Chương 227: Con muốn 乃ú sữa mami!Mộ Nhất Phàm vừa ra khỏi không gian, một cơn gió lạnh tạt vào mặt.
Anh liền nhận lấy chiếc áo khoác Chiến Bắc Thiên đưa tới mặc lên người: “Trời chuyển lạnh rồi.”
Nửa tháng nữa tuyết sẽ bắt đầu rơi, sau đó thời tiết sẽ càng ngày càng lạnh hơn, có lẽ sẽ có trận tuyết lớn nhất trong lịch sử.
Đến lúc đó, mặt đất gần như bị tuyết lớn bao phủ, mọi người muốn ra ngoài tìm vật tư sẽ càng thêm khó khăn, khiến cho những người không có năng lực sinh tồn, nếu không ૮ɦếƭ vì rét thì cũng là ૮ɦếƭ vì đói.
Chiến Bắc Thiên khẽ chau mày, suy nghĩ một chút: “Đợi lát nữa ăn sáng xong thì rời khỏi đây.”
“Ừ.”
Hai người ra khỏi phòng, liền trông thấy nhóm Cao Phi đang nằm ngủ thẳng cẳng dưới đất ngáy khò khò, trên người chỉ đắp một chiếc áo, dường như mệt đến mức không để ý chỗ ngủ.
Ngay cả Vương Băng chỉ biết đùa vui cũng mệt mỏi nằm sấp trên ghế sofa, ngoan ngoãn ngủ yên.
Lúc này Hướng Quốc từ trong phòng đi ra, trông thấy Mộ Nhất Phàm thì hỏi: “Tôi nghe nói Vương Băng cũng là người biến dị, tên ấy dung hợp với loại cây gì vậy? Dị năng kì vãi.”
Mộ Nhất Phàm tò mò hỏi: “Kì thế nào?”
“Cơ thể tên ấy đột nhiên như không có trọng lượng, cả người nhẹ nhàng bay lên không trung, giống như mấy màn biểu diễn ma quỷ trên phim ấy, cơ thể nhẹ nhàng tùy ý bay trên không trung, hơn nữa, hình như còn có thuật phân thân.”
Chiến Bắc Thiên hỏi: “Sao lại dùng từ hình như? Chẳng lẽ chưa chắc chắn cậu ta có thuật phân thân hay không à?”
“Đúng là em không xác định được, lúc đó em đang theo dõi nhóm Cao Phi luyện tập, em quay đầu nhìn về phía khác, thấy tên ấy đang hái hoa ở phía tây, quay đầu lại, lại thấy tên ấy vẫn đang nghiêm túc luyện tập, đến khi nhìn lại về phía tây, đã không thấy Vương Băng đâu nữa, sau đó em hỏi nhóm Cao Phi, Cao Phi bảo Vương Băng vẫn luôn nghiêm túc luyện tập cùng bọn họ, không có đi đâu, cho nên em vẫn không chắc liệu tên ấy có thuật phân thân hay không.”
“Nghe vậy thì đúng là dị năng của cậu ta kì lạ thật.” Mộ Nhất Phàm thở dài: “Tiếc là tôi cũng không biết rõ cậu ta dung hợp với dị năng gì, lúc tôi gặp được cậu ta, cậu ta bị một rễ cây màu xanh bao lấy, cụ thể là cây gì, tôi nhìn mà thật sự không đoán ra.”
Hướng Quốc nói: “Đúng là tiếc thật, đầu óc tên ấy không tốt, nếu không huấn luyện một hồi, nói không chừng có thể khai thác được dị năng của tên ấy.”
Cậu ta nhìn năm người Cao Phi đang ngủ: “Năm cái cậu kia biểu hiện rất tốt, năng lực học tập và phản ứng đều rất mạnh, đến khi quen với cách vận dụng dị năng rồi, em tin nếu cố gắng huấn luyện họ, họ có thể trở thành dị năng giả mạnh mẽ.”
“Có thể được nghe Hướng thượng úy khen ngợi, chúng tôi cảm thấy rất vinh hạnh.”
Năm người đang ngủ trên mặt đất đều mở mắt ra, cười cười nhìn Hướng Quốc.
“Mịa nó, giả bộ ngủ cả lũ.” Hướng Quốc lấy chân đá đá Cao Phi đang nằm dưới đất.
Trần Hạo cười nói: “Nếu không giả vờ ngủ, sao có thể được nghe Hướng thượng úy khen.”
Tối hôm qua lúc huấn luyện, Hướng Quốc hết sức nghiêm khắc với họ, chỉ cần không vừa ý Hướng Quốc một chút là bị ăn mắng rồi, muốn được nghe một lời khen, đúng là khó như lên trời.
Hướng Quốc nhướn mày: “Nếu không ngủ, vậy đứng dậy ăn sáng đi.”
“Vâng.” Năm người đều đứng bật dậy.
“Mami, con muốn 乃ú sữa mami.” Vương Băng đang nằm trên sofa ngủ rống lên một câu, sau đó lại trở mình nằm trên sofa ngáy khò khò.
Khóe miệng Mộ Nhất Phàm giần giật.
Mọi người đều cười ầm lên, ngay cả Chiến Bắc Thiên cũng không nhịn được mà nở nụ cười.
Mọi người ăn sáng xong, liền rời khỏi thị trấn nhỏ, đầu tiên họ mất bốn ngày để đi tới thành phố cách đó 300km tìm vật tư, để Cao Phi, Trần Hạo, Đặng Hiểu Nghị, Khổng Tử Húc, Chu Toàn phụ trách dẫn đội.
Làm như vậy ngoại trừ để tỏ sự tin tưởng với họ ra, cũng muốn coi họ như người một nhà, điều này khiến nhóm Cao Phi hết sức vui sướng, cảm kích không gì sánh bằng trước sự tin tưởng của Chiến Bắc Thiên dành cho họ, họ làm việc một cách chăm chỉ nghiêm túc, không dám qua loa một chút nào.
Đến khi hơn mười xe tải trong đội đều đầy ắp vật tư, Chiến Bắc Thiên liền sắp xếp cho Mao Vũ dẫn đội quay về thành B, bên cạnh chỉ để lại Hướng Quốc, Lục Lâm và Tôn Tử Hào.
Đương nhiên Mộ Nhất Phàm và nhóm Cao Phi cũng được giữ lại, về phần Vương Băng, bởi vì cậu ta cứ quấn chặt lấy Mộ Nhất Phàm, có ૮ɦếƭ cũng không muốn rời, hơn nữa dù có trói lên xe, cậu ta cũng có cách cởi dây ra chạy về, cho nên chỉ đành phải dẫn đi theo cùng.
Bọn họ nhìn bóng Mao Vũ rời đi, lúc này mới an tâm lên xe việt dã ngồi.
Đến khi đang định lái xe rời đi, đột nhiên một bóng người chui ra, ngăn cản đường đi của họ.
Hướng Quốc vội nhấn phanh, thấy người ngoài kia thế mà lại là Trương Lạc ở doanh địa họ, sửng sốt mà giận dữ: “Trương Lạc, sao cậu lại ở đây? Không phải đã cho cậu theo đoàn xe về rồi sao?”
Chiến Bắc Thiên trông thấy Trương Lạc, khẽ chau mày lại.
Lục Lâm và Tôn Tử Hào thấy Trương Lạc không nghe lời theo đoàn xe quay về, trong mắt cũng tỏ vẻ không đồng ý.
Trương Lạc thấy Hướng Quốc giận dữ như vậy, sợ hãi rụt vai lại: “Hướng thượng úy, em muốn đi cùng với các anh.”
Hướng Quốc giận dữ trừng mắt nhìn: “Cậu biết chúng tôi định đi đâu không?”
“Em… em biết, các anh muốn đi đánh tang thi, hơn nữa còn là tang thi cao cấp.”
Hướng Quốc liền nghiêm mặt xuống: “Cậu nghe ai nói.”
Lão đại chỉ nói với họ và ba người Mao Vũ chuyện này, những người khác đều không biết.
“Em.. em vô tình nghe được.”
“Nghe được thì sao, cậu có biết trong nội quy của doanh địa, làm như cậu là trái lệnh cấp trên, đồng nghĩa với làm trái nội quy doanh địa, nghiêm trọng hơn sẽ bị trục xuất khỏi doanh địa, cậu có biết không?”
Hướng Quốc vừa nói vừa lấy điện thoại vệ tinh ra: “Giờ cậu lập tức về cho tôi, tôi sẽ bảo Mao Vũ phái người quay về đón cậu.”
Trương Lạc sốt ruột ngăn cản: “Đừng mà, em chỉ muốn được huấn luyện bên cạnh Chiến thiếu tướng, không muốn tiếp tục làm tên ăn hại trong doanh địa nữa, em cũng muốn được như các thượng úy, đi khắp nơi tìm vật tư, Gi*t tang thi, chỉ như vậy em mới có thể trưởng thành lên được.”
“Cậu thì huấn luyện cái rắm ấy, lỡ như xảy ra chuyện gì thì làm sao bây giờ? Chúng tôi biết ăn nói thế nào với bố mẹ cậu đây, bố mẹ cậu không thể lại mất đi cả cậu nữa.”
Trương Lạc bướng bỉnh mím môi, không nói gì, vẻ mặt không muốn rời đi.
“Để cậu ta lên xe đi.” Đột nhiên Chiến Bắc Thiên nói vậy.
Hướng Quốc quay đầu nhìn Chiến Bắc Thiên: “Lão đại, anh muốn dẫn cậu ta đi cùng sao?”
“Cậu ta có năng lực tàng hình, hẳn là có thể tự bảo vệ mình, huống hồ còn là cậu ta tự theo tới, phải tự có trách nhiệm với bản thân mình.”
“Vâng ạ.”
Hướng Quốc lại thò đầu ra ngoài xe: “Lão đại cho cậu lên xe.”
Trương Lạc mừng rỡ tiến lên trước mở cửa xe, lên xe ngồi: “Cảm ơn Chiến thiếu tướng.”
Chiến Bắc Thiên không nói gì.
Lục Lâm nói: “Trương Lạc, nếu cậu lên xe, tôi có trách nhiệm phải nói cho cậu biết, chuyện chúng tôi định làm tiếp theo đây rất nguy hiểm, có thể sẽ mất mạng ở bên ngoài, không thể về được nữa, cậu chắc là muốn đi cùng chúng tôi chứ?”
Gương mặt Trương Lạc lộ vẻ do dự, ánh mắt lặng lẽ nhìn sang Mộ Nhất Phàm ngồi bên cạnh Chiến Bắc Thiên, ra sức gật đầu: “Em không sợ ૮ɦếƭ, nhất định em phải đi cùng với các anh.”
Mộ Nhất Phàm nói: “Trương Lạc có dị năng tàng hình, còn có thể che giấu mùi con người, tang thi sẽ không ngửi được mùi trên người cậu ta, cứ như vậy, so với mọi người cậu ta còn an toàn hơn, cho nên, để cậu ta theo cùng, có lẽ sẽ không thành vấn đề.”
Hướng Quốc xùy một tiếng, khởi động xe rời đi.
“Chỉ mấy người chúng ta đi thôi sao?” Mộ Nhất Phàm hỏi Chiến Bắc Thiên.
Dựa vào thực lực của đội họ bây giờ, còn không thể đối đầu với nhóm tang thi Phan Nhân Triết của Chiến Nam Thiên, dù sao thì nhóm Trần Hạo cũng vừa mới trở thành dị năng giả và người biến dị, còn chưa quen với dị năng của mình, muốn cùng nhóm Hướng Quốc đối phó với tang thi cao cấp, đúng là mơ giữa ban ngày.
Chiến Bắc Thiên không tị hiềm gì mà nói thẳng: “Mục đích lần này của anh chủ yếu là bắt người về, thứ hai là muốn rèn luyện nhóm Hướng Quốc, để họ biết trong khoảng thời gian này mình có tiến bộ lên không, còn cho họ biết năng lực của mình chênh lệch với tang thi cao cấp thế nào, cho nên cũng không nhất thiết phải để họ Gi*t ૮ɦếƭ tang thi cao cấp.”
Chỉ cần bắt được Chiến Nam Thiên, những tang thi khác, hắn không để vào mắt.
Lời này khiến Hướng Quốc nhớ tới chuyện lần trước lúc ở huyện Ngô Đồng, ánh mắt cậu ta chìm xuống, hai tay nắm chặt vô lăng, nói: “Giờ em không kịp chờ xem năng lực của mình đã tiến bộ đến đâu rồi.”
Mộ Nhất Phàm hỏi: “Giờ dị năng của mấy cậu cấp bao nhiêu rồi?”
“Tôi với Tôn Tử Hào, Lục Lâm, Mao Vũ đều là cấp bốn, còn có, dị năng của chúng tôi cũng đã biến dị.”
Hướng Quốc biết đều là nhờ được uống và ngâm mình trong nước mà Chiến Bắc Thiên đưa, nên bọn họ mới có thể thăng cấp nhanh như vậy, cũng bởi vậy mà ngay ngày hôm sau, dị năng của họ biến dị.
“Tôi tin sớm muộn gì cũng có ngày chúng ta Gi*t được đám tang thi cao cấp này.” Tôn Tử Hào nhìn bàn tay từng bị tang thi cao cấp đánh bị thương, hết sức tin tưởng mà nói vậy.
Mấy ngày này, cậu không ngừng hấp thu thật nhiều tinh hạch hệ thổ, để mình có sự đột phá.
Chiến Bắc Thiên nhìn mọi người đều tràn đầy lòng tin, nhạt giọng nói: “An toàn là trên hết.”
“Vâng.”
Sau đó, mọi người đều không nói gì nữa, Trương Lạc ngồi bên cạnh Lục Lâm vẫn yên lặng cúi đầu, mái tóc dài che đi đôi mắt cậu ta, không thể trông rõ cậu ta đang nghĩ gì.