Chương 159: Bố của bố chồng tương lai của em!~Năm người vừa lên xe, chỉ thấy Mộ Nhất Phàm và lão đại của họ ngồi ở hàng ghế ba, Mộ Nhất Phàm tựa cằm lên vai lão đại của bọn họ, miệng không ngừng lẩm bẩm: “Một cái nữa đi, một cái nữa đi, cho em một cái nữa đi.”
Trông anh chẳng còn chút sợ hãi gì như lúc ban nãy, giờ hệt như một đứa bé không đòi được kẹo, cũng không biết lão đại đã làm gì Mộ Nhất Phàm mà anh thay đổi nhanh như vậy.
Thật ra Chiến Bắc Thiên không làm gì, chỉ là trong lúc an ủi Mộ Nhất Phàm, hắn khẽ hôn lên chiếc khẩu trang Mộ Nhất Phàm đeo một cái.
Thật không ngờ, nụ hôn này có tác dụng hơn bất cứ cách an ủi nào khác, lập tức dời đi sự chú ý của Mộ Nhất Phàm, nhưng Mộ Nhất Phàm đeo khẩu trang được hôn đâu đủ thỏa mãn, vội kéo khẩu trang ra, yêu cầu hôn thêm cái nữa.
Mộ Nhất Phàm trông thấy nhóm Tôn Tử Hào lên xe, đành phải thôi, yên lăng tựa cằm lên vai Chiến Bắc Thiên.
Chiến Bắc Thiên thấy anh ủ rũ, đôi mày khẽ chau lại, trong nháy mắt xe khởi động, hắn nghiêng đầu, nhanh chóng hôn lên đôi môi không có mấy huyết sắc của Mộ Nhất Phàm một cái.
Hai mắt Mộ Nhất Phàm sáng lên, giống như bạn Husky được chủ nhân thưởng, lập tức ngẩng đầu lên, cười híp mắt hôn liên tiếp trên mặt Chiến Bắc Thiên mấy cái, bộ dạng vô cùng thỏa mãn khiến Chiến Bắc Thiên dở khóc dở cười, mặc cho cậu ngốc nhân lúc mọi người không chú ý mà lén lén lút lút hôn hôn thơm thơm mình.
Đột nhiên, xe lệch hướng, thiếu chút nữa đâm vào căn nhà ở bên đường.
Mọi người giật mình, Hướng Quốc ngồi ở ghế kế bên tài xế nhìn sang cậu lính bên cạnh: “Sao thế?”
Cậu lính vội nói: “Ban nãy đột nhiên tay nhũn ra, trượt tay lái.”
“Có cần đổi người lái hay không?” Tôn Tử Hào quan tâm hỏi.
“Không cần, không cần đâu ạ.” Cậu lính hơi chột dạ nhìn đường phía trước.
Cậu không dám nói bởi vì cậu nhìn qua gương chiếu hậu, thấy Mộ Nhất Phàm cao hứng hôn lão đại mình nên mới trượt tay lái.
Mà lão đại bọn cậu thế mà không tức giận, vẫn dung túng cho hành động của Mộ Nhất Phàm, mặc cho anh ta hôn lên khóe môi, bộ dạng cũng chẳng có vẻ gì là không vui, ngược lại trong mắt tràn ý cười.
Chiến Bắc Thiên ngồi ở ghế sau liếc mắt nhìn gương, đoạn hỏi: “Ban nãy xảy ra chuyện gì vậy? Sao mấy cậu lại gặp tang thi?”
Tại sao Phan Nhân Triết, Hạ Đông Hải, Á Uy, Diệp Thụ và Quảng Tuấn Kiệt lại ở cùng một chỗ với nhau? Hơn nữa thế mà đã thăng lên làm tang thi cao cấp, năng lực còn mạnh hơn nhóm Hướng Quốc.
Phải rồi, Lưu Tinh, Lưu Vũ, Trương Hoắc, Lý Uy và Trần Khải Hào đâu? Liệu có ở cùng với Phan Nhân Triết không?
Chiến Bắc Thiên nghĩ tới đây, đôi mắt sắc bén hơi nheo lại.
“Đột nhiên bọn họ xuất hiện.” Mộ Nhất Phàm giải thích qua loa, ngay sau đó nghĩ tới chuyện ban nãy Mao Vũ nói trong bộ đàm, vội vàng hỏi: “Còn anh, có bị thương không? Trước đó anh gặp chuyện gì vậy?”
Ánh mắt anh không ngừng quét tới quét lui trên người Chiến Bắc Thiên, muốn nhìn một chút xem Chiến Bắc Thiên có bị thương không.
Chiến Bắc Thiên nhìn hàng ghế trước mặt, nhạt giọng nói: “Không việc gì.”
Mộ Nhất Phàm lại hỏi: “Sao mọi người lại tới huyện Ngô Đồng tìm vật tư?”
Dọc đường tới đây anh có chú ý, có rất ít người qua đây tìm vật tư, đồng nghĩa với việc bên này không có nhiều vật tư, anh tin chắc Chiến Bắc Thiên biết điều này, thế nhưng sao hắn lại xuất hiện ở huyện Ngô Đồng?
Chiến Bắc Thiên không đáp mà hỏi ngược lại: “Còn em? Sao em lại ở huyện Ngô Đồng? Ở dây nguy hiểm như vậy, sao chỉ có một mình em?”
Mộ Nhất Phàm cười gượng một tiếng, trước mặt năm người kia, anh không trả lời câu hỏi của hắn.
Chiến Bắc Thiên nhìn ra anh ngại trên xe còn có nhóm Tôn Tử Hào, cũng không gặng hỏi.
Năm phút sau, xe đi tới lối vào trung tâm mua sắm thì dừng lại.
Hướng Quốc, Tôn Tử Hào và ba cậu lính xuống xe trước.
Chiến Bắc Thiên ngồi ở trong xe với Mộ Nhất Phàm, do dự một chút mới nói: “Chuyện tới huyện Ngô Đồng là do anh cố ý sắp xếp.”
Mộ Nhất Phàm chớp mắt nhìn Chiến Bắc Thiên.
“Bởi anh biết em ở đây.”
Mộ Nhất Phàm cười ha hả: “Có phải anh không nỡ xa em, muốn làm một cuộc gặp gỡ tình cờ với em không?”
Chiến Bắc Thiên nhạt giọng nói: “Không phải.”
Mộ Nhất Phàm không hiểu rõ: “Nếu biết em ở đây nên mới tới huyện Ngô Đồng, nhưng không phải vì không nỡ xa em, vậy sao anh lại tới?”
“Sau khi anh biết em ở đây, cố ý sắp xếp như mình gặp tai nạn, để em cùng Hướng Quốc tới cứu anh.”
Mộ Nhất Phàm không đợi hắn nói xong đã phẫn nộ nói: “Chẳng lẽ anh muốn thử em?”
Nếu là như vậy thật, anh sẽ rất đau lòng.
“Nghe anh nói hết đã.” Chiến Bắc Thiên xoa xoa tóc anh: “Mục đích của anh chỉ là muốn nhóm Hướng Quốc thay đổi cách nhìn về em.”
Lúc đó hắn suy nghĩ rất đơn giản, chỉ muốn đám Hướng Quốc không dùng ánh mắt cũ để nhìn Mộ Nhất Phàm thôi, đổi lại là ai, cũng không muốn cấp dưới khinh thường người mình yêu, đây cũng là lý do hắn không nói rõ nguyên nhân trước mặt nhóm Tôn Tử Hào.
Thế nhưng, người hắn thích quả thật đã làm rất nhiều chuyện quá đáng, cho nên hắn muốn thông qua chuyện này, giải thích với cấp dưới, Mộ Nhất Phàm bây giờ khác Mộ Nhất Phàm lúc trước.
Giờ hắn nói lý do cho Mộ Nhất Phàm, cũng vốn là dự định sau khi chuyện kết thúc sẽ nói cho anh biết rõ chân tướng.
Không ngờ, đột nhiên nhóm Hướng Quốc lại gặp phải đám Phan Nhân Triết, đây thực sự là chuyện nằm ngoài dự đoán của hắn. Cũng may là hắn tới kịp thời, nên nhóm Tôn Tử Hào mới không bị thương quá nhiều.
Nếu không phải hắn lo Phan Nhân Triết cố ý dẫn hắn đi để dễ đối phó những người khác, thì hắn đã đi theo đuổi tận Gi*t tuyệt bọn chúng.
Mộ Nhất Phàm nghe vậy, liền hiểu suy nghĩ của hắn: “Thế sao anh biết em muốn tới huyện Ngô Đồng?”
Chuyện anh tới huyện Ngô Đồng là nằm ngoài dự kiến, Chiến Bắc Thiên không có năng lực biết trước, nhưng lại dẫn người chạy tới đây.
“Lão Lý dùng dị năng nghe trộm em muốn tới huyện Ngô Đồng, nên anh mới tới được.”
Mộ Nhất Phàm trợn to mắt, lúc anh nhìn bản đồ, quả thật đã lẩm bẩm nói tên huyện Ngô Đồng: “Vậy anh cũng biết em tới xưởng quân sự phải không?”
Lúc đi tới xưởng quân sự, anh cũng lẩm bẩm nhắc tới xưởng quân sự không ít lần.
Chiến Bắc Thiên gật đầu: “Có thể cho anh biết mục đích em tới xưởng quân sự không?”
Nếu chuyện tới xưởng quân sự đã bị biết, Mộ Nhất Phàm cũng không giấu hắn: “Còn không phải vì muốn lấy lòng ông nội nên mới đi sao.”
Chiến Bắc Thiên biết anh muốn lấy lòng Chiến Quốc Hùng, nhưng cố ý làm như không rõ mà hỏi: “Ông nội? Em muốn lấy lòng ông nội em?”
Mộ Nhất Phàm tức giận nói: “Là ông nội anh ấy, lão gia nhà anh, cụ của con nó, cũng chính là Chiến lão quân ủy, Chiến lão gia Chiến Quốc Hùng, bố của bố chồng tương lai của em, nói như vậy anh đã hiểu chưa?”
Ông nội anh còn đang nằm trên giường kìa, không biết có tỉnh lại được hay không.
Chiến Bắc Thiên nghe cách xưng hô phía sau, cuối cùng gương mặt anh tuấn lãnh đạm không nhịn được mà nở nụ cười.
Mộ Nhất Phàm lườm xéo hắn: “Cười cái gì.”
“Không có gì.” Chiến Bắc Thiên lập tức thu lại nụ cười, kéo anh vào trong lòng, trái tim run lên đầy xúc động.
Thoạt đầu hắn cho rằng Mộ Nhất Phàm rời thành B là muốn theo đội ngũ của Mộ gia đi tìm vật tư, nhưng thật không ngờ anh lại đi một mình.
Hắn càng không ngờ, một người bình thường vẫn luôn tùy tiện cẩu thả như anh, lại cẩn thận nghĩ tới chuyện về lâu về dài, vì niềm vui của người nhà hắn mà một thân một mình chạy tới xưởng quân sự.
Thật khiến hắn không tức nổi, ngược lại còn thấy đau lòng.
Bởi vì qua Lý Điền Thanh hắn biết, trong lúc đi Mộ Nhất Phàm còn bị thương không ít.
“Phải rồi, năm tang thi ban nãy là năm tang thi ra khỏi quân xưởng, còn có năm tang thi cao cấp và trung cấp ở trong quân xưởng nữa.”
Vốn Mộ Nhất Phàm không định nói, nhưng mười tang thi còn chưa có sự lôi kéo của anh đã tụ tập lại một chỗ, khiến anh lo sẽ có chuyện gì không hay xảy ra.
“Còn năm tang thi ở trong xưởng quân sự?” Ánh mắt Chiến Bắc Thiên lóe lên tia hung ác: “Có phải trong đó có hai chị em sinh đôi không?”
“Đúng, đúng, sao anh biết?” Mộ Nhất Phàm vờ như không biết mà hỏi.
Chiến Bắc Thiên giải thích qua loa: “Trước đây anh từng gặp mười người bọn họ.”
Hắn buông Mộ Nhất Phàm ra: “Anh sắp xếp cho đội chúng ta về thành B đã, có chuyện gì đợi về thành B rồi nói.”
Mộ Nhất Phàm theo hắn xuống xe, sau đó anh thấy Lý Điền Thanh đang nói chuyện phiếm với một dị năng giả khác, đột nhiên nghĩ ra điều gì đó, vội chạy tới: “Lão Lý, lão Lý, cháu có một số việc muốn hỏi bác.”
Lý Điền Thanh bị anh kéo qua một bên hỏi: “Cậu Mộ, có chuyện gì vậy?”
“Là thế này, cháu vừa nghe Bắc Thiên nói, anh ấy nhờ bác dùng dị năng nghe trộm vị trí mấy ngày nay của cháu…”
Lý Điền Thanh không đợi anh nói xong, vội giải thích: “Chiến thiếu tướng lo lắng cho cậu nên mới làm như vậy, cậu đừng trách Chiến thiếu tướng.”
“Cháu không trách anh ấy, cháu muốn hỏi bác, lúc cháu ở xưởng quân sự, bác có nghe được những người khác nói gì không?”
Lý Điền Thanh lắc đầu: “Chiến thiếu tướng bảo tôi không nghe trộm quá nhiều về cậu, chỉ cần thi thoảng nghe xem cậu có gặp nguy hiểm gì không là được rồi, cho nên tôi cũng không dám nghe trộm nhiều chuyện của cậu.”
Mộ Nhất Phàm có hơi thất vọng: “Không sao.”
Anh nhìn về phía Chiến Bắc Thiên ở bên kia, thấy Chiến Bắc Thiên đang nói chuyện với Mao Vũ, không tới làm phiền hắn, quay trở lại trong xe.
Chiến Bắc Thiên cũng không nói gì với Mao Vũ, chỉ bảo cậu ta tập hợp đội quay về thành B.
Mao Vũ lại nói: “Hướng Quốc vẫn chưa về.”
“Hướng Quốc?” Chiến Bắc Thiên chau mày lại: “Không phải cậu ấy theo tôi sao?”
“Cậu ấy lại đi rồi, nói là có thứ quan trọng cần mang về, một mình lái xe đi, nói là hơn mười phút là có thể về.”
“Cậu ấy không phải người ở huyện Ngô Đồng, có thứ gì quan trọng ở đấy?” Chiến Bắc Thiên nghĩ Hướng Quốc không phải một người thích làm loạn, bèn không nói gì, lại hỏi: “Tay của Tôn Tử Hào không sao chứ?”
Mao Vũ chau mày lại, khổ sở nói: “Bị thương vào gân cốt, có lẽ sau này tay không linh hoạt được nữa.”
Chiến Bắc Thiên lấy trong иgự¢ ra một bình nước nhỏ: “Rót chai nước này vào vết thương của cậu ấy.”
“Vâng.” Mao Vũ cũng không hỏi trong bình có cái gì, nhận lấy bình nước đi tìm Tôn Tử Hào.
Không bao lâu sau, Hướng Quốc lái xe quay về, sau đó cầm theo bốn, năm túi lớn xuống xe, đi tới trước mặt Chiến Bắc Thiên, mặt không đổi sắc nói: “Lão đại, đây là quà Mộ Nhất Phàm tặng anh.”
“Mộ Nhất Phàm tặng tôi?” Chiến Bắc Thiên nhướn mày: “Cái gì vậy?”
Hướng Quốc không nói thẳng trong đó đựng cái gì: “Anh ta tới huyện Ngô Đồng là để tìm cái này cho anh, ban nãy để giúp bọn em thoát khỏi sự truy sát của tang thi nên ném đồ đi, em vừa đi lấy về cho anh ta.”
Chiến Bắc Thiên càng thêm tò mò, đồng thời cũng rất kinh ngạc.
Thật không ngờ Mộ Nhất Phàm tới huyện Ngô Đồng vì hắn.
“Lão đại, em chúc anh dồi dào tinh lực, đủ sức để ‘nện’ ૮ɦếƭ Mộ Nhất Phàm.” Hướng Quốc đặt đồ xuống đất rồi rời đi.
Chiến Bắc Thiên: “……………”