đã quay về bên anh.”
Mộ Nhất Phàm trợn to mắt nhìn hắn: “Anh.. Anh là Bắc Thiên? Là Bắc Thiên trong tiểu thuyết?”
“Ừ.”
Mộ Nhất Phàm không dám tin: “Sao.. sao có thể? Sao anh lại xuất hiện ở đây?”
Chiến Bắc Thiên chợt chau mày lại: “Chẳng lẽ em không muốn gặp lại anh?”
“Đương nhiên không phải rồi.” Mộ Nhất Phàm nôn nóng giải thích: “Sao em lại không muốn gặp lại anh chứ, anh có biết lúc em quay về hiện thực không tìm thấy anh, đã thương tâm khổ sở tới nhường nào không, trong lòng như đã ૮ɦếƭ đi một nửa, thế nhưng, em không tìm được cách quay trở về tiểu thuyết, cũng không tìm được dấu vết em đã từng xuyên vào đó, em đành phải coi chuyện trong tiểu thuyết là một giấc mơ, một giấc mơ dài thật dài, ngay cả Tử Duyệt và Khâm Dương sau khi nghe kể cũng cho rằng em đang nằm mơ, nhưng mà, mọi chuyện giữa chúng ta chân thực như vậy, em không tin người mình yêu chỉ là một nhân vật hư cấu.”
Anh kể lại chuyện ngày đó gặp mặt Thẩm Khâm Dương và Trang Tử Duyệt ra: “Sau đó em tìm được người bệnh nhân mà Khâm Dương nói kia, tình huống của anh ta cũng tương tự với em, mà anh ta coi giấc mơ đó trở thành kiếp trước, cũng trở thành một chỉ dẫn, chỉ dẫn đi yêu người ở trong hiện thực, anh ấy còn bảo em nên cho mình một thời gian để suy nghĩ, cảm nhận suy nghĩ chân thực trong lòng mình, nhưng tuyệt đối không được bỏ lỡ, em làm theo lời anh ta, thực sự không tìm được đường quay trở lại bên anh, đợi mãi mà anh không xuất hiện, cũng biết anh không xuất hiện có lẽ sẽ không tồn tại trên đời này, cuối cùng em đành phải chọn không bỏ lỡ, không muốn mình phải hối hận.”