Mãi đến khi có binh lính nhắc đã tới giờ ăn trưa, Mộ Duyệt Thành mới lấy lại tinh thần, đứng dậy ra khỏi phòng làm việc, xuống tầng bảy mươi chín tìm mấy người Mộ Duyệt Tri cùng đi ăn.
Thang máy vừa mở cửa, liền nghe thấy bên trong vọng ra tiếng cười vui vẻ, ông chau mày, đi tới đại sảnh nhìn, thấy nhóm người Mộ gia đang vây trước đại sảnh nói nói cười cười.
“Ông nội, ông tỉnh lại rồi đúng là tốt quá, ông không biết trong khoảng thời gian ông hôn mê đã khiến mọi người lo lắng thế nào đâu.”
Mộ Khiếu Hổ thấp giọng nói: “Để mấy đứa phải lo rồi.”
Mộ Duyệt Thành biết được cha mình đã tỉnh lại, hết sức kích động, liền đi tới: “Bố, cuối cùng bố cũng tỉnh lại rồi..”
Cuối cùng cũng có một chuyện tốt, bởi gần đây có rất nhiều chuyện khiến người ta phải lo lắng.
Mộ Khiếu Hổ vừa thấy Mộ Duyệt Thành, nụ cười trên môi hơi cứng lại, trong mắt toát lên vẻ phức tạp, ông vẫy tay về phía người con thứ ba: “Tới đây, qua chỗ ta ngồi này.”
Mộ Duyệt Thành vội ngồi xuống bên người Mộ Khiếu Hổ: “Bố, bố mới tỉnh lại, có cần con tìm bác sĩ khám cho bố không?”
Mộ Khiếu Hổ vỗ vỗ chân ông: “Trước đó đã có bác sĩ khám qua cho ta, nói ta khỏe mạnh hết, hơn nữa, cơ thể còn khỏe mạnh hơn trước đây, anh không phải lo cho thân thể ta nữa.”
Vốn là ông muốn nằm trên giường bệnh thêm ít ngày nữa, nhưng trong khoảng thời gian này xảy ra nhiều chuyện như vậy, ông không thể tiếp tục giả bộ nữa, đành phải tỉnh lại cho đứa thứ ba vui vẻ hơn một chút, tránh cho nó suy sụp tinh thần.
“Thế thì tốt rồi.” Mộ Duyệt Thành yên tâm hơn nhiều.
Mộ Khiếu Hổ quét mắt nhìn đám đông xung quanh, hỏi: “Nhất Phàm đâu?”
Có người xì một tiếng, cười nói: “Thằng bé á, nó vừa chạy đi tìm vợ rồi.”
Sắc mặt Mộ Duyệt Thành tối xuống.
Mộ Khiếu Hổ nhìn Mộ Duyệt Thành, làm như không biết mà nhìn những người khác: “Vợ? Nhất Phàm có vợ rồi sao?”
“Có thật có vợ hay không, chúng con cũng không biết, thằng bé đã dẫn về ra mắt với chúng con đâu, nhưng mà, nó có một đứa con trai, thông minh dễ thương lắm, ông mà gặp, nhất định sẽ thích đứa bé này.”
Mộ Khiểu Hổ “ngạc nhiên” nói: “Nếu đã có con luôn rồi, vậy chắc chắn đã có vợ, sao nó không dẫn về?”
“Cái này…”
Mọi người nhìn nhau, sao họ biết được vì sao Mộ Nhất Phàm không dẫn người về cơ chứ.
Mộ Khiếu Hổ nhìn người con thứ ba của mình: “Duyệt Thành, con có biết đã xảy ra chuyện gì không?”
Mộ Duyệt Thành thoáng bối rối: “Bố, bố không biết, vợ của Nhất Phàm là…”
Hai chữ “đàn ông” nghẹn trong cổ họng, làm thế nào cũng không thể nói ra, chỉ sợ ông nói ra, lại khiến cha tức đến ngất xỉu.
Mộ Khiếu Hổ nhìn ra Mộ Duyệt Thành đã biết Mộ Nhất Phàm thích đàn ông, cố ý hỏi: “Là cái gì?”
Mộ Duyệt Thành thở dài: “Bố à, chuyện này để nó tự nói với bố đi.”
Mộ Khiếu Hổ nói: “Dù vợ Nhất Phàm là cái gì, Nhất Phàm nó cũng đã lớn rồi, trong buổi mạt thế này, có thể tìm được người đối tốt với nó là tốt rồi, con làm cha đừng yêu cầu nhiều với bắt bẻ người ta.”
“Bố, con không bắt bẻ kén chọn mà.”
Mộ Duyệt Thành thật không biết giải thích thế nào, yêu cầu của ông không hề cao.
Nếu đối phương là nữ, ông đã đồng ý lâu rồi.
“Không phải bắt bẻ, thì là cái gì?”
Mộ Duyệt Thành chau mày lại: “Bố, con nói thật với bố, thật ra gia đình bên kia cũng không đồng ý cho hai đứa đến với nhau.”
Lý Thái Ngọc nói: “Điều kiện Nhất Phàm nhà chúng ta tốt như vậy, người muốn gả cho thằng bé có thể xếp hàng dài ra ngoài thành B, rốt cuộc đối phương không vừa mắt Nhất Phàm nhà chúng ta ở điểm nào?”
Mộ Khiếu Hổ hỏi: “Nếu gia đình bên kia đồng ý cho hai đứa nó, con sẽ đồng ý chứ?”
Mộ Duyệt Thành cho rằng không đời nào Chiến Quốc Hùng có thể đồng ý cho Mộ Nhất Phàm và Chiến Bắc Thiên đến với nhau, liền nói: “Nếu gia đình bên kia đồng ý, con cũng sẽ đồng ý, chỉ sợ cuối cùng bố lại phản đối thôi.”
Mộ Khiếu Hổ lớn tiếng phản bác: “Tầm bậy tầm bạ, sao ta có thể phản đối chuyện tốt này?”
Mộ Duyệt Thành không nói gì.
Mộ Khiếu Hổ nhìn con trai: “Rốt cuộc người Nhất Phàm chọn kém thế sao? Khiến con ghét bỏ người ta tới mức này?”
Mộ Duyệt Thành thành thật trả lời: “Không, người ấy không tồi, ngược lại, còn rất tốt.”
Tốt đến mức ông không soi ra được bất cứ khuyết điểm nào, nếu Chiến Bắc Thiên không phải đàn ông, ông sẽ hết sức hài lòng với người con dâu này.
“Nếu đã vậy, sao con còn không hài lòng? Vậy đi, như ta vừa nói, nếu gia đình bên kia không phản đối, con cũng không thể phản đối, ta á, lại càng không phản đối.”
Mộ Duyệt Thành khẽ lẩm bẩm: “Mong bố có thể không phản đối thật.”
Mộ Khiếu Hổ nở nụ cười sâu xa.
Lúc họ đang thảo luận chuyện chung thân đại sự của Mộ Nhất Phàm, Mộ Nhất Phàm lại đang tí tởn đi tới phòng làm việc của Chiến Bắc Thiên.
Chiến Bắc Thiên đang ngồi ở ghế bàn giao nhiệm vụ với nhóm Mao Vũ, vừa thấy Mộ Nhất Phàm cái, liền nói nhanh một lèo, sau đó bảo nhóm Mao Vũ đi ra.
Nhóm Mao Vũ ra ngoài, rất thức thời mà giúp họ đóng cửa phòng làm việc lại.
Mộ Nhất Phàm đi ra sau lưng Chiến Bắc Thiên, ôm lấy cổ hắn, cười hì hì, trong điệu cười mang theo vẻ gian gian.
Chiến Bắc Thiên tò mò hỏi: “Cười gì thế?”
“Em phát hiện anh vừa thấy em một cái, tâm tình liền tốt lên, anh không vui khi gặp em sao?”
Chiến Bắc Thiên nhướn mày: “Em nhìn ra anh vui ở đâu?”
Từ đầu tới cuối hắn chưa từng cười, nhìn ra hắn vui vẻ ở chỗ nào chứ?
Mộ Nhất Phàm chọc chọc vào иgự¢ hắn: “Em cảm nhận được ở đây này.”
Chiến Bắc Thiên nhìn về phía иgự¢ mình.
“Giờ em có thuật đọc tâm, tuy em không đi đọc xem trong thâm tâm anh nghĩ gì, nhưng có thể biết anh vừa thấy em liền rất vui vẻ, ngay cả cảm xúc của em cũng bị lây nhiễm theo.”
