Chương 131: Nội dung tiểu thuyết loạn hết cả lên rồi!!!!Mộ Nhất Phàm ngẩn ra nhìn nụ cười tuấn mỹ mê người trên gương mặt ai kia, tim không khống chế được mà đập mạnh hơn, tiếng cười trầm thấp dễ nghe tựa như tiếng dương cầm, những nốt nhạc kết lại với nhau thành một điệu nhạc du dương, tha thiết dẫn lối trái tim anh, khiến anh bất tri bất giác trầm luân trong đó.
Đột nhiên, câu nói của Trịnh Quốc Tông văng vẳng trong đầu anh “Biểu hiện tim đập mà cậu nói kia, là thích”.
Biểu hiện tim đập, gọi là thích….
Gọi là thích….
Thích…
Chữ “Thích” kia quẩn quanh mãi không ngừng trong đầu anh, không chịu rời đi.
Mộ Nhất Phàm không tự chủ mà so sánh cảm giác khi mình gặp Dung Nhan.
Đúng là anh chưa từng có cảm giác tim đập như vậy với Dung Nhan, anh chỉ đơn thuần yêu thích gương mặt thanh lệ thoát tục của cô, nghĩ kỹ hơn một chút, dường như không có gì hơn cả.
Nói cách khác, vậy là anh thích Chiến Bắc Thiên thật sao?
Còn Chiến Bắc Thiên thì sao?
Liệu cũng thích anh chứ?
Nếu không, sao lại muốn hôn anh?
Chiến Bắc Thiên nhớ tới tên dị năng giả bỏ chạy kia, thu tiếng cười về, chau mày lại nói: “Chúng ta vào trong cửa hàng của lão Lý trước, để ông ấy nghe xem rốt cuộc ai muốn bắt cậu.”
Mộ Nhất Phàm lấy lại tinh thần, khẽ ừ một tiếng, đeo găng tay lại.
Hai người quay trở lại tiệm tạp hóa của lão Lý, Lý Điền Thanh đang lo lắng đi tới đi lui trong cửa hàng, trông thấy Chiến Bắc Thiên và Mộ Nhất Phàm bình an trở về, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
“Cậu Mộ, không sao chứ?”
Mộ Nhất Phàm cười nói: “Không sao ạ, may mà Bắc Thiên chạy tới cứu cháu kịp thời.”
Chiến Bắc Thiên nói: “Bọn cháu vừa cố ý thả một người đi để hắn về báo với kẻ đứng sau, mục đích là muốn lão Lý nghe giúp bọn cháu xem rốt cuộc người muốn bắt Mộc Mộc là ai.”
“Được rồi.” Lý Điền Thanh lại mời họ đi vào phòng mình, sau đó hỏi: “Cái tên cậu thả kia chạy về hướng nào?”
“Hướng tây.” Chiến Bắc Thiên trả lời.
Mộ Nhất Phàm lại nói: “Tuy tên ấy chạy về hướng tây, nhưng chưa chắc đã đi hướng tây thật, lão Lý, phiền bác nghe ngóng tình hình ở khu biệt thự phía bắc một chút.”
Lý Điền Thanh hỏi: “Cậu nói khu biệt thự toàn dị năng giả sống kia sao?”
“Vâng.”
Nghe vậy, Chiến Bắc Thiên không khỏi đưa mắt nhìn Mộ Nhất Phàm.
Không phải khu biệt thự phía bắc là nơi Trang Tử Duyệt quản lý sao?
“Được rồi, để tôi nghe thử một chút xem.”
Lý Điền Thanh sử dụng dị năng thiên lý nhĩ, thử nghe ngóng về khu biệt thự phương bắc.
Chiến Bắc Thiên và Mộ Nhất Phàm đều giữ yên lặng, sợ sẽ quấy rầy Lý Điền Thanh.
Nơi đây cách khu biệt thự phía bắc khá xa, có lái xe cũng phải mất gần nửa giờ.
Được một lúc mà Lý Điền Thanh vẫn không nghe thấy có ai nhắc tới chuyện bắt Mộ Nhất Phàm thất bại, không thể làm gì hơn là dùng tai phải nghe tiếng động ở hướng bắc, tai trái nghe tiếng động hướng tây.
Khoảng chừng mười lăm phút sau, Chiến Bắc Thiên và Mộ Nhất Phàm thấy nét mặt Lý Điền Thanh thay đổi, dường như nghe thấy chuyện gì đó, chân mày càng lúc càng nhíu chặt lại.
Không bao lâu sau, ông thu hồi dị năng của mình, nói với hai người họ: “Tôi nghe được rồi, đúng là từ khu biệt thự phía bắc kia truyền tới, là…”
Mi tâm Lý Điền Thanh lại nhíu chặt thêm vài phần: “Là Trang lão đại muốn bắt cậu Mộ.”
Ánh mắt Chiến Bắc Thiên trở nên tàn khốc.
Dường như Mộ Nhất Phàm đã sớm đoán được là Trang Tử Duyệt phái người đi làm, bình tĩnh hỏi: “Cậu ấy có nói sao lại muốn bắt cháu không?”
Lý Điền Thanh lắc đầu: “Không nói, sau khi người đàn ông kia trở về, liền hồi báo với Trang lão đại chuyện vừa xảy ra, sau đó Trang lão đại cho người đó rời đi.”
Mộ Nhất Phàm cụp mi mắt, không nói gì thêm.
Chiến Bắc Thiên đưa mắt nhìn Mộ Nhất Phàm, đứng lên nói: “Đã biết ai muốn bắt Mộc Mộc rồi, vậy chúng cháu về trước, thế nhưng, mong lão Lý suy nghĩ kỹ chuyện chúng ta nói trước đó.”
“Được rồi.”
Lý Điền Thanh đứng dậy tiễn họ rời khỏi tiệm tạp hóa.
Chiến Bắc Thiên kéo Mộ Nhất Phàm đi, rời khỏi khu giao dịch, lúc đi tới một nơi không người mới hỏi: “Có phải em đã sớm biết Trang Tử Duyệt phái người tới bắt em không?”
Mộ Nhất Phàm đang mải suy nghĩ, nghe vậy thì lấy lại tinh thần: “Em cũng không biết trước, chỉ là lúc bị bắt, suy nghĩ đầu tiên trong đầu là do Trang Tử Duyệt làm. Nhưng em vẫn không thể tin cậu ấy lại làm như vậy với mình, mãi đến khi lão Lý xác nhận, em mới dám khẳng định là cậu ấy.”
Chiến Bắc Thiên cau mày lại: “Lúc đó em bị bắt, sao lại nghĩ tới Trang Tử Duyệt? Sao em lại nghi ngờ hắn?”
Theo như những gì hắn biết ở kiếp trước, quan hệ của Trang Tử Duyệt với Mộ Nhất Phàm rất tốt, giống như quan hệ của hắn với Thẩm Khâm Dương vậy, sao thái độ của Trang Tử Duyệt lại đột ngột quay ngoắt như vậy?
Chẳng lẽ bởi kiếp này Trang Tử Duyệt không phải tang thi, mà Mộ Nhất Phàm lại là tang thi sao?
Ánh mắt Mộ Nhất Phàm tối xuống: “Anh còn nhớ hôm đó chúng ta tới khu biệt thự của Trang Tử Duyệt để trả gạo không, cái lúc ở trong phòng giải trí, em định nhặt bảng phóng phi tiêu kia lên ấy?”
“Còn nhớ.”
Sao Chiến Bắc Thiên có thể không nhớ được, từ hôm đó trở về, Mộ Nhất Phàm liền hồn bay phách lạc.
Lúc đó, hắn còn thấy khó chịu trong lòng, cái người này thế mà lại thất thần vì một người đàn ông khác.
“Rốt cuộc hôm đó em đã nhìn thấy cái gì vậy?”
Chiến Bắc Thiên còn nhớ, sau khi rời khỏi khu biệt thự, Mộ Nhất Phàm không ngừng lẩm bẩm mấy câu “Tôi đã thấy”.
Mộ Nhất Phàm không khỏi nắm chặt tay lại: “Em thấy ở mặt kia bảng phóng phi tiêu, ở mặt đó có dán ảnh trắng đen của em, mà trên ảnh đó có viết một chữ “૮ɦếƭ” bằng mực đỏ, trên đó có rất nhiều lỗ, hiển nhiên là đã bị phi tiêu đâm rất nhiều lần.”
Lúc đó Trang Tử Duyệt nhặt bảng phi tiêu lên hết sức cẩn thận, chỉ trong nháy mắt đã quay mặt bảng về phía mình, không cho anh nhìn thấy.
Thế nhưng, lúc Trang Tử Duyệt đặt bảng phi tiêu vào ngăn tủ, lại đặt mặt có dán ảnh kia xuống, bởi vì ngăn tủ tương đối cao, anh lại đang ngồi xổm, nên có thể thấy rõ ràng mặt kia của bảng phi tiêu có cái gì.
Chiến Bắc Thiên chau mày lại: “Vì vậy mà em bắt đầu nghi ngờ hắn?”
“Coi như vậy đi, dù là ai đi chăng nữa, cũng sẽ không in ảnh bạn mình ra hình trắng đen, sau đó dùng mực đỏ mà viết lên một chữ “૮ɦếƭ”, làm mục tiêu để phóng phi tiêu, đúng không? Nếu như cậu ấy chỉ làm chơi thôi, vậy việc gì phải giấu giếm em chứ, không phải sao?”
Mộ Nhất Phàm nhớ lại ánh mắt Trang Tử Duyệt khi đứng bên bàn bi-a nhìn mình, giờ vẫn không nhịn được mà lạnh sống lưng, bởi ánh mắt ấy đáng sợ thể như muốn ăn tươi nuốt sống anh.
“Chuyện ghi âm, có phải em cũng nghi ngờ hắn không?” Chiến Bắc Thiên hỏi.
Mộ Nhất Phàm cũng không phủ nhận: “Ừ, ngoài cậu ấy ra, em thật sự không nghĩ ra còn ai có thể tới gần lúc em và Trang Tử Duyệt nói chuyện, chỉ là, tới giờ em vẫn không nghĩ ra vì sao cậu ấy phải làm như vậy? Chẳng lẽ bởi vì em là tang thi, nên mới muốn tiêu diệt em?”
Nếu là như vậy, sao trước đó còn phái người mang hoa quả tới cho anh, còn tự mình tới tìm anh nói chuyện?
Chiến Bắc Thiên nheo mắt lại: “Anh nghĩ hắn làm như vậy với em, nhất định là có nguyên nhân gì đó. Nếu như chỉ vì em là tang thi, việc gì hắn phải làm nhiều trò như vậy, không bằng nhân lúc em không chuẩn bị, thẳng tay giải quyết em đi.”
Mộ Nhất Phàm gật đầu: “Em cũng nghĩ như vậy, chỉ là em không đoán được nguyên nhân là gì, trước mạt thế, em đâu làm gì có lỗi với cậu ấy.”
Ngay lập tức, anh nhớ tới lần cuối cùng mình gặp Trang Tử Duyệt trước mạt thế, móng tay anh từng cào xước Trang Tử Duyệt.
Lẽ nào Trang Tử Duyệt….
Mộ Nhất Phàm lại nhớ khi tới thành K, lần đầu tiên anh gặp Trang Tử Duyệt, khí tức trên người cậu ấy khiến anh cảm thấy là lạ.
Không có mùi của đồng loại, nhưng cũng không có mùi của người sống, khiến anh không thể đoán rốt cuộc Trang Tử Duyệt là tang thi hay là người.
Mộ Nhất Phàm thở dài trong lòng.
Nội dung tiểu thuyết đã nằm ngoài tầm kiểm soát của anh, rõ ràng Trang Tử Duyệt là cánh tay phải của Tang Thi Vương, nhưng sao khi đến lượt anh, Trang Tử Duyệt lại coi anh như kẻ thù chứ?
Vì anh không có mị lực như nguyên chủ, không thu hút được đồng loại giúp đỡ sao?
Hơn nữa, đã hơn hai tháng kể từ khi mạt thế bắt đầu, nhưng ngoại trừ Trịnh Gia Minh ra, vẫn chưa nhìn thấy những thủ hạ khác của Tang Thi Vương, càng không nói tới chuyện tìm bọn họ.
Đáng buồn nhất là, rõ ràng anh viết tiểu thuyết khoa học viễn tưởng, sao lại có khuynh hướng thành đam mỹ rồi?
૮ɦếƭ tiệt!
NỘI DUNG TIỂU THUYẾT LOẠN HẾT CẢ LÊN RỒI!!!!
Chiến Bắc Thiên nhìn anh mải nghĩ ngợi đến thất thần, cũng không làm phiền anh.
Hắn nâng tay phải khẽ khoát lên vai anh, đưa anh quay về tòa nhà.
Mấy cậu lính phụ trách canh gác tòa nhà trông thấy thiếu tướng của mình thế mà lại cười vui, dường như có chuyện gì tốt mà khóe miệng cong tít cả lên, muốn đè xuống cũng không được, cười tươi roi rói đến như vậy.
Hai cậu lính nhìn mãi cho tới tận khi Chiến Bắc Thiên và Mộ Nhất Phàm lên cầu thang, lúc này mới quay đầu cười nói: “Có phải mùa xuân của Chiến thiếu tướng tới rồi không?”