Đệ Nhất Thi Thê - Chương 162

Tác giả: Kim Nguyên Bảo

Chương 162: Siêu quá đi
Chiến Quốc Hùng vừa nghe vậy, cười nói: “Đám Khâm Dương tới? Mau cho mấy đứa nó vào đi, cũng lâu lắm rồi không thấy mấy thằng nhóc đến thăm ông già này, lần này tới, nhất định là tới gặp con Bắc Thiên cho mà xem.”
Quả nhiên, trong tay bốn người Thẩm Khâm Dương, Tỉnh Quân Lâm, Viêm Lỗi, Vưu Cảnh Phong đều cầm đồ chơi, sau khi đi vào, thấy bé con đứng bên cạnh Thái Nguyên, mắt của Tỉnh Quân Lâm, Viêm Lỗi, Vưu Cảnh Phong đều sáng rực lên.
Duy chỉ Thẩm Khâm Dương là ngạc nhiên nhìn đứa bé đã hai, ba tuổi, qua hồi lâu vẫn không nói gì.
“Khỏi phải hỏi, nhất định đây là con của Bắc Thiên.” Viêm Lỗi cười nói: “Giống Bắc Thiên hồi nhỏ như đúc một khuôn ấy, dáng dấp giống hệt thế này.”
Tỉnh Quân Lâm cười dịu dàng nói: “Tôi cứ tưởng bé con chỉ chừng một, hai tháng, không ngờ đã hai, ba tuổi.”
Thẩm Khâm Dương lẩm bẩm nói: “Tôi cũng tưởng bé con chỉ chừng một, hai tháng.”
Trước đó nghe Chiến Bắc Thiên dẫn theo một đứa con trai về, anh còn tưởng đứa bé là do người đàn ông kia sinh ra, giờ xem ra không phải, cũng không biết người đàn ông kia thế nào, có lẽ đã qua đời vì ung thư, chưa kịp sinh bé con ra.
Vưu Cảnh Phong cầm đồ chơi đi tới: “Chú Thái, bé con tên gì vậy?”
Thái Nguyên cười nói: “Tên Mộ Thiên.”
Vưu Cảnh Phong ngồi xổm xuống, dụ dỗ Mộ Kình Thiên đứng bên cạnh Thái Nguyên nói: “Mộ Thiên, chú là bạn của ba con, giờ chú cho con đồ chơi, con qua đây cho chú ôm một cái có được không?”
Mộ Kình Thiên chớp mắt nhìn họ một cái, sau đó xoay người chạy về phía Mộ Nhất Phàm: “Ba ba.”
Mộ Nhất Phàm mỉm cười ôm lấy bé con, hôn lên mặt bé con một cái.
Đứa bé này đúng là thông minh, ở lúc quan trọng sẽ không quên người ba này.
Đám Vưu Cảnh Phong ngẩn ra, trước đó có nghe cậu lính nói Chiến Bắc Thiên không có nhà, sao giờ lại có mặt.
Họ nhìn theo hướng bé con chạy, trông thấy một chàng trai ngồi đối diện Chiến Quốc Hùng, lại một lần nữa ngẩn ra, đặc biệt là Thẩm Khâm Dương, đực mặt ra như một kho tượng.
Viêm Lỗi lập tức hỏi: “Chú Thái, thế kia.. là sao vậy? Thằng bé không phải con của Bắc Thiên sao?”
Chắc không đâu!
Thằng bé giống Bắc Thiên đến thế cơ mà, không thể nào không phải của Chiến Bắc Thiên!
“Là con đại thiếu gia, chỉ là nhận cậu Mộ đây làm ba nuôi.”
Thái Nguyên giải thích xong, liền quay về đại sảnh, sai người dọn bàn ghế ra, tiện thể đi lấy hoa quả chiêu đãi khách.
“Vậy sao?” Ánh mắt Thẩm Khâm Dương không tự chủ mà đảo qua cái bụng phẳng lỳ của Mộ Nhất Phàm.
Lúc này, Chiến Quốc Hùng hừ lạnh nói: “Không phải mấy đứa thấy bé con xong, quên luôn ông lão này rồi đấy chứ?”
Vưu Cảnh Phong cười nói: “Đâu dám quên ông Chiến ạ, hôm nay bọn cháu tới đây, ngoài tới gặp bé con ra, còn muốn tới thăm ông, đợi ăn cơm tối xong bọn cháu mới đi.”
Lúc này Chiến Quốc Hùng mới hài lòng gật đầu: “Thế mấy đứa qua chơi với bé con đi, ta muốn đánh một ván với thằng bé này, xem có giữ nó lại ăn được hay không.”
Ông nhìn về phía Mộ Nhất Phàm, nói: “Cậu Mộ, cậu có thể ở lại đây ăn cơm trưa không, thì phải xem cậu có bản lĩnh hay không.”
Mộ Nhất Phàm cười nói: “Ông nội, nếu cháu thắng, ngoài muốn ở lại đây ăn cơm trưa ra, còn mong ông gọi cháu là Mộc Mộc.”
Chiến Quốc Hùng đáp một tiếng.
Mộ Nhất Phàm xoa xoa đầu bé con: “Qua chơi với mấy chú đi, đợi lát nữa ba đánh cờ với cụ con xong, sẽ ăn cơm trưa cùng với con.”
“Ba ba, cố gắng lên!” Mộ Kình Thiên hôn lên mặt Mộ Nhất Phàm một cái.
Chiến Quốc Hùng thấy bé con hôn Mộ Nhất Phàm, không vui hừ một tiếng.
Mộ Kình Thiên liền chạy tới bên người Chiến Quốc Hùng, hôn lên mặt ông một cái, sau khi thấy vẻ mặt thỏa mãn của Chiến Quốc Hùng, lúc này mới chạy về phía nhóm Vưu Cảnh Phong.
Thẩm Khâm Dương nhìn bé con, trong mắt lộ ra vài suy nghĩ.
Mộ Kình Thiên để ý tới bộ dạng của Thẩm Khâm Dương, ngẩng đầu nhìn anh đầy sâu xa.
Thẩm Khâm Dương ngẩn ra.
Anh có cảm giác như trong nụ cười của bé con mang theo ý tứ sâu xa, có cảm giác quái dị không nói nên thành lời.
Thẩm Khâm Dương chau mày lại.
Có phải mình đã nghĩ quá nhiều rồi không, một đứa bé hồn nhiên sao có thể cười như vậy được.
Tỉnh Quân Lâm ở bên cạnh lấy tay chọc chọc Thẩm Khâm Dương, nhỏ giọng nói: “Ông làm sao thế? Không phải trước đó muốn gặp thằng bé lắm sao? Giờ gặp rồi, sao có vẻ cụt hứng thế.”
Thẩm Khâm Dương đưa mắt nhìn bé con đang chơi đùa với Viêm Lỗi và Vưu Cảnh Phong, xoay người đi tới trước cửa đại sảnh.
Tỉnh Quân Lâm hiểu ý, cũng đi ra theo, nhỏ giọng hỏi: “Có phải trên người thằng bé này có bí mật gì không?”
“Ông còn nhớ lúc nghe thấy tin Bắc Thiên có con, tôi nói gì không?”
Tỉnh Quân Lâm suy nghĩ một chút: “Lúc đó ông rất ngạc nhiên nói, nhanh như thế đã sinh rồi, không phải sinh non chứ?”
Anh ta nhớ rõ như vậy, là bởi anh và đám Viêm Lỗi vẫn gặng hỏi có phải Thẩm Khâm Dương biết chuyện bé con và mẹ bé con hay không.
Tiếc là Thẩm Khâm Dương vẫn khóa chặt miệng, phải sau khi gặp bé con rồi mới dám xác định.
“Đúng, sở dĩ khi đó tôi nói vậy, là bởi Chiến Bắc Thiên từng đưa người tới viện tôi làm kiểm tra, lúc đó người kia chỉ mang thai năm tháng.”
Tỉnh Quân Lâm ngạc nhiên nói: “Ý ông là, cậu ta còn một người con nữa? Thằng này khá thật, âm thầm lặng lẽ, đột nhiên sinh hai con ra.”
Thẩm Khâm Dương lắc đầu: “Ý tôi không phải như vậy, quan trọng là, người mà cậu ta dẫn tới kiểm tra là một người đàn ông.”
Trong đôi mắt điềm đạm của Tỉnh Quân Lâm lóe lên tia khi*p sợ.
“Hơn nữa, cái người đàn ông mang thai kia, lúc này đang ngồi đối diện Chiến lão gia, đang đánh cờ với ông ấy.”
Tỉnh Quân Lâm càng khó có thể tin: “Đàn… đàn ông mang thai?”
“Nếu không phải tôi tận mắt thấy, cũng không thể tin được, nhưng tôi tự mình làm siêu âm B, đúng là mang thai thật, đồng thời còn mang thai trong tình huống không có țử çɥñğ, giờ bụng người kia bé đi, rất có thể đã sinh cái thai ra.”
Chân mày Tỉnh Quân Lâm chau lại, nhanh chóng hiểu ra rốt cuộc Thẩm Khâm Dương muốn nói gì, sau đó hỏi: “Ông nói vậy nghĩa là, trước đó Bắc Thiên đưa một người đàn ông tới viện kiểm tra, người kiểm tra là đàn ông đã mang thai năm tháng, hơn nữa còn là con của Bắc Thiên, giờ đứa bé kia đã được sinh ra, rất có thể chính là đứa bé đang đứng trước mặt chúng ta, có phải không?”
Thẩm Khâm Dương vội vã gật đầu.
Tỉnh Quân Lâm nghĩ theo hướng Thẩm Khâm Dương: “Sao có thể? Dù đàn ông có thể mang thai sinh con ra, nhưng đứa bé cũng đâu thể lớn như vậy được?”
“Sao không thể? Ông xem cả đám chúng ta đều có dị năng, còn cả cây cối hoa cỏ, động vật biến dị ngoài kia nữa, vì sao một đứa trẻ không thể trong thời gian ngắn lên hai, ba tuổi?”
“Cái này..” Nhất thời Tỉnh Quân Lâm không phản bác được.
Thẩm Khâm Dương tiếp lời: “Ừ rồi, dù không phải đứa bé này là từ cái thai người đàn ông kia mang đi, thế nhưng, rất có thể đứa bé này được sinh ra từ trước đó, ông cũng thấy đấy, bé con thân mật gọi người đàn ông kia là ba ba, tôi thấy chắc Chiến lão gia còn chưa biết chuyện này, nếu không chắc đã tức đến nhảy dựng lên rồi, sao có thể nhàn nhã chơi cờ cùng người kia?”
Tỉnh Quân Lâm nghĩ tới cảnh ban nãy, đúng là không thể phủ nhận, bé con thật sự rất thân thiết với Mộ Nhất Phàm, dù có nhận làm ba nuôi, cũng không thể thân mật như vậy.
Hơn nữa lúc họ tới, bọn họ có hỏi mấy cậu lính gác rằng mẹ bé con có ở Chiến gia không, có biết mẹ bé con là ai không, nhưng cậu lính lại nói chưa từng gặp mẹ bé con.
“Tỉnh thiếu gia, Thẩm thiếu gia, mời uống trà.” Đột nhiên một giọng nói trầm thấp vang lên sau lưng họ.
Thẩm Khâm Dương và Tỉnh Quân Lâm giật mình, sau khi thấy là Thái Nguyên, nhất thời thở phào: “Chú Thái, chú hù ૮ɦếƭ tụi cháu mất.”
Thái Nguyên cười nói: “Là do hai thiếu gia nói chuyện quá nhập tâm.”
Ông bưng trà đi tới bên cạnh nhóm Viêm Lỗi, đưa trà cho bọn họ.
Vưu Cảnh Phong nhận lấy tách trà, nhấp một hớp nhỏ, thấp giọng hỏi Thái Nguyên: “Chú Thái, anh ta là ai vậy, kỳ thuật rất lợi hại.” (Kỳ thuật: kỹ năng chơi cờ)
Mặc dù anh không đi tới nhìn thế cờ, nhưng từ gương mặt nghiêm túc của Chiến Quốc Hùng có thể thấy tài đánh cờ của đối phương rất lợi hại, nên Chiến Quốc Hùng mới nghiêm túc như vậy.
Thái Nguyên nhìn về phía Mộ Nhất Phàm, ánh mắt sâu xa: “Đại thiếu gia nhà họ Mộ, Mộ Nhất Phàm.”
“Sao cơ? Anh ta là người nhà họ Mộ?”
Vưu Cảnh Phong hết sức kinh ngạc, giờ khắp thành B có ai là không biết tình hình giữa Mộ gia và Chiến gia, cho nên cậu ta không thể ngờ người nhà họ Mộ lại chạy tới Chiến gia, hơn nữa Mộ Nhất Phàm còn là ba nuôi con của Chiến Bắc Thiên, quan hệ này quá phức tạp rồi.
“Ừ, người của Mộ gia, còn có, rất có thể mẹ đứa bé cũng là người nhà họ Mộ.” Trong lời nói của Thái Nguyên mang theo vài phần thâm ý, ánh mắt cũng càng lúc càng thâm trầm.
Vưu Cảnh Phong càng thêm kinh ngạc.
Ngay sau đó, cậu nghĩ tới việc đứa bé ra đời trước khi hai nhà xích mích với nhau, cũng không thấy quá kỳ lạ.
Vưu Cảnh Phong thấy chân mày Chiến Quốc Hùng nhíu mỗi lúc một chặt, không khỏi tò mò đi tới xem họ chơi cờ thế nào.
Hồi nhỏ, anh và đám Thẩm Khâm Dương thường xuyên tới Chiến gia chơi, cho nên cũng được ông Chiến huấn luyện tài đánh cờ, cũng có chút hiểu biết về cờ vây.
Đến khi Vưu Cảnh Phong trong thấy ván cờ cao siêu, không khỏi sợ hãi cảm thán, cũng dần dần nhìn ra được sát pháp tinh diệu của họ, tài nghệ cờ vây đến chấn động lòng người được thể hiện vô cùng nhuần nhuyễn.
Không thể không nói tài đánh cờ của chàng trai họ Mộ này rất cao siêu, có thể ép sát Chiến lão gia từng bước, hẳn đã học đánh cờ vây từ nhỏ.
Thời gian thấm thoát trôi qua, Vưu Cảnh Phong không nhận ra mình đã đứng xem gần hai giờ.
Cuối cùng Chiến Quốc Hùng hạ cờ xuống, nói: “Ta thua.”
Mộ Nhất Phàm liền thở phào.
Nếu như anh có thể chảy mồ hôi, chắc đã chảy được một thùng rồi.
Nếu không phải anh theo học Chiến Quốc Hùng đánh cờ vây từ nhỏ, hiểu rõ cách đánh của Chiến Quốc Hùng, có lẽ anh sẽ không thể thắng được một người có thâm niên mấy chục năm như vậy.
Chiến Quốc Hùng ngước mắt nhìn Mộ Nhất Phàm, đây là lần đầu tiên ông nhìn thẳng chàng thanh niên này, thật không ngờ đối phương có thể thắng ông.
Đột nhiên ông bật cười sang sảng: “Cậu nhóc này khá lắm, có thể ở lại ăn cơm trưa.”
Mộ Nhất Phàm nhíu mày, không vui hừ hai tiếng.
Chiến Quốc Hùng nghĩ ra điều gì đó, liền sửa lời nói: “Mộc Mộc, Mộc Mộc, phải không?”
Lúc này Mộ Nhất Phàm mới thỏa mãn cười.
Cuối cùng mối quan hệ cũng có thể kéo gần thêm một chút, sau này anh phải không ngừng cố gắng thêm mới được.
“Ba ba siêu thật đó!” Mộ Kình Thiên bổ nhào tới chỗ Mộ Nhất Phàm.
Thẩm Khâm Dương và Tỉnh Quân Lâm nhìn cha con họ thân mật với nhau, không nói gì.
Mộ Nhất Phàm ôm lấy Mộ Kình Thiên vừa nhào tới, cười nói: “Cụ con mới siêu, nếu không phải cụ con cố ý nhường ba, nhất định ba sẽ thua.”
Chiến Quốc Hùng lại càng cười to hơn.
“Lão gia.” Đột nhiên Thái Nguyên đi tới trước mặt Chiến Quốc Hùng, cất tiếng gọi.
Chiến Quốc Hùng thu tiếng cười lại, đưa mắt nhìn Thái Nguyên: “Có chuyện gì?”
Thái Nguyên muốn nói rồi lại thôi, cuối cùng nói: “Có thể ăn cơm trưa được rồi.”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc