Chương 189: Thật trơ tráo!Cả đêm Mộ Nhất Phàm không chợp mắt nổi, nhất là khi Dung Tuyết ở phòng đối diện vẫn luôn dùng ánh mắt u u ám ám mà dõi theo anh, khiến anh càng khó có thể vào giấc hơn.
Mãi đến bốn rưỡi sáng, cuối cùng binh lính cũng mở cửa cho họ đi, đồng thời Dung Tuyết cũng được thả ra.
Dung Tuyết đưa mắt nhìn Mộ Nhất Phàm, đoạn lái xe của mình rời đi.
Đặng Hiểu Nghị lập tức nói: “Mọi người có để ý không? Hình như tóc của cô ta dài hơn hôm qua một chút.”
Mộ Nhất Phàm chau mày.
Nói đến tóc, đột nhiên anh lại nhớ tới một việc.
Anh còn nhớ lúc ở thành K, Chiến Bắc Thiên đã từng dùng dị năng lôi hỏa để đối rụi phần tóc phía trước mặt Dung Tuyết, sao giờ đột nhiên tóc cô ta lại dài ra như vậy?
Chẳng lẽ cô ta đội tóc giả?
Thế nhưng, hình như không phải, bởi vì tóc cô trông rất tự nhiên, không giống như đội tóc giả.
Khổng Tử Húc trêu chọc: “Có phải ông để ý tới cô ta không? Không thì sao lại biết tóc cô ta dài hơn?”
Đặng Hiểu Nghị lườm xéo cậu ta: “Tối hôm qua lúc cô ta chải tóc, trông cứ như mấy ma nữ trên tivi, nên không khỏi tò mò nhìn thêm mấy lần. Tôi để ý tối qua tóc cô ta chỉ dài tới eo, trên ௱ôЛƓ một chút ấy, nhưng ban nãy nhìn, lại thấy tóc cô ta dài tới ௱ôЛƓ rồi, mọc quái gì mà nhanh thế.”
Khổng Tử Húc lại trêu chọc: “Có phải ông nhìn nhầm rồi không.”
“Nếu chỉ dài hơn một li, có khi tôi nhìn nhầm thật, cơ mà dài thêm cả tấc như vậy, nhầm là nhầm thế nào.”
Chu Toàn và Trần Hạo nghiêm túc nhớ lại lúc hôm qua họ nhìn Dung Tuyết, hình như tóc chỉ dài tới eo thật.
Đúng lúc này, bên kia khu kiểm tra đột nhiên ầm ĩ, thậm chí, có người hét toáng lên: “Có, có một binh lính bị ૮ɦếƭ.”
Mọi người nghe thấy tiếng, vội chạy tới khu kiểm tra.
Mộ Nhất Phàm và nhóm Chu Toàn cũng đi tới xem một chút, trông thấy một cái xác khô mặc quân phục nằm trên mặt đất, phần da nhăn nhúm lại, không có chút huyết sắc, chỗ cổ có một lỗ nhỏ chỉ lớn bằng một đốt ngón tay.
Máu xung quanh cái lỗ đã khô, thế nhưng bên trong lỗ không có máu tươi chảy ra, cũng không có máu chảy xuống đất, tình huống vô cùng kì quái.
Có một cậu lính tới đi kiểm tra vết thương, chau mày lại nói: “Máu trong thân thể như bị rút sạch ấy.”
Mọi người vừa nghe đều cả kinh.
“Nhìn bằng mắt thường, có lẽ cậu lính kia đã bị hút sạch máu trong cơ thể.”
“Mẹ nó, chuyện tang thi còn chưa giải quyết xong, giờ lại thêm quỷ hút máu nữa, chẳng lẽ trên đời này có quỷ hút máu thật sao?” Đặng Hiểu Nghị nói.
Chu Toàn gõ đầu cậu ta: “Bớt nói lung tung đi.”
Trần Hạo nói: “Chúng ta đứng đây nhìn cũng vô ích, cũng không giúp được một tay, không bằng quay về đợi lính trong thành điều ra cho rõ chuyện này, sau đó chúng ta quay lại thăm dò tin tức một chút.”
“Ừ.”
Bọn họ đang muốn lên xe, lại bị lính gác cổng thành ngăn lại, nói là muốn điều tra cho rõ nguyên nhân cái ૮ɦếƭ của cậu lính kia, sau đó mới có thể thả họ đi.
Sau đó, họ lại bị nhốt trong khu cách ly.
Đặng Hiểu Nghị tức giận đạp song sắt: “Mẹ nó, chuyện không liên quan gì tới chúng ta, nhốt chúng ta làm cái quái gì chứ.”
Nếu biết thế này họ đã chẳng tò mò đi ra xem chuyện, nếu không đã không bị giam lại, không thể đi ra ngoài.
Mộ Nhất Phàm buồn bực nhìn binh lính khóa song sắt lại, trong lòng thầm nhẩm tính thời gian, bọn họ đã rời thành B đi tìm vật tư được mười ngày, như vậy chẳng phải hôm nay hoặc ngày mai sẽ tổ chức họp hội nghị lãnh đạo các doanh địa sao?
Anh vội hỏi cậu lính khóa cửa: “Tôi muốn hỏi một chút, hội nghị lãnh đạo các doanh địa của Mộ thướng tượng tổ chức vào ngày nào?”
Cậu lính khóa cửa liếc nhìn anh một cái, thản nhiên nói: “Hôm nay.”
Mộ Nhất Phàm vội nói: “Đồng chí này, tôi là Mộ Nhất Phàm, là con trai cả của Mộ thượng tướng, anh có thể đi kêu người của Mộ thị bảo lãnh cho chúng tôi ra ngoài được không?”
Anh sợ cậu lính không tin, lập tức đưa thẻ thân phận của Mộ gia cho cậu lính nhìn.
Cậu lính nhìn thẻ thân phận, sau khi xác nhận thân phận của anh, thái độ lập tức thay đổi, không còn lạnh như băng nữa: “Được, để tôi đi tìm người của Mộ thị để thông báo.”
Mộ Nhất Phàm thấy cậu ta đi, còn tưởng một hai giờ nữa sẽ được ra ngoài, không ngờ, cậu lính quay về lại báo, những người có tiếng nói ở Mộ gia đã theo Mộ Duyệt Thành đi họp rồi.
Những người không có tiếng nói, đều không thể tự ý quyết định, không dám tới đây bảo lãnh người.
Mộ Nhất Phàm đành phải rầu rĩ quay trở lại chỗ tối hôm qua họ ngồi, xem ra anh không tham dự hội nghị này được rồi.
Qua một ngày, người của Mộ gia mới tới bảo lãnh họ ra ngoài, mà người tới bảo lãnh họ là Lý Thái Ngọc.
Mộ Nhất Phàm ngồi trên xe Lý Thái Ngọc, liền thấy đối diện cổng có một chiếc xe việt dã đang đỗ, không nhịn được mà nhìn nhiều hơn.
Ngay sau đó, cửa sổ xe được hạ xuống.
Mộ Nhất Phàm trông thấy người ngồi bên trong chính là Chiến Bắc Thiên, hai mắt sáng lên, đoán chừng có lẽ Chiến Bắc Thiên nhận được tin anh bị giam trong khu kiểm tra nên chạy tới đón anh.
Tiếc là, lại bị người của Mộ gia giành trước một bước.
Chiến Bắc Thiên thấy Mộ Nhất Phàm lên xe Lý Thái Ngọc, liền lái xe rời đi.
Mộ Nhất Phàm thu hồi tầm nhìn.
Lý Thái Ngọc theo lên xe sau đột nhiên thở dài: “Nhất Phàm, con có biết hôm qua con đã bỏ lỡ cái gì không?”
“Con biết hôm qua có tổ chức hội nghị toàn thành B.”
Mộ Nhất Phàm tỏ vẻ rất bất đắc dĩ.
Anh cũng không ngờ sẽ gặp chuyện như vậy.
Lý Thái Ngọc lắc đầu: “Chỉ bỏ lỡ hội nghị thôi còn không sao, nhưng mà con lỡ mất cơ hội thể hiện rồi.”
Mộ Nhất Phàm không hiểu: “Thím ba, thím nói vậy là sao?”
“Con không biết đâu, lúc con rời thành B, ba con liền mời lãnh đạo các doanh địa tới doanh địa huấn luyện của Mộ thị, tổ chức buổi hội nghị lớn nhất từ mạt thế tới giờ.”
Lý Thái Ngọc thở dài: “Sau khi Nhất Hàng biết chuyện, liền bắt tay vào chuẩn bị ngày đêm, chính là để có thể biểu hiện tốt trong buổi hội nghị, nói thật, không hổ nó từng làm tổng tài tập đoàn Mộ thị, xử lý công việc vừa nhanh lại vừa thỏa đáng, bố con đã nhìn nó bằng cặp mắt khác xưa.”
Mộ Nhất Phàm chau mày: “Nó làm cái gì ở hội nghị.”
“Không làm cái gì, nhưng trước khi họp hội nghị, nó viết một bộ luật để xử phạt các dị năng giả móc tinh hạch của dị năng giả khác, sau đó tuyên bố với mọi người, tinh hạch của tang thi và động thực vật biến dị sau này sẽ trở thành loại tiền tệ được lưu thông.”
“Sau khi mọi người nghe xong, đều giơ tay đồng ý, tất cả mọi người đều nói bố con có một người con trai thật tài giỏi, không biết tới sự tồn tại của người con trai cả là con.”
Lý Thái Ngọc nói tới đây lại hết sức tức giận: “Sau đó, thím vô tình nghe được bác cả con nói, chuyện tinh hạch có thể lấy làm loại tiền tệ được lưu thông là do con nói trước, thế nhưng trong lúc bác con nói về chế độ thưởng phạt với cấp dưới, lại bị Mộ Nhất Hàng nghe thấy, giờ mọi người đều tưởng chuyện này do Mộ Nhất Hàng nghĩ ra, cho nên từ hôm nay, mọi loại buôn bán đều có thể dùng tinh hạch để giao dịch.”
Nói tới đây, Lý Thái Ngọc tức giận đập tay lái: “Mẹ nó, thật trơ tráo.”
“Thím ba, nhớ chú ý hình tượng.” Mộ Nhát Phàm nhắc nhở.
Anh không cảm thấy đây là chuyện lớn lao gì, chuyện lấy tinh hạch trở thành tiền để lưu thông ai nói ra cũng được.
Thế nhưng, nếu mong có một người nói ra, thì anh mong người nói chuyện này là nam chính, để nam chính có thêm tiếng nói ở thành B.
Không biết sau này người giành cơ hội thể hiện của nam chính, có được nở mày nở mặt như trong tiểu thuyết không.
Lý Thái Ngọc lườm anh một cái: “Chú con không ở đây, chú ý hình tượng cho ai xem.”
Mộ Nhất Phàm bị câu này của thím làm cho buồn cười, lấy trong balo ra hai bộ đồ trang điểm và dưỡng da, đặt lên đầu xe: “Thím ba, cái này là lúc tìm vật tư, con đặc biệt mang về cho thím và thím hai.”
Anh chỉ lấy cho thím hai và thím ba, là bởi thím hai và thím ba trẻ tuổi hơn bác cả và bác hai, thường ngày đều rất chú ý tới trang điểm, cho nên chỉ lấy hai bộ về.
Lý Thái Ngọc trông thấy đồ trang điểm liền cười tươi: “Vẫn là con có tâm nhất, nói đi, giờ con muốn đi đâu, thím ba đưa con đi.”
Mộ Nhất Phàm nhìn chiếc xe lái phía sau: “Con muốn tới doanh địa của bố con một chuyến, giao nộp hết vật tư cho Mộ thị.”
“Được.”
Lý Thái Ngọc liền lái xe đưa Mộ Nhất Phàm tới doanh địa của Mộ thị.
Binh lính trong doanh địa Mộ thị thấy đám Cao Phi mang một xe tải chứa đầy vật tư về, đều ngạc nhiên mở to mắt.
Mười ngày trước, lúc năm người Cao Phi đi, mọi người còn coi thường đám Cao Phi, cho rằng Mộ Nhất Phàm có mắt như mù, thế mà lại dẫn năm người không có dị năng đi tìm vật tư, khác gì đi tìm ૮ɦếƭ.
Cho nên, bọn họ không tin tưởng đám Cao Phi, cho rằng nhất định năm người họ sẽ ૮ɦếƭ trên đường, thật không ngờ họ không những không ૮ɦếƭ, còn mang một xe chứa đầy vật tư về.
Đây còn chưa là gì, lúc họ nghe Cao Phi có được dị năng, càng thêm kinh ngạc, rất nhiều người vây xung quanh đám Cao Phi hỏi xem đã xảy ra chuyện gì.
Mộ Duyệt Thành biết được tin này hết sức cao hứng, càng thêm khen ngợi và tin tưởng Mộ Nhất Phàm.
Trong lòng Mộ Nhất Phàm nhớ mong Chiến Bắc Thiên, đâu còn tâm tư để ý nghe Mộ Duyệt Thành nói gì, nghe mấy câu khen ngợi xong, liền lái xe của Mộ Duyệt Thành đi tìm vợ yêu của mình.