Hôm nay Ưu Nhiên Đóa xuất viện
Từ sáng sớm hễ có y tá đi ngang qua phòng VIP đều nhìn thấy Sở tổng đi ra đi vô phòng, lần nào cũng tay xách nách mang mấy hộp đồ giống như hộp quà. Cũng không biết là đồ gì, quà gì, dành cho ai nhưng...
Sở tổng, ngài bê đồ 2 tiếng rồi không ai thèm giúp sao?
"Còn đồ gì nữa cần chị bưng lên xe không?"
"Toàn quà của chị chứ có phải của tôi đâu..."
Thế là một truyền mười, mười truyền một trăm. Sở tổng trước đây quen chỉ tay ra lệnh, giờ lại tự thân vận động bê đồ, còn là quà của mình tặng cho người ta. Có người cho rằng, Sở tổng điên rồi nên mới làm vậy, mất giá quá
Người đó hiện giờ đang bị tác giả Ϧóþ cổ trên giường bệnh
Số còn lại cảm khái, cũng chỉ có Sở phu nhân mới khiến cho Sở tổng tự nguyện mất giá như vậy
Lãnh Nguyệt chỉnh lại trang phục cho Nhiên Đóa, mỉm cười nhường bước để Sở Hạ Tâm bế cô ra. Ưu Nhiên Đóa nhanh chóng cúi đầu giấu đi khuôn mặt đỏ hồng, đâu biết rằng hai tai ửng đỏ đã bán đứng cô từ đời nào. Sở Hạ Tâm nhếch môi, nhấc cả người Nhiên Đóa lên khiến cô giật mình mà hai tay ôm chặt lấy cổ Sở Hạ Tâm. Ngước đầu lên liền thấy được đôi mắt huyết sắc đầy nóng bỏng đang nhìn cô chằm chằm. Cúi đầu, bốc khói
Cảnh tượng sẽ rất lãng mạn phong tình nếu như không có Lãnh Nguyệt cười đê tiện kế bên
Sở Hạ Tâm liếc nữ nhân đang cười tít cả mắt trên giường "Nghe nói Trịnh thiếu đang kiếm Lãnh tổng?" Ý tứ rõ ràng là đang muốn đuổi người
Lãnh Nguyệt nhướn mi, cười đáp "Có cô bảo kê rồi mà"
Ý là, kiểu gì cô cũng phải giúp tôi tránh bão thôi, cô mới là người nên lo lắng ấy
Sở Hạ Tâm: "..." Chị dâu, chị vậy là không được đâu
Lãnh Nguyệt: Ai cấm?
Sở Hạ Tâm: Được rồi, chị thắng!
Có lẽ trên đời này, Lãnh Nguyệt chính là người thứ hai khiến Sở Hạ Tâm phải tự động đầu hàng, ai biểu người ta là chị dâu cô chứ?
Nhưng rước được người về dinh rồi sẽ không bị nữ nhân vô sỉ trước mặt gắn mác chị dâu đe dọa nữa, nên cô cứ tốt nhất đẩy nhanh kế hoạch thôi. Ưu tiên hàng đầu là nhanh chóng làm lành với Nhiên Đóa!
Đáng tiếc, Sở Hạ Tâm không ngờ được trong tương lai tình trạng trên sẽ diễn ra nhiều hơn do cái lỗi hết sức ngu ngốc của cô
Đã vậy còn phải đầu hàng con nhóc thối dám giành vợ với cô kia nữa!
Nhanh chóng bế người lên xe, kiểm tra một lượt đồ đạc. Sau khi đã kiểm đủ liền thắt dây an toàn dùm Nhiên Đóa, đóng cửa, khởi động xe
"Chúng ta đi đâu vậy?" Ưu Nhiên Đóa tò mò, vẻ mặt ngơ ngác khiến Sở Hạ Tâm đang lái xe phì cười. Nhân cơ hội dừng đèn đỏ liền hôn nhẹ lên môi con mèo nhỏ bên cạnh, khẽ đáp "Tới một nơi rất đẹp"
Sở Hạ Tâm nhìn Ưu Nhiên Đóa đang ôm khuôn mặt đỏ của mình, tâm trạng rất tốt mà phóng xe trên cao tốc nhanh như chớp
Thế nhưng gần tới nơi, hai bàn tay đặt trên vô lăng lại siết chặt
"Tới nơi rồi" Sở Hạ Tâm khẽ đáp, nhanh chóng xuống xe đi qua bế Ưu Nhiên Đóa xuống. Ưu Nhiên Đóa vì bận ngắm khung cảnh xung quang mà không mấy để tâm việc cô lại được bế kiểu công chúa, thậm chí còn tỏ ra rất tự nhiên khiến Sở Hạ Tâm mừng thầm
"Nơi này là..."
Đây là một cánh đồng hoa oải hương tím, tạo cảm giác như đang ở đất nước phồn hoa lãng mạn - Pháp. Cánh đồng hoa trải dài tưởng chừng như vô tận nếu cô không thấy ngọn đồi nhỏ nổi bật với cây tử đằng ở giữa biển hoa. Ưu Nhiên Đóa như có gì đó thôi thúc, nắm lấy cổ tay áo Sở Hạ Tâm khẽ giật "Mau bế tôi lên đồi đi..."
"Gọi chị một tiếng ông xã đi?"
"Sở Hạ Tâm..."
"Rồi rồi, đừng giận, em còn chưa khỏi đâu" Sở Hạ Tâm bất đắc dĩ nói rồi nhanh chóng bế cô lên đồi. Ưu Nhiên Đóa đầu dựa vào l*иg иgự¢ của người kia, suy nghĩ. Có lẽ người phụ nữ này thật sự thay đổi rồi, thay đổi vì cô
Lên được nửa đồi, lọt vào mắt Ưu Nhiên Đóa là cây tử đằng màu tím nhạt đung đưa trong gió tựa như đã chờ cô từ rất lâu rồi. Cùng với ngôi mộ nhỏ ở kế bên thân cây cao lớn tựa như đang được bảo bọc
Ngôi mộ dành cho thai nhi...
Sở Hạ Tâm cảm nhận được người trong lòng run lên một cái rõ rệt, bàn tay đang ôm lấy vai Nhiên Đóa cũng vô thức siết lại. Như nhắc nhở cô, đây chính là tử huyệt của cả hai người họ, là bức tường chia cắt hai người
Ưu Nhiên Đóa mím môi, ngẩng đầu nhìn Sở Hạ Tâm, miệng run rẩy hỏi "Từ khi nào..."
"Lúc em sống dở ૮ɦếƭ dở trong phòng cấp cứu, Lãnh Nguyệt đã nói cho chị biết" Sở Hạ Tâm trầm giọng, nhẹ nhàng để cô ngồi xuống đối diện ngôi mộ. Vừa nhìn là biết ngôi mộ này mới lập được vài ngày, nhưng những dòng chữ khắc trên tấm bia lại khiến cô đau lòng đến khó thở
Ưu Tiểu Ly
Đây là kết tinh tình yêu của cô và Sở Hạ Tâm
Là người thứ hai cô yêu nhất trên đời
Là người đã rời bỏ cô không một lời báo trước
Là vật chắn duy nhất giữa cô và Sở Hạ Tâm
Con gái của cô
"Tiểu Ly..." Ưu Nhiên Đóa bật khóc, ôm ngôi mộ vào lòng mà gào khóc. Sở Hạ Tâm lập tức ôm cô vào lòng, cắn chặt môi. Từng giọt lệ cứ thế tuôn rơi, lăn dài trên má. Ai nói cô không thể khóc? Nhìn người mình yêu ôm ngôi mộ con mình khóc đến thương tâm. Cô không thể đau lòng, không thể khóc sao?
Không biết tự khi nào trời đã ráng chiều, ánh hoàng hôn không mang màu đỏ rực gay gắt như mọi hôm mà lại ánh một màu tím hồng dịu nhẹ. Rọi vào cặp nữ nhân đang ôm nhau tựa vào gốc cây tử đằng. Từng cơn gió mùa hạ mát lạnh đem theo tâm trạng nặng nề của hai người về khoảng không vô tận. Nữ nhân hôn lên mắt người trong lòng mình, ánh mắt dịu dàng quá đỗi, khẽ khàng nói với giọng đầy tủi thân "Chị bây giờ không còn ai khác ngoài em. Đóa nhi, đừng bỏ chị"
Đừng bỏ chị
Ba từ này khiến tim cô vừa mềm nhũn vừa xót xa
Người phụ nữ đã từng cao ngạo đến mức không xem ai ra gì này, đã vì cô mà thay đổi, lại vì cô mà cầu xin cô đừng đi
Cô có thể nói không sao?
Suy cho cùng, vẫn còn yêu
"Được"
Sở Hạ Tâm mỉm cười, lập tức đè Ưu Nhiên Đóa xuống đất cưỡng hôn. Rất tự nhiên mà cắи ʍút̼ thật mạnh môi cô khiến cô phải thốt lên, lại lợi dụng lúc cô mở miệng liền đưa lưỡi xâm nhập. Khoang miệng bị khuấy động đến mức đầu óc cô dần trống rỗng. Mãi đến khi hết hơi, tay dùng hết sức liên tục đập vào lưng người đang đè trên thân mới được giải thoát. Ưu Nhiên Đóa tức đến mức trừng mắt cảnh cáo Sở Hạ Tâm. Sở Hạ Tâm nhướn mày, nhìn bộ dạng mèo nhỏ nhà mình mặt đỏ cả lên đang xù lông trông đáng yêu hết sức thì tâm trạng tốt lên. Trưng ra vẻ mặt rất gợi đòn, vô sỉ nói
"Khỏi thì báo trước để chị chuẩn bị bước hai"
Ý tứ là, giờ vì em còn yếu nên chị mới cưỡng hôn thôi, nếu khỏi rồi thì lập tức lăn giường ngay, miễn bàn
Ưu Nhiên Đóa: "..."
Có cảm giác muốn Ϧóþ ૮ɦếƭ người trước mặt, nhưng không nỡ
"A, quên mất con còn ở đây" Sở Hạ Tâm nhếch môi, nhìn Ưu Nhiên Đóa mặt biến hóa như tắc kè hết trắng lại xanh, tâm trạng tốt hơn bao giờ hết
Ưu Nhiên Đóa: "..." Bị cưỡng hôn ngay trước mặt con gái, mặt mũi cô ném xuống cho chó gặm được rồi
Người này chắc chắn cố tình! Cố tình!!!
"Phải cho con gái em biết chúng ta rất hạnh phúc chứ?" Sở Hạ Tâm khẽ cười, nụ cười đẹp đến mức cả không gian như bừng sáng cả lên. Ưu Nhiên Đóa cảm thấy mọi buồn bực đều tan biến một cách khó hiểu, nhìn chằm chằm Sở Hạ Tâm. Đây là lần đầu tiên cô thấy Sở Hạ Tâm cười, một nụ cười xuất phát từ sâu thẳm trong tâm, nụ cười hạnh phúc
"Đóa nhi" Sở Hạ Tâm nhân lúc lúc Ưu Nhiên Đóa còn đang ngẩn người trước nụ cười mê người của cô liền nói, "Mình kết hôn đi"
"Kết hôn...?" Ưu Nhiên Đóa chớp mắt, chợt nhớ ra lần trước cô và Sở Hạ Tâm đã đính hôn rồi. Chuyện này cả thành phố đều biết, đều đang đợi ngày cưới của cả hai, nhưng cô lại chạy trốn
Ưu Nhiên Đóa tỏ vẻ cô rất vô tội, đều tại ai kia sợ cô chạy mất nên đánh đòn phủ đầu trước thôi, mà rốt cuộc cô vẫn chạy mất
Sở Hạ Tâm như biết cô đang nghĩ gì, khẽ cười "Lần này thì cả đời em cũng đừng hòng trốn!"
"Em có bảo kê" Ưu Nhiên Đóa bộ dáng nghiêm túc nói, thành công khiến Sở Hạ Tâm tâm trạng phơi phới một phát rớt thẳng xuống đất, đen mặt
Nhớ tới nhà vợ mình mà nhức cả đầu!
Riêng mỗi Lãnh Nguyệt cũng khiến cô ê răng rồi!
Nhiên Đóa cười trộm, cho đáng đời!
Bắt nạt cô thành nghiện rồi phải không? Giờ cô bật lại cho xem!
Nhưng phải nói, màn cầu hôn của Sở Hạ Tâm khi nãy đã khiến cô cảm động
Không chút báo trước, lại không hoa, không nhẫn, không linh đình long trọng. Nhưng cái Ưu Nhiên Đóa cô cần, chỉ là một lời cầu hôn thật lòng, chỉ vậy thôi
Màn đêm xuất hiện, ánh trăng rọi sáng cả cánh đồng như đang dẫn lối cho hai người
Vượt qua thăng trầm, cùng em tiến bước về tương lai
Ngôi sao nhỏ trên đỉnh cây tử đằng tỏa sáng lấp lánh, thể hiện tâm trạng vui vẻ
Cuối cùng ước muốn của bé cũng thành hiện thực rồi
...
Lãnh Nguyệt mặt không cảm xúc nhìn nam nhân đang chắn đường mình trước mặt. Ánh trăng rọi thẳng vào người anh, hiện lên khuôn mặt anh tuấn, nghiêm nghị sắc bén. Hai người cứ thế im lặng giao đấu, một lúc sau Lãnh Nguyệt đầu hàng
"Có chuyện gì?"
Trịnh Hạo Thạc nhìn chằm chằm nữ nhân trước mặt. Một thời gian không gặp, cô dường như ốm đi không ít. Khuôn mặt xanh xao, người gầy đến mức toàn thấy xương. Tuy vậy nhưng cô vẫn điềm nhiêm, ung dung như thể chuyện cô có thể ngã xuống bất cứ lúc nào là chuyện không có gì to tát vậy. Anh nhíu mày, lòng không khỏi xót xa. Là anh đã khiến cô đau lòng đến vậy sao?
Nhưng chuyện cần hỏi vẫn phải hỏi
"Sao em lại trốn tránh anh?"
"Trốn tránh?" Bật cười, Lãnh Nguyệt nhướn mày đáp, "Sao tôi phải trốn tránh anh chứ? Anh làm gì tôi à?"
Trịnh Hạo Thạc nhíu mày, không đáp
Lãnh Nguyệt nhún vai, xoay người định chuồn nhưng mới được vài bước liền bị kéo lại. Trịnh Hạo Thạc dồn cô đến tường, đầu gục lên vai cô
"Em rõ ràng đang giấu anh điều gì đó" Hơi thở nam tính phả lên cổ Lãnh Nguyệt khiến cô như muốn nhào vào lòng nam nhân trước mặt ngay lập tức. Đã biết cô thích anh rồi lại còn giở trò mỹ nam kế dụ dỗ, tên yêu nghiệt này!
Lãnh Nguyệt mím môi, rất muốn nói cho anh biết, nhưng giờ chưa phải lúc
Vì tương lai sau này, cô buộc phải đi
Trịnh Hạo Thạc thấy người kia không có động tĩnh liền ngước lên, chưa kịp mở lời đã bị Lãnh Nguyệt chụp lấy mặt kéo đến cưỡng hôn
Trịnh Hạo Thạc: "..."
Cô nhóc này bị cái gì kí©ɧ ŧɧí©ɧ vậy?
Đồng chí Hạo Thạc rất ngây thơ, không hề tự giác rằng bản thân chính là tên đầu sỏ
Sau một hồi môi bị tàn phá đến mức gần như mất cảm giác, Trịnh Hạo Thạc liền phản đòn. Gắt gao ôm mĩ nhân vào lòng mà cưỡng hôn lại. Hai người quấn lấy nhau đầy lưu luyến như thể đây là lần cuối cùng họ được gặp nhau. Sau khi không khí trầm ổn trở lại, Lãnh Nguyệt nhướn mi cười nhẹ, kéo lấy cà vạt đang nới lỏng của nam nhân đối diện. Tay nhẹ nhàng vuốt mặt anh, hôn nhẹ lên môi. Ánh mắt vẫn nhiễm một tầng mơ hồ nay lại thêm chút lưu luyến khiến cô trong mắt đối phương trở nên gợϊ ȶìиᏂ, câu dẫn ૮ɦếƭ người
Con yêu tinh mê người này!
"Gặp lại sau" Bỏ lại ba từ, tiêu soái rời đi
Trịnh Hạo Thạc lòng dấy lên nỗi bất an, sao nghe câu này cứ như thể cô ấy sắp chạy mất vậy?
Phải nói rằng, đồng chí Hạo Thạc à, bạn đoán đúng rồi đấy, mời bước lên hành trình bị vợ hố không lối về!