Đệ Nhất Thi Thê - Chương 165

Tác giả: Kim Nguyên Bảo

Chương 165: Này thì bỏ bom ông đây này!!!
“Khoảng năm giờ chiều ạ.” Cậu lính đáp.
Mộ Nhất Phàm chau mày lại.
Quả nhiên người đàn ông mặc tây trang kia là Đoàn Viễn Hoằng, cũng chính là bạn của Mộ Nhất Hàng, là nghiên cứu viên ở viện nghiên cứu quốc gia.
Nói cách khác, Triệu Vân Huyên và Mộ Nhất Hàng đã nghi ngờ anh là tang thi, giờ chỉ chưa tìm ra được chứng cứ mà thôi.
Thế nhưng, giờ anh không giống Mộ Nhất Phàm trong tiểu thuyết, sở dĩ lúc đó nguyên chủ bị phát hiện thân phận là vì móng tay còn mang màu đen, cho nên nhanh chóng bị mẹ con Triệu Vân Huyên vạch trần thân phận.
Giờ anh không khác gì người thường, muốn vạch trần thân phận của anh không dễ, cho nên trước mắt anh phải nhanh chóng tăng năng lực của mình, tăng cấp xong còn phải đối phó với hai người Triệu Vân Huyên và Mộ Nhất Hàng.
Mộ Nhất Phàm ôm bé con về phòng, sau đó lấy hơn một trăm tinh hạch trong balo ra, đoạn nói: “Kình Thiên, con có biết Chiến Nam Thiên là tang thi không?”
“Chiến Nam Thiên là tang thi á?” Mộ Kình Thiên trợn to đôi mắt tròn xinh nhìn Mộ Nhất Phàm.
Mộ Nhất Phàm thấy bé con ngạc nhiên nhìn mình, nghi ngờ nói: “Con không biết sao? Lúc con ở trong bụng ba, cũng chính là lúc chúng ta ở thành G, ba từng gặp anh ta ở cổng khu biệt thự một lần, lúc đó sắc mặt và ánh mắt anh ta tái nhợt, hơn nữa, trong viền mắt có tơ máu, móng tay cũng đen xì, cho thấy rõ ràng anh ta là tang thi, thế nhưng anh ta lại có ý thức, có thể kiềm chế không cắn người, cho nên ba đoán rất có thể anh ta đã trở thành tang thi cao cấp, tiếc là khi đó ba không biết anh ta là Chiến Nam Thiên.”
Mộ Kình Thiên giải thích: “Lúc con ở trong bụng ba ba, để mau chóng tu luyện thành người, thường xuyên ngủ để tiết kiệm linh lực của mình, cho nên con không nhìn thấy Chiến Nam Thiên. Thế nhưng sao chú ấy lại biến thành tang thi? Lại còn là tang thi cao cấp trước mạt thế, thật không thể tin nổi.”
“Đúng thế thật, mấy hôm trước lúc ba gặp anh ta, phát hiện năng lực anh ta mạnh hơn ba, sau này con ở Chiến gia mà gặp anh ta, cố gắng tránh xa anh ta ra, đừng ở riêng với anh ta, tránh bị anh ta gây thương tích.” Mộ Nhất Phàm cảm thấy Chiến Nam Thiên bây giờ không phải người hiền lành, nếu không anh sẽ không nhắc nhở Mộ Kình Thiên.
Mộ Kình Thiên do dự một chút, gật đầu.
Mộ Nhất Phàm ngồi xuống giường: “Giờ ba phải hấp thu năng lượng tinh hạch, phiền con giúp ba canh chừng, nếu có người gọi đi ăn, con nói ba cần nghỉ ngơi, để họ mang cơm lên cho con ăn.”
“Vâng ạ.”
Mộ Nhất Phàm mỉm cười hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn của bé con một cái, sau đó làm theo cách Chiến Bắc Thiên dạy mình mà hấp thu tinh hạch vào trong cơ thể.
Số lượng tinh hạch hơi nhiều, hơn nữa trong lúc hấp thụ tinh hạch vào thân thể, cần từ từ để năng lượng chuyển hóa thành sức mạnh của bản thân, cho nên tốn khá nhiều thời gian. Bạn đang đọc truyện tại KenhTruyen24h.Com
Trong lúc Mộ Nhất Phàm hấp thu năng lượng để tăng cấp, Chiến Bắc Thiên lái xe đi tới gần xưởng quân sự ở phía tây bắc.
Bởi hắn đi một mình, cho nên tốc độ vô cùng nhanh, chỉ cần gặp động thực vật biến dị tấn công, hắn sẽ dùng dị năng hệ băng để đóng băng, sau đó nhanh chóng rời đi. Thế nên hắn chỉ mất một ngày là có thể tới gần xưởng quân sự.
Để không làm kinh động tới tang thi cao cấp trong xưởng quân sự, hắn đỗ xe ở cổng lớn, tự mình đi vào trong.
Những khi hắn thấy tang thi đi về phía mình, lập tức dùng dị năng hệ băng để đóng băng toàn bộ tang thi trong xưởng quân sự, do không bị tang thi công kích nên nhanh chóng đi tới ngoài cổng phân xưởng.
Trương Hoắc đang phụ trách trông coi trong phân xưởng ngửi thấy mùi người sống, cự ly lại rất gần, không khỏi cả kinh, lập tức bấm chuông cảnh báo.
Đám Hạ Đông Hải đang ở trên tầng hấp thu năng lượng lập tức chạy xuống tầng một.
“Trương Hoắc, xảy ra chuyện gì vậy?”
“Ngoài.. ngoài.. cửa.. cửa.. có… người..” Trương Hoắc nói với những người đi xuống tầng.
Đám Hạ Đông Hải ngửi ngửi một cái, quả thật có mùi con người.
Bọn họ nhìn về phía cửa, chỉ thấy Chiến Bắc Thiên đang ung dung đi vào phân xưởng.
Những chỗ bị hắn đi qua, lập tức bị băng sương bao trùm lấy, giống như gương mặt của hắn lúc này, lạnh như băng, không có bất cứ biểu tình gì.
“Chiến Bắc Thiên.” Diệp Thụ vừa nhìn thấy Chiến Bắc Thiên, sợ hãi lui về phía sau.
Những người khác nghe thấy cái tên này, cũng trở nên căng thẳng, nhất là ba người Lưu Tinh, Lưu Vũ và Trương Hoắc, ngoài căng thẳng ra, còn cảm thấy vô cùng sợ hãi, bởi vì năng lực Quảng Tuấn Kiệt vốn cao hơn họ nhưng lại ૮ɦếƭ trong tay Chiến Bắc Thiên.
Phan Nhân Triết nói: “Thật không ngờ hắn lại tìm tới đây.”
“Hắn tới đây, hẳn là để tiêu diệt chúng ta.” Trần Khải Hào nói.
Lưu Tinh sợ hãi hỏi: “Lão đại nói giờ chúng ta không phải đối thủ của hắn, chúng ta có nên chạy không?”
Trần Khải Hào nói: “Không chạy thoát được đâu, cô xem tang thi bên ngoài kia đều bị đóng băng lại, kết cục của chúng ta cũng như vậy thôi.”
Chân mày Hạ Đông Hải nhíu chặt lại: “Nếu đã không chạy thoát, vậy chúng ta liều mạng đánh một trận, nói không chừng mọi người còn có hy vọng rời khỏi đây.”
Nói đoạn phất tay lên, chém phong trảm về phía Chiến Bắc Thiên, những người khác cũng sử dụng dị năng.
Chiến Bắc Thiên liền tạo một khiên bằng băng cứng như kim cương để bảo vệ mình, đỡ lấy những đòn tấn công của đối phương, sau đó dùng dị năng hệ băng để đóng băng cả đám Phan Nhân Triết lại.
Lúc này, chín người Phan Nhân Triết bị đóng thành chín tảng băng.
Sở dĩ Chiến Bắc Thiên không trực tiếp dùng dị năng hệ lôi hỏa, là bởi lo lắng dùng dị năng hệ lôi hỏa sẽ hủy diệt tinh hạch trong não họ, cho nên hắn mới dùng dị năng hệ băng để đóng băng bọn họ.
Chiến Bắc Thiên đảo mắt nhìn bốn phía xung quanh, xác định không có nguy hiểm gì tồn tại mới đi tới.
Đến khi cách đám Phan Nhân Triết chỉ chừng năm thước, đột nhiên một bạch quang sáng chói vụt qua. (Bạch quang: ánh sáng trắng)
Chiến Bắc Thiên lập tức nheo mắt lại, lúc bạch quang đánh vào tảng băng, tảng băng bao xung quanh đám Phan Nhân Triết liền vỡ vụn.
Phan Nhân Triết không bị băng giới hạn cử động chớp chớp mắt, cứ tưởng rằng mình ૮ɦếƭ chắc rồi, nhưng hắn ta nhanh chóng ý thức chuyện gì đang xảy ra, vội vàng nói: “Lão đại tới, chúng ta mau rời khỏi đây.”
Những người khác hoàn hồn lại, cuống quít chạy về phía cửa sau.
Chiến Bắc Thiên muốn đuổi theo, thế nhưng vừa đi được nửa bước, bạch quang lại một lần nữa bắn về phía hắn.
Hắn lập tức dùng khiên băng đỡ lấy, rầm một tiếng, bạch quang đánh vào khiên băng, khiên băng lập tức phát ra tiếng “rắc rắc rắc”, trên khiên băng cứng rắn xuất hiện vết nứt.
Chiến Bắc Thiên giật mình.
Thật không ngờ lại xuất hiện một tang thi lợi hại tới cứu đám Phan Nhân Triết, hơn nữa, dị năng của đối phương còn ngang cơ với hắn.
Hắn lập tức sử dụng dị năng, khôi phục lại nguyên trạng của khiên băng, đồng thời dùng dị năng lôi hỏa đánh về phía bạch quang mà đối phương phóng tới.
“Rầm! Rầm! Rầm!” Bên trong phân xưởng đổ sập trong nháy mắt.
Trước khi phân xưởng sập xuống, Chiến Bắc Thiên trông thấy bạch quang như bóng quỷ, trong nháy mắt biến mất, không thấy bóng dáng đâu.
Tốc độ rất nhanh, so với dị năng hệ phong còn nhanh hơn nhiều, là một dị năng hắn chưa từng thấy.
Rốt cuộc đối phương là ai? Sao lại trở thành lão đại của đám Phan Nhân Triết?
Chẳng lẽ ở kiếp này, sau khi mất đi Tang Thi Vương Mộ Nhất Phàm, lại xuất hiện một Tang Thi Vương khác?
Hơn nữa, dường như đối phương không có ý đối đầu với hắn, cứu người xong liền tránh đi, rốt cuộc là vì cái gì?
Trong đầu Chiến Bắc Thiên chứa đầy những câu hỏi.
Hắn nhìn phân xưởng trống rỗng, biết mình không đuổi kịp đám Phan Nhân Triết, không thể làm gì hơn là rời phân xưởng, lái xe rời khỏi xưởng quân sự.
Tới khi trở lại doanh địa ở thành B đã là buổi tối ngày hôm sau, hắn lập tức quay về phòng mình.
Ngay lúc hắn mở cửa phòng ra, đột nhiên “Bùm” một tiếng, giống như tiếng bóng bay vỡ.
Chiến Bắc Thiên cả kinh, lập tức bật đèn phòng lên, cảnh giác nhìn bốn phía xung quanh.
Căn phòng bày biện rất đơn giản, ngoại trừ hộc tủ và phòng vệ sinh có thể trốn được ra, những nơi khác vừa nhìn đã rõ ngay.
Sau đó, hắn phát hiện ra sau cửa có điều bất ổn, giống như có thứ gì đó chọc vào cửa phòng, không thể đẩy cửa vào phía bên kia tường, không mở toàn bộ cửa phòng ra được.
Chiến Bắc Thiên nheo mắt lại, nhanh chóng kéo cửa phòng ra nhìn, chỉ thấy bốn quả bóng bay bị dính vào mặt tường, trong đó có một quả đã bị chọc vỡ, mà phía sau tay nắm cửa có dính một cái kim nhỏ, chỉ cần có người mở cửa ra thì sẽ lập tức đâm vỡ quả bóng.
Tiếng vang vừa nãy, hẳn phát ra từ nơi này.
Còn có, trên bốn quả bóng có viết mấy chữ rồng bay phượng múa bằng 乃út dạ đen: “Này thì bỏ bom ông đây này” “Ông đây hết sức tức giận” “Nên đặc biệt chuẩn bị bóng dọa một chút” “Ký tên Mộ Nhất Phàm”.
Những thứ này đều được Mộ Nhất Phàm đặc biệt chuẩn bị trước khi rời doanh địa.
Chiến Bắc Thiên nhìn thấy dòng chữ trên đó, đúng là dở khóc dở cười.
Đêm hôm đó lúc đi, vốn là hắn muốn nói với Mộ Nhất Phàm một tiếng, ai biết cái cậu ngốc này quá nóng vội, vừa xuống xe đã chạy thẳng vào phòng tắm, đến cơ hội để nói chuyện cũng không có.
Sau đó bởi vì phải thông báo chuyện với đám Mao Vũ, nên hắn quên nói với Mộ Nhất Phàm mà đã lái xe rời thành B.
Thế nhưng, cậu ngốc này lấy bóng đâu ra vậy?
Chiến Bắc Thiên nhìn chòng chọc quả bóng một lúc, mới biết là được thổi bằng bao cao su, khóe mắt liền giần giật, buồn cười nói: “Xem ra phải bồi thường em thật tốt mới được.”
Sáng hôm sau, ăn sáng xong, hắn liền lái xe tới tòa cao ốc Mộ thị.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc