Đệ Nhất Thi Thê - Chương 191

Tác giả: Kim Nguyên Bảo

Chương 191: Đây chính là ‘chị dâu’ của chú
Mộ Nhất Phàm vừa vào phòng liền thấy Chiến Bắc Thiên đút tay vào túi quần, ưu nhã tựa bên trái cửa sổ, dưới ánh mặt trời, gương mặt tuấn mỹ đẹp tựa điêu khắc, vừa lạnh lùng anh tuấn lại vừa có vẻ kiên cường.
Anh không khỏi mê mẩn nhìn hắn, sau đó xông lên, nhảy lên kẹp chặt lấy người đàn ông của mình, hôn chùn chụt khắp mặt đối phương hơn mười cái liền: “Mười ngày không gặp, nhớ ૮ɦếƭ em.”
Chiến Bắc Thiên vững vàng đỡ lấy cậu chàng quấn trên người, lúc anh hôn thay cho câu chào, khóe môi không khỏi họa lên một nụ cười đầy mê hoặc chói mắt, đoạn giơ tay lên xoa xoa mái tóc bị đốt cháy xém, bờ mi dài nâng lên, thấp giọng hỏi: “Tóc em làm sao vậy?”
Lúc tới đón Mộ Nhất Phàm bị giam trong khu cách ly ở cổng thành B, hắn đã để ý tới tóc anh bị cắt rất nhiều, hơn nữa tóc còn xoăn tít lại, dường như là bị nóng quá.
Mộ Nhất Phàm ngừng hôn môi mà giải thích qua loa: “Một đồng đội không biết mình lĩnh hội dị năng phát nổ, sau đó tóc em bị cậu ta nổ thành cái dạng này.”
Đầu ngón tay anh vẽ mấy vòng tròn trên иgự¢ Chiến Bắc Thiên, ngầm ra hiệu mà hỏi: “Bố nó à, có nhớ em không?”
Trong mắt Chiến Bắc Thiên lóe lên tia cười, nhanh chóng bắt lấy cái tay hư hỏng: “Nam Thiên đang ở đây.”
“Hở?”
Mộ Nhất Phàm sửng sốt, đờ đẫn quay đầu lại, trông thấy Chiến Nam Thiên đang dựa vào mặt tường đối diện, nét mặt mờ mịt, ngạc nhiên nhìn hai người đàn ông bọn họ ôm nhau.
Không biết tại sao, đột nhiên anh cảm thấy hơi chột dạ, vội vã nhảy khỏi người Chiến Bắc Thiên, ngượng ngùng cười: “Hóa ra nhị thiếu gia nhà họ Chiến cũng ở đây, ây dà, cái đó, lúc nãy anh nhìn thấy chỉ là tôi đang đùa với Bắc Thiên thôi, đừng coi là thật.”
Lúc anh đi vào, toàn bộ lực chú ý đều đổ dồn lên người đàn ông của mình, hơn nữa trước khi anh đi vào cũng không nghe thấy trong phòng nghỉ ngơi có tiếng nói chuyện, cho nên không chú ý trong phòng còn có người khác.
Cũng may mà anh không thẳng tay ૮ởเ φµầɳ Chiến Bắc Thiên luôn, nếu không thì khó xử ૮ɦếƭ mất.
“………….” Chiến Nam Thiên cố gắng thu vẻ sửng sốt, thế nhưng cố gắng mấy lần, vẫn không thể đè nén biểu tình trên mặt, trái tim như bị đá mạnh một cái, thật sự không thể tin những gì mình vừa nhìn thấy.
Nếu thật sự như Mộ Nhất Phàm nói, những chuyện ban nãy chỉ là giỡn, vậy nụ cười cưng chiều và hành động dung túng của Chiến Bắc Thiên lúc ban nãy giải thích thế nào đây, rõ ràng đây là biểu tình chỉ dành cho người yêu.
Thế nhưng, sao họ có thể…..
Chiến Bắc Thiên giúp Mộ Nhất Phàm sửa sang lại áo quần bị xô lên, nhìn Chiến Nam Thiên nhạt giọng giới thiệu: “Đây là chị dâu của chú đấy!”
“…………” Chiến Nam Thiên sợ hãi nhìn hai người họ, qua hồi lâu vẫn không tìm được tiếng nói của mình.
Mộ Nhất Phàm thấy Chiến Nam Thiên im bặt, nhỏ giọng nói với Chiến Bắc Thiên: “Anh hù anh ta rồi.”
“Không hù ra bệnh là được rồi.”
Cậu em hắn không bị bệnh tim như Chiến Quốc Hùng, cũng không phải hai bậc trưởng bối của Chiến Bắc Thiên, thành thử hắn không có ý định giấu giếm người em họ này.
Mộ Nhất Phàm lườm hắn một cái: “Nhưng mà em là giai đó, sao có thể để người khác gọi là chị dâu được.”
Chiến Bắc Thiên nhếch môi lên, không nhịn được mà trêu chọc anh một chút: “Không gọi là chị dâu thì gọi là cái gì? Mẹ thằng bé à?”
“Được, nếu anh dám nói, em cũng không sợ phải thừa nhận chuyện bé con là do em sinh ra.”
Hai người càng nói là càng lớn tiếng, không chút cố kỵ việc trong phòng còn có người thứ ba, đoạn đối thoại của bọn họ giống như tiếng sét đánh, nổ cháy cõi lòng Chiến Nam Thiên.
Chiến Bắc Thiên nhìn Chiến Nam Thiên đang nỗ lực thu vẻ khi*p sợ và phẫn nộ để duy trì nét mặt ôn hòa, nhíu nhíu mày.
“Có cần gọi người đỡ anh ấy ra để lang băm khám xem có phải anh ấy sợ đến choáng luôn rồi không?” Mộ Nhất Phàm nhìn Chiến Nam Thiên đực mặt đứng tại chỗ, nhỏ giọng hỏi.
Chiến Bắc Thiên ôm vai anh, thử gọi Chiến Nam Thiên một tiếng: “Nam Thiên?”
Chiến Nam Thiên hoàn hồn nhìn hai người đàn ông đứng bên nhau trước mặt, đột nhiên cảm thấy ánh mặt trời ngoài cửa sổ hết sức chói mắt, chiếu xuống hai người đàn ông kia, quả thực có thể chói mù đôi mắt cẩu mạ titan của mình. (chói mù mắt cẩu: chỉ chuyện dọa người, khó hiểu, đến trình độ não tàn)
Hắn ta hít sâu một hơi: “Anh.. em còn có việc, sau này sẽ quay trở lại doanh địa tham quan.”
Chiến Nam Thiên vội vã xoay người, vừa mới bước được nửa bước, đã đá phải cái ghế dưới chân, sau đó lúc ra khỏi cửa phòng, bởi không tập trung mà cánh tay ᴆụng phải cửa.
Lúc ra khỏi cửa phòng nghỉ, liền rẽ sang bên phải.
Mộ Nhất Phàm ngẩng đầu hỏi: “Cửa phòng làm việc hình như không phải ở bên kia nhỉ.”
Hai người lập tức nhìn ra ngoài cửa sổ, trông thấy Chiến Nam Thiên ngã từ trên tầng ba xuống, sau đó bình ổn rơi xuống đất, đi về phía xe Mộ Nhất Phàm, lấy chìa khóa ra, lại phát hiện mãi mà không tra chìa vào trong được.
Gần mười giây sau, Chiến Nam Thiên mới phát hiện ra đây không phải xe của mình, lạnh lùng đi về phía ô tô của mình, mở cửa ra, ngồi xuống.
Hắn khởi động xe, gạt cần ga, xe phóng thẳng ra ngoài, may mà hắn xoay tay lái kịp thời, nếu không chắc chắn sẽ đâm vào cây to.
Mộ Nhất Phàm quay đầu nhìn Chiến Bắc Thiên nói: “Hình như anh ta bị kích động mạnh, dường như không thể chấp nhận hai chúng ta, anh nói xem liệu giờ anh ta có quay về nói với ông nội anh chuyện của hai chúng ta không.”
Chiến Bắc Thiên chau mày nhìn chiếc xe lái xa dần, nheo mắt lại.
Dựa theo hiểu biết của hắn về Chiến Nam Thiên, dù Chiến Nam Thiên có không chấp nhận chuyện đàn ông với đàn ông, cũng sẽ không bài xích người khác, nhất là khi hắn là anh trai của Nam Thiên, dù Chiến Nam Thiên có chấp nhận hay không, cũng sẽ tiến lên chúc phúc, chứ không phải bộ dạng như bị đả kích rất lớn thế kia.
“Trước đây chắc chắn sẽ không nói, nhưng giờ thì không biết nữa, trước đây em chưa từng gặp Nam Thiên thật sao?”
“Đương nhiên, phải rồi, sao Chiến Nam Thiên lại ở đây?”
“Nó tới cùng ông nội.”
“Giờ Chiến Nam Thiên vẫn chưa chịu nói ra vì sao muốn đối phó với Mộ Nhất Hàng sao?”
“Ừ.” Chiến Bắc Thiên thu hồi tầm nhìn, đoạn gật đầu.
Mộ Nhất Phàm lại hỏi: “Mười ngày em đi, tình hình hai nhà có căng thẳng hơn không?”
“Thoạt đầu cũng có ầm ĩ hai, ba lần, nhưng sau khi bị xử phạt, không ai dám làm bậy nữa, còn có, bác cả của em cũng rất nghiêm túc điều tra chuyện bố anh bị thương, sau đó có mấy dị năng giả ở Mộ thị nói, lúc đó thấy có ánh sáng lóe lên đả thương bố anh, từ phía sau đánh tới, sau đó, nhà anh cũng đi hỏi thăm những người trong đội của Chiến gia, họ cũng nói là thấy có ánh sáng từ phía sau đánh tới bố anh, nhưng họ không nghĩ nhiều, cho rằng người của Mộ thị làm, cho nên nhà anh kết luận, rất có thể là có người muốn ám sát bố anh.”
Mộ Nhất Phàm quan tâm hỏi: “Vậy tình hình thân thể bố anh thế nào rồi?”
“Đã tỉnh rồi, không đáng lo ngại nữa.”
“Vậy thì tốt rồi.” Đột nhiên Mộ Nhất Phàm nghĩ ra điều gì đó, lại nói: “Bắc Thiên, em gặp Dung Tuyết đó.”
“Dung Tuyết?” Chiến Bắc Thiên chợt nheo mắt lại: “Cô ta vẫn chưa ૮ɦếƭ?”
“Em gặp cô ta trong khu cách ly, cô ta bảo em chuyển lời tới cho anh, cô ta đã tới thành B. Có phải lúc ở thành K anh đã làm gì với cô ta không? Còn có, phần tóc anh đốt trụi trên đầu cô ta đã mọc lại rồi, hơn nữa còn rất dài nữa.”
Chiến Bắc Thiên nói đơn giản tình hình ngày hôm đó.
“Cô ta bị cây mây già kéo đi?” Mộ Nhất Phàm chợt nheo mắt lại: “Sao bị cây mây kéo đi rồi mà vẫn không ૮ɦếƭ?”
Chẳng lẽ Dung Tuyết nhập làm một thể với cây mây già kia, sau đó trở thành người biến dị?
“Lẽ nào quái nhân kia chính là cô ta?”
“Quái nhân gì cơ?” Chiến Bắc Thiên hỏi.
“Lúc chúng ta tới doanh địa Thẩm gia, không phải Thẩm Khâm Dương từng nhắc tới quái nhân sao? Em nghi ngờ Dung Tuyết chính là quái nhân đó, mà phải rồi, chắc anh còn chưa biết tới sự tồn tại của người biến dị.”
Mộ Nhất Phàm nhớ ra giờ Chiến Bắc Thiên còn chưa biết tới sự tồn tại của người biến dị, bởi vì kiếp trước lúc hắn ૮ɦếƭ, người biến dị vẫn chưa xuất hiện.
“Người biến dị gì cơ?”
Mộ Nhất Phàm lập tức phổ cập kiến thức cho hắn.
“Nói không chừng chính là cô ta thật, sau này em gặp cô ta thì phải cẩn thận một chút, giờ cô ta tới thành B, nhất định là tới để trả thù.”
Mộ Nhất Phàm gật đầu.
Chiến Bắc Thiên nhìn đồng hồ đeo tay, thấy đồng hồ đã điểm mười một giờ: “Giờ chúng ta đi ăn cơm trước.”
Lúc này Mộ Nhất Phàm mới nhớ ra mình bị nhốt trong khu cách ly, đã gần hai ngày không ăn gì, anh gật đầu, theo Chiến Bắc Thiên rời khỏi phòng làm việc.
Trên đường tới nhà ăn, rất nhiều người nhìn về phía bọn họ.
“Giờ cả doanh địa đều biết chuyện của chúng ta rồi?” Mộ Nhất Phàm hỏi Chiến Bắc Thiên.
Chiến Bắc Thiên hờ hững đảo mắt nhìn những người ở xung quanh: “Sớm muộn gì cũng sẽ biết.”
“Có phải anh đã chuẩn bị sẵn sàng nói chuyện của chúng ta cho người nhà anh biết không?”
“Dạo gần đây tình hình sức khỏe ông anh khá hơn rồi.”
Mộ Nhất Phàm nghe thấy câu trả lời này, không nhịn được mà bật cười ha hả.
Chiếc Bắc Thiên liếc mắt nhìn anh: “Còn em?”
Mộ Nhất Phàm cười hề hề nói: “Đợi sau khi về, em sẽ đi ám chỉ với bố em, sớm cho anh danh phận.”
Chiến Bắc Thiên nhếch môi lên.
“Sau này anh có thể đổi tên thành Mộ Chiến Bắc Thiên, ha ha.”Mộ Nhất Phàm cười đến ngả người lên vai Chiến Bắc Thiên: “Mộ Chiến Bắc Thiên, cười cho gia xem cái nào.”
Chiến Bắc Thiên chau mày lại: “Cá nhân anh cho rằng, em đổi tên thành Chiến Mộc Mộc thì tốt hơn.”
Nụ cười trên môi Mộ Nhất Phàm ngưng lại, đoạn hỏi: “Bắc Thiên, có phải đến giờ anh vẫn không thể chấp nhận cái tên Mộ Nhất Phàm này không?”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc