Về Mộc Phủ Gặp Cố NhânHoàng Thiên Ngạo trách cứ một tiếng, trên mặt vẫn là nụ cười, nhìn Vãn Thanh và Tư Mã Lưu Vân không có chút nào không vui.
"Công tử và cô nương đã có việc, Hoàng mỗ liền không quấy rầy, nếu hữu duyên lần sau sẽ gặp lại."
Ưu nhã đứng dậy khép lại quạt xếp, phất phất tay, dứt khoát rời đi. Vãn Thanh cũng không ngăn trở, chỉ có thể nhìn hai người biến mất trước tầm mắt mình.
"Buông tay."
Thấy tay Tư Mã Lưu Vân vẫn đang đặt trên thân thể mình, Vãn Thanh có phần nổi nóng.
"Đi ăn cơm đi."
Cũng không buông tay mình ra, Tư Mã Lưu Vân lưu chuyển bàn tay, xúc cảm mềm mại kia khiến hắn không muốn buông nàng ra.
"Chính ngươi đi ăn đi."
Hất tay của hắn ra, Vãn Thanh xoay người không nhìn hắn nữa, hướng phương hướng hai người kia vừa đi đi mất.
Tư Mã Lưu Vân nhíu mày, vẫn nhấc chân đi theo.
Đường hai người kia rời đi thông đến trước một phủ đệ, mơ hồ cảm thấy quen mắt, Vãn Thanh nhấc chân đi tới.
Bảng hiệu “Thượng Thư Phủ” thật to treo trên đỉnh đầu, trong lòng Vãn Thanh ảo não, về đến nhà mình cũng không nhận ra, hai gia đinh giữ cửa biết Vãn Thanh, vội chạy tới kêu tiểu thư.
Tư Mã Lưu Vân đi theo sau lưng Vãn Thanh, thấy sắc mặt nàng không tốt vẫn không lên tiếng.
"Ngươi phải đi vương phủ sao?"
Quay đầu, sắc mặt Vãn Thanh thoáng chuyển biến tốt một chút, Tư Mã cũng thở phào nhẹ nhõm.
"Ừ."
"Vừa hay, ngươi nói với hắn một tiếng giúp ta, ta ở nhà mẹ đẻ vài ngày, không có việc gì đừng tìm ta, có chuyện càng đừng tìm ta."
"Hả?"
Còn muốn tiếp tục truy vấn, Vãn Thanh đã cùng gia đinh đi vào, đại môn to như vậy vang một tiếng đóng lại, tựa hồ đang đuổi hắn – một vị khách không mời mà đến.
Tư Mã Lưu Vân đứng nguyên tại chỗ một lúc, xoay người một mình rời đi.
Mộc Thiên Hải và Hạ Uyển Dung biết tin Vãn Thanh trở lại thì vô cùng vui vẻ, lúc này phân phó quản gia tối nay làm một bữa tiệc, cả nhà cùng nhau ăn cơm.
Ngồi trước gian phòng trước kia, Vãn Thanh có vẻ dị thường thoải mái, nơi đó không thể bằng trong nhà được, cảm giác thân thiết khiến nàng cũng bắt đầu ỷ lại.
"Thanh Nhi."
Thật xa đã thấy một nam nhân trường bào vân sắc đang đi tới, Vãn Thanh định thần, nhận ra là Mộc Vân Hạc. Vẻ mặt hắn u sầu, tựa hồ nhìn thấy Vãn Thanh cũng không vui vẻ như tưởng tượng.
"Đại ca."
"Sao muội lại trở lại, Vương Gia đối đãi với muội không tốt sao? Có phải hắn khi dế muội hay không?"
Khuôn mặt Mộc Vân Hạc tràn đầy khẩn trương, thấy trên mặt Vãn Thanh không có vết thương gì thì mới thở phào nhẹ nhõm.
"Sao có thể, Vương Gia đối với muội rất tốt, muội chỉ muốn về nhà một thời gian."
"Có thật không?"
Mộc Vân Hạc cau mày tràn đầy hoài nghi, đau lòng đỡ Vãn Thanh ngồi xuống.
"Thanh Nhi, nếu vương gia khi dễ muội, muội nhất định phải nói cho ca ca, thế lực nhà chúng ta mặc dù không lớn, nhưng hoàng thượng cũng sẽ nể mặt ba phần, hiểu chưa?"
Vãn Thanh gật đầu, bàn tay bị Mộc Vân Hạc nắm lấy truyền đến xúc cảm ấm áp, trong lòng bàn tay rõ ràng để lại vết chai do luyện võ.
"Đại ca phí tâm, yên tâm đi, vương gia sẽ không khi dễ ta ."
Vãn Thanh cười trong sáng:
“Mấy hôm nay vương gia có chuyện, mấy ngày tới hắn cũng sẽ tới đây tìm muội."
Kim Ấn trong phủ nằm trong tay nàng, Tử Cơ muốn tổ chức tiệc sinh thần ắt không thể thiếu bạc, ngân phiếu trong phủ cũng bị nàng dấu đi, quản gia tìm cách nào cũng sẽ không đủ, theo tính tình nóng nảy của Phong Huyền Dịch, hắn nhất định sẽ trở lại trong phủ tìm nàng.
Khuôn mặt hiện lên nụ cười tính toán, Mộc Vân Hạc đột nhiên cảm thấy cả người lạnh run lại không biết vì sao.
"Muội muội."
Cửa viện lần nữa tiến đến một bóng người, Mộ Chiết Lan đem bánh ngọt mới vừa làm xong hướng bên này đi tới, một thân trường bào hồng nhạt cùng 乃úi tóc đơn giản, mặc dù đã là phụ nhân (gái có chồng) vẫn không mất hoạt bát, nhìn Mộc Vân Hạc cũng ở đây, khuôn mặt trắng nõn ửng hồng, cất bước nhỏ đi tới.
"Tẩu tẩu."
Vãn Thanh cười thoát khỏi tay của Mộc Vân Hạc nhận lấy bánh ngọt.
"Khó có dịp muội muội trở lại, nếm thử điểm tâm ta mới làm đi."
Mộ Chiết Lan cười dịu dàng, lúc nhìn Mộc Vân Hạc còn có mấy phần e lệ, ngược lại Mộc Vân Hạc hào phóng cười, hình như tình cảm với Mộ Chiết Lan rất tốt.
"Đúng rồi, lần này muội muội trở về ở lại vài ngày à?"
"Hai ba ngày thôi."
"Vương gia đâu rồi, có cùng tới không?"
Quay đầu tựa hồ đang tìm kiếm bóng dáng Phong Huyền Dịch, hình như Mộ Chiết Lan đem quan hệ giữa Vãn Thanh với hắn trở nên quá tốt đẹp.
Mộc Vân Hạc ho một tiếng, nhắc nhở Mộ Chiết Lan không nên nói lung tung.
Vãn Thanh cười cười, chẳng hề để ý.
"Mấy ngày nay vương gia có chuyện, nếu có thời gian rảnh, hai ngày sau cũng sẽ tới."
"Tình cảm giữa muội muội cùng vương gia thật tốt a."
Mộ Chiết Lan vẫn đơn thuần như cũ, dường như không hiểu ý tứ Mộc Vân Hạc, đưa tay cầm quả quýt, bóc vỏ cho Mộc Vân Hạc ăn.
"Không phải tẩu tẩu cùng đại ca cũng như vậy hay sao."
Vãn Thanh cười cười, dù sao thấy nàng cũng là nữ nhân, lại trước mặt người âи áι như thế, trong lòng có phần hâm mộ.
"Đúng rồi, cũng đã lâu như vậy, đại ca có phải nên suy tính chuyện có đứa bé rồi hay không?"
Mộ Chiết Lan thẹn thùng quay đầu không lên tiếng, vô tình hữu ý quan sát Mộc Vân Hạc.
"Thuận theo tự nhiên."
Mộc Vân Hạc cười khan một tiếng, từ cửa viện chạy tới một gia đinh, tựa hồ đang gọi hắn.
"Thanh Nhi, đại ca có chuyện đi trước, về sau nếu có bất cứ chuyện gì cũng phải về phủ tìm ta."
"Đã biết, đại ca."
"Muội muội tốt nhất nên nghỉ ngơi, ta cũng nên đi chuẩn bị cơm tối."
Mộ Chiết Lan cười nhẹ nhàng cũng đứng dậy đi ra ngoài.
Vãn Thanh rảnh rỗi đến nhàm chán, trong viện cũng không có người để nói chuyện, bắt đầu rỗi rãnh đi dạo lòng vòng trong phủ.
Nhìn thấy bóng dáng Mộc Vân Hạc, Vãn Thanh có chút nghi hoặc tiêu sái đi qua, tựa hồ hắn đang cùng người khác nói chuyện, trên mặt mang theo nụ cười nhẹ nhàng khoan khoái.
Phía trước Mộc Vân Hạc đứng một nữ tử y phục vàng nhạt, bị thân thể Mộc Vân Hạc ngăn trở nên Vãn Thanh chỉ có thể nhìn đến một phần vạt áo của nàng kia.
"Đại ca!"
Nhấc chân đi tới, Vãn Thanh mới thấy rõ nữ nhân kia chính là Phong Nhược Nhan.
Đã hơn một tháng hai người này gặp mặt không hề gián đoạn, trong lòng Vãn Thanhh tuy bất bình thay Mộ Chiết Lan, nhưng cũng không tiện nói gì với hai người.đối với hai người này cũng không tiện nói gì.
"Thanh Nhi."
Thấy Vãn Thanh, ngược lại Phong Nhược Nhan vô cùng vui vẻ, tuyệt không khách khí tiến lên giữ tay nàng lại.
Vãn Thanh cũng không hất ra, cười gượng ép, vẻ mặt Mộc Vân Hạc cũng không có thay đổi gì, giống như hai người là quang minh chính đại.
Cổ đại tam thê tứ thi*p là hợp pháp, Vãn Thanh cũng biết Mộc Vân Hạc còn chưa có chánh thê, ánh mắt dừng lại trên người hai người, chẳng lẽ…
"Đại ca, công chúa tới huynh sao có thể vô lễ như thế, nhanh sai người hầu chuẩn bị nước trà cùng bánh ngọt mới phải."
Mộc Vân Hạc ngẩn người, trên mặt hiện lên mấy phần áy náy.
"Chậm trễ công chúa rồi, Thanh Nhi muội cùng công chúa đi qua bên kia ngồi đi, đợi ta sai người hầu mang trà nước lên."
"Không sao, Vân Hạc phí tâm rồi."
Phong Nhược Nhan cười cười, khuôn mặt kiều mỵ càng thêm mê người.
"Thanh Nhi, muội có lời muốn nói với ta sao?"
Thấy bóng dáng Mộc Vân Hạc đã đi xa, Phong Nhược nhan mới đưa mắt chuyển sang Vãn Thanh, vẫn là một bộ dáng đại tỷ, nở nụ cười hòa ái.