Trong phòng xét xử hết sức yên tĩnh, ba thẩm phán viên ngồi đầu đọc qua tư liệu trên tay.
Ước chừng qua năm phút, thẩm phán viên số một mới cất tiếng hỏi: “Mộ Nhất Hàng, nguyên đơn Mã Nguyên, Tạ Quý và Hà Tống tố cáo anh vào khoảng ngày 24 tháng 9, cách thành B khoảng 400km, bên ngoài huyện Cửu Lý, đã sát hại đồng đội của họ, còn móc tinh hạch trong đầu họ ra, chuyện này có đúng như vậy hay không?”
Mộ Nhất Hàng không thể phủ nhận, trong clip Chiến Nam Thiên truy sát hắn chính là ở gần huyện Cửu Lý, hơn nữa khi đó cũng chính vào trong khoảng thời gian đó.
“Khoảng thời gian đó, đúng là tôi có ở bên ngoài huyện Cửu Lý, thế nhưng tôi không sát hại đồng đội họ, cũng chưa từng gặp họ.”
Thẩm phán viên số một chuyển qua hỏi một dị năng giả nữ trong số sáu dị năng giả theo Mộ Nhất Hàng trở về: “Lã Doanh, xin hỏi cô một chút, khoảng ngày 24 tháng 9, lúc mọi người đi cùng Mộ Nhất Hàng, anh ta có từng ra ngoài một mình lần nào không?”
“Không.” Lã Doanh trả lời chắc nịch.
Mộ Nhất Phàm nhướn mày.
Anh vừa nghe đã biết, sáu người Lã Doanh từng bị mấy người Triệu Vân Huyên cảnh cáo, bởi vì cô ta trả lời rất nhanh, mà giọng nói lại quá chắc chắn.
Mã Nguyên giận dữ: “Cô nói khoác, cô bảo cô chưa từng thấy Mộ Nhất Hàng đi, vậy tôi hỏi, cô có thể trông chừng Mộ Nhất Hàng từng phút từng giây suốt 24 tiếng đồng hồ trong nhiều ngày liên tiếp không? Đến rời đường nhìn một phút cũng không? Còn có, lúc anh ta đi vệ sinh, cô cũng đi theo nhìn?”
Lã Doanh lộ vẻ do dự, không biết trả lời câu hỏi này sao cho phải.
Mã Nguyên nhìn về phía năm dị năng giả còn lại: “Còn cả mấy người nữa, dù có là đàn ông, lúc đi vệ sinh có thể bám theo sau, nhưng không biết chừng Mộ Nhất Hàng đã sử dụng dị năng hệ tinh thần để khống chế mấy người, khiến mấy người quên mất chuyện này.”
Một dị năng giả tên Quách Quan trong số đó hỏi ngược lại: “Mấy anh cứ nói nhị thiếu gia hại người của mấy anh, thế ngoài ba người các anh ra, không có ai làm chứng sao? Dựa vào lời mấy người các anh nói nhị thiếu gia Gi*t đồng đội của các anh mà cũng có thể coi như bằng chứng sao?”
Mã Nguyên nói: “Lúc đó, sau khi chúng tôi bị Mộ Nhất Hàng truy sát, một đội dị năng giả khác đã cứu chúng tôi, bằng không, chúng tôi làm gì còn mạng để xuất hiện ở đây, với cả, thi thể đồng đội chúng tôi vẫn còn ở chỗ huyện Cửu Lý, không biết các điều tra viên có tìm được hay không.”
Quách Quan không nói gì.
Thẩm phán viên số hai nói: “Quả đúng là chúng tôi có tìm thấy một thi thể bị lấy mất tinh hạch ở ngoài huyện Cửu Lý, nhưng bởi vì trời quá nóng nên thân thể đã thối rữa, không nhận ra nguyên trạng, nhưng sau khi xét nghiệm DNA, đối phương đúng là một trong số những đồng đội của các anh, hơn nữa, còn là dị năng giả hệ hỏa.”
Mộ Nhất Hàng chợt nheo mắt lại.
Triệu Vân Huyên khẽ thì thào: “Không thể có chuyện này.”
Rõ ràng bà đã sai người đi tiêu hủy thi thể, sao người ta lại tìm ra được?
Hơn nữa, đáng ૮ɦếƭ hơn cả, phần lớn dị năng giả trong đội Mã Nguyên đều là hệ hỏa.
Mã Nguyên chau mày: “Hơn mười người ૮ɦếƭ, sao chỉ tìm được mỗi một thi thể?”
Thẩm phán viên số hai nói tiếp “Lúc tìm kiếm thi thể, bìa rừng gần đó gặp hỏa hoạn, tìm một thi thể thôi đã không dễ.”
Mã Nguyên giận dữ nói: “Thưa thẩm phán viên, rõ ràng có người muốn tiêu hủy bằng chứng.”
“Có người tiêu hủy bằng chứng hay không, chúng tôi không rõ, cũng không thể điều tra chuyện này, bởi vì cháy rừng thường xuyên xảy ra, bây giờ, Mộ Nhất Hàng, anh có lời gì muốn bào chữa, hoặc là có bằng chứng gì chứng minh mình không sát hại dị năng giả không?”
Mộ Duyệt Tri nghe tới đây, liền thấy sốt ruột trong lòng, bọn họ đã phái rất nhiều người đi điều tra chuyện này, nhưng vẫn không thu thập được chút gì.
Khoảng thời gian nhóm Mã Nguyên ra khỏi thành không cách đội của Mộ Nhất Hàng bao lâu, cũng thật sự trở về một đêm trước ngày tố cáo, sổ sách ngoài cổng thành có ghi rõ ràng lại.
Bọn họ còn nghe qua về đoàn dị năng của họ, đồng đội đi cùng Mã Nguyên đại đa số là dị năng giả hệ hỏa, bởi vì đại đa số thực vật biến dị đều sợ lửa, có dị năng giả hệ hỏa đi cùng sẽ tương đối an toàn.
Còn có bởi vì trời nóng, dị năng hệ hỏa không sợ nóng như các dị năng giả khác, cho nên mới có nhiều dị năng giả hệ hỏa đi theo, thế nhưng, lúc trở về chỉ có ba người Mã Nguyên, Tạ Quý và Hà Tống.
Hơn nữa, đội dị năng giả từng cứu họ đều nói là Mộ Nhất Hàng sát hại dị năng giả, đồng thời cũng có người trông thấy nhóm Mã Nguyên thật sự trở về từ huyện Cửu Lý, chỉ nhiêu đó thôi cũng đủ để tố cáo Mộ Nhất Hàng.
Còn có, bọn họ cũng không tra được sau khi nhóm Mã Nguyên trở về đã từng tiếp xúc với ai, chỉ tra được ngay sáng sớm ngày hôm sau họ đã đi tới tố cáo Mộ Nhất Hàng.
Mộ Nhất Hàng nói: “Những người tôi dẫn đi đều bị tang thi Gi*t ૮ɦếƭ trên đường trở về, giờ chỉ có sáu người đi về cùng tôi có thể chứng minh.”
Triệu Vân Huyên lo quýnh lên, nhỏ giọng hỏi Mộ Duyệt Thành ngồi bên cạnh: “Duyệt Thành, không phải lúc đó anh có lắp camera trên người Nhất Hàng hay sao? Trong đó có ghi lại toàn bộ quá trình ở bên ngoài không?”
Mộ Duyệt Thành chau mày lại, thấp giọng nói: “Có, nhưng chỉ cần khi Nhất Hàng sử dụng dị năng hệ tinh thần, camera sẽ bị nhiễu, có thể quay được cảnh Chiến Nam Thiên đánh Nhất Hàng, là bởi khi đó Nhất Hàng đang thăng cấp, không dùng được dị năng hệ tinh thần.”
Triệu Vân Huyên có thể nghĩ ra, sao ông lại không nghĩ tới chuyện clip ghi hình chứ, thế nhưng, lúc ông xem băng ghi hình, hình ảnh bên trong bị nhiễu rất nhiều, hoặc là không rõ ràng, hơn nữa, một khi camera bị nhiễu, phải mất rất lâu mới có thể khôi phục được.
“Vậy làm sao bây giờ? Chúng ta không thể cứ đứng nhìn Nhất Hàng xảy ra chuyện được.” Tuy rằng gương mặt Triệu Vân Huyên vẫn giữ vẻ bình tĩnh, nhưng giọng nói đã bán đứng nỗi lo trong lòng bà lúc này.
“Đừng lo, giờ mới là phiên sơ thẩm đầu tiên, còn phiên thứ hai nữa.”
Mộ Duyệt Thành thực sự không nghĩ ra, ngoài Chiến Nam Thiên muốn đối phó với Nhất Hàng ra, còn ai muốn gây khó dễ cho Nhất Hàng nữa, hơn nữa hành sự lại cẩn thận như vậy, khiến họ không tìm được bất cứ manh mối nào.
Nếu không phải ông tin chắc chắn Nhất Hàng không làm chuyện này, có lẽ chính ông cũng đã cho rằng Nhất Hàng thật sự sát hại dị năng giả.
“Nhưng mà, nếu phiên sơ thẩm đầu tiên không thắng, cơ hội thắng phiên thứ hai càng xa vời hơn.” Triệu Vân Huyên lại hỏi: “Anh cả, mọi người vẫn không tìm được bằng chứng có lợi sao?”
Mộ Duyệt Bân chau mày lại.
Quả thật họ không tìm thấy chứng cứ, dù bọn họ có phái người đi theo dõi nhất cử nhất động của nhóm Mã Nguyên, cũng không thấy Mã Nguyên âm thầm qua lại với ai.
Sau đó, bởi vì Mộ gia không có chứng cứ, sáu dị năng giả đi cùng Mộ Nhất Hàng lại không thể trở thành nhân chứng có lợi, Mộ Duyệt Thành đành phải xin cục điều tra cho họ thêm ít thời gian để họ đi tìm bằng chứng.
Cuối cùng, phiên xét xử đầu tiên kết thúc, Mộ Nhất Hàng vẫn bị giam giữ trong cục điều tra.
Trước khi rời khỏi phòng xét xử, hắn trợn trừng mắt lườm Mộ Nhất Phàm.
Mộ Duyệt Thành thấy vậy, đưa mắt nhìn Mộ Nhất Phàm, thế nhưng Mộ Nhất Phàm lại đang mải thảo luận với Mộ Duyệt Tri chuyện của Mộ Nhất Hàng, dường như không để ý chuyện này.
Ông chau mày, đứng dậy rời khỏi phòng xét xử.
Mọi người của Mộ gia cũng theo chân ông rời khỏi cục điều tra.
Vừa lên xe, Mộ Duyệt Phong liền hỏi: “Anh ba, chúng ta đã phái nhiều người đi thăm dò chuyện của Nhất Hàng như vậy, nhưng vẫn không thu hoạch được gì, tiếp theo chúng ta nên làm gì đây? Cục điều tra chỉ cho chúng ta một tháng, một tháng chẳng mấy mà qua.”
Mộ Duyệt Thành suy nghĩ một chút: “Vẫn làm như anh giao phó lần trước, về phần còn lại…”
Ông nheo mắt lại: “Anh sẽ nghĩ biện pháp khác.”
Mộ Duyệt Thành quay đầu nói với Mộ Nhất Phàm đang ngồi ở ghế phụ: “Nhất Phàm, con thân từng là quân nhân, hẳn thông thạo hơn các bác con trong chuyện điều tra, chuyện Nhất Hàng giao cho con, bác cả sẽ ở bên cạnh giúp đỡ, cần phải điều tra rõ ràng nội trong hai mươi ngày, ta muốn nhìn xem năng lực con có bị thụt lùi sau khi xuất ngũ không.”
Triệu Vân Huyên liền chau mày lại, đang muốn lên tiếng ngăn cản chuyện này, nhưng ngẫm lại, đây chưa chắc đã không phải chuyện tốt.
Bà cho rằng chuyện Nhất Hàng bị tố cáo là do Mộ Nhất Phàm làm, Mộ Nhất Phàm có “tra” ra được sự tình hay không, phải xem lựa chọn của anh thế nào, xem anh muốn chọn thật sự hủy diệt Nhất Hàng, hay là muốn để Mộ Duyệt Thành nói anh làm việc không ra gì, huống hồ có Mộ Duyệt Thành trông chừng, hẳn anh không dám bày trò.
Mộ Nhất Phàm nghĩ Mộ Duyệt Thành giao chuyện điều tra cho mình không đơn giản, nhưng cũng không tỏ ra khó chịu, anh gật đầu, hứa hẹn: “Bố, bố yên tâm, nhất định con sẽ tìm ra người hãm hại Nhất Hàng, trả lại công đạo cho nó.”
Mộ Duyệt Thành nói: “Ừ, giao cho con thì ta yên tâm rồi.”
Triệu Vân Huyên nhếch môi mỉa mai.
Cả đoàn nhà họ Mộ về tới tòa nhà Mộ thị.
Lúc mọi người đi tới cổng để kiểm tra thân phận, Mộ Duyệt Phong nhìn thấy con trai cả của mình – Mộ Nhất An đang lo lắng đi qua đi lại bên ngoài cổng.
Mộ Nhất An trông thấy họ về, vội rảo bước tới, nhỏ giọng nói mấy câu bên tai cha mình.
Mộ Nhất Phàm thấy sau khi Mộ Duyệt Phong nghe xong, sắc mặt hết sức nghiêm túc, khóe miệng giần giật.
Mộ Duyệt Thành hỏi: “Duyệt Phong, sao vậy?”