Đương lúc Mộ Nhất Phàm khổ não không biết làm gì để lôi kéo quan hệ với nam chính, ngày hôm sau, anh phát hiện tuy rằng nét mặt Chiến Bắc Thiên vẫn lạnh như băng như trước, ngữ điệu cũng chẳng có chút tình cảm nào, nhưng anh lại có thể cảm nhận được thái độ của Chiến Bắc Thiên sinh ra một tia ôn hòa khó có thể nhận ra.
Giống như lúc tám giờ sáng, Chiến Bắc Thiên đặc biệt chạy tới phòng anh gọi anh rời giường ăn sáng, không giống như trước kia, nấu đồ xong đặt lên bàn rồi bỏ đi, tám giờ tối thì mang đồ ăn nhanh quay về, cũng không quản xem anh đã dậy ăn sáng và ăn cơm trưa chưa.
Ngoài ra, bữa sáng cũng trở nên vô cùng phong phú, không chỉ có sữa, trứng gà, sủi cảo, bánh bao, mà còn có mì thịt băm, cháo bí đỏ táo chín, cả một bàn đầy ắp thức ăn.
Mộ Nhất Phàm nhìn nam chính ngồi đối diện, dè dặt hỏi: “Hôm nay anh đang vui à?”
Nếu không, sao lại chuẩn bị bữa sáng phong phú như vậy?
Chiến Bắc Thiên nhìn anh một cái, đặt bát cháo nóng hổi xuống trước mặt anh.
Mộ Nhất Phàm nghĩ ra điều gì đó, lại hỏi: “Anh cho tôi ăn nhiều như vậy, không phải là để tôi có thể nhanh chóng đi ra hạt châu của anh chứ?”
Chiến Bắc Thiên đang ăn mì, khóe miệng giật một cái: “Câm miệng.”
Mộ Nhất Phàm thấy sắc mặt hắn không tốt, không dám ho he thêm lời nào nữa, nhanh chóng cầm lấy cái thìa xúc cháo, lại phát hiện cháo hôm nay ăn rất ngon.
Kỳ quái là, rõ ràng là cháo ngọt, nhưng ăn vào anh lại cảm thấy thể như mình vừa ăn cháo thịt heo thơm ngào ngạt vậy.
“Anh mua cháo ở đâu đấy? Thơm quá, ngon ơi là ngon.”
Chiến Bắc Thiên dừng động tác lại, nhìn ngón tay bị đứt của mình, không nói gì.
Mộ Nhất Phàm ăn cháo xong, vẫn còn thấy chưa đủ no, lại ăn thêm một ít mì thịt băm, sủi cảo, bánh bao, uống sữa, toàn bộ đồ ăn sáng trên bàn bị anh quét sạch.
Anh dựa vào lưng ghế, thỏa mãn xoa xoa cái bụng tròn vo, đột nhiên nhớ ra cái gì đó, đau đớn nói: “Tiêu rồi, tôi quên mất mình đang bị đầy hơi, không thể ăn nhiều như vậy.”
Chiến Bắc Thiên cảm thấy bộ dạng này của anh vô cùng buồn cười, khóe môi không khỏi cong lên.
Thế nhưng khóe môi vừa cong lên đã bị thu lại, hắn cầm lấy điện thoại của Mộ Nhất Phàm, bấm số di động của mình, sau đó gọi sang cho máy mình, lưu số hai bên lại, đoạn mở một bài nhạc nhẹ nhàng.
Mộ Nhất Phàm nghe thấy liền buồn ngủ, buồn bực nói: “Anh có thể đổi bài khác không? Nghe bài này làm tôi buồn ngủ quá.”
Anh muốn bồi dưỡng tình cảm với nam chính, không thể tiếp tục ngủ quên được.
Chiến Bắc Thiên mặt không đổi sắc nói: “Không đổi.”
Hắn cầm lấy chiếc cốc thủy tinh trên bàn, đi vào phòng bếp.
Mộ Nhất Phàm nhìn theo bóng lưng hắn, đột nhiên chú ý tới tiếng nhạc, nhưng sao mãi mà không có tiếng hát, chỉ có mỗi tiếng dương cầm du dương.
Trong phòng bếp, Chiến Bắc Thiên liếc mắt nhìn Mộ Nhất Phàm đang xoa xoa bụng nghe nhạc bên ngoài, xoay người đặt ngón tay lên miệng cốc, ngay sau đó, đầu ngón tay bắn ra nước trong.
Được khoảng 2ml nước rồi hắn thu hồi nước ở đầu ngón tay, sau đó lại pha với nửa cốc nước máy bình thường, đi ra khỏi phòng bếp, đứng trước mặt Mộ Nhất Phàm, hờ hững nói: “Uống cốc nước, thanh lọc dạ dày.”
Mộ Nhất Phàm không mảy may nghi ngờ hắn, uống một hơi cạn sạch cốc nước.
Một khắc sau, đột nhiên bụng quặn lên khó chịu, thể như ruột đang cuồn cuộn trong đó, Mộ Nhất Phàm vội ôm cái bụng nhô ra, chạy vội lên phòng vệ sinh trên tầng hai, đi nặng hơn nửa giờ, cuối cùng bụng dạ cũng thoải mái hơn nhiều.
Lúc này cả phòng bốc mùi khó ngửi, chỉ thiếu điều hun ૮ɦếƭ anh trong đó.
Mộ Nhất Phàm tức giận giật khăn giấy trên tường: “Mợ nó, không phải là hắn muốn lấy lại Kình Thiên Châu nên cho mình uống thuốc xổ đấy chứ?!”
Bảo sao đột nhiên nam chính tốt với hắn như vậy, vừa gọi hắn rời giường, vừa chuẩn bị cả một bữa sáng phong phú, quả nhiên là có âm mưu.
Mộ Nhất Phàm đứng dậy đi tới bồn rửa tay, vươn hai tay ra muốn rửa, chợt ngẩn người ra, khựng lại tại chỗ.