Chương 142: Cháu trai ruột của bố đấy!Mộ Nhất Phàm dẫn bé con tới một tòa cao ốc kim nghiệp giữa trung tâm thành phố.
Tòa cao ốc kim nghiệp này có tám mươi tầng, trước mạt thế, đây là trụ sở chi nhánh tập đoàn khoa học kỹ thuật Mộ thị.
Sở dĩ Mộ Nhất Phàm tới đây, là bởi trong tiểu thuyết, Mộ gia coi tòa cao ốc kim nghiệp này làm cứ điểm, tầng một tới tầng năm được dùng làm nơi nghỉ ngơi của cấp dưới, từ tầng sáu tới tầng hai mươi sáu dùng làm nơi đặt vật tư, tầng hai mươi bảy tới tầng bảy mươi cũng là nơi ở của cấp dưới.
Mộ gia cùng những người có quan hệ với Mộ gia ở tầng bảy mươi lăm trở lên. Còn tầng hầm, một nửa được dùng làm bãi đỗ xe, một nửa còn lại làm căn tin.
Lúc này ở cổng chính của tòa cao ốc, có ba nhóm binh lính đứng xung quanh tuần tra, bảo vệ an toàn cho tòa nhà, ngoài ra còn mười lính gác ở cổng, vẻ mặt hết sức nghiêm túc, mọi người muốn đi vào trong tòa nhà phải được họ kiểm tra cẩn thận mới có thể đi vào.
Mộ Nhất Phàm đi tới cửa, liền bị lính canh gác ngăn lại.
“Xin lấy thẻ thân phận ra.” Cậu lính ngăn Mộ Nhất Phàm lại nghiêm túc nói.
Thẻ thân phận?
Mộ Nhất Phàm nhìn người bên cạnh đi vào tòa nhà, để ý thấy lúc họ đi vào có lấy ra một thẻ bài màu đen có vân giấy đặc biệt, trông như chứng minh thư, trên đó có ảnh chụp, họ tên và số hiệu của họ.
Anh hỏi cậu ta: “Tôi muốn hỏi một chút, mấy cậu là cấp dưới của Mộ thượng tướng sao?”
Cậu lính liếc mắt nhìn anh một lượt: “Đúng vậy.”
Mộ Nhất Phàm liền nói rõ thân phận của mình với cậu lính này: “Tôi là Mộ Nhất Phàm, là con trai cả của Mộ thượng tướng, từ thành G tới tìm ông ấy, cậu có thể giúp tôi thông báo một chút không?”
Anh sợ cậu lính không tin lời mình, liền lấy chứng minh thư của mình ra cho cậu lính.
Cậu lính kia hờ hững liếc mắt nhìn chứng minh thư của anh: “Thượng tướng của chúng tôi chỉ có một con trai, tên là Mộ Nhất Hàng, cho nên xin anh lập tức rời khỏi đây.”
Mộ Nhất Phàm: “……….”
Anh chỉ tới thành B muộn có hai tháng, Mộ Duyệt Thành đã không thừa nhận có người con trai này saooo?!
Thế nhưng, nếu Mộ Duyệt Thành không muốn nhận anh thật, đã không cần phải phái máy bay và nhờ Chiến Bắc Thiên tới đón anh, cho nên, chuyện không thừa nhận đứa con là anh đây, hẳn là Mộ Nhất Hàng cố ý giở trò.
Đúng lúc Mộ Nhất Phàm đang nghĩ xem làm thế nào mới có thể đi vào tòa nhà gặp Mộ Duyệt Thành hoặc gọi Mộ Duyệt Thành ra tòa nhà, một giọng nói lanh lảnh mang theo sự châm chọc vang lên: “Đây là ai vậy? Sao tôi chưa từng nhìn thấy người này trong đội.”
Nghe thấy giọng nói cố ý kia, Mộ Nhất Phàm quay đầu.
Đến khi anh nhìn thấy người phụ nữ ăn mặc đẹp đẽ đi tới kia, thiếu chút nữa lại muốn gọi đối phương là mẹ, nhưng tới khi nghĩ đến chuyện mình đang ở trong tiểu thuyết, hơn nữa, đối phương còn hận không thể Gi*t ૮ɦếƭ anh, anh liền giận biến sắc.
Cậu lính vừa ngăn cản Mộ Nhất Phàm liền báo cáo: “Phu nhân, người này tự xưng là con trai thượng tướng, nói muốn gặp Mộ thượng tướng.”
Triệu Vân Huyên cười nhạt: “Lại có người muốn giả mạo con trai chúng tôi tới đây đòi miếng ăn, sau này mấy cậu gặp lại người như vậy thì cứ đánh thẳng tay, không việc gì phải khách khí.”
“Vâng ạ.”
Triệu Vân Huyên mỉa mai nhìn Mộ Nhất Phàm: “Ăn xin này, sau này nhớ điều tra rõ tình hình Mộ gia rồi hãy tới ăn xin, giờ cả thành B có ai là không biết Mộ thượng tướng chỉ có một con trai tên là Mộ Nhất Hàng, hơn nữa, có ai không biết Mộ Nhất Hàng là đại thiếu gia đâu, cái bộ dạng này của cậu mà cũng tới đây ăn xin, đúng là làm liều, tôi khuyên cậu một câu, sau này đừng quay lại, nếu không binh lính sẽ không khách khí với cậu nữa đâu.”
Mộ Nhất Phàm nhìn vẻ mặt cao cao tại thượng của bà ta, hít sâu một hơi.
Mẹ nó.
Cái bà này dùng bộ mặt giống hệt mẹ ruột ngoài đời thực của anh để chế giễu anh khiến anh hết sức khó chịu, chỉ muốn tẩn cho bà ta một trận. Hơn nữa, lời trong lời ngoài đều không muốn thừa nhận anh là người của Mộ gia.
Mộ Nhất Phàm đặt Mộ Kình Thiên ngồi chắc trên vai, nói: “Bà Triệu Vân Huyên này, có cần tôi nhắc nhở bà không, chẳng qua bà chỉ là cái bà vợ hai mà bố tôi cưới về, hẳn giờ có rất nhiều người biết bà chỉ là vợ hai của bố tôi, lúc cưới còn không mở tiệc gì, chỉ làm đăng ký ở cục dân chính mà thôi.”
“Sau đó, bà cùng bố tôi quay về Mộ gia, trước lão gia nhà họ Mộ, chính là ông nội tôi, đã quỳ xuống hứa lên hứa xuống rằng sẽ đối xử tử tế với con trai vợ trước của Mộ thượng tướng, thế thái độ bà bây giờ có phải thái độ tử tế với con trai của vợ trước không?”
Nếu đổi lại là trước đây, chắc chắn anh sẽ nghĩ Triệu Vân Huyên không thừa nhận mình thì thôi, anh tự có cách tìm Mộ Duyệt Thành, nhưng trải qua chuyện của Dung Tuyết, anh nghĩ có một số việc phải giải quyết càng nhanh càng tốt.
Cho nên, anh cho rằng có thể gặp Mộ Duyệt Thành sớm lúc nào hay lúc ấy, nếu không, không chừng Mộ Nhất Hàng và Triệu Vân Huyên nhân lúc Mộ Duyệt Thành không biết anh đã tới thành B mà Gi*t ૮ɦếƭ anh.
Triệu Vân Huyên nghe thấy chuyện trước kia, mặt hơi biến sắc.
Nghĩ tới năm đó để có thể gả cho Mộ Duyệt Thành, bà đã phải dùng rất nhiều thủ đoạn, thậm chí để lão gia nhà họ Mộ chấp nhận bà, bà đã phải quỳ xuống bảo đảm với ông, sẽ đối xử tử tế với con trai vợ trước của Mộ Duyệt Thành.
Thế nhưng, vừa nghĩ tới chuyện trước kia, bà vô cùng căm tức, năm đó để có thể tiến vào Mộ gia bà đã chịu rất nhiều uất ức, thậm chí là bị lăng nhục.
Mộ Nhất Phàm đưa mắt nhìn cậu lính trẻ tuổi đứng sau lưng Triệu Vân Huyên.
Cậu lính trẻ tuổi kia họ Chung, tên là Chung Tín Lương, thường phụ trách lái xe cho Mộ Duyệt Thành, hiển nhiên nhận ra Mộ Nhất Phàm.
Giờ cậu ta thấy Mộ Nhất Phàm nhưng không lên tiếng, thậm chí lúc nhìn Mộ Nhất Phàm, ánh mắt có phần tránh né, không dám đứng ra làm sáng tỏ Mộ Nhất Phàm là con trai của Mộ Duyệt Thành.
Mộ Nhất Phàm vừa nhìn đã biết cậu ta bị Triệu Vân Huyên cảnh cáo.
Triệu Vân Huyên lấy lại tinh thần, thấy những người xung quanh đều nhìn bọn họ, nghiêm mặt cả giận nói: “Bớt nói bậy nói bạ đi. Lính đâu, mau đuổi người này đi, lần sau mà còn thấy thì đánh ૮ɦếƭ nó.”
“Vâng ạ!”
Mộ Nhất Phàm thấy bọn họ tiến lên trước, đột nhiên giơ tay lên, cầm cây 乃út trong tay: “Triệu Vân Huyên, bà có biết lúc nãy bà nói, tôi đã ghi âm hết vào trong đây rồi không? Chỉ cần tôi phát nó trên loa hoặc tìm cơ hội đưa cho bố tôi nghe một chút, bà nói xem kết quả sẽ thế nào? Bà chắc chắn muốn để họ đuổi tôi đi chứ?”
Trong mắt Triệu Vân Huyên hiện lên sự hoảng loạn, thế nhưng nhanh chóng khôi phục vẻ bình tĩnh, nháy mắt ra hiệu với binh lính, ra hiệu họ trước khi cản người đi thì đoạt lấy cái 乃út: “Lính đâu, còn không mau động thủ.”
Mộ Nhất Phàm thấy Triệu Vân Huyên không chịu đồng ý, cơ thể chợt lóe lên, tránh né binh lính, vọt tới phía sau Triệu Vân Huyên, cầm thanh giáo ngắn đè lên cổ Triệu Vân Huyên.
Mọi người ngẩn ra, không ngờ tốc độ của Mộ Nhất Phàm lại nhanh tới như vậy.
Triệu Vân Huyên cảm thấy lành lạnh trên cổ, nhất thời cả kinh, sợ hãi nói: “Mộ Nhất Phàm, cậu muốn làm gì?”
Trước khi Mộ Nhất Phàm tới thành B, bà đã mua chuộc binh lính canh gác thành B, để trước khi Mộ Nhất Phàm tới thông báo cho bà.
Ngoài ra, bà còn muốn điều tra xem Mộ Nhất Phàm có dị năng hay không, thế nên trong lúc bà nhận tin, người trong đội của Mộ Nhất Phàm đều nói Mộ Nhất Phàm không có dị năng.
Bởi vậy nên bà mới không chút kiêng dè nào mà chế giễu Mộ Nhất Phàm, nhưng thật không ngờ, Mộ Nhất Phàm lại có dị năng.
Mộ Nhất Phàm chế giễu nói: “Không phải trước đó bà vẫn gọi tôi là ăn xin sao? Sao đột nhiên biết tên tôi, hơn nữa còn chỉ khác tên con trai bà một chữ..”
Triệu Vân Huyên thấy trong mắt mọi người xung quanh lóe lên tia cười trộm thì vừa tức vừa giận.
Mộ Nhất Phàm nhìn về phía Chung Tín Lương: “Cho cậu mười phút, bảo bố tôi xuống gặp tôi, nếu không tôi sẽ rạch mặt bà ta.”
Chung Tín Lương do dự một chút.
Triệu Vân Huyên giận dữ nói: “Còn không mau đi đi, muốn tôi bị rạch mặt hoa à?”
Mộ Nhất Phàm mím môi, liền thở dài trong lòng.
Quả nhiên có một số người không tàn nhẫn thì không biết sợ.
Chung Tín Lương dùng bộ đàm, liên hệ với Mộ Duyệt Thành, báo cho ông biết chuyện Mộ Nhất Phàm đã tới.
Mộ Duyệt Thành nghe tin Mộ Nhất Phàm muốn mình tự xuống đón người, trong lòng hết sức giận dữ, thử hỏi có bậc cha mẹ nào phải xuống đón con cái không, không phải toàn là con đón cha mẹ sao?
Thế nhưng lúc ông đi xuống tòa cao ốc, trông thấy Mộ Nhất Phàm kề thanh giáo ngắn màu bạc vào cổ Triệu Vân Huyên, mặt biến sắc, quát to: “Mộ Nhất Phàm, con làm gì vậy? Sao lại kề giáo vào cổ dì con?”
Mộ Nhất Phàm trông thấy Mộ Duyệt Thành, cũng không lập tức buông giáo xuống mà nói với Mộ Duyệt Thành: “Bố, bố nói với đám lính gác xem, con là gì của bố?”
Đầu Mộ Duyệt Thành mờ hơi sương: “Đương nhiên con là con của bố rồi, còn có thể là ai?”
“Thế nhưng, mấy cậu lính kia nói bố chỉ có một người con trai tên Mộ Nhất Hàng, phải rồi, vợ hai của bố cũng nói như vậy, còn gọi con là ăn xin, nói con tới đây lừa ăn lừa uống, không cho con vào tìm bố. Còn nói cả thành B này đều biết thượng tướng Mộ chỉ có một người con trai tên Mộ Nhất Hàng, đó mới là đại thiếu gia nhà họ Mộ, Cuối cùng muốn cản con tới đây, nói sau này thấy con lần nào thì đánh lần ấy.”
Mộ Duyệt Thành lạnh lùng nhìn Triệu Vân Huyên: “Bà nói như vậy thật sao?”
Mặt Triệu Vân Huyên tái nhợt: “Duyệt Thành, em không nói, là nó nói bậy.”
“Bà Triệu Vân Huyên, có cần tôi phát 乃út ghi âm cho bố tôi nghe không?”
Triệu Vân Huyên im lặng, không nói gì nữa.
Mộ Duyệt Thành thấy bà không nói là thừa nhận, mắt lóe lên lửa giận, nhưng vì xung quanh đông người vây xem mới không dám giận dữ.
Ông chỉ vào đám lính ở phía cửa nói: “Nhìn cho kỹ, đây là con trai tôi, là con trai cả nhà tôi, cũng chính là con trai ruột của tôi, mau làm thẻ bài cho con tôi, để tiện ra vào tòa nhà.”
Đám lính vội vàng nói: “Vâng ạ.”
Mộ Nhất Phàm vội nói: “Bố, còn có cháu trai bố, cháu trai bố cũng cần thẻ bài.”
Lúc này Mộ Duyệt Thành mới để ý có một cậu bé xinh trai đang ngồi trên vai Mộ Nhất Phàm, hơn nữa không khóc cũng không náo loạn, vô cùng nghe lời mà ôm đầu Mộ Nhất Phàm.
Ông giật mình nói: “Cháu của bố?”
“Vâng, cháu trai của bố.”
Hai mắt Mộ Duyệt Thành sáng lên, vội ra lệnh cho binh lính: “Làm cả thẻ bài cho cháu trai tôi nữa.”
“Vâng ạ.”
Mộ Duyệt Thành nhìn về phía Mộ Nhất Phàm: “Con có thể buông dì ra chưa?”
Mộ Nhất Phàm thu thanh giáo ngắn về, ném cây 乃út về phía Triệu Vân Huyên: “Cho bà 乃út ghi âm này.”
Triệu Vân Huyên vội vã nhận lấy cây 乃út, buông tay ra nhìn, gương mặt đoan trang nhất thời trở nên vặn vẹo.
乃út ghi âm gì chứ, rõ ràng là cây 乃út bi bình thường.
“Mộ Nhất Phàm, cậu…”
Mộ Nhất Phàm cười hì hì: “Dùng đầu gối để nghĩ cũng có thể đoán, sao tôi có thể lúc nào cũng mang 乃út ghi âm bên người được, là do bà quá ngốc nên bị mắc lừa mà thôi.”
Lúc này gương mặt Triệu Vân Huyên không ngừng méo mó, hơn nữa, sắc mặt vì giận dữ mà tái xanh cả đi.