"Vợ à, về chuyện đám cưới..."
"Em còn việc ở YUE"
"..."
"Phải mất ba năm mới xong"
"..."
"Ngày mai em xuất phát rồi"
Các gia nhân trong Sở gia ai đi ngang qua phòng của Sở tổng đều thấy Sở tổng mặt đen như đít nồi và Lãnh tổng cười lăn lộn trên ghế đến mức không thấy mặt trời
Sở Hạ Tâm buồn bực nhíu mày, cô thế mà lại quên mất vợ nhỏ nhà mình vẫn còn việc phải làm ở YUE. Đó là nơi chứa cơ mật quân sự của quốc gia, cô không thể tùy tiện can thiệp. Thế nên giờ cô chỉ đành trơ mắt nhìn vợ mình xách đồ đi chứ chẳng làm được gì
Nhưng mà Sở Hạ Tâm là ai chứ? Nếu không tranh thủ ăn chút thịt thì uổng công hai từ \'Hồ ly\' lắm nha. Thế là cô lập tức bế người vào phòng, chốt cửa, đè lên giường. Nhiên Đóa giờ mới tiêu hóa được việc đã diễn ra, nhíu mày nhìn người đang đè trên thân
"Làm gì vậy?"
"Ăn thịt"
Ngoài cửa ánh trăng lấp lánh, trong phòng cảnh xuân dạt dào
"Sở Hạ Tâm dừng lạ-- ưʍ... ưʍ..."
"Ah ưʍ... Đồ khốn..."
"Chị còn muốn làm thêm mấy lần nữa hả... ah... ah..."
"Đừng... ah... dừng lại..."
"Khốn nạn Sở Hạ Tâm... ưʍ... ưʍ..."
Thế là hai người làm đến tận sáng, theo nguyên văn của Lãnh Nguyệt thì chính là ăn đến xương cũng không còn
Sáng hôm sau, người hầu đều thấy Sở phu nhân xách va li đi loạng choạng không vững, trên cổ lốm đốm vệt đỏ như muỗi cắn. Sở tổng đứng chỗ cầu thang ánh mắt đầy lưu luyến xen chút thỏa mãn, sẽ rất đẹp nếu trên má không in vết nguyên bàn tay
...
Một sáng tại văn phòng, Sở Hạ Tâm ngẩn ngơ ngắm nhìn con nhóc họ Sở một tuổi nhà mình, buộc miệng hỏi "Sao cô ấy có thể vừa nuôi con vừa làm việc bên đó vậy?"
Đầu dây bên kia, Lãnh Nguyệt nhướn mày "Không biết à?"
"Biết gì?"
"Vợ cô là đội trưởng của Tân Tam Tịch, ai dám làm khó?"
Sở Hạ Tâm: "..." Á đù
Bảo sao hôm đó làm xong cô muốn liệt giường còn vợ mình vẫn còn sức để tát mình rồi chạy đi mất, mà vết tát đó phải mất tận ba ngày mới hết
Nhưng công nhận lần đó sướиɠ thật...
<Đồ vô sỉ...>
Mà khoan, thế mà cô đã làm khó đội trưởng uy phong lẫy lừng của Tân Tam Tịch á?
Không biết đám người kia có tìm đánh đến tận cửa nhà cô không nhỉ...?
"Sở tổng, có mấy người tự xưng Tân Tam Tịch đến tìm Sở tổng"
Sở Hạ Tâm: "..."
Sai trái, quá sai trái
Lãnh Nguyệt cúp máy, mắng một tiếng đáng đời rồi chạy vô phòng
Chắc hai nhóc kia đói rồi
...
Thấm thoát đã ba năm trôi qua kể từ ngày Ưu Nhiên Đóa trở về đơn vị. Cô muốn rời bỏ chức vị đội trưởng để trở thành người bình thường, vì thù đã báo xong. Nhưng các vị cấp trên của YUE lại không muốn, cưỡng chế cô phải ở lại. Thế là tổ chức YUE từ sáng đến tối đều gà bay chó sủa bởi vị đội trưởng vô trách nhiệm này. Các thành viên của Tân Tam Tịch thì đe dọa đội trưởng mình bằng cách một khóc hai ăn vạ ba tự tử. Nhưng Ưu Nhiên Đóa là ai cơ chứ? Đương nhiên là tẩn cho đám nhà mình một trận rồi, lại rất hùng hồn tuyên bố
"Có ngon mấy người đi kiếm Sở Hạ Tâm mà thương lượng ấy"
Thế là có viễn cảnh Sở thị bị mấy vị này quậy banh, phải dành một tháng để sửa chữa lại công ty. Sở Hạ Tâm khi biết bản thân bị vợ hố thì cảm khái, lại rủa vị \'chị dâu\' đang vui vẻ chốn kia dạy hư vợ nhà mình
Lãnh Nguyệt ở chốn kia tỏ vẻ bản thân rất con mẹ nó vô tội
Trong ba năm đó, Nhiên Đóa đã sinh đứa con thứ hai cho Sở Hạ Tâm, một cô bé tinh nghịch, ranh ma nhưng cũng rất hiểu chuyện, thông minh. Lần đầu nhìn thấy nhóc Sở nhà mình, Sở Hạ Tâm như muốn lật tung cả YUE để đem vợ con về, lại bị vợ mình phũ phàng đuổi về. Lại có một lần nhóc Sở nhà mình tập nói, Sở Hạ Tâm gọi video call tới nghe thử liền bị đả kích bởi câu nói đầu đời của bé con
"Uma, ly hôn với mama đi"
"Tại sao...?"
"Uma vô dụng quá"
"Sở Y Dao !!!"
Sở Y Dao tỏ vẻ rất khinh bỉ uma nhà mình, về phần lý do vì sao thì chẳng sao cả, ai kêu dám giành mama với bé
Có ૮ɦếƭ bé cũng không thừa nhận bé ghét uma vì uma nhìn ngầu hơn bé đâu...
Ba năm qua cũng đã xảy ra nhiều sự kiện lớn. Chẳng hạn như việc hai ông trùm hắc - bạch đạo quyết sinh tử lần cuối, thanh lọc lại cả hai phe khiến cho cả thế giới chấn động. Tất cả các bang phái lớn nhỏ đều thiệt hại nặng nề, ai duy trì được thì sống sót, ai không được thì chỉ có nước chờ ૮ɦếƭ. Trong đó chấn động nhất chính là sự kiện "Chặt rắn đầu đàn". Tất cả thủ lĩnh của hai phe hắc - bạch đều bị truy nã ám sát với quy mô lớn. Điều này cũng ảnh hưởng rất lớn đến kinh tế và thị trường thế giới. Sau hai đợt sóng thần đó, chỉ còn các bang và các tập đoàn thuộc trực Mẫn - Phác - Trịnh - Kim còn trụ được. Và duy nhất hai nhà mười phân vẹn mười, không tổn hại dù chỉ một chút lại chính là Sở gia và Lãnh gia
...
Hôm nay là một ngày đẹp trời, cũng là ngày một ngày trọng đại
Sở gia từ sáng sớm đã bận rộn tấp nập người qua kẻ lại, chuẩn bị kĩ càng cho đại tiệc. Mọi thứ phải được chuẩn bị cho thật hoàn hảo, không được có bất kì sai sót nào
Gì? Đại tiệc gì á?
Đương nhiên là đám cưới của Sở tổng và Sở phu nhân rồi!
Kim Thạc Trấn từ sáng sớm đã phải chỉ đạo các gia nhân chuẩn bị tươm tất mọi thứ, ai mắc lỗi liền bị anh phàn nàn đến lùng bùng lỗ tai. Hoa tươi, vòng hoa, bàn ghế, sảnh đường, thảm đỏ, cây trang trí,... Tất cả đều chính một tay anh lựa chọn và sắp xếp. Ai biểu Sở Hạ Tâm cưới em gái nuôi của em gái anh chứ, mà người ta lại đích thân nhờ vả anh, sao anh có thể từ chối đây?
Mím môi, Kim Thạc Trấn man mác buồn, nhớ về cô em gái nhỏ bé nhà mình không biết đang lạc trôi phương trời nào. Không biết con của con bé có khỏe mạnh không, có sắc đẹp đẳng cấp thế giới như anh không? Anh muốn gặp quá...
Thế là mọi oán hận lại một lần nữa trút lên đầu đồng chí Trịnh Hạo Thạc
Trịnh Hạo Thạc: "..."
Đù má ông đây còn bị vợ hố cho đau đầu, oán hận cái quần!!!
Sở Hạ Tâm trong bộ vest cưới màu trắng, vuốt ngược tóc mái qua bên phải, buộc một chùm phía sau. Trên иgự¢ cài một bông hoa hồng đỏ rực nổi bật, chiếc giày cao gót tinh xảo bước từng bước về phía cánh cửa, bế bé gái đang cố hết sức bình sinh mở cửa trước mặt
"Uma, con muốn vào xem mama"
Sở Hạ Tâm nhướn mày nhìn Sở Y Dao. Hôm nay bé con diện bộ váy ren công chúa màu xanh nhạt, trên đầu đính một bông hoa hồng trắng. Đôi mắt to tròn lấp lánh chớp chớp trông rất đáng yêu. Đôi môi hồng nhỏ xinh cùng cái má phúng phính khiến người khác không thể không yêu. Đôi chân ngắn như củ cải vẫy vẫy qua lại, nhướn người về phía cửa ra lệnh cho Sở Hạ Tâm mau mở cửa
"Mama~"
Sở Y Dao chạy đến ôm váy Ưu Nhiên Đóa, Sở Hạ Tâm dựa vào tường nhìn cô. Sau ba năm không gặp, Nhiên Đóa càng ngày xinh đẹp hơn. Tuy vẫn còn nét ngây thơ của thiếu nữ ngày đó nhưng giờ lại thêm vào vẻ đẹp trưởng thành của người phụ nữ. Ngay cả phong thái của cô cũng thay đổi bất ngờ. Thâm trầm hơn, kiêu ngạo hơn, chín chắn hơn. Cô diện bộ váy cưới cúp иgự¢ trắng muốt, phần trên váy phủ toàn hoa hồng trắng. Khăn voan phủ nửa khuôn mặt để lộ ra đôi môi đỏ hồng đầy câu dẫn, mái tóc nâu cũng được 乃úi lên gọn gàng
Ưu Nhiên Đóa nhìn sang Sở Hạ Tâm đang chăm chú nhìn mình, cô rũ mắt nhưng khóe miệng lại nhếch lên, chứng tỏ tâm trạng rất tốt. Lại nhìn bảo bối nhỏ nhà mình mắt đầy lấp lánh ngưỡng mộ nhìn mình, cô khẽ cười
"Con thấy sao? Đẹp không?"
"Mama xinh nhất! Tiể-- Dao Dao yêu mama nhất!"
Sở Hạ Tâm nhướn mày nhìn nhóc Sở nhà mình. Ai bảo con bé chỉ mới 3 tuổi chứ? Con bé biết bản thân có một người chị nhưng không bao giờ gặp được do Sở Hạ Tâm kể. Thế là từ đó nhóc Sở rất cẩn trọng trước việc xưng hô với mama nhà mình. Trước toàn xưng Tiểu Dao giờ lại đổi thành Dao Dao. Sở Hạ Tâm cảm thấy tự hào, không hổ danh là nhóc Sở nhà cô
Ưu Nhiên Đóa mỉm cười, một nụ cười xinh đẹp khiến Sở Hạ Tâm ngẩn ngơ. Hôm nay chính là ngày hạnh phúc nhất đời cô
"Tới giờ rồi"
...
Sảnh chính của Sở gia được trang trí theo phong cách lễ đường cổ điển, khắp nơi đều trang trí bằng hoa hồng tạo chất rất Pháp. Người tham dự cũng như truyền thông đều có mặt đông đủ, nóng lòng chờ đợi khoảng khắc trọng đại. Hai ông trùm hắc đạo là Mẫn Doãn Khởi và Phác Chí Mẫn cũng tham dự. Ngoài ra còn có Trịnh Hạo Thạc đứng đầu bạch đạo, hai bác sĩ nổi tiếng nhất nước Kim Nam Tuấn và Kim Thạc Trấn cùng với em trai kiêm ảnh đế Kim Tại Hưởng. Chỉ với những người đó cũng đủ biết được quy mô lễ cưới này lớn tới mức nào
Sở Hạ Tâm trong vòng ba năm qua cũng leo lên vị trí \'nữ hoàng\' của kinh tế tài chính, lại thêm Ưu Nhiên Đóa có quan hệ sâu xa với quân đội. Không ai muốn nuôi mộng đánh đổ cả hai nữa. Long phượng song bích, có khi còn chưa hiểu tại sao đã ૮ɦếƭ mất xác
Chờ khoảng năm phút, từ sau bục lễ, sơ bước vào, theo sau là Sở Hạ Tâm trong bộ vest cưới. Các thiếu nữ có mặt trong lễ đường đồng loạt cắn khăn chấm nước mắt. Nữ thần của họ lấy vợ rồi! Khóc tiếng Hán!!! Các thanh niên cũng chẳng khá hơn, bọn họ một mực sùng bái Ưu Nhiên Đóa, giờ cô lại đi lấy chồng. Khóc tiếng chó!!!
Kim Thạc Trấn tỏ vẻ khinh bỉ đám thanh thiếu nữ trên, em gái anh mới là nhất nhé!!!
\'Cạch...\'
Cửa sảnh mở ra, Ưu Nhiên Đóa trong bộ váy cưới xuất hiện. Cầm trên tay bó hoa tử đằng tím mới hái xuống, cô nở nụ cười mị hoặc chúng sinh. Sở Y Dao ở đằng sau cầm vạt áo mắt lấp lánh nhìn Sở Hạ Tâm và cô. Miệng cười chúm chím khiến toàn bộ đám người có mặt tại đó một phát xuyên tim
Ôi chao, bé con nhà ai mà đáng yêu thế này?
Ưu Nhiên Đóa bước từng bước về phía bục lễ, từng bước một tiến về phía tương lai của cô. Sở Hạ Tâm mỉm cười, chờ khi cô đi được hơn nửa đoạn đường liền đưa tay ra. Ưu Nhiên Đóa vô thức đưa tay trái lên, bàn tay mảnh khảnh đặt lên tay Sở Hạ Tâm. Mặt đối mặt, trái tim như chung nhịp, suy nghĩ như chung lối. Sơ khẽ hắng giọng, nói to
"Sở Hạ Tâm, con có đồng ý cả đời này yêu thương bảo bọc cô dâu của con?"
"Không"
Cả lễ đường hoảng hốt, Ưu Nhiên Đóa cũng cứng người lại. Sở Hạ Tâm liền đem đôi bàn tay của cô lên, hôn nhẹ, nở nụ cười "Kiếp này không đủ"
Kiếp này không đủ
Ưu Nhiên Đóa như muốn bật khóc
"Vậy Ưu Nhiên Đóa, con có đồng ý yêu thương, sẻ chia với chồng con cả quãng đời còn lại?"
"Con đồng ý..." Giọng cô như lệch đi
"Vậy ta tuyên bố hai con là vợ chồng!!!"
"Hoan hô..."
"Chúc mừng Sở tổng!"
"Sở tổng và Sở phu nhân, chúc mừng!!!"
"Trăm năm hạnh phúc!"
"Đời đời viên mãn!!!"
"Chúc hai người hạnh phúc!"
Nhẫn được đưa tới, Sở Hạ Tâm đeo nhẫn vào ngón áp út của cô rồi hôn lên nhẫn. Ưu Nhiên Đóa đỏ mặt, cũng đeo nhẫn cưới vào ngón áp út của Sở Hạ Tâm. Đôi nhẫn bạch kim lấp lánh như ánh sao đêm. Chợt Sở Hạ Tâm cảm thấy chân mình có vật bám vào, cúi xuống liền thấy bảo bối nhỏ nhà mình. Khẽ cười, bế bé con lên, hôn một cái chóc vào má. Ưu Nhiên Đóa nhìn hai người, ánh mắt tràn ngập yêu thương và dịu dàng
Đây là hai người cô yêu nhất trần đời này, ở bên hai người này, cô rất viên mãn
Tiểu Ly, con thấy chứ? Mẹ rất hạnh phúc, hạnh phúc ૮ɦếƭ đi được
"Ư..."
Sở Y Dao ghét bỏ nụ hôn của uma nhà mình, quay sang Ưu Nhiên Đóa đòi bế
Sở Hạ Tâm: "..." Con nhóc thối này!
Đám người sửng sốt nhìn chằm chằm Sở Y Dao khiến bé con khó chịu đến xù lông, lớn tiếng nói "Nhìn cái gì! Bộ chưa thấy mĩ nhân bao giờ à???"
Đám người: "..."
Sở Hạ Tâm: "..."
Ưu Nhiên Đóa: "..."
Kim Thạc Trấn: "..." Anh thích con bé này rồi đấy!!!
Sau đó truyền thông báo chí cả nước đưa tin, Sở tiểu thư phát ngôn gây sốc tại lễ cưới, rất có phong thái nữ hoàng tương lai
Sở Hạ Tâm bị con gái ςướק mất trang nhất: "..."
Thế đéo nào đám cưới linh đình của ông đây lại bị một câu nói tự luyến của con nhóc thối kia ςướק mất trang nhất vậy???
Thế là tất cả nhà đài truyền thông đưa tin đều bị Sở tổng sạc cho một trận
Ưu Nhiên Đóa: "..."
Đồ trẻ con
...
Trịnh Hạo Thạc nhìn đôi nữ nhân đang hạnh phúc rạng ngời kia, lòng trĩu nặng. Đã ba năm rồi, tối hôm đó lại chính là lần cuối anh gặp cô. Ánh mắt đó tuyệt đối là lưu luyến không nỡ, nhưng sau cùng cô vẫn chạy đi mất
Trịnh Hạo Thạc như muốn lật tung cả nước tìm cô, nhưng đến một chút tin tức cũng không có. Người cứ như đã bốc hơi khỏi thế gian. Kiếm người không thấy còn thôi đi, về nhà lại bị mấy thanh niên kia đuổi gϊếŧ. Lần nào gặp mặt phải hố anh thật sâu mới hả dạ. Ai cho tao lương thiện???
"A..."
Trịnh Hạo Thạc giật mình, tiếng hét nhỏ cắt đứt dòng suy nghĩ của anh. Nhìn quanh liền thấy một thân ảnh màu xanh nhạt nhỏ nhắn đang nằm bẹp dí trên đất
Đây chẳng phải là cô nhóc cầm váy cưới của Nhiên Đóa hồi nãy kế bên con nhóc họ Sở kia sao?
"Có sao không?" Trịnh Hạo Thạc chạy tới đỡ bé con dậy. Bé con vì bị té mà váy áo bị dơ, tay bấu chặt áo, mím môi như đang đè nén cơn khóc. Trịnh Hạo Thạc nhìn thấy một loạt hành động đó bỗng thấy đau lòng đến kì lạ
Anh trước giờ cũng thích con nít, nhưng mỗi lần chúng bị té anh đều thấy tội cho chúng chứ chưa bao giờ cảm thấy xót. Vậy mà cô bé này...
"Ngẩng mặt lên chú xem nào, đừng khóc..." Trịnh Hạo Thạc giọng dịu dàng hẳn đi, dùng tay phủi hết bụi bẩn trên váy của cô bé. Cô bé ngẩng đầu lên chớp mắt nhìn anh. Khoảng khắc bốn mắt chạm nhau, Trịnh Hạo Thạc như bị sét đánh
Cô bé này cư nhiên lại giống hệt anh???
"Con..."
"Tiểu Hy!"
"Anh hai!"
Nhìn ra phía sau, Trịnh Hạo Thạc một lần nữa ngẩn người. Đó là một cậu bé bằng tuổi cô bé cạnh anh. Ngũ quan tinh xảo, mày kiếm sắc bén, lớn lên chắc chắn sẽ khuynh đảo giới giải trí không chừng. Nhưng đó không phải trọng điểm, trọng điểm là thằng bé này...
Nó giống A Lãnh...
"Bị ngã à?" Cậu bé nhíu mày, kéo em gái ra sau lưng mình, cúi đầu với Trịnh Hạo Thạc "Cảm ơn chú!"
Trịnh Hạo Thạc không hiểu tại sao lại cảm thấy dở khóc dở cười. Thằng bé xin lỗi anh thì anh nên vui vẻ chấp nhận như bình thường. Nhưng tại sao anh lại thấy khó chịu...
Thật kỳ lạ...
Vừa mới hồi thần đã thấy cậu bé kia dắt tay bé con đi xa rồi. Bé con đột nhiên quay sang nhìn anh, giơ bàn tay bé xíu lên vẫy vẫy, nở môi cười thành hình trái tim đầy đáng yêu, giọng nói trong trẻo ngọt ngào "Tạm biệt~"
Trịnh Hạo Thạc vô thức cất bước đi theo hai đứa trẻ, tới một khu vườn gần đó. Chỗ vòm hoa, sơ đang đứng đó vẫy tay với hai đứa bé. Cô bé thấy sơ liền sáng mắt, bỏ rơi anh trai mình chạy lại ôm đùi sơ, một lần nữa giọng nói trong trẻo cất lên "Mẹ~"
"Con đã đi đâu vậy? Sao lại bù xù thế này?"
"Em ấy bị ngã" Cậu bé đi tới, sơ thấy vậy liền nhíu mày xem xét cô bé một lượt. Một hồi không thấy bị thương liền thở phào "Lần sau nhớ đi đứng cẩn thận"
"Vâng..."
Ra là con của sơ... Mà khoan, sơ có con sao?
Sơ cởi khăn chùm trên đầu ra. Mắt Trịnh Hạo Thạc giờ chỉ có một sắc đỏ chói chang. Một cơn gió thổi qua, mái tóc dài cứ thế uốn lượn theo gió. Anh nhìn chằm chằm vào đôi mắt ngọc lục cũng đang nhìn anh kia, như muốn đắm chìm vào sắc xanh đó mãi
Hai đứa trẻ nhìn theo ánh mắt của mẹ mình, nhìn thấy người đàn ông khi nãy
Trịnh Hạo Thạc nhìn Lãnh Nguyệt, nở nụ cười dịu dàng
"Em đây rồi"