Chương 47: Kịch Bản

Tác giả: Phát Đạt Đích Lệ Tuyến



Hôm sau là ngày Lục Yến được nghỉ hưu mộc nên sáng sớm đã đi tới Gia An đường thỉnh an lão thái thái.
Con cháu ba phòng phủ Trấn Quốc công tề tụ đông đủ, lão thái thái trêu đùa tằng tôn(chắt nội) trên tay, không cho Lục Yến sắc mặt tốt.
Mọi người đều biết, lão thái thái đây là giận Lục Yến lâu không về nhà.
Lúc này, Lục Hành lại ở một bên thêm dầu vào lửa, “Một ngày không thấy như cách ba thu, muội giống như đã rất nhiều năm chưa gặp tam ca nha.”
Lục Cấm co rút khóe miệng, nàng cảm thấy Lục Hành đúng là muốn tìm đường ૮ɦếƭ, có lẽ cuộc sống hàng ngày yên bình quá nên mới một hai phải đi rút râu hổ đây mà.
Đây còn không phải là...!môi mỏng của Lục Yến hơi nhấp, ánh mắt nhìn về phía Lục Hành tựa như một con dao sắc bén, mấp máy môi: Chờ đó.
Lục Hành bị đâm một dao không tiếng động, vội chuyển ánh mắt qua chén trà của mình, bưng lên, nhấp một ngụm.
Một lát sau, Dương Tông nâng hai chiếc rương vào, đây đều là lễ vật Lục Yến mang từ Dương Châu về để tặng cho các phòng.
Lục Hành vừa thấy, đôi mắt không khỏi sáng lên.
Lục Yến đưa họa tác của Sở Tuần tiên sinh cho đại ca Lục Diệp cùng nhị ca Lục Đình, mà đưa cho Lục Cấm là một chiếc đàn cổ loại tốt nhất, chỉ có mỗi Lục Hành là không có gì.
“Tổ mẫu, đây là tôn nhi nhớ tới niềm yêu thích của người nên mua đai buộc trán.” Lục Yến nói.
“Tam ca ca, của muội đâu?” Lục Hành chen vào nói.
Lục Yến câu môi cười, “Thời gian gặp lại muội khác với những người khác, theo lý nên chờ hết ba thu mới đúng.” Lục Cấm ở một bên che miệng cười.
Lục Hành bị hắn dỗi lại, vội vàng đi qua ôm tay lão thái thái:“ Tổ mẫu giúp con đi mà? Con chẳng qua chỉ nói tam ca có một câu, đi mà tổ mẫu!”
Lão thái thái rốt cuộc bị kẻ dở hơi Lục Hành chọc cười, đẩy Lục Yến một cái, “Biết rõ muội muội con tính tình thế nào rồi, đừng khi dễ nó nữa.”
Lục Yến nghe lời, đàn cổ trong tay Lục Hành cuối cùng là đổi chủ.
******
Đã nhiều ngày trưởng công chúa vẫn nhìn chằm chằm vào Lục Yến, trận đấu mã cầu tái tuy không cần đi, nhưng phủ Trấn Quốc công không biết từ khi nào lại thêm vài vị khách nhân tới thưởng hoa.
Không có ngoại lệ, đều là cô nương mười sáu bích ngọc niên hoa.
Lúc chạng vạng, Lục Yến cùng trưởng công chúa dùng bữa tối.
Trời nắng to mấy buổi, cuối cùng cũng chờ tới một ngày đầy mây.
Ngoài cửa sổ, màu mây xám xịt, có chỗ mây đen cuồn cuộn kéo đến, lơ lửng giữa không trung.
Sau một lúc, cuồng phong nổi lên, “Cạch” một tiếng thổi cánh cửa sổ va vào tường tạo ra tiếng động.
Trong viện, cỏ cây rào rạt lay động, ngay sau đó, từ trên trời truyền đến một tiếng ầm vang.
Tay cầm đũa gỗ của Lục Yến cứng lại.
Hắn nhớ lại hồi trước, cũng vào một ngày mưa, dáng vẻ co do, đáng thương của Thẩm Chân khi nép mình ở góc giường dần dần hiện rõ.
Mới đầu, hắn còn tưởng rằng tiểu cô nương chỉ sợ một chút nên cũng không quá để tâm.
Mãi đến ban đêm nghe nàng khóc thành tiếng, hắn mới biết nàng không phải đơn thuần là sợ ngày mưa.
Phu nhân Vân Dương hầu mẫu thân của nàng, chính là vào một đêm mưa như trút như vậy đột ngột mất đi.
Tháng ba trời dông tố hay tháng mười trời đổ tuyết, với nàng mà nói, đều không tồn tại những hồi ức tốt đẹp.
Lục Yến hạ đũa, suy tư nhìn về phía ngoài cửa sổ.
Trưởng công chúa buông thìa, đuôi mắt hơi chọn, “Sao thế, con có chuyện muốn đi ra ngoài à?”
Lục Yến mặt không đổi sắc nói: “Bỗng nhiên con nhớ ra còn có công vụ trong người.”
Trưởng công chúa hừ lạnh một tiếng, “Hôm nay không phải con nghỉ hưu mộc sao? Công vụ gì đây?”
Lục Yến thở dài một hơi, bất đắc dĩ nói: “Mới vừa có người tới báo, phường An Thiện ở thành phía nam bên kia có vụ thảm án, một nhà sáu khẩu đều bị Gi*t sạch, người già và trẻ nhỏ đều bị chặt đầu, chờ lát nữa con phải cùng ngỗ tác đi nghiệm thi, việc này không chậm trễ được.”
Mặt Dương Tông tràn đầy nghi hoặc.
Nhìn một cái, người này chính là Kinh Triệu phủ Doãn, tứ phẩm quan to trong triều.
Án tử đã xảy ra vào mấy hôm trước đây, thi thể cũng được nghiệm cách đây mấy ngày, hắn chẳng qua chỉ mơ hồ về thời gian, đã ngay lập tức ném động cơ ban đầu xuống dưới biển sâu, không người nhìn thấy.
Trưởng công chúa nhíu mày nói: “Không biết là kẻ nào mà đến cả lão nhân và hài tử cũng không buông tha?”
Lục Yến không chút hoang mang nói: “Còn chưa biết được.”
Hắn càng tỏ ra không chút để ý, trưởng công chúa lại càng là sốt ruột, “Được rồi, ta cũng không giữ con ở lại chơi cờ nữa, có việc thì mau đi đi, loại người hung ác như vậy, vẫn nên nhanh chóng bắt được mới tốt.”
Tay Lục Yến nắm thành quyền để lên môi, ho nhẹ một tiếng, “Hôm nay về muộn, còn gặp đúng hôm cấm đi lại ban đêm, nhi tử chỉ có thể ngoại túc.”
Vừa nghe ngoại túc, trưởng công chúa thật ra hơi không tán thành, nhưng thân hắn có việc quan trọng, bà cũng không cách nào can thiệp được, chỉ ôn nhu dặn dò: “Thương thế của con vẫn chưa hồi phục hoàn toàn, nhớ phải cẩn thận.”
Lục Yến trịnh trọng nói: “Mẫu thân yên tâm, tối nay con sẽ ở nhà riêng.”
“Là tòa nhà đó sao?” Trưởng công chúa có chút cảm động, con của bà cũng không phải hết thuốc chữa.
Lục Yến xoay chuyển nhẫn ban chỉ trên tay, nói: “Trừng Uyển.”
Trưởng công chúa vui mừng gật đầu, Dương Tông ở một bên thì như bị sét đánh, cứng đờ đứng im tại chỗ.
Kịch bản của chủ tử nhà mình thật là uốn lượn gập ghềnh, quả thực so với đạo hoa dung còn khó hơn không chỉ mấy lần......!
*******
Chạng vạng, Lục Yến quang minh chính đại rời phủ Quốc công, lên xe ngựa.
Lúc đi vào Trừng Uyển, Thẩm Chân vừa lúc tắm gội xong.
Da thịt như ngọc, quỳnh mũi ửng đỏ, thanh âm trời sinh đã có sẵn nét mềm mại, “Sao đại nhân lại tới lúc này?”
Hắn ngồi trên giường, duỗi tay vỗ xuống chỗ bên cạnh, “Lại đây.”
Thẩm Chân thành thật đi qua ngồi xuống, không lên tiếng, chỉ cúi đầu xoa tóc.
Lục Yến nắm rõ nặng nhẹ nhéo cằm nàng, dường như bất mãn Thẩm Chân không đủ nhiệt tình.
Tóc tiểu cô nương chưa khô, bọt nước từ ngọn tóc một giọt lại một giọt chảy lên trên má.
Hắn ôm vòng qua eo nàng, lấy đi chiếc khăn trên tay nàng, thay nàng lau tóc.
Dáng vẻ này của Lục Yến, nếu như bị Lục Hành thấy, Lục Hành nhất định phải móc con mắt ra, sát đi sát lại mới ấn về chỗ cũ cho xem.
“Đại nhân, ta có thể tự làm.” Thẩm Chân đưa lưng về phía hắn chau mày, do dự mãi, cuối cùng vẫn đoạt lại khăn trên tay hắn.
Hắn lau tóc đau muốn ૮ɦếƭ, nhưng nàng không dám nói......!
Đột nhiên, một đạo sấm rền đánh xuống, thân mình nàng bị dọa run lên, cả người đều bổ nhào vào trong lòng hắn.
Lục Yến vuốt ve ôn hương nhuyễn ngọc trong tay, không nhịn được mà bật cười, nàng nhào vào trong иgự¢, thật sự là muốn mệnh hắn mà.
Hắn nhẫn nhịn, rốt cuộc vẫn không nhịn nổi.
Hắn cúi đầu xuống gặm cần cổ trắng như tuyết của nàng, hơi thở nam nhân nóng bỏng như lây nhiễm sang nàng, tay hắn chậm rãi hướng ra phía trước, cuối cùng cũng chạm được tới thứ yêu thích, nắm lấy nơi yếu ớt của nàng, ngón tay thon dài vân vê một chỗ, thong thả ung dung, nhẹ nhàng lôi kéo.
Tim Thẩm Chân đập lỡ một nhịp, vội vàng khống chế hô hấp.
Nam nhân cố gắng kìm chế lực đạo hôn lên lỗ tai nàng, nói: “Cố ý, có phải hay không?”
Không thể không nói, tất cả vị trí mẫn cảm của nàng, Lục Yến đều biết rõ ràng, tỷ như vành tai, tỷ như phần cổ, thấy nàng không đáp lại, hắn lại ở trên cái cổ tuyết trắng làm ác, ấn xuống từng mạt đỏ hồng.
“Ta tuyệt đối không cố ý.” Thần sắc trong mắt Thẩm Chân thoạt nhìn vừa vô tội lại đáng thương.
Nhưng Lục Yến từ trước đến nay không có tâm đồng tình, huống chi cô nương trước Ⱡồ₦g иgự¢ không phải không có phản ứng nào, thân thể nàng so với đôi mắt thì thành thật hơn nhiều.
Lại tỷ như mỗi lần đau khổ xin khoan dung, thật ra đều ẩn chứa một tia vui thích.
Nàng không thừa nhận nhưng hắn thì hiểu rõ.
Hắn lật người, chống hai tay, nhìn người dưới thân mình.
Bốn mắt nhìn nhau, Thẩm Chân không thể tưởng được, một khuôn mặt thanh lãnh, cao ngạo như thế, một khi nhiễm tình dục, cũng sẽ thay đổi dáng vẻ.
Thêm một phân táo bạo, thêm một phân ẩn nhẫn, cũng thêm một phân nhu tình.
Bên ngoài tiếng sấm lần thứ hai vang lên, mưa to tầm tã trút xuống, trên trời dưới đất, đều có người đang mây mưa thất thường.
******
Sáng sớm hôm sau, hai người giống như cùng một lúc mở mắt ra.
Chóp mũi Thẩm Chân hơi ngứa, hắt xì, một cái, rồi một cái......!
“Có phải cảm lạnh rồi không?” Lục Yến duỗi tay kéo một bên chăn, đắp lên đến bả vai nàng, tiếp tục sờ trán, “Lát nữa kêu Đường Nguyệt nấu cho nàng chén canh gừng, dạo này trời vẫn còn lạnh, đừng để than trong phòng bị tắt.”
“Đại nhân.” Thẩm Chân gọi hắn.
“Ừ?”
Thẩm Chân kéo một ngón tay của hắn đặt lên trên mí mắt phải của mình, “Đại nhân, mí mắt phải của ta nãy giờ cứ nhảy liên tục.”
Lục Yến nhướng mày, không rõ ý tứ của nàng.
Ngay sau đó, nàng lại kéo tay hắn đặt lên trên иgự¢, “Trong lòng ta cũng rất hốt hoảng.”
Lục Yến cố nín cười, gõ yêu nàng, “ Đừng có nói có vận đen tìm tới đấy nhé.”
Thẩm Chân vội dùng tay phủ lên miệng hắn, “Lời này không thể nói bậy.”
Trong mắt nam nhân chứa đầy ý cười, vừa định hôn nàng, đã nghe thấy tiếng người đập cửa dồn dập.
Hai người đối diện nhau, cùng nhíu mi, Đường Nguyệt cùng Mặc Nguyệt từ trước đến nay luôn tuân thủ quy củ, nếu không phải xảy ra chuyện, căn bản sẽ không gõ cửa như vậy.
“Sao thế?” Lục Yến nói.
“Thế tử gia, đã xảy ra chuyện, bên ngoài có người muốn xông vào.” Đường Nguyệt vội vàng nói.
“Là người nào?” Lục Yến ngồi dậy, quay đầu lại nắm tay nhỏ của nàng, an ủi nói: “Không sao đâu.”
Nhà riêng dưới danh nghĩa phủ Trấn Quốc công mà cũng dám xông vào, chắc là không muốn sống nữa.
Giờ phút này, hắn chính là người trong lòng không hề có chút hoảng hốt, Lục đại nhân.
Đường Nguyệt nói: “Nàng nói nàng là phu nhân của Công Bộ thị lang Lý Đệ, tỷ tỷ của Thẩm cô nương.”
Giọng nói vừa dứt, sợi tóc trên trán Thẩm Chân bằng mắt thường có thể thấy được dựng đứng cả lên.
Một sợi, một sợi, lại thêm một sợi..


Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc