Đè Em Vì Yêu, Vì Yêu Mà Sủng - Chương 09

Tác giả: hobihobichu

Tam Diệu Ninh khó khăn ngồi dậy, không thể che đậy sự kinh ngạc trong mắt, hắn nhìn chằm chằm nữ nhân trước mặt mà nảy sinh sợ hãi khó tin. Bây giờ có thể nói tình hình của hắn đúng là thảm như chó. Quần áo rách rưới xộc xệch dính đầy máu, trên người chồng chất vết thương lớn nhỏ. Bắt mắt nhất là vết thương phía tay phải, hoàn toàn bị phế bỏ, thậm chí còn lồ lộ ra xương trắng trong mớ máu thịt hỗn độn. Khuôn mặt đẹp giờ sưng phồng hai màu xanh tím, mỗi lần mở miệng lại có mấy giọt máu chảy ra. Còn đâu hình tượng nho nhã lịch lãm thường ngày?
Xung quanh la liệt những cái xác là thuộc hạ thân tín của Tam Diệu Ninh, tên nào tên nấy nhìn sơ qua đều ૮ɦếƭ theo nhiều kiểu, điểm chung duy nhất là rất thảm. Tam Diệu Ninh rùng mình, không dám tin nhìn thẳng đối phương, chiếc dao găm dưới ánh đèn phản chiếu đôi mắt lạnh tanh của nữ nhân
"Rốt cuộc mày là ai...?"
Ưu Nhiên Đóa nhếch môi cười lạnh, lúc trước độc nhất nội y giờ khoác thêm áo choàng lấy được từ đống xác dưới đất, trên người dính không ít máu. Tuy chật vật nhưng phong thái lẫn ánh mắt đều toát lên vẻ cao quý lạnh lùng. Trong thoáng chốc, Tam Diệu Ninh cứ ngỡ Sở Hạ Tâm đang đứng trước mặt hắn. Hắn khó khăn mở miệng "Mày không phải Ưu Nhiên Đóa..."
"Tao chính là Ưu Nhiên Đóa năm xưa xém bị lũ mất nhân tính các ngươi ૮ưỡɳɠ ɓứ૮!"
"Không thể nào!!!"
"Tại sao không thể?"
Ưu Nhiên Đóa trào phúng hỏi lại khiến Tam Diệu Ninh cứng họng. Tại sao không thể? Sau khi được cứu về, cô đã thề với bản thân nhất quyết phải trả cho xong mối thù này. Quên mình lao vào luyện tập với cường độ cao đến khi mệt xỉu, chịu đủ gánh nặng và thị phi, có lúc lao lực đến độ sống dở ૮ɦếƭ dở. Cuối cùng mọi công sức cũng được đền đáp, cô gia nhập tổ chức truy bắt tội phạm xuyên quốc gia YUE, từ một tân binh nhỏ nhoi leo lên được vị trí là một thành viên trong tổ đội xuất sắc nhất của tổ chức - Tân Tam Tịch. Có được vị trí ngày hôm nay, cô đã gần như đánh đổi cả mạng sống, đạp lên xương máu của đồng đội, tay cũng nhuốm máu nhiều lần
Tất cả cũng chỉ để trả thù người đàn ông này
Cô không hận Sở Hạ Tâm đã rời bỏ cô, vì lúc đó cả cô và Sở Hạ Tâm đều bị Tam Diệu Ninh qua mặt chia rẽ. Về phần Tam Diệu Ninh...
Ưu Nhiên Đóa nở một nụ cười thê lương, sau đó nhanh chóng thay thế bằng nụ cười lạnh lẽo, đến mức Tam Diệu Ninh sởn tóc gáy, hắn dùng hết sức gào lên
"Mà không lo cho Sở Hạ Tâm à? Cô ta bây giờ có khi đã ૮ɦếƭ dưới tay gián điệp của tao rồi!"
"Tuấn Chung Quốc ấy hả?"
"Sa... sao mày biết!?"
"Ha..." Ưu Nhiên Đóa nhìn hắn với ánh mắt thương hại "Mày tưởng ai cũng ngu như mày à?"
"Mày dám..."
"Sao tao lại không dám? Đừng quên tình thế của mày bây giờ"
"Mày không lo lắng cho Sở Hạ Tâm à? Tao tưởng mày yêu cô ta lắm?" Tam Diệu Ninh cười lạnh, đυ.ng đến khóe miệng đang sưng nên lập tức nhăn mặt đau đớn. Ưu Nhiên Đóa dựa vào cửa sổ liếc xéo hắn một cái
"Một tên tâm lý vặn vẹo đi yêu em họ của mình như mày có tư cách sao?"
Tam Diệu Ninh như chạm đến vảy ngược, không biết lấy sức lực đâu ra mà đứng phắt dậy nhào tới Ưu Nhiên Đóa. Ưu Nhiên Đóa nhướn mày, tay cầm dao găm uyển chuyển chém một đường không chút lưu tình, lại khéo léo né sang một bên tránh bị máu bắn. Tam Diệu Ninh gào lên đau đớn, khuỵu xuống sàn ôm lấy bụng đang không ngừng chảy máu. Ánh mắt của Ưu Nhiên Đóa lóe lên một tia sáng không rõ ý, nhìn chằm chằm vào bụng của Tam Diệu Ninh. Mất một lúc sau, Ưu Nhiên Đóa mặt không cảm xúc lấy dao đâm vào bụng của Tam Diệu Ninh tới tấp. Mặc cho hắn vùng vẫy kịch liệt, tiếng hét của hắn ngày một nhỏ hơn cũng là lúc khuôn mặt của Ưu Nhiên Đóa ngày một tàn nhẫn hơn
"Ha..."
Tam Diệu Ninh ૮ɦếƭ rồi
Ưu Nhiên Đóa ngồi dậy để lại cái xác không toàn thây của Tam Diệu Ninh. Cô mặc kệ máu tanh dính khắp người, ngồi tựa vào cửa sổ. Ánh trăng dịu dàng bao phủ cả người cô như đang an ủi, cô lặng lẽ rơi lệ
Xem ra, gϊếŧ hắn rồi vẫn không thể đem con về được, Tiểu Ly à
Mỗi lần cô muốn từ bỏ, hai chữ Tiểu Ly này chính là động lực lớn nhất để cô tiếp tục
Năm đó, trước thời điểm bị bắt cóc một ngày, cô phát hiện mình mang thai, được ba tháng. Vừa mừng vừa lo sợ, nhưng trên hết vẫn là hạnh phúc vì bản thân mang giọt máu của người mình yêu. Trên đời này liệu có điều gì tuyệt hơn?
Trớ trêu thay, sau khi được cứu về và tỉnh dậy, Sở Hạ Tâm đi mất, và Tiểu Ly cũng mãi mãi rời xa cô. Mọi thứ như sụp đổ, thứ duy nhất cô còn chỉ là hận thù
"Xin lỗi..." Tiểu Ly, mẹ xin lỗi, xin lỗi con
Là mẹ vô dụng, mẹ không đủ mạnh để bảo vệ con
Thả bàn tay nhuốm đầy máu chảy từng giọt xuống sàn, Ưu Nhiên Đóa nở nụ cười nhẹ, thanh thản yên bình
Trong mơ hồ nghe được tiếng gọi thân thương, vô thức rơi lệ
"Đóa Đóa!"
...
"Cô ấy sao rồi!?" Sở Hạ Tâm mắt đỏ ngầu nắm cổ áo bác sĩ, đây là lần thứ hai cô mất bình tĩnh đến vậy
"Sở tổng bớt giận kẻo ảnh hưởng vết thương"
"Lão Thủy, nói tình hình cụ thể" Lãnh Nguyệt đứng kế bên trầm giọng đáp, lôi Sở Hạ Tâm đang như quả bom nổ chậm ra giải thoát cho lão Thủy. Lão Thủy chỉnh lại trang phục, sắc mặt khá kém "Vết chém cổ tay sâu, lại mất máu quá nhiều. Hơn nữa lúc trước đã sảy thai một lần nên thể trạng khá yếu, trước mắt chưa thể nói được gì"
"Sảy thai?" Sở Hạ Tâm kích động khiến lão Thủy nhíu mày "Sở tổng không biết sao?"
"Đóa Đóa mang thai của tên khốn nào!?" Sở Hạ Tâm gào lên, Lãnh Nguyệt thầm than không ổn nên lập tức lôi Sở Hạ Tâm ra ngoài hành làng vắng. Trước đó còn không quên gật đầu chào với lão Thủy, đây là phép tôn trọng phải có
"Làm gì?"
"Đến con của mình còn không biết sao?"
Không khí như rơi vào hầm băng lạnh lẽo
Con của cô?
Đóa Đóa mang thai con của cô?
Niềm vui sướиɠ chưa kịp đến đã thay thế bằng sự hối hận, Sở Hạ Tâm dựa vào tường khuỵu xuống, cười lớn. Tiếng cười vang khắp hành lang đầy thê lương, không biết đến bao giờ, Sở Hạ Tâm ngừng cười, mắt đỏ ngầu nhìn chằm chằm Lãnh Nguyệt
"Cô đang trả thù tôi?"
"Phải" Thẳng thắn, trầm tĩnh
"Vì tôi đã làm tổn thương Nhiên Đóa, lại gián tiếp hại ૮ɦếƭ con mình?" Cười nhạt
"Người của tôi, không ai có quyền làm hại đến họ"
"Vậy cô thành công rồi..." Mất người yêu, hại con, Sở Hạ Tâm cô rốt cuộc đã làm gì?
Cô cứ nghĩ tới bản thân chứ chưa từng nghĩ đến cảm nhận của người khác. Cứ ngỡ ép Nhiên Đóa sống chung sẽ nối lại tình xưa, thế mà người lại chạy mất. Năm xưa cứ ngỡ mình bị phản bội mà bồng bột bỏ rơi người yêu, kết quả là mất con
Cô sai rồi...
Sở Hạ Tâm cao ngạo lạnh lùng, giờ lại chật vật đến đáng thương
"Có thể hỏi tên không...?"
"Tiểu Ly"
"Tiểu Ly..."
Dưới cơn mưa tầm tã, đường phố vắng vẻ lại càng nổi bật hình bóng cô đơn đang lặng lẽ đi từng bước nặng nhọc. Lãnh Nguyệt khẽ thở dài, ánh mắt buồn bã nhìn chằm chằm Sở Hạ Tâm đi dưới mưa. Sau đó lại nhẹ nhàng vuốt ve bụng mình, cảm thấy bản thân phải cố gắng lần cuối
Lần này nữa thôi, mẹ sẽ đem con đi ngao du thiên hạ nhé?
...
"Em ấy đâu?"
"Đang ở