Đây chính là lần đầu tiên Mộ Nhất Phàm cảm nhận được tình cảm Chiến Bắc Thiên giành cho mình, có thể thấy, hắn thật tâm thật lòng thích anh.
“Thuật đọc tâm?” Chiến Bắc Thiên khẽ lẩm bẩm, sau đó hỏi: “Có thể đọc được nội tâm của Nam Thiên không?”
“Không thể, không có tác dụng với hắn đâu.” Mộ Nhất Phàm chau mày: “Thật ra em cũng không quá thích thuật đọc tâm này, nó sẽ khiến mọi người đề phòng với em, hoặc là trốn tránh em.”
“Nếu không thích thì đổi đi.”
“Ừ, đợi tìm được dị năng nào vừa ý sẽ thay đổi, hơn nữa, đọc tâm tư người khác cũng không hay ho gì, ngược lại còn khiến mình thêm khổ não, kiểu như, cứ phải canh cánh trong lòng chuyện người khác nghĩ sao về mình.”
Chiến Bắc Thiên đứng dậy xoa xoa đầu anh: “Đừng nghĩ nhiều, giờ tình hình bố em thế nào?”
“Cái gì thế nào?”
“Mộ Nhất Hàng bị lấy tinh hạch, bố em làm thinh sao?”
“Dù sao Mộ Nhất Hàng cũng là con trai ông ấy, ông ấy không thể mở to mắt nhìn con trai mình ૮ɦếƭ bên ngoài, chắc chắn sau khi bị trục xuất khỏi thành, sẽ phái người bảo vệ nó.”
Chiến Bắc Thiên nheo mắt lại, không nói về chủ đề Mộ Nhất Hàng nữa, nói: “Giờ trưa rồi, anh đưa em về Chiến gia dùng bữa.”
“Về Chiến gia á? Về nhà ông nội ăn á?”
Chiến Bắc Thiên khẽ đáp: “Bố mẹ anh cũng ở đó.”
“Bố mẹ anh cũng ở đó á?”
“Ừ.” Chiến Bắc Thiên khoác tay lên vai anh, ôm anh ra khỏi phòng làm việc.
“Anh muốn giới thiệu em với họ sao?”
Trong mắt Chiến Bắc Thiên ánh lên ý cười: “Định như vậy, sao? Em không muốn gặp à?”
“Đương nhiên là muốn rồi, giờ em hết sức mong bố mẹ anh có thể đồng ý chuyện của chúng ta, cho chúng ta ở bên nhau, huống hồ từ lúc chúng ta về thành B tới giờ, bên nhau thì ít mà xa nhau thì nhiều, càng hận không thể giải quyết chướng ngại phụ huynh, hai chúng ta có thể ngày ngày bên nhau, không phải bận tâm ánh nhìn của người khác.”
Chiến Bắc Thiên gật đầu.
Hắn cũng nghĩ như vậy, nên sau khi biết hôm nay Mộ Nhất Phàm sẽ tìm tới, liền gọi điện thoại cho Thái Nguyên, nói rằng hắn sẽ về nhà dùng bữa, còn gọi cả bố mẹ hắn về.
“Huống hồ, giờ đã giải quyết được một nửa chuyện của Mộ Nhất Hàng, cũng nên giải quyết tới chuyện phụ huynh hai nhà.”
“Giờ đưa em về giải quyết chuyện này đây.”
Chiến Bắc Thiên đưa Mộ Nhất Phàm quay trở lại Chiến gia.
Sau khi Mộ Nhất Phàm xuống xe, liền chạy tới chỗ cái gương trước xe, sửa sang lại tóc tai quần áo, sau đó xoay người hỏi Chiến Bắc Thiên: “Thế nào? Có chỗ nào chưa đủ lịch sự không?”
Chiến Bắc Thiên nhếch môi: “Em đang căng thẳng à?”
“Không căng thẳng là giả, nhưng mà em cũng hy vọng có thể chứng minh trước mặt bố mẹ anh, con trai họ vẫn có mắt nhìn.”
Chiến Bắc Thiên mỉm cười.
“Rốt cuộc thế nào hả?” Mộ Nhất Phàm lại hỏi.
Chiến Bắc Thiên chăm chú nhìn hồi lâu: “Rất đẹp trai phong độ, bố mẹ anh mà nhìn đảm bảo sẽ thích.”
“Nói bố thích ai hả?” Một tiếng cười sang sảng từ bên ngoài gara xe vọng vào.