Chương 137: Lời trăng trốiỞ tầng cao nhất trong tòa nhà, Mộ Nhất Phàm đứng trước cửa sổ, cúi người nhìn màn đêm tối đen bên ngoài, đồng thời chú ý xem có xe nào lái vào trong tiểu khu hay không.
Cũng không biết đã qua bao lâu, nhưng mãi mà không thấy cổng tiểu khu có động tĩnh gì, anh liền quay đầu nhìn đồng hồ treo trên tường, đã là chín giờ năm phút, anh không khỏi chau mày.
Từ sau khi Chiến Bắc Thiên rời khỏi tòa nhà, tới giờ đã hơn 11 tiếng, nhưng vẫn chưa thấy Chiến Bắc Thiên trở về. Thế nhưng trong lòng anh rất rõ Chiến Bắc Thiên đi đâu.
Mộ Nhất Phàm nghĩ đến đây, chân mày càng cau chặt hơn.
Hôm nay anh nghĩ cách khiến Dung Tuyết phải thừa nhận chuyện 乃út ghi âm là do cô nhét vào trong túi quần Dung Nhan, mục đích chỉ đơn giản là muốn Dung Tuyết rời khỏi đội, sau này không gây chuyện gì nữa.
Chỉ là, Dung Tuyết rời khỏi đội, đồng nghĩa rời khỏi sự quản chế của Chiến Bắc Thiên, cho nên Chiến Bắc Thiên sẽ không dễ dàng cứ như vậy mà buông tha Dung Tuyết.
Thế nhưng, đúng là nên dạy dỗ cho Dung Tuyết một chút, về phần kết quả thế nào, anh cũng đã sớm đoán được ra, kết cục của Dung Tuyết không ૮ɦếƭ thì cũng là bị thương.
Mộ Nhất Phàm lại đưa mắt nhìn về phía cổng tiểu khu, nhưng vẫn không thấy xe nào lái vào.
Anh đang nghĩ bụng không đợi nữa đi ngủ trước, một bóng đen từ trên cao đáp xuống, dừng trước cửa sổ nơi anh đứng.
Mộ Nhất Phàm sợ hãi vội lui hai bước, đến khi thấy rõ bóng đen là một người, đôi mắt đỏ quạch phía trên khẩu trang hung ác không gì sánh bằng, phản ứng đầu tiên của anh là xoay người chạy về phía cửa.
Ngay sau đó, rầm một tiếng, cửa sổ và song sắt bảo vệ bị đối phương dùng dị năng cắt ra, sau đó lại dùng dị năng lên cửa ra vào.
Mộ Nhất Phàm vừa mở cửa phòng được một nửa, ngay lập tức cảm thấy phía sau có một cơn gió mạnh thổi tới, rầm một tiếng, cửa phòng bị gió đập ngược lại.
Sau đó, dù anh dùng sức thế nào cũng không thể kéo ra, cửa như bị một lực lớn kéo lại, chỉ cần mở ra được một chút lại đóng vào.
Mộ Nhất Phàm không thể làm gì hơn là bỏ cuộc, dù sao thì tiếng thủy tinh vỡ cũng đã thu hút sự chú ý của binh lính, chỉ cần anh chống đỡ thêm chút nữa, chắc chắn lính tuần tra phía dưới sẽ chạy tới.
Anh xoay người đối mặt với bóng đen ngoài cửa sổ, có thể khiến cơ thể bay lên trên không chỉ có dị năng giả hệ phong.
Mộ Nhất Phàm nhìn kỹ vào đôi mắt đỏ au, đôi mắt âm hiểm cùng khí tức trên người đối phương khiến anh cảm thấy vô cùng quen thuộc.
Nhất là khí tức này, khiến anh nhanh chóng nghĩ tới một người.
Mộ Nhất Phàm mím môi., ánh mắt liếc sang thanh giáo ngắn màu bạc được đặt bên góc tường, sau đó lén lút dịch bước, từ từ nói ra ba chữ: “Trang – Tử – Duyệt!”
Trong đôi mắt người nọ nhanh chóng trở nên hoảng hốt, không ngờ đối phương có thể đoán được ra mình.
Mộ Nhất Phàm nhân lúc đối phương thất thần, nhanh chân chạy về phía góc tường, suôn sẻ lấy được thanh giáo bạc, có chút khó chịu mà thấp giọng hỏi: “Vì sao? Sao lại muốn Gi*t mình? Trước khi ૮ɦếƭ, cậu nên cho mình biết lý do chứ?”
Bóng đen kia không giấu giếm thân phận mình nữa, kéo chiếc khẩu trang đen xuống, lộ ra gương mặt anh tuấn, lạnh lùng gằn từng chữ, từng chữ một, như đọc tên kẻ thù, nói: “Mộ – Nhất – Phàm!”
Tuy Mộ Nhất Phàm đã xác định 90% đối phương là Trang Tử Duyệt, nhưng đến khi trông thấy gương mặt thật của đối phương, anh vẫn không kìm được mà kinh hãi: “Trang.. Trang Tử Duyệt, là cậu thật sao, vì sao? Chúng ta là bạn mà? Sao cậu lại muốn Gi*t mình? Mình đâu đắc tội gì với cậu?”
“Vì sao à?” Gương mặt Trang Tử Duyệt trở nên bi thương, nhưng vẫn cười nói: “Mày còn hỏi tao vì sao ư?”
“…….” Mộ Nhất Phàm nhìn gương mặt đau thương của hắn, nói không nên lời, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì mà khiến Trang Tử Duyệt khổ sở tới như vậy.
Ngay sau đó, nét mặt Trang Tử Duyệt thay đổi, u ám nhìn chòng chọc Mộ Nhất Phàm: “Mày còn nhớ lần chúng ta gặp nhau ở thị trấn Cổ Ngọc không?”
Mộ Nhất Phàm không khỏi gật đầu.
“Vậy mày còn nhớ, móng tay mày cào phải tao không?”
Mộ Nhất Phàm nghe tới đây, nhanh chóng nghĩ ra vấn đề: “Cậu… cậu bị lây, đúng không?”
Lúc đó vì mu bàn tay Trang Tử Duyệt chảy máu đỏ, cho nên anh không để chuyện này trong lòng, thật không ngờ vẫn bị lây.
“Không sai.” Giọng Trang Tử Duyệt càng trở nên lạnh lẽo.
Mộ Nhất Phàm giật mình, căng thẳng giải thích: “Mình… lúc đó không phải mình cố ý cào thương cậu, mình… mình cũng không ngờ cậu lại bị lây…”
Nhất thời anh không biết nói sao cho phải.
Vốn trong nội dung tiểu thuyết, Trang Tử Duyệt tự bị lây, cho nên Trang Tử Duyệt không oán hận ai cả.
Thế nhưng, bây giờ lại là do anh cào xước Trang Tử Duyệt, khiến Trang Tử Duyệt bị biến thành tang thi, chuyện đã phát triển theo một hướng khác, chẳng trách Trang Tử Duyệt nguyện ý theo Tang Thi Vương, nhưng lại muốn đẩy anh vào chỗ ૮ɦếƭ.
“Căn bản tao không sợ lây con mẹ nó nhiễm, cũng không sợ bị biến thành tang thi.” Trang Tử Duyệt tức giận cắt ngang lời anh.
Mộ Nhất Phàm không nghĩ ra: “Nếu không trách mình, sao lại muốn Gi*t mình?”
Đôi mắt Trang Tử Duyệt càng ngày càng đỏ, nỗi tức giận cũng dần nhuốm đầy đôi mắt: “Mày còn giả ngu sao? Mộ Nhất Phàm, mày còn giả bộ với tao sao, tao không tin mày không biết lúc con người mới biến thành tang thi như thế nào.”
Mộ Nhất Phàm: “……..”
Lúc con người mới biến thành tang thi, không có ý thức của mình, chỉ cảm thấy đói bụng, muốn ăn thịt người sống.
Nghĩ tới đây, đột nhiên anh nghĩ ra điều gì đó, sợ hãi mở to mắt, dường như đã hiểu vì sao Trang Tử Duyệt lại muốn Gi*t mình.
“Cô, chú, hai người họ…”
“Mộ Nhất Phàm, mày không có tư cách nhắc tới họ.” Trang Tử Duyệt tức giận cắt ngang lời anh, lạnh lùng nhìn anh: “Mày có biết, từ lần đầu tiên nhìn thấy mày, tao đã muốn Gi*t mày rồi. Thế nhưng tao nghe nói lý do mày bị nhiễm, là bởi mày bị ung thư xương, bị Mộ Nhất Hàng hãm hại tiêm virus vào, nên tao thấy mày cũng là một người đáng thương, biến thành tang thi cũng là do bất đắc dĩ, thế nhưng…”
“Mỗi đêm khuya thanh vắng, tao lại nhớ tới lúc mình mới biến thành tang thi, bởi vì không có ý thức, cho nên thấy người liền cắn, mà người đầu tiên tao cắn..”
Giọng Trang Tử Duyệt mỗi lúc một thêm khàn, mỗi lúc một thêm nghẹn ngào: “Là người cha mà tao vẫn hằng tôn kính nhất.”
Mộ Nhất Phàm sợ ngây người, tựa như đã ૮ɦếƭ lặng, cơ thể như tê dại, nói không nên lời, cũng không còn sức chống đỡ cơ thể mình, lảo đảo vài bước, tựa vào vách tường.
Trang Tử Duyệt giơ tay lên, khổ sở che đôi mắt, tiếp tục nói: “Sau khi cắn ૮ɦếƭ, tao đã nuốt từng miếng từng miếng thịt vào bụng, ăn thịt bố xong, tao lại cắn mẹ mình…”
Hắn hít sâu một hơi: “Cũng tương tự, tao cũng nuốt từng miếng từng miếng thịt của mẹ vào bụng, đến khi lấy lại được ý thức, mày biết mỗi khi nghĩ tới cha mẹ tao đã đau đớn tới nhường nào không? Suy nghĩ đầu tiên trong đầu tao là muốn chạy tới Gi*t mày. Mày có biết không, Mộ Nhất Phàm?”
Bởi quá đau thương và căm uất, gân trên cổ Trang Tử Duyệt nổi hết lên, có thể thấy hắn đã dùng bao nhiêu khí lực để quát lớn.
Mộ Nhất Phàm không thể tin mà lắc đầu: “Nhưng.. nhưng mà, lần trước cậu nói với mình, cậu đã đưa họ tới một nơi an toàn.”
Trang Tử Duyệt sờ sờ bụng mình: “Giờ họ ở trong này cả, có thể không an toàn sao? Còn có, hài cốt họ đều được chôn xuống bùn đất.”
“……..” Mộ Nhất Phàm không thể tin nhìn bụng hắn, qua hồi lâu mà vẫn không nói nên lời.
“Giờ tới bước này rồi, tao cũng không sợ mà nói cho mày biết, 乃út ghi âm ngày đó là do tao thu, là tao đã cho phát ở loa phóng thanh, là tao đã sai người mang 乃út ghi âm tìm tới Dung Tuyết, để cô ta tìm cơ hội phát nó, khiến người trong đội e ngại mày, Gi*t mày, cho mày nếm trải cảm giác đau khổ.”
Trang Tử Duyệt nói tới đây thì cười nhạt: “Nhưng thật không ngờ mày đã hóa giải được chuyện này. Sau đó, vốn là ta còn muốn tìm cớ để giải thích chuyện 乃út ghi âm, nhưng thật không ngờ, bọn mày lại tìm tới Trần Diễm, vậy tao cũng không ngại che giấu nữa.”
“Mộ Nhất Phàm, giờ mày đã biết tại sao tao lại muốn Gi*t mày rồi chứ? Đợi Gi*t mày xong, tao sẽ đi tìm Mộ Nhất Hàng, báo thù cho mày.”
Hắn ta giơ tay phải lên, gom lại một luồng sức mạnh mà mắt thường không thể nhìn thấy.
“Khoan đã.” Mộ Nhất Phàm vội vã kêu lên.
Trang Tử Duyệt lạnh lùng nói: “Mày còn lời gì cần trăng trối thì nói mau lên, nể tình chúng ta từng là bạn bè, tao sẽ cố gắng giúp mày hoàn thành.”
Mộ Nhất Phàm có phần khó xử nói: “…. Mình có nhiều lời cần trăng trối lắm.”
Anh nói như vậy, là muốn kéo dài thời gian thêm một chút.
Trang Tử Duyệt không nhịn được mà nói: “Nói nhanh lên.”
Mộ Nhất Phàm không dám rề rà, vội vã nói: “Đêm qua mình mới nhận ra mình thích một người, nhưng mà còn chưa kịp tỏ tình, cũng không biết người ấy có thích mình không? Cho nên là, sau khi mình ૮ɦếƭ, cậu có thể giúp mình tỏ tình không? Tiện thể hỏi xem người ấy có thích mình hay không nữa?”
“Mày thích ai?”
“Chiến Bắc Thiên.”
Trang Tử Duyệt: “………..”
Mộ Nhất Phàm thấy hắn không lên tiếng, dè dè dặt dặt hỏi: “Có vấn đề gì sao?”
“Chiến Bắc Thiên mà mày nói là Chiến thiếu tướng? Là cùng một người sao?”
Mộ Nhất Phàm vội vã gật đầu.
Trang Tử Duyệt hít sâu, thật sự không thể ngăn được cơn thịnh nộ, bực tức nói: “Mẹ nó, tao quen mày mấy chục năm, sao không biết mày thích đàn ông?”
“Thì mình mới biết hôm qua mà.”
Trang Tử Duyệt: “…….”
“Rốt cuộc cậu có đồng ý hay không?”
Trang Tử Duyệt nhắm mắt gật đầu.
“Còn lời trăng trối thứ hai là, mình muốn cậu giúp mình tận mắt nhìn con trai mình thành gia lập nghiệp.”
“Con trai mày?” Trang Tử Duyệt nhíu mày lại: “Mày kết hôn sinh con rồi sao? Sao tao không biết, cũng không thấy mày mời tao uống rượu mừng.”
“Thì mình đã kết hôn đâu, nhưng con là do mình sinh ra đấy.” Mộ Nhất Phàm sợ hắn không hiểu rõ, lại giải thích: “Là mình tự sinh ra từ trong bụng ấy, nên là mong sau này cậu có thể coi thằng bé như con ruột..”
Trang Tử Duyệt: “……….”
Rõ ràng là đàn ông, thế mà lại có thể sinh con!!!!!!!!
Đúng lúc này, dưới tầng vang lên tiếng ầm ĩ.
Trang Tử Duyệt vội lấy lại tinh thần, không lôi thôi rề rà với Mộ Nhất Phàm nữa: “Tao sẽ giúp mày hoàn thành mấy lời trăng trối kia.”