Chương 103: Người ấy tới!Mộ Nhất Phàm nổ máy liên tục mấy lần nhưng không được, vội cởi dây an toàn ra, ôm bé con chạy xuống xe.
Còn chưa chạy được mấy bước, đã bị tang thi cao cấp đuổi theo, chặn ngang lối đi.
Đột nhiên, vài tiếng súng “Pằng” “Pằng” vang lên, cơ thể tang thi cao cấp đứng trước mặt Mộ Nhất Phàm lóe một cái, tránh thoát đạn bắn trên đầu.
Đạn bắn xoẹt vào phía trước đầu ngón chân Mộ Nhất Phàm, làm anh sợ hãi ôm bé con nhảy dựng lên: “Á! Úi! Ối!”
Anh ngẩng đầu lên quát: “Đồng chí gì ơi, anh có thể bắn chuẩn một chút không hả hả hả?”
Quân nhân trên trực thăng vội dùng tay ra dấu xin lỗi với anh, sau đó, lại tiếp tục công kích về phía tang thi.
Mộ Nhất Phàm nhân cơ hội ôm con chạy trốn, thế nhưng, anh có chạy nhanh tới đâu đi chăng nữa cũng không so được với tang thi có dị năng tốc độ.
Lúc Mộ Nhất Phàm chạy qua một cửa hàng đang mở rộng cửa, đột nhiên tang thi cao cấp đạp anh một cái, cả người ngã bay vào trong cửa hàng.
Mộ Nhất Phàm vội ôm chặt bảo vệ con trong lòng, nặng nề ngã xuống đất.
Bởi vì anh là tang thi, không có cảm giác đau, cho nên trong khoảnh khắc ngã sấp xuống, bật người một cái liền có thể xông ra ngoài.
Tang thi nhanh chóng chạy vào trong cửa hàng, tránh được đạn bắn trên đầu, ngăn cản lối đi của Mộ Nhất Phàm.
Mộ Nhất Phàm thấy tang thi, liền vội vàng lui về phía sau vài bước, hai mắt len lén đảo trái liếc phải, thầm nghĩ, chắc mình tiêu rồi, ở đây không có nơi để chạy trốn.
Anh vừa lui vừa nhỏ giọng nói: “Kình Thiên, con mau trốn vào trong không gian, đừng đi ra.”
Mộ Nhất Phàm lo tang thi cao cấp sẽ làm tổn tương bé con.
Mộ Kình Thiên ở trong lòng anh ngẩng đầu lên, đưa mắt nhìn ra bên ngoài, giọng non nớt: “Người ấy tới.”
Ai cơ?
Mộ Nhất Phàm hơi sửng sốt.
Tang thi cao cấp thấy Mộ Nhất Phàm thất thần, đôi mắt đỏ tanh chợt nheo lại, đột nhiên bật người nhảy lên, năm ngón tay sắc lẹm giơ ra, hướng về phía đầu anh.
Mộ Nhất Phàm lấy lại tinh thần, muốn né tránh, nhưng lại bị quầy hàng phía sau chặn đường lui.
Từ bóng ngược trong chiếc gương treo trên tường, anh thấy tang thi cao cấp dùng năm ngón tay sắc bén, đâm về phía đầu anh, không khỏi trợn to mắt đầy sợ hãi.
Mắt thấy năm ngón tay sắp đâm vào đầu, đúng lúc này, ngoài cửa đột nhiên vang lên tiếng súng “Pằng pằng”.
Đôi mắt tang thi cao cấp nghiêm lại, vội phi thân tránh đường đạn bắn tới.
Một tiếng “Choang!” vang lên, đạn bắn vào cửa kính phía sau quầy hàng, lúc này cửa thủy tinh vỡ tan.
Mộ Nhất Phàm ngớ người nhìn ra ngoài cửa, nhìn chàng trai lạnh lùng tuấn tú, không dám tin mà khẽ lẩm bẩm: “Bắc Thiên!”
Ối mẹ ơi!
Sao nam chính lại ở đây?
Liệu có phải là ảo giác xuất hiện trước khi ૮ɦếƭ không?
Được rồi!
Hình như anh vẫn còn chưa ૮ɦếƭ.
Mộ Nhất Phàm vội sờ tay lên đầu mình, quả thật không mảy may chút sứt mẻ.
Chiến Bắc Thiên lạnh mặt đi vào trong cửa hàng, nổ vài phát súng về phía tang thi.
Tới khi đi tới trước mặt Mộ Nhất Phàm, hắn lạnh lùng lườm anh một cái, nhận lấy đứa bé trong lòng anh, thấp giọng nói: “Còn không mau đi?”
“Ờ ờ.” Đôi chân như nhũn ra của Mộ Nhất Phàm đứng thẳng lại, vội chạy ra bên ngoài.
