Chiến Bắc Thiên nhớ lại mình khi còn bé, khóe môi không khỏi cong lên: “Anh nói muốn bảo vệ em cả đời.”
Lúc đó hắn cũng không biết vì sao mình lại làm vậy, hắn khi đó chỉ mới sáu tuổi nhìn đứa bé trong lòng Triệu Vân Huyên, đột nhiên trong lòng lại dâng lên một suy nghĩ mãnh liệt muốn bảo vệ, muốn cậu bé này được vui vẻ, sau đó trước mặt toàn bộ khách khứa mà hứa sẽ bảo vệ cậu bé này cả đời.
Những lời hắn nói khiến người lớn bật cười, còn hỏi hắn có biết bảo vệ nghĩa là cái gì không? Có biết cả đời là cái gì không? Mọi người đều không để lời hắn nói vào trong lòng, chỉ có hắn là biết mình nghiêm túc.
Từ đó về sau, chỉ cần tan học, hắn lại chạy tới Mộ gia tìm Mộ Nhất Phàm, thậm chí còn nhân lúc bảo mẫu không để ý, bế bé Nhất Phàm về nhà họ Chiến chăm sóc, khiến mọi người nhà họ Mộ đều lo lắng, nhất là Mộ Nhất Hàng, thiếu điều bắt lấy hắn đánh cho một trận.
Mà biệt danh Mộc Mộc kia là hắn đặt, bởi vì trước kia hắn có biệt danh là Bắc Bắc, cho nên đặt cho Mộ Nhất Phàm biệt danh là Mộc Mộc, bởi vì Nhất Nhất và Phàm Phàm đều không dễ nghe như Mộc Mộc, dần dà, mọi người đều bắt chước hắn gọi anh là Mộc Mộc.
Nhưng bản thân Mộc Mộc không biết ai đặt biệt danh này cho mình, từ nhỏ đã quen mọi người gọi anh như vậy, cũng không hỏi tên này từ đâu ra.
Ánh mắt Mộ Nhất Phàm ngẩn ra, không khỏi nhớ tới lúc mình xuyên vào tiểu thuyết, Chiến Bắc Thiên trong tiểu thuyết cũng từng đứng trước mặt mọi người ở Mộ thị mà tuyên bố như vậy.
Viền mắt anh nóng lên, giọng khàn khàn: “Cho tới tận bây giờ, anh vẫn chưa nuốt lời, anh đã làm được rồi.”
Anh sống vô lo vô nghĩ từ nhỏ tới giờ, không thể thiếu Chiến Bắc Thiên luôn ở bên chở che, từ nhỏ muốn cái gì thì có cái đó, dù có không muốn thì Chiến Bắc Thiên vẫn sẽ đưa đồ tới trước mặt anh, để anh không phải thiếu thứ gì, cũng không phải băn khoăn chuyện chi, chỉ cần anh muốn làm, nếu không phải chuyện gì xấu thì Chiến Bắc Thiên sẽ giúp đỡ tới cùng.
Giờ nghĩ lại, những chuyện Chiến Bắc Thiên đã làm, anh đếm mãi không xuể, còn anh thì sao, anh lại chưa từng làm gì cho Chiến Bắc Thiên.
Chiến Bắc Thiên nghe thấy giọng anh lạ thường, dường như muốn khóc, bèn vội vàng hỏi: “Sao vậy?”
Hắn sờ lên khóe mắt ướt nước của Mộ Nhất Phàm: “Sao lại khóc?”
Mộ Nhất Phàm chôn đầu trong lòng Chiến Bắc Thiên, lau nước mắt: “Bị anh làm cảm động nên khóc, anh phải vui vẻ mới đúng chứ.”
Chiến Bắc Thiên chau mày: “Em khóc như vậy, sao anh vui được đây.”
“Không phải em đã nói rồi sao? Người có thể khiến em thích phải thương em cưng chiều em, hơn nữa còn phải xem người đó có thể làm rung động em được hay không, mà anh lại làm dễ dàng như vậy.”
