Đệ Nhất Thi Thê - Chương 256

Tác giả: Kim Nguyên Bảo

Người của Mộ gia cũng ra khỏi phòng xét xử theo, muốn xem Mộ Nhất Hàng bị hành hình, nhưng vừa ra khỏi cửa phòng xét xử, liền bị điều tra viên cản lại.
Điều tra viên nói: “Trong lúc hành hình phạm nhân, những người khác không được nhìn, xin mọi người thông cảm.”
Mộ Duyệt Tri nói: “Chúng tôi muốn mua lại tinh hạch của Nhất Hàng.”
Sau khi người thụ hình bị lấy tinh hạch, tinh hạch sẽ thuộc sở hữu của cục điều tra, sau đó được mang ra đấu giá ở thành B, ai ra nhiều lương thực sẽ mua lại được.
Đương nhiên, nếu người thân của người thụ hình muốn mua tinh hạch, thì có quyền được ưu tiên, thế nhưng sẽ phải trả nhiều lương thực hơn so với đấu giá.
Sau khi cục điều tra lấy được lương thực, sẽ dùng để cấp dưỡng cho điều tra viên trong cục, hoặc lấy làm tiền lương cho điều tra viên, nội quy này cũng do Nhất Hàng tạo ra, rất nhiều người đều giơ tay tán thành, như vậy sẽ không phải tới cách doanh địa khác để nuôi người trong cục điều tra.
“Không thành vấn đề, sau khi thẩm phán viên mời người có tay nghề về, đợi lấy xong tinh hạch, mọi người có thể mang về.”
Mộ Duyệt Tri nhìn về phía Mộ Nhất Hàng đi, gật đầu.
Ngay sau đó, ông nhận ra Triệu Vân Huyên được đưa đi cùng phía với Mộ Nhất Hàng, liền hỏi: “Không phải chị ba của tôi bị áp giải tới nhà lao sao? Mọi người đưa chị ấy đi đâu vậy?”
Điều tra viên giải thích: “Bên kia cũng có đường thông tới nhà lao, chỉ là đường xa hơn, nhưng như vậy cũng là để phu nhân có thể ở bên con trai lâu hơn trước khi thụ hình.”
Mộ Duyệt Tri cảm thấy lời này có vẻ kì lạ, có phải tử hình đâu, việc gì phải gặp nhau lâu hơn.
Thế nhưng, lời này cũng không có chỗ nào không đúng, nên ông cũng không hỏi nhiều, chuyển sang bàn bạc thủ tục với thẩm phán viên.
Sau khi Triệu Vân Huyên và Mộ Nhất Hàng bị áp giải ra khỏi phòng xét xử, liền được đưa tới phòng hành hình.
Triệu Vân Huyên bị đưa tới phòng bên cạnh phòng hành hình, Mộ Nhất Hàng thấy vậy, bèn hỏi: “Sao mấy người lại đưa mẹ tôi tới phòng bên cạnh phòng hành hình? Mấy người muốn làm gì?”
Điều tra viên không trả lời câu hỏi của hắn, liền đẩy hắn vào phòng hành hình, trong đó có rất nhiều dụng cụ hành hình.
Lúc này đây, Mộ Nhất Hàng mới thật sự thấy sợ hãi.
Trước đó lúc ở phòng xét xử, nghe phán xét nghiêm túc, hắn cũng không để trong lòng, nhưng giờ thấy các dụng cụ lạnh băng trước mắt, trong lòng cuối cùng cũng thấy sợ hãi, bởi vì hắn sắp chịu hành hình thật sự.
Đột nhiên, hai tay hắn bị đeo một bộ hình cụ vào, trông như một bộ thiết thủ. (Hình cụ: dụng cụ hành hình/ thiết thủ: bàn tay sắt)
Ngay sau đó, cả người bị nhốt trong một chiếc hộp thủy tinh, chỉ để chừa đầu ra ngoài, đây là điều tra viên dị năng hệ thủy đang khắc chế dị năng của hắn, để hắn không thể sử dụng được dị năng hệ hỏa.
Mộ Nhất Hàng giãy giụa theo bản năng, sợ hãi mở to mắt nhìn bác sĩ đang đeo găng tay giải phẫu vào: “Các người… các người buông ra.”
“Nhị thiếu gia, đừng lo, cũng không cần sợ, tuy rằng cục điều mới thành lập được mấy tháng, nhưng mấy tiểu phẫu lấy tinh hạch này chúng tôi làm rất thuận lợi, tuyệt đối sẽ không gây bất cứ thương tổn nào cho cậu, đảm bảo cậu có thể khôi phục lại trong thời gian ngắn, hơn nữa, còn có dị năng giả hệ thủy chữa trị chữa thương cho cậu, cho nên, xin cậu yên tâm, cũng hãy tin vào tay nghề của chúng tôi.”
Mộ Nhất Hàng trợn trừng đôi mắt đỏ, không muốn nghe những lời vô tích sự này: “Mấy người thử ᴆụng vào một cọng tóc của tôi xem, tôi sẽ khiến mấy người sống không bằng ૮ɦếƭ.”
“Tới lúc này rồi mà cậu còn nói như vậy được, nhưng mà cậu xem, chúng tôi vẫn đang sống tốt chán này.”
Bác sĩ cầm con dao phẫu thuật nhỏ nhất lên, chìa tay ra: “Cậu nhìn chúng tôi đi, xem nhận ra được ai không? Sau khi ra ngoài, liệu có thể nhận ra tôi là ai không?”
“…………” Mộ Nhất Hàng trừng mắt nhìn bác sĩ đội mũ, lại đeo khẩu trang và kính, bịt kín cả mặt lại chẳng chừa khe hở nào, bảo hắn nhận ra kiểu gì.
“Sao, không nhìn ra chúng tôi là ai phải không?” Bác sĩ sờ sờ mặt mình: “Chúng tôi bịt kín thế này, đến chính mình cũng không nhận ra, cho nên, cậu càng không thể nhận ra tôi là ai.”
Bác sĩ nói với trợ lý bên cạnh: “Trước tiên cạo đầu cậu ta đã.”
“Anh dám.” Mộ Nhất Hàng rống giận với trợ lý của bác sĩ.
Bác sĩ nói: “Tốt nhất là cậu ngoan ngoãn một chút, nếu không ngay cả thuốc tê tôi cũng không tiêm cho cậu, cho cậu đau ૮ɦếƭ đi sống lại luôn.”
“Bác sĩ, anh có thể nhanh lên một chút không? Còn rất nhiều người đang đợi dùng phòng hành hình.” Trợ lý trợn to mắt, “có lòng tốt” nhắc nhở bác sĩ.
“Cậu vội cái gì? Không biết trước khi tôi ra tay, thích hù dọa phạm nhân sao? Hơn nữa, cậu còn chưa cạo đầu, bảo tôi xuống tay thế nào đây, mau lên, cạo cho hắn kiểu đầu Địa Trung Hải đi là được.”
Trợ lý: “………….”
Mộ Nhất Hàng thấy trợ lý cầm dao cạo đặt lên đầu mình, nhất thời hoảng loạn, vừa gào vừa kêu: “Nếu mấy người dám ᴆụng vào tôi, tôi sẽ không bỏ qua cho mấy người.”
Bác sĩ không đáp lời hắn, cầm dao phẫu thuật mà khoa tay trên đầu hắn, lúc khoa tay, từng động tác khiến Mộ Nhất Hàng hết sức sợ hãi, cả phòng hành hình bị tiếng hét của hắn lấp đầy.
Hắn không biết, ở bên cạnh phòng hành hình, còn có người hét to hơn cả mình.
Triệu Vân Huyên nhìn thấy Mộ Nhất Hàng bị hành hình qua kính thủy tinh, kinh hoàng mà điên cuồng đập vào tấm thủy tinh trước mặt: “Đừng, đừng lấy tinh hạch ra, mấy người thả con tôi ra, mấy người thả thằng bé ra đi, mau thả thằng bé ra đi.”
Nhưng không một ai để ý tới bà, trong phòng chỉ có một mình bà, bốn phía xung quanh trống không, không có bàn, không có đèn, nước sơn tối đen, chỉ có mình bà gào khóc, khắp phòng vọng lại tiếng của bà.
Hơn nữa, người của cục điều tra quá tàn nhẫn, thế mà lại để bà mở to mắt nhìn bác sĩ lấy tinh hạch trong đầu con trai bà, thấy nhưng không thể ngăn cản, cảm giác này quá đau đớn, so với cắt da cắt thịt bà còn đau hơn.
“Tôi van xin các người, các người mau thả Nhất Hàng ra, thả con trai tôi ra.” Giọng Triệu Vân Huyên đã khàn cả đi, đôi mắt đỏ quạch, tiếng kêu hết sức thê thảm.
Lúc nhìn thấy bác sĩ cầm dao khoa tay trên đầu Mộ Nhất Hàng, đôi chân bà nhũn ra, quỳ sụp xuống đất: “Đừng, đừng mà.”
Sau đó, bà càng ra sức đập cửa thủy tinh, thậm chí còn lấy đầu đập, tiếc là người ở căn phòng bên cạnh không nghe được.
Dù bà có đập vỡ đầu, họ cũng không biết ở phòng bên cạnh có người đang nhìn họ phẫu thuật.
Sau khi trợ lý cạo đầu cho Mộ Nhất Hàng xong, liền nói: “Bác sĩ, có thể xuống tay rồi.”
Bác sĩ nhìn cái đầu trơn bóng, bất mãn nói: “Sao cậu lại cạo cho hắn đẹp như vậy, làm tôi không nỡ dùng thuốc tê.”
“Thế anh đừng dùng nữa, dù sao thì người bị đau cũng có phải chúng ta đâu.”
“Kể cũng có lý.” Ánh mắt bác sĩ đột nhiên đanh lại, lập tức rạch một dao trên đầu Mộ Nhất Hàng.
Nhất thời, một tiếng kêu thảm thiết vang lên, ngay cả binh linh gác ở ngoài cũng nghe rõ, không khỏi quay đầu lại, nhìn cửa phòng đóng chặt.
Sau khi Mộ Nhất Hàng hét thảm thiết, liền rơi vào hôn mê bất tỉnh.
Triệu Vân Huyên ở phòng bên cảnh thấy đầu con trai chảy máu xuống, cũng kêu thảm thiết theo, sau đó bởi vì không chịu nổi kích thích quá độ mà ngất xỉu.
Sau đó liền có người mở cửa phòng, đưa bà tới nhà lao.
Bác sĩ trong phòng hành hình nhìn Mộ Nhất Hàng đau đến ngất lịm đi, chẹp chẹp miệng: “Cậu đấy, hại ai không hại, lại cứ cố ý đi hại vợ bạn tôi, lần này thì hay rồi, người ta không ђàภђ ђạ cậu tới ૮ɦếƭ thì sao chịu buông tha.”
Những người bên cạnh đều nhìn về phía bác sĩ.
Bác sĩ nhận ra ánh mắt của những người khác, liền pha trò: “Tôi lỡ miệng ấy mà, mọi người đừng kể chuyện này đi nhé?”
Mọi người không nói gì.
“Tôi không phải Mộ Nhất Hàng, tôi biết rõ mặt mũi mấy người, nếu chuyện này truyền ra ngoài, hừ hừ.”
Bác sĩ cầm dao phẫu thuật khua khua trước mặt bọn họ.
Mọi người lập tức lắc đầu lia lịa.
“Thật ra mấy người có nói cũng chẳng sao, chỉ cần tôi không thừa nhận là được rồi, đến lúc đó, tôi nói mấy người cố ý hãm hại tôi, kết quả của mấy người cũng giống cái tên đang nằm trên giường này thôi.”
Mọi người: “………….”
Bác sĩ thấy mọi người không dám ho he gì, liền bật cười ha hả: “Đùa đó, việc gì mà phải căng thẳng như vậy, chơi chẳng vui chút nào, mau phẫu thuật đi, không máu chảy hết ra bây giờ.”
Hơn nửa giờ sau, hai viên tinh hạch được đưa tới trước mặt thẩm phán viên, dưới ánh đèn chiếu rọi, tinh hạch sáng lấp lánh.
Trong lòng Mộ Duyệt Tri không rõ có cảm giác gì, ông khó khăn cất tiếng: “Đây là tinh hạch của Nhất Hàng sao?”
“Vâng.”
Mộ Duyệt Tri cầm lấy tinh hạch mà nhìn.
Rõ ràng chỉ là một viên tinh hạch nho nhỏ, nhưng lại khiến ông thấy nặng vô cùng.
Ông hỏi: “Cần bao nhiêu lương thực để đổi lấy nó.”
“Mười tấn gạo.”
Mộ Duyệt Tri không nghĩ ngợi gì mà nói: “Được rồi.”
Thẩm phán viên đưa tập văn kiện trong tay cho Mộ Duyệt Tri: “Ký vào phần văn kiện này xong, tinh hạch sẽ là của nhà ông, lát nữa, chúng tôi sẽ tới Mộ thị lấy lương thực.”
“Được rồi.”
Mộ Duyệt Tri cầm tinh hạch về, rời khỏi phòng của thẩm phán viên, cùng các thành viên khác trong Mộ gia quay về tòa nhà Mộ thị, đi tới phòng làm việc của Mộ Duyệt Thành, đưa tinh hạch tới trước mặt Mộ Duyệt Thành.
“Anh ba, đây là tinh hạch em dùng mười tấn gạo đổi về.”
Mọ Duyệt Thành nhận lấy hai viên tinh hạch rồi cầm trong tay, sau đó siết chặt tay mình, giọng khản đặc: “Em ra ngoài trước đi.”
“Vâng.”
Sau khi Mộ Duyệt Tri đi, Mộ Duyệt Thành lại mở tay ra, nhìn hai viên tinh hạch trong tay, thất thần lâu thật lâu.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc