Mộ Nhất Phàm và năm người Cao Phi nghi hoặc nhìn người đàn ông to con đi về phía mình.
Người đàn ông kia gõ cửa sổ xe, đến khi Trần Hạo hạ cửa sổ xe xuống liền nói: “Mấy người vụng vụng trộm trộm theo sau xe chúng tôi làm cái gì? Không phải là muốn tìm cơ hội đánh lén dị năng giả chúng tôi, móc tinh hạch của bọn tôi chứ?”
Đang trong thời gian hết sức căng thẳng, tất cả mọi người đều vô cùng nhạy cảm, chỉ cần gió thổi cỏ lay, cũng đủ khiến dây thần kinh của tất cả mọi người căng ra.
Trần Hạo chau mày lại: “Bọn tôi chỉ thuận đường đi theo sau thôi, không có bất cứ ý đồ gì.”
Người đàn ông kia tỏ vẻ không tin: “Mấy người đừng có theo bọn tôi nữa, nếu không bọn tôi sẽ không khách khí nữa đâu.”
Đám Cao Phi không mặc quân phục, nếu không anh ta sẽ không dám phách lối như vậy.
Chu Toàn giải thích: “Cổng đông thành B ở con đường này, chúng tôi đi đường của chúng tôi, sao lại là theo các anh.”
“Tôi mặc kệ mấy người muốn đi đâu, giờ hoặc là quay về, hoặc là đứng tại chỗ đợi xe bọn tôi đi.” Người đàn ông kia ỷ thế đông người mà cậy mạnh, không sợ sáu người bọn họ gây phiền phức.
Trong mắt Đặng Hiểu Nghị lóe lên tia tức giận: “Anh……”
Khổng Tử Húc giữ người Đặng Hiểu Nghị lại, nói: “Mấy người bọn tôi không có dị năng, đoàn xe các anh không phải lo chúng tôi đối phó với dị năng giả các anh, hay là móc tinh hạch của dị năng giả.”
Người đàn ông kia nghe vậy, sửng sốt một chút, trên mặt lộ ra vẻ chế giễu: “Hóa ra là người thường, thảo nào lại theo phía sau đoàn xe bọn tôi, sợ bị thực vật biến dị ven đường đánh chứ gì? Nếu sợ ૮ɦếƭ thì tôi khuyên mấy cậu ngoan ngoãn về thành đi, nói không chừng về thành ăn xin còn có thể sống lâu hơn ra ngoài một chút.”
Trong mắt Cao Phi, Trần Hạo, Đặng Hiểu Nghị, Chu Toàn, Khổng Tử Húc lóe lên lửa giận mà phẫn nộ trừng mắt nhìn anh ta.
Bọn họ đường đường là quân nhân, thế nhưng trong mắt người khác lại trở thành tên ăn mày phải xin ăn mới sống được.
Mộ Nhất Phàm thấy sự không cam lòng trong mắt họ, tâm tình họ càng tệ hơn trước, bèn lên tiếng nói: “Trần Hạo, cậu lái lên trước đoàn xe bọn họ đi.”
Người đàn ông này cười nhạt: “Muốn ૮ɦếƭ à, không có bọn tôi mở đường, xem mấy người đi được bao xa.”
Trần Hạo lạnh lùng nhìn người đàn ông to con kia, lúc khởi động xe lái qua đoàn xe bọn họ, thấy nhóm dị năng giả trên xe đều lạnh lùng mà cảnh giác nhìn chòng chọc họ.
Đột nhiên Cao Phi cảm thấy những những người này thật đáng thương, ngoài việc họ cảm thấy mình tài trí hơn người bình thường ra, hầu như đã mất hết niềm tin cơ bản giữa người với người, không biết như vậy trong lòng họ còn đọng lại những gì.
Mộ Nhất Phàm quay đầu, qua ô cửa kính mà nhìn về đoàn xe phía sau, giơ tay lên muốn làm gì đó, nhưng cuối cùng vẫn hạ tay xuống, quay đầu về phía trước.
Vốn là anh muốn dùng dị năng hệ băng ngăn đoàn xe đi phía sau để giáo huấn bọn họ một chút, miễn cho đám bọn họ tự cho mình là đúng.
Thế nhưng nếu anh thật sự làm vậy, trái lại sẽ khiến đám Cao Phi càng cảm thấy mình vô dụng, tâm tình họ còn tệ hơn trước đó.
“Mẹ nó, cái quái gì chứ, tôi không tin mình không có dị năng thì không tìm được vật tư.” Đặng Hiểu Nghị cả giận nói.
Khổng Tử Húc nói theo: “Đúng đó, mấy hôm nữa chúng ta phải lái xe đầy ắp vật tư về, xem bọn họ còn dám khinh thường chúng ta không.”
Những người khác đều gật đầu đồng ý.
Mộ Nhất Phàm thấy họ khôi phục lại trạng thái trước khi rời khỏi thành, cong môi cười cười, có đôi khi dưới sự coi thường và cười nhạo, con người sẽ thu hoạch được thành công.
Sau đó, Mộ Nhất Phàm cũng không dùng dị năng để tấn công thực vật biến dị ven đường, để cho nhóm Trần Hạo thích ứng với hoàn cảnh có động thực vật biến dị.
Kỹ thuật lái xe của Trần Hạo khá tốt, trong lúc bị thực vật biến dị tấn công, vẫn có thể tránh khỏi cành cây quật, cùng lúc đó, họ phát hiện ra nếu nổ súng về phía thực vật biến dị, thực vật biến dị giống như bị giật mình hoảng sợ, sau đó cành cây tấn công sẽ đột ngột co lại, hoặc lúc chúng phát động dị năng, động tác sẽ chậm chạp hơn một chút, Trần Hạo nhân lúc này mà nhanh chóng lái xe rời đi.
Cũng may là, bởi mọi người đều biết dị năng giả hấp thu tinh hạch có thể thăng cấp dị năng, cho nên phần lớn thực vật biến dị tấn công hai bên đường đã bị tiêu diệt, sau hai giờ, họ thuận lợi đi tới gần khu vực thôn Thúy Hoa cách thành B 80km.
Trần Hạo nói: “Trời sắp tối rồi, trước mắt chúng ta qua đêm ở thôn Thúy Hoa này.”
“Giờ còn cách thôn Thúy Hoa xa lắm không?” Cao Phi hỏi.
“Đại khái còn khoảng 15km.”
Dường như Mộ Nhất Phàm cảm ứng được điều gì đó, chợt chau mày lại nhìn ra ngoài cửa sổ.
Xe lại đi thêm 2km nữa, xung quanh càng thêm yên tĩnh, thực vật tấn công cũng càng lúc càng ít đi.
Trần Hạo thoáng thở phào một hơi, sau đó lại hít vào, đôi mắt nhìn chòng chọc con đường phía trước mặt: “Mọi người nhìn mấy người phía trước xem có kì hay không?”
Đám Khổng Tử Húc đều nhìn ra ngoài cửa sổ, có bảy tám người đang ngồi trên thân cây cao ở ven đường, trên người đều mặc đồ thể thao, hai mắt âm u lẳng lặng nhìn về phía xe họ lái tới.
Trong đó có một, hai người mắt đỏ au, đến khi thấy xe Mộ Nhất Phám tới, từ từ đứng lên, dường như muốn ra tay tấn công.
Thế nhưng, không biết đã xảy ra chuyện gì, hai người đứng lên kia nheo mắt lại, liếc mắt nhìn nhau, lại từ từ quay về vị trí cũ, mặc cho xe lái qua trước mắt họ.
Lúc xe lái qua đám người họ, Mộ Nhất Phàm trông thấy một người trong số bảy, tám người đó, ánh mắt ngẩn ra, muốn cất tiếng, nhưng dường như nhớ ra điều gì đó, lại lập tức im lặng.
Cao Phi thu hồi ánh mắt nói: “Nhìn mấy người kia kì thật đó, hơn nữa, bộ dạng trông không dễ chọc vào.”
“Bọn họ là tang thi.” Mộ Nhất Phàm cất tiếng: “Trong đó có một tang thi cao cấp, còn lại đều là tang thi trung cấp, năng lực có thể so với dị năng giả cấp ba, cấp bốn.”
Năm người khác ngồi trong xe đều ngạc nhiên.
Đã rất lâu rồi họ không ra khỏi thành B, vừa mới ra đã lại gặp tang thi cao cấp.
Vẻ mặt Chu Toàn trở nên kỳ quái: “Nếu là tang thi cao cấp, sao lại không tấn công chúng ta?”
Đặng Hiểu Nghị tức giận lườm cậu ta: “May là không tấn công chúng ta đấy, nếu không chúng ta ૮ɦếƭ chắc rồi.”
Đương nhiên Mộ Nhất Phàm không thể nói là bởi vì anh đang ngồi trên xe nên đối phương mới không dám lộn xộn, không thể làm gì hơn là giải thích: “Tôi đoán chắc là chúng muốn tấn công chúng ta, nhưng mà vì cảm thấy phía sau chúng ta còn một đoàn xe nữa nên mới không động thủ, nếu tôi đoán không lầm, chắc chúng sẽ tấn công đoàn xe kia.”
Trong xe nhất thời rơi vào trầm mặc, đều cho rằng đoàn xe kia ૮ɦếƭ chắc rồi.
Tuy rằng trong đoàn xe kia có tới năm mươi, sáu mươi dị năng giả, nhưng đẳng cấp thấp, căn bản không thể ứng phó với tang thi cao cấp.
Nghĩ tới đây, trong lòng mọi người khó tránh khỏi mất mát và khó chịu, bọn họ không có dị năng, muốn cứu người cũng vô ích.
Mộ Nhất Phàm nhìn về phía sau xe, rơi vào trầm tư.
Đến khi xe họ đi xa rồi, một trong số hai tang thi vừa muốn tấn công xe cất tiếng nói: “Hình như trong xe kia có một tang thi cao cấp.”
“Ừ, tôi cũng thấy vậy, nếu không đã sớm xông lên bắt bọn họ làm bữa tối cho chúng ta rồi.”
Một tang thi từng đứng dậy nói đoạn, quay đầu nhìn tang thi trong góc hỏi: “Gia Minh, anh có thể cảm nhận tang thi trong xe cấp bao nhiêu không?”
Trịnh Gia Minh nhìn bóng xe đi xa, nhạt giọng nói: “Cấp cao hơn tôi.”
Những tang thi khác không lên tiếng nữa, lặng lẽ chờ đoàn xe sau tới.
Không lâu sau, thảm sát xảy ra.
Sáu người Mộ Nhất Phàm đã đi được 1km, từ xa xa nghe thấy tiếng đánh nổ ầm ầm, dường như trận đánh hết sức quyết liệt.
“Đánh nhau rồi.” Đặng Hiểu Nghị lẩm bẩm nói.
Những người khác liếc mắt nhìn nhau, không nói gì.
Mộ Nhất Phàm hạ lệnh: “Đêm nay ở lại trong thôn Thúy Hoa.”
Trên mặt Trần Hạo lộ vẻ nghi ngờ: “Nhưng mà nơi này cách thôn Thúy Hoa không bao xa, rất có thể buổi tối đám tang thi kia sẽ tới thôn Thúy Hoa.”
Mộ Nhất Phàm nói: “Giờ đâu đâu cũng có tang thi, buổi tối cứ đi như vậy cũng nguy hiểm, không bằng tìm một chỗ ẩn náu trong thôn, an toàn tránh một đêm.”
Mọi người cũng không có ý kiến gì nữa, đến khi họ tới thôn Thúy Hoa đã là buổi tối, bọn họ ẩn náu trong một hầm tương trong thôn Thúy Hoa.
Mộ Nhất Phàm ăn lương khô xong liền đứng dậy nói: “Tôi có việc phải ra ngoài một chuyến, chắc phải một hai tiếng nữa mới về.”
Cao Phi nói: “Anh cẩn thận một chút.”
Mọi người nhìn Mộ Nhất Phàm rời đi, đến khi nghe thấy tiếng xe khởi động, Đặng Hiểu Nghị mới nói: “Ông nói xem anh ta có bỏ chúng ta lại mà đi không?”
Cao Phi lắc đầu: “Chắc không đâu.”
“Thế anh ta muốn đi đâu, bên ngoài tối như vậy, có việc gì mà phải ra ngoài chứ?”
“Tôi đoán chắc anh ấy muốn đi tìm tinh hạch để thăng cấp dị năng.”
Những người khác lộ vẻ ước ao, hy vọng mình cũng có dị năng.
Mộ Nhất Phàm rời khỏi thôn Thúy Hoa, lái về con đường lúc trước họ tới, đến khi đi tới chỗ gặp phải đám tang thi ban nãy, trông thấy rất nhiều thi thể của dị năng giả, cùng với hơn mười chiếc xe đỗ trên đường.
Chiếc xe kia chính là đoàn xe đi cùng với họ, trong đó có hai chiếc xe còn sáng đèn, ngồi bên trong chính là đám tang thi hôm nay anh gặp được.
Mộ Nhất Phàm lái xe từ từ qua trước mặt bọn họ, đến lúc cách đoàn xe không bao xa, anh ném thứ trước đó đã chuẩn bị xong ra ngoài, tiếp tục lái xe đi.