Đệ Nhất Thi Thê - Chương 272

Tác giả: Kim Nguyên Bảo

Rời khỏi cao ốc Mộ thị, Mộ Nhất Phàm ra khỏi thành B, với mục đích là muốn đi chọn nhẫn cho Chiến Bắc Thiên.
Dù sao thì giờ anh đã có nhẫn, không thể để Chiến Bắc Thiên tay không mãi được, cho nên nhân lúc rảnh rỗi, anh muốn mau chóng đi tìm nhẫn về cho Chiến Bắc Thiên đeo, để mọi người biết họ là một đôi, tránh cho có người muốn lăm le câu dẫn người đàn ông của anh.
Sau khi rời khỏi thành, Mộ Nhất Phàm đi tới thành trấn bên cạnh tìm cửa hàng vàng bạc, nhưng những cửa hàng vàng bạc xung quanh đây đều bị người ta ςướק sạch, không thể làm gì khác là đi xa hơn tìm.
Cũng may là anh có dị năng hệ quang, chỉ trong chớp mắt đã tới thành phố cách đó mấy trăm ki-lô-mét, cũng bởi vì anh là tang thi cao cấp, nên không cần vừa đi vừa đánh tang thi, cho nên, anh mau chóng tìm được cửa hàng vàng bạc ở đó.
Mộ Nhất Phàm mau chóng lấy đèn pin ra, đuổi hết đám tang thi cả người thối hoắc đi, sau đó từ từ tìm kiếm nhẫn cho Chiến Bắc Thiên đeo.
Bởi vì có rất nhiều kiểu dáng nhẫn, cũng rất nhiều cửa hàng, cho nên tìm mất hai ba giờ, anh mới tìm được trong một cửa hàng vàng bạc trong thành một chiếc nhẫn ưng ý.
Kiểu dáng chiếc nhẫn này hết sức đơn giản, ngoại hình trông như một chiếc thắt lưng cuốn lại, trông hết sức đặc biệt, chiếc dây lưng này có màu bạc trắng, mà mặt khóa được làm từ ngọc bích, đeo vào tay đàn ông, vừa hết sức cao quý lại vừa nền nã.
Tối quan trọng là, kích thước vô cùng phù hợp với Chiến Bắc Thiên, chỉ là, Mộ Nhất Phàm vẫn cảm thấy thiêu thiếu thứ gì đó.
Anh cầm đèn pin chiếu qua chiếu lại chiếc nhẫn, ngay lập tức, đôi mắt sáng lên, dùng dị năng hệ kim khắc bên trong chiếc nhẫn dòng chữ “Mộc Mộc LOVE Bắc Thiên” bằng chữ tự thể, chữ O trong đó được cách điệu thành hình trái tim, lúc này anh mới hài lòng cẩn thận cất nhẫn vào trong túi.
Mộ Nhất Phàm bước nhanh ra khỏi tiệm vàng bạc, chợt cảm thấy có gì đó không đúng.
Anh nhận ra ở thành thị này chỉ cảm nhận được sự tồn tại của tang thi cấp thấp, không thấy tăm hơi tang thi trung cấp trở lên đâu, đây là một chuyện rất bất bình thường.
Huống hồ, đây còn là một thành phố lớn trong nước, không có chuyện đến một tang thi trung cấp cũng không có, vậy đám tang thi trung cấp kia đi đâu hết cả rồi?
Lẽ nào đều bị dị năng giả Gi*t ૮ɦếƭ?
Mộ Nhất Phàm nghĩ không có khả năng này, muốn thăm dò tình huống, nhưng tang thi cấp thấp không có ý thức, không biết chuyện gì xảy ra.
Anh không thể làm gì hơn là vừa quay về, vừa kiểm tra sự tồn tại của tang thi, nhưng vẫn không cảm nhận được mùi của tang thi trung cấp.
Mãi đến khi về thành B, Mộ Nhất Phàm mới bỏ cuộc không điều tra nữa.
Anh quay về cổng lớn tòa nhà Mộ thị, vui vẻ lấy nhẫn ra nhìn, chỉ muốn đeo luôn cho Chiến Bắc Thiên.
Mộ Nhất Phàm mở to mắt nhìn đồng hồ treo trên tường phòng khách, thấy đã là hai giờ sáng, đành phải từ bỏ ý định mà đi lên tầng tám mươi.
Trong khoảnh khắc mở cửa phòng, anh ngửi thấy một mùi hơi quen thuộc trong bóng đêm, từ phía bên kia giường thoảng tới.
Ngay lập tức, anh nghĩ ra điều gì đó, khóe môi liền cong lên, mau chóng đóng cửa phòng lại, nhảy lên, bổ nhào về phía người ở bên kia giường.
Người nằm trên giường cảm nhận thấy có người lao tới, vội dịch sang bên cạnh giường.
Mộ Nhất Phàm liền ngã xuống khoảng không.
Người nằm trên giường trở mình, đè Mộ Nhất Phàm xuống dưới thân, khàn giọng hỏi: “Muốn hôn miệng, hay là muốn hôn môi.”
Mộ Nhất Phàm bật cười: “Hai cái này thì có gì khác nhau? Em chẳng chọn cái nào, muốn cái này cơ được không?”
“Em nói đi?” Đối phương giữ chặt tứ chi anh.
Mộ Nhất Phàm liền ՐêՈ Րỉ ư ư a a: “Nhẹ chút, nhẹ chút, đau quá, Chiến đại gia, anh làm đau người ta.”
Tiếng như ՐêՈ Րỉ lúc thân mật, cuối cùng Chiến Bắc Thiên không kiềm chế được nữa, vui vẻ bật cười thành tiếng, thả anh ra, đoạn bật đèn đầu giường, ánh đèn lập tức chiếu sáng giường hai người.
Hắn ngồi dậy tựa vào đầu giường, xoa xoa mái tóc lạnh như băng: “Đi đâu thế?”
Vốn là hắn muốn mang tới sự ngạc nhiên cho cậu chàng này, định ở bên bầu bạn cùng anh một tối, nhưng không ngờ đến nơi lại thấy căn phòng trống trơn, hơn nữa phải đợi gần ba giờ.
Mộ Nhất Phàm mau chóng bò dậy, nhào vào lòng người đàn ông của mình, tỏ vẻ thần bí cười: “Ra ngoài tìm cái hay lắm.”
Cũng may mà trước đó anh không tới tìm Chiến Bắc Thiên, nếu không không gặp được hắn anh sẽ rất thất vọng.
Chiến Bắc Thiên chau mày: “Cái gì hay?”
Điện thoại vệ tinh của Mộ Nhất Phàm không có chức năng ghi hình, anh bèn lấy điện thoại vệ tinh trong áo Chiến Bắc Thiên ra, mở camera, đặt ở bên giường, xác định có thể quay được hai người họ, mới quay về vị trí cũ ngồi.
Dưới ánh nhìn cháy bỏng của Chiến Bắc Thiên, anh lấy chiếc hộp nhỏ trước đó tìm được, từ từ mở ra, hỏi: “Đồng chí Chiến Bắc Thiên, anh bằng lòng trở thành bạn đời của em không? Dù em có là tang thi, dù em có bị con người xua đuổi muốn Gi*t hại, anh vẫn sẽ bằng lòng bên em không rời suốt cuộc đời, cho đến tận khi nhắm mắt xuôi tay chứ?”
Chiến Bắc Thiên nhìn anh nồng nàn, không nói có bằng lòng hay không, liền vươn tay ra.
Mộ Nhất Phàm cười hì hì, mau chóng đeo nhẫn cho Chiến Bắc Thiên, sau đó hôn chính xác lên môi hắn.
Chiến Bắc Thiên vừa hôn vừa hỏi: “Không phải là em cần nói thêm một câu “Anh có thể hôn bạn đời của mình”, sau đó để anh tới hôn em hay sao?”
Mộ Nhất Phàm vừa hôn vừa thở hổn hển nói: “Toàn là em chủ động hôn anh, cho nên quá trình không quan trọng, nếu anh tính toán như vậy, em sẽ nói một câu “Đồng chí Chiến Bắc Thiên, anh có thể làm bạn đời của anh được rồi”.”
“Cái người này…” Chiến Bắc Thiên dở khóc dở cười.
Dưới sự khiêu khích của Mộ Nhất Phàm, ánh mắt hắn cháy rực, liền đè người xuống dưới thân, mau chóng ૮ởเ φµầɳ áo đối phương, ra sức yêu thương anh.
Mãi đến khi mặt trời ngoài cửa nhô cao, ánh dương chiếu tới phòng, hai người mới dừng vận động.
Chiến Bắc Thiên ôm Mộ Nhất Phàm vào lòng, ngón tay đeo nhẫn nhẹ nhàng xoa xoa lên chiếc nhẫn trên ngón tay Mộ Nhất Phàm, chau mày nói: “Kiểu dáng nhẫn của chúng ta không giống nhau, không giống như nhẫn đôi.”
“Ai nói không giống nào.”
Mộ Nhất Phàm vừa dứt lời, chiếc nhẫn bạch kim trên tay anh từ từ trở nên giống nhẫn Chiến Bắc Thiên, mà kim cương nhỏ trên nhẫn biến thành mặt khóa, vô cùng hợp đôi với chiếc mặt khóa màu ngọc bích của Chiến Bắc Thiên.
“Sao? Giờ thế nào?”
Chiến Bắc Thiên hài lòng đặt bàn tay anh lên môi khẽ hôn: “Có muốn ngủ thêm một lát không?”
“Giờ em tràn trề tinh thần, không ngủ được.” Mộ Nhất Phàm trở mình, hai tay chống người, híp mắt hỏi: “Sao tối qua anh lại đột nhiên chạy tới chỗ em vậy? Có phải nhớ em quá không?”
“Không phải em nói anh chưa từng qua đêm chỗ em sao? Nên anh tới rồi này.” Chiến Bắc Thiên nhớ tới việc tối qua mình đợi suốt ba giờ, bèn hỏi: “Tối qua em đi tìm nhẫn gì mà lâu vậy? Có phải gặp chuyện gì không?”
“Không, chỉ là muốn tìm chiếc nhẫn đẹp nhất cho anh, nên thành ra về muộn, có phải anh đợi ở đây lâu lắm không? Phải rồi, hôm qua em còn gặp một chuyện kì lắm ấy.”
Mộ Nhất Phàm nghĩ tới chuyện hôm qua, liền lập tức ngồi dậy.
Chiến Bắc Thiên thấy sắc mặt anh có vẻ nghiêm túc, cũng ngồi dậy theo, hỏi: “Chuyện gì vậy?”
“Tối qua em đi qua vài thành trấn, nhưng lại không cảm nhận được sự tồn tại của tang thi trung cấp trở lên, dọc đường về cũng không cảm nhận được, giống như biến mất khỏi trái đất luôn ấy, kì ơi là kì.”
“Có khi nào thành trấn hôm qua em đi, vừa khéo không có tang thi trung cấp không?”
Mộ Nhất Phàm lắc đầu: “Không thể, hôm qua em tới thành T, cả thành phố lớn như vậy, đâu thể có chuyện đến một tang thi trung cấp trở lên cũng không có.”
Nghe anh nói vậy, Chiến Bắc Thiên cũng cảm thấy kì lạ: “Để lát nữa anh ra ngoài thành tìm.”
“Ừ, anh nhớ cẩn thận đấy.”
“Ừ.”
Đến giờ ăn sáng, Chiến Bắc Thiên liền dùng dịch chuyển không gian trong chớp mắt, rời khỏi căn phòng của Mộ Nhất Phàm, ra ngoài thành B thăm dò tình hình.
Sau khi hắn đi, Mộ Nhất Phàm liền xuống dưới tầng ăn sáng.
Sau khi ăn sáng xong, anh nhận được điện thoại của Chiến Bắc Thiên: “Tình hình giống như em nói, không thấy tang thi trung cấp trở lên đâu.”
Mộ Nhất Phàm hỏi: “Anh có nghĩ Chiến Nam Thiên giở trò gì không?”
Chiến Bắc Thiên không nói gì.
“Phải rồi, tốt nhất là anh tới Thủy Thành nhìn xem, em lo Chiến Nam Thiên sẽ phá hỏng Thủy Thành.”
Chiến Bắc Thiên khó hiểu: “Phá hỏng Thủy Thành? Ý em là Nam Thiên biết anh muốn lập doanh địa ở Thủy Thành?”
Nếu quả đúng là như vậy, vậy sao Chiến Nam Thiên có thể biết được? Ở kiếp trước hắn không làm như vậy.
Mộ Nhất Phàm ừ một tiếng: “Hắn từ thế giới thứ hai trở về, biết rất nhiều chuyện.”
Chiến Bắc Thiên càng thêm khó hiểu: “Thế giới thứ hai?”
Mộ Nhất Phàm cảm thấy nhức đầu: “Chuyện này kể ra phức tạp lắm, sau này giải thích cho anh nghe sau, giờ anh mau tới Thủy Thành trước xem thế nào đi.”
“Ừ.”
Chiến Bắc Thiên không cúp máy, cứ như vậy dịch chuyển tới Thủy Thành trong chớp mắt, thế nhưng, vẫn không cảm nhận được sự tồn tại của tang thi trung cấp trở lên.
“Thủy Thành vẫn còn đó, nhưng vẫn không cảm nhận được tang thi trung cấp trở lên.”
“Lạ thật đấy, vậy tang thi đi đâu cả rồi?”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay