Đừng Hòng Bới Móc"Vương phi có thể nghe ta nói một câu hay không?"
Vãn Thanh đang muốn bước ra khỏi phòng, Mạc Tử Thần không chút vui mừng nói.
"Cứ nói, đừng ngại."
"Vương phi có biết Tử Cơ tiểu thư đã ở trong phủ bao lâu rồi không?"
"Không biết."
"Hai năm, vương gia hết sức sủng ái nàng ta. Người có biết vì sao nàng ta chưa bao giờ nhắc đến chuyện Kim Ấn?"
"Bổn vương phi không cần biết nhiều như vậy, ngươi có lời gì muốn nói cứ nói thẳng ra đi."
Nhìn bộ dáng chột dạ của Mạc Tử Thần, Vãn Thanh cũng đoán được hắn đang định nói gì, mặc dù hắn cũng sợ đắc tội nàng ....
"Điểm này, chỉ sợ vương phi kém thông tuệ hơn Tử Cơ tiểu thư, ta cùng vương gia quen biết nhau từ nhỏ, tới nay đã 23 năm, năm ấy mười tuổi, tiên hoàng băng hà, vương gia nhận phong hào Dịch vương cùng Dịch vương phủ này, ta và vương gia cùng nhau chuyển vào, năm thứ hai ta đã là quản gia tiếp quản Kim Ấn."
Mạc Tử Thần nói xong, dừng lại một chút, nhìn về phía Vãn Thanh.
Vãn Thanh tựa người vào khung cửa, chân xoay vòng tại chỗ, ngẩng đầu, vẻ mặt vô tội.
"Sau đó thì sao."
"Vương phi là một người thông minh, những điều còn lại không cần ta nói, chuyện bàn giao Kim Ấn không thể một ngày ngày hai, tốt nhất vương phi nên trở về từ từ tìm hiểu rõ ràng thì tốt hơn."
"Ngươi đang uy Hi*p ta?"
"Không dám."
Mạc Tử Thần cúi đầu, mặt nở nụ cười.
"Mạc quản gia, ngươi biết hứng thú lớn nhất của bổn vương phi trên cõi đời này là gì không?"
"Không biết."
"Chỉnh ૮ɦếƭ tất cả những ai dám khiêu chiến ta!"
Nụ cười của Vãn Thanh có phần cuồng vọng, trên khuôn mặt tràn đầy tự tin.
“Đưa sổ sách tới, nếu ngươi muốn vương gia tự mình đến đây, ta cũng không ngại."
Nhìn bóng dáng màu vàng càng ngày càng xa trước mặt, trong mắt Mạc Tử Thần thâm thúy thêm mấy phần.
Hắn vẫn rất khôn khéo. Mặc dù ở trong phủ đã nhiều năm, tiền kiếm được cũng không ít, nhưng trong sổ sách không có chút dấu vết nào, cũng không phải là sợ lộ chân tướng, chỉ là nếu Kim Ấn được chuyển giao, sau này ở trong phủ sẽ mất đi một miếng lời béo bở, nhớ tới vàng bạc ngân lượng, trong mắt Mạc Tử Thần liền lóe ra kim tinh.
Viết thêm vài nét 乃út lên trên sổ sách, Mạc Tử Thần tà ác nhếch miệng cười, ánh mắt trong suốt tăng thêm mấy phần vui sướng khi người gặp họa.
"Vương phi!"
Vãn Thanh trở lại Đông viện không bao lâu, Mạc Tử Thần liền dẫn người hầu khiêng mấy rương sổ sách tới, trong đó có một hộp gấm cỡ bàn tay nằm trong đống sách hết sức dễ thấy.
"Kim Ấn ở đây, đây là sổ sách trong phủ mười mấy năm qua, mong vương phi xem qua, ngày tốt mỗi tháng sẽ phát tiền, chi tiêu trong phủ cần cẩn thận tiết kiệm."
Trên mặt Mạc Tử Thần đã không còn oán niệm cùng tức giận như vừa rồi, cặp mắt trong suốt tràn đầy nụ cười.
"Cám ơn, để sổ sách xuống là có thể đi."
Khẽ nhấp một ngụm trà, thần sắc Vãn Thanh lạnh nhạt.
Sự việc xảy ra không theo dự đoán, Mạc Tử Thần có chút thất vọng. Nhưng nghĩ tới những sổ sách kia bị hắn phá rối, trong lòng lại tăng mấy phần sảng khoái.
"Cáo lui."
Ngẩng đầu ưỡn иgự¢ rời Đông viện, khóe môi Mạc Tử Thần hơi giương lên. Trong lòng tuy có phần không vui, nhưng lại mong đợi nàng xem không hiểu những sổ sách kia, phiền não với cuộc sống quản lý vương phủ mà cầu xin mình.
Dù sao cuộc sống trông coi sổ sách nhàm chán này không phải ai cũng có thể chịu đựng được, nhất là thiếu nữ tuổi thanh xuân.
Sau khi Mạc Tử Thần đi, Vãn Thanh buông Kim Ấn ra, tùy ý lật giở một số sổ sách, liền biết là hắn cố ý làm loạn. Nơi các khoản mục chi tiêu lớn, hắn dùng 乃út lông vẩy mực lên, nhìn không rõ là bao nhiêu, cũng có một số chỗ tiền công của người làm trong phủ ghi là không nhớ rõ.
Mất một buổi chiều để sửa sang lại toàn bộ trương mục, tuy có chút nhức đầu, nhưng Vãn Thanh cũng hiểu, trông nom sổ sách mặc dù mệt, bù lại lại vô cùng có lợi.
Trước mắt, nàng ở Dịch vương phủ, Phong Huyền Dịch ghét bỏ nàng, đề nàng tự sinh tự diệt, Tử Cơ cũng nhìn nàng không vừa mắt, thế lực bọn hạ nhân phía nàng lại quá mỏng. Vừa rồi lại đắc tội Mạc Tử Thần, hiện tại trong vương phủ này, thứ duy nhất nàng có thể tin chỉ có tiền, chẳng phải có câu “có tiền thì có thể sai khiến cả ma quỷ” đấy sao?
Còn việc có quản lý tốt tiền bạc hay không nàng không quan tâm, chuyện Kim Ấn Vãn Thanh cũng chẳng để ý, người phải xử lý chuyện trong phủ là Phong Huyền Dịch, kiếm tiền mới là mục đích cuối cùng của nàng.
Ngày thứ hai:
"Vương phi, hôm nay Xuân Lan nghỉ phép, nô tì muốn nhận trước tiền làm tháng này."
"Loại chuyện nhỏ này tìm quản gia là được."
"Mạc quản nhà nói hắn không còn quản lý tiền bạc nữa, sau này chỉ một đồng tiền cũng phải xin ở chỗ vương phi."
"Bảo cầm, lấy tiền!"
——
"Vương phi, mẹ nô tài ngã bệnh, nô tài muốn mượn ít tiền của vương phủ.."
"Quản gia bảo ngươi đến lấy sao?"
"Vâng, Mạc quản nhà đã nói, sau này mặc kệ là cần bao nhiêu tiền thì đều phải tìm vương phi."
"Bảo cầm, lấy tiền!"
——
"Vương phi, Lý đầu bếp bảo nô tỳ hôm nay tới nhận tiền."
"Bảo cầm! Lấy tiền!"
——
"Vương phi."
"Bảo cầm!"
Giọng điệu quen thuộc, Vãn Thanh có phần nóng nảy. Mấy hôm nay từ sáng sớm, mấy chuyện vặt này đã khiến nàng cực kỳ bực bội, bây giờ nghe được thanh âm liền theo phản xạ có điều kiện, cho là có người lại tới nhận trước tiền công.
Vừa ngẩng đầu, vẻ mặt Mạc Tử Thần vô cùng nghi hoặc, thấy chân mày Vãn Thanh nhíu lại, ý cười trong mắt sâu thêm một phần.
"Tìm ta có việc? Ngươi cũng muốn nhận trước tiền công?"
"Vương phi hiểu lầm, ta chỉ tới xem một chút, vương phi có cần giúp một tay hay không."
Nụ cười trên mặt Mạc Tử Thần càng đậm, đôi mắt trong suốt lộ rõ khoái cảm trả thù.
Chân mày nhíu chặt của Vãn Thanh thoáng giãn ra, đầu óc xoay chuyển một chút, đã nghĩ ra phương pháp giải quyết mấy chuyện phiền toái này.
"Thật sự có."
Vãn Thanh cười cười vào phòng, ý bảo Mạc Tử Thần chờ ở bên ngoài , không lâu liền cầm một trăm lượng bạc cùng mấy quyển sổ mới tinh đi ra.
"Quản gia, nếu trước kia ta đắc tội với ngươi thì hãy thứ lỗi cho ta."
Đem sổ sách đưa cho Mạc Tử Thần, Vãn Thanh nhẹ nhàng cười.
"Vương phi khách khí rồi."
"Sổ sách này ngươi cầm trước đi, về chi tiêu sau này của mấy người làm trong phủ thì họ sẽ trực tiếp tìm ngươi, ngươi bảo bọn họ viết một biên lai nhận tiền lên trên thẻ tre, kèm họ tên vào, mỗi tháng ta sẽ cùng ngươi ghi chép vào sổ sách trong phủ, sau một thời gian lại nói lại với ta."
Đem bạc đưa cho Mạc Tử Thần đang trong trạng thái ngây ngốc, Vãn Thanh nhìn ra nghi ngờ của hắn.
"Quản gia, ngươi là quản gia, tất nhiên sẽ không cự tuyệt những chuyện này chứ?"
"Tất nhiên là không."
Trong lòng Mạc Tử Thần hết sức khó chịu, nhưng lại không thể biểu lộ trực tiếp ra ngoài, trong lòng mặc dù nổi đóa với cách làm của Vãn Thanh, nhưng cũng vô cùng thưởng thức sự khôn khéo của nàng.
"Vậy thì làm phiền quản gia ngày này mỗi tháng cùng ta ghi chép trương mục, thời gian đã không còn sớm, mời quản gia trở về đi."
Vãn Thanh cười hài lòng, đưa ngón tay chỉ ra hướng cửa, cũng không quản Mạc Tử Thần có rời đi hay không, liền xoay người bước vào phòng.