Nhưng tinh thạch vẫn còn ở trên người anh, sao tang thi cao cấp có thể dễ dàng bỏ qua như vậy, bóng nó lóe lên, xông về phía Mộ Nhất Phàm.
Đôi mắt Chiến Bắc Thiên trở nên hung dữ, vội bắn ba phát súng về phía bóng kia.
Để né tránh, tang thi cao cấp vội vã ngồi xổm xuống, chạy về phía dưới thân Mộ Nhất Phàm, nhân cơ hội rạch lên túi áo Mộ Nhất Phàm.
Ngay lập tức, túi áo Mộ Nhất Phàm bị thủng một lỗ to.
Ngay sau đó, một khối tinh thạch đủ sắc màu từ trong túi anh rơi ra, rơi xuống mặt đất, phát ra tiếng “Cộp cộp”, sau đó, lăn trên mặt đất vài vòng, dừng lại dưới chân một góc bàn.
Mộ Nhất Phàm sờ sờ túi áo trống không, kinh hãi kêu lên: “Tinh thạch của tuiiii!”
Chiến Bắc Thiên liếc mắt nhìn tinh thạch dưới mặt đất, khóe mắt liếc về phía tang thi cao cấp đang muốn nhặt tinh thạch, liền nhanh chóng chạy tới, trước khi tang thi chạm vào tinh hạch, đá mạnh một cái khiến tang thi bay đi.”
Rầm một tiếng, tang thi cao cấp ᴆụng mạnh vào chân tường, lập tức bò dậy, muốn nhặt tinh thạch tiếp, thế nhưng lại nhận ra cơ thể mình không động đậy được.
Nó cúi đầu nhìn, nửa thân dưới đã kết thành lớp băng dày, đôi mắt tanh đỏ lóe lên tia nghi hoặc, ngẩng đầu lên nhìn, phát hiện lớp băng kết dày này từ dưới chân chàng trai lạnh lùng kia lan tới.
Chiến Bắc Thiên lạnh lùng quét mắt nhìn nó, tiến lên vài bước, khom người nhặt tinh thạch dưới chân lên, bỏ vào túi áo mình, lại cầm súng chĩa vào chỗ tang thi cao cấp.
Mộ Nhất Phàm trông thấy cảnh này, không khỏi căng thẳng nhìn về phía tang thi cao cấp.
Lúc này anh mới có cơ hội trông thấy rõ dáng dấp tang thi, tuy rằng trên mặt tang thi đeo khẩu trang, thế nhưng ánh mắt của nó khiến anh cảm thấy quen thuộc.
Mộ Nhất Phàm thấy Chiến Bắc Thiên muốn nổ súng, giật mình trong lòng, vội la lớn: “Khoan đã.”
Chiến Bắc Thiên nghi ngờ nhìn về phía anh.
Mộ Nhất Phàm bổ nhào lên ôm lấy cánh tay cầm súng của Chiến Bắc Thiên: “Chiến Bắc Thiên, anh có thể bỏ qua cho hắn ta không.”
Anh biết yêu cầu này của mình rất quá phận, thế nhưng, anh không đành lòng nhìn một tang thi cao cấp cứ như vậy mà ૮ɦếƭ đi.
Chiến Bắc Thiên chợt nheo mắt lại, quay đầu, ngưng mắt nhìn đôi mắt trong suốt mang theo tia khẩn cầu, bất tri bất giác thu hồi súng, nói: “Đi.”
Mộ Nhất Phàm sợ Chiến Bắc Thiên đổi ý, vội vàng gật đầu, kéo Chiến Bắc Thiên ra khỏi cửa hàng.
Lúc đi ra tới cửa, anh quay đầu nhìn băng đã tan trên người tang thi, lúc này mới yên tâm rời đi.
Chiến Bắc Thiên dẫn Mộ Nhất Phàm đi tới chỗ một chiếc xe bị dập nát, gần như không thể nhận ra bộ dạng lúc ban đầu của chiếc xe, liền đưa đứa bé lại cho Mộ Nhất Phàm, để anh ngồi lên xe.
Mộ Nhất Phàm nhìn biển số dưới đuôi xe, lấy làm kinh ngạc: “Đây không phải chiếc BMW trong biệt thự của tôi sao? Sao lại thành ra nông nỗi này?”
Chiếc xe này quả thật như chiếc ô tô được lái từ bãi phế liệu ra.
Chiến Bắc Thiên khẽ liếc nhìn anh một cái, không nói gì, ngồi vào trong xe.
Bé con trong lòng anh nói: “Trên đường bố lái xe tới đây, gặp phải quân đội ném bom bầy tang thi.”
Mộ Nhất Phàm cả kinh: “Con nói xe của ba thành ra như vậy, là vì trong lúc ném bom tang thi, bị trúng đạn bắn, nên mới thành ra như vậy?”
Anh chỉ mới nghĩ tới cảnh kia, đã cảm thấy vô cùng đáng sợ, nhỡ bị trúng nổ thì làm sao bây giờ?
Mộ Nhất Phàm không hiểu rõ hỏi: “Không phải anh ta phải rời thành G sao? Sao lại quay về rồi?”
Bé con bình tĩnh nhìn anh, không đáp lời.
Đột nhiên Mộ Nhất Phàm nghĩ ra cái gì đó, giật mình: “Chẳng lẽ.. là vì tìm ba?”
Trong lòng anh trở nên hết sức rối bời, không khỏi nhìn về phía chàng trai ngồi trong xe, lẩm bẩm nói: “Hay là tới…bắt ba?”
Chiến Bắc Thiên không đợi được Mộ Nhất Phàm lên xe, liền xuống xe giục: “Còn không lên xe?”
“Ừ ừ.”
Mộ Nhất Phàm vội ôm chặt bé con đi tới chỗ ghế phụ, mở cửa xe ra.
Đột nhiên, rắc rắc, rầm, toàn bộ cửa xe bên này rơi xuống.
Chiến Bắc Thiên: “……..”
Mộ Nhất Phàm: “………”
“Cậu xuống ghế sau ngồi đi!” Chiến Bắc Thiên nói.
Mộ Nhất Phàm không thể làm gì hơn là mở cửa sau xe, ngồi vào dãy ghế sau.
Chiến Bắc Thiên liền khởi động xe, lái xe về phía phương Bắc.
Trong xe lặng như tờ.
Không biết có phải mệt quá không mà từ lúc vào trong xe, Mộ Kình Thiên nằm trong lòng Mộ Nhất Phàm liền ngủ say.
Mộ Nhất Phàm không dám nói bừa, sợ nam chính sẽ nhớ ra chuyện anh bỏ trốn, bực mình một cái bắn anh ૮ɦếƭ toi.
Thế nhưng, tinh thạch đang nằm trong túi nam chính, anh phải lấy về mới được.
Mộ Nhất Phàm lấy một chiếc áo trong ba lô ra, đắp lên người bé con, sau đó chăm chú nhìn Chiến Bắc Thiên đang lái xe.
Anh suy đi tính lại một hồi, thầm nghĩ nhân lúc nam chính còn đang lái xe, chưa hội hợp đội ngũ, phải cầm tinh thạch về luôn mới được.
Mộ Nhất Phàm lén lút dịch tới gần chỗ ghế lái, rướn người lên phía trước, sau đó, một tay ôm con, tay kia thì len lén mò vào trong túi áo người trước mặt.
Ngay lúc anh mò tay vào trong túi áo Chiến Bắc Thiên, đột nhiên, bị chủ nhân cái túi tóm lấy cổ tay.
Mộ Nhất Phàm cả kinh, lập tức muốn giãy tay ra, thế nhưng lại bị đối phương nắm chặt.
“Cậu lén chuồn ra khỏi khu biệt thự, là để tìm tinh thạch này?” Chiến Bắc Thiên không quay đầu lại mà thấp giọng hỏi.
Mộ Nhất Phàm không lên tiếng.
Chiến Bắc Thiên dùng lực một cái, kéo cả người anh dán lên lưng ghế tài xế: “Có đúng không?”
Mộ Nhất Phàm vội nói: “Anh đừng kéo nữa, con bị tôi với cái ghế đè bẹp bây giờ.”
Chiến Bắc Thiên không buông tay, vẫn giữ chặt lấy tay anh.
Mộ Nhất Phàm thấy hắn không nới lỏng lực ở tay, vội trả lời hắn: “Đúng, đúng, đúng, vì tìm tinh thạch này nên tôi mới lén chạy đi.”
Chiến Bắc Thiên nghe được câu trả lời này, vẫn như trước không buông tay: “Sao lại muốn tìm tinh thạch này?”
“Bởi tôi không muốn ăn thịt người, tôi không muốn cứ thấy người sống liền muốn ngoặm họ, tôi không muốn sinh ra cảm giác thèm khát con người, cho nên, tôi chỉ muốn dùng tinh thạch này để thăng cấp, trở thành một tang thi không khác gì người thường.”
Mộ Nhất Phàm nghĩ tinh thạch đang ở trên người nam chính, không thể làm gì hơn là thành thật trả lời, huống hồ, anh cũng không có ý định làm chuyện gì tàn nhẫn, không định gây tổn thương tới con người, cho nên không sợ hãi mà trả lời câu hỏi của hắn.
Chiến Bắc Thiên nghe vậy, liền buông lực nắm cổ tay anh ra.