Chiến Bắc Thiên vừa cao hứng lại vừa đau lòng, cúi đầu hôn lên mắt anh: “Đồ ngốc.”
Hắn làm tất cả cho Mộ Nhất Phàm, không phải để Mộ Nhất Phàm cảm động, mà là trong lòng hắn chỉ đơn thuần mong chàng trai này có thể vô lo vô nghĩ cả đời, đây là tâm nguyện lớn nhất của hắn.
“Bắc Thiên, có anh thật là tốt.” Mộ Nhất Phàm hít hà mùi hương dễ chịu trên người hắn, từ từ nhắm đôi mắt đã gần nửa tháng không được ngủ ngon.
Chiến Bắc Thiên nghe thấy nhịp thở đều đều của anh, khẽ điều chỉnh tư thế để Mộ Nhất Phàm có thể ngủ thoải mái hơn, còn về phần hắn, bởi vì Mộ Nhất Phàm đồng ý cho hắn cơ hội, cho nên tâm tình kích động đến tận bây giờ vẫn chưa thể bình tĩnh lại, nhìn người trong lòng mình đến khi mặt trời lên.
Sáu giờ rưỡi, hắn phải đứng dậy tới công ty họp từ sớm.
Nhân viên trong tập đoàn Chiến thị thấy Chiến Bắc Thiên vốn bị mọi người ngầm gọi là “La sát mặt lạnh” bữa nay lại mỉm cười đi làm thì đều ngẩn ra, ngỡ rằng mình vẫn còn nằm mơ chưa tỉnh lại, dụi dụi mắt xác nhận thêm lần nữa.
Trong phòng họp, nhân viên cấp cao không tập trung nghe Chiến Bắc Thiên đang nói gì, bởi vì ánh mắt mọi người đã hoàn toàn bị nụ cười trên môi Chiến Bắc Thiên thu hút sự chú ý, thậm chí còn nhỏ giọng bàn tán.
“Ông thấy không? Sếp cười kìa!” Một nhân viên cấp cao nói với đồng nghiệp bên cạnh: “Bao nhiêu năm như vậy, mà đây là lần đầu tiên tôi thấy sếp cười tươi rói như thế đấy.”
“Đây cũng là lần đầu tiên tôi thấy sếp cười, ông nói xem, có phải giông tố nửa tháng trước ngưng rồi không?”
Hơn nửa tháng trước, ngày nào Chiến Bắc Thiên cũng vác cái bản mặt lạnh lùng khó đăm đăm tới công ty, khiến tập đoàn Chiến thị cứ như bị cơn bão giật cấp mười hai quét qua, ai ᴆụng phải thì người đó xui, hơn nữa, dù họ có làm tốt công việc hay không cũng đều bị giáo huấn nghiêm khắc, lại còn bới lông tìm vết với các bản kế hoạch của họ, thậm chí còn thường xuyên yêu cầu làm lại, khiến cho mọi người ngày nào cũng thấp thỏm lo âu, chỉ sợ không cẩn thận chọc tới vị phật tổ này.
Phùng Dụ nghe các nhân viên xì xào bàn tán, khẽ chau mày, quay đầu nhìn về phía Chiến Bắc Thiên, lại thấy rõ ràng Chiến Bắc Thiên để ý thấy mọi người đang nhỏ giọng bàn tán nhưng chẳng lên tiếng ngăn cản, không khỏi tò mò rốt cuộc Chiến Bắc Thiên đã gặp chuyện vui gì.
Nhưng theo như anh đoán, hẳn là không tránh khỏi có liên quan tới cậu ấm nhà họ Mộ kia.
“Buổi họp dừng ở đây, tan họp.”
Chiến Bắc Thiên mở tập tài liệu trên mặt bàn ra, thế nhưng, mới xem được nửa phút đã bắt đầu ngẩn người, sau đó không tự chủ lại bật cười thành tiếng, khiến Phùng Dụ nhìn mà mắt muốn rớt khỏi tròng.
Anh ta theo Chiến Bắc Thiên đã nhiều năm, nhưng chưa từng thấy Chiến Bắc Thiên thất thần như vậy bao giờ, hơn nữa, lại còn cười khúc khích thế kia.
Phùng Dụ không nhịn được hỏi: “Sếp à, có phải anh gặp chuyện gì vui không?”
Chiến Bắc Thiên hờ hững liếc mắt nhìn anh ta, không trả lời, sau khi xem xong tài liệu, nhanh chóng ký tên, giao tài liệu cho Phùng Dụ, đoạn đứng dậy rời khỏi phòng họp.
Phùng Dụ thấy trên tài liệu thế mà lại ký hai chữ “Mộc Mộc”, lập tức đỡ trán, anh biết ngay là có liên quan tới cái cậu ấm nhà họ Mộ kia mà.
Anh vội đuổi theo: “Sếp ơi, anh ký nhầm tên rồi.”
Đây là lần đầu tiên Chiến Bắc Thiên phạm phải sai lầm lớn như vậy, khiến cho anh ta rất thắc mắc không biết rốt cuộc cái cậu Mộ kia đã làm gì sếp của họ? Thế mà có thể khiến sếp họ thất thường như vậy.
Chiến Bắc Thiên đang gọi điện cho Mộ Nhất Phàm liền giơ tay ra dấu “suỵt” với Phùng Dụ, sau khi điện thoại nối máy, gương mặt hờ hững liền trở nên dịu dàng: “Mộc Mộc, dậy chưa?”
Mộ Nhất Phàm ngáp một cái: “Rồi, lát em tới công ty tìm anh ăn trưa nhé.”
“Ừ, lái xe cẩn thận một chút.”
Chiến Bắc Thiên cúp máy xong liền quay đầu về phía Phùng Dụ, hờ hững hỏi: “Nghe thấy chưa?”
Phùng Dụ sửng sốt: “Nghe thấy cái gì ạ?”
“Mộc Mộc muốn qua đây ăn trưa.”
Phùng Dụ lập tức phản ứng: “À à, vậy bọn em mau chóng chuẩn bị thêm phần cơm.”
Chiến Bắc Thiên nhướn mày: “Tôi muốn cậu đặt bàn ở nhà hàng đối diện kia.”
Phùng Dụ chau mày: “Anh muốn ra ngoài ăn với Mộ thiếu gia ạ?”
Chiến Bắc Thiên nheo mắt lại: “Có vấn đề gì?”
“Có ạ.” Phùng Dụ bất chấp sống ૮ɦếƭ mà nói: “Sếp ơi, trước đó anh có hẹn với sếp Lưu ở tập đoàn Hoa An trưa nay sẽ dùng bữa ở Ninh Các, chúng ta không thể lỡ hẹn được.”
Họ có một hạng mục quan trọng cần đàm phán, tổng giám đốc không thể không tới.
Gương mặt Chiến Bắc Thiên chợt lạnh xuống: “Phùng Dụ, ngày đầu tiên cậu làm việc cho tôi, cậu có nhớ tôi đã nói gì không?”
Ngày đầu tiên Phùng Dụ đi làm, Chiến Bắc Thiên đã nói rõ, bất kể là chuyện gì, đều phải đặt Mộ Nhất Phàm lên hàng đầu, dù có hơn mười vạn tờ danh sách cần họ làm, cũng đều phải gạt sang một bên, xử lý cho tốt chuyện của Mộ Nhất Phàm, mới nói tới làm ăn.
Cũng may mà thực lực tập đoàn Chiến thị đủ mạnh mẽ hùng hậu, đứng hiên ngang sừng sững trong giới thương gia, nếu không Chiến Bắc Thiên ba ngày thì hai ngày lỡ hẹn, không biết đã đắc tội bao nhiêu người.
Phùng Dụ bất đắc dĩ thở dài: “Em bảo mấy nhân viên cấp cao đi ăn trưa với sếp Lưu vậy.”
Mộ Nhất Phàm đang trên đường tới không hề hay biết Chiến Bắc Thiên vì ăn cơm cùng anh mà gạt phắt chuyện làm ăn sang một bên, đến khi anh tới tập đoàn Chiến thị, Phùng Dụ vừa nhìn thấy anh liền thở dài thườn thượt, làm anh mờ mờ mịt mịt.
“Phùng Dụ làm sao vậy?”
“Không có gì đâu.” Chiến Bắc Thiên kéo anh qua rồi hôn lên trán anh: “Anh đặt chỗ ở nhà hàng đối diện rồi.”
Mộ Nhất Phàm mỉm cười ôm lấy cánh tay Chiến Bắc Thiên: “Chúng ta đi ăn thôi.”
Hai người cùng nhau vào thang máy chuyên dụng của tổng giám đốc mà đi xuống nhà hàng ở đối diện, bởi vì chỉ có hai người, cho nên cũng không vào phòng riêng, mà ngồi ở trong đại sảnh.
Mộ Nhất Phàm vừa chọn món xong thì nghe thấy có người gọi mình: “Anh Mộ.”
Anh ngẩng đầu, một cô gái xinh đẹp thoát tục đi tới trước mặt họ, anh không khỏi ngẩn ra, trong chốc lát mới nhớ cô gái này tên Ninh ௱ôЛƓ: “Dung… Ninh tiểu thư.”
Nụ cười trên mặt Chiến Bắc Thiên liền biến mất tăm mất tích, khôi phục lại vẻ lạnh tanh, dù chỉ là một ánh mắt cũng không bố thí cho Ninh ௱ôЛƓ.
Ninh ௱ôЛƓ mỉm cười: “Anh Mộ, đã lâu không gặp.”
Mộ Nhất Phàm đứng dậy: “Cô Ninh, đã lâu không gặp, cô cũng tới đây dùng bữa sao?”
Ninh ௱ôЛƓ là hàng xóm của anh, bởi vì nửa tháng qua anh ra ngoài du lịch, cho nên đã hơn nửa tháng rồi hai người không gặp mặt nhau.
Ninh ௱ôЛƓ giải thích: “Vốn là hẹn bạn tới đây dùng cơm, nhưng mà bạn tôi lại có việc không tới được, tôi ăn một mình thì buồn, nên muốn đổi sang ăn chỗ khác.”
Mộ Nhất Phàm khách khí hỏi: “Vậy cô có muốn ngồi xuống ăn cùng chúng tôi không?”
Gương mặt Ninh ௱ôЛƓ có vẻ do dự, dường như cũng muốn ở lại, ánh mắt bất tri bất giác nhìn về phía Chiến Bắc Thiên, thấy hắn không lên tiếng, thức thời lắc đầu: “Cảm ơn anh Mộ, nhưng tôi không làm phiền hai người thì hơn.”
Vốn Mộ Nhất Phàm cũng chẳng định giữ cô lại, thấy cô từ chối, cũng không tiếp tục giữ, khách sáo nói đôi câu cùng cô, đợi Ninh ௱ôЛƓ đi rồi mới ngồi xuống hỏi: “Bắc Thiên, anh gọi món gì?”
Chiến Bắc Thiên đóng quyển thực đơn trên bàn lại, nhạt giọng hỏi: “Sao không giữ cô ấy lại mà ăn?”
Mộ Nhất Phàm hỏi ngược lại: “Anh muốn em giữ cô ấy lại à?”
Chiến Bắc Thiên không nói gì.
Mộ Nhất Phàm trêu hắn: “Anh ghen đó à? Thật ra không cần phải như vậy, không phải em đã nói rồi sao? Trước đây chỉ là em nhầm tán thưởng thành thích mà thôi, ban nãy thấy cô ấy, trong nháy mắt em quên béng mất cô ấy tên gì, hơn nữa, em nhìn ra được, người cô ấy thích là anh, cho nên người nên ăn giấm là em mới phải chứ.”
Trước đây mỗi lần gặp Ninh ௱ôЛƓ, anh đều bận lo ngắm bộ dạng cô, nên không chú ý ánh mắt Ninh ௱ôЛƓ lần nào cũng dừng trên người Chiến Bắc Thiên, mới ban nãy, anh mới phát hiện ra ánh mắt Ninh ௱ôЛƓ nhìn Chiến Bắc Thiên có vẻ bất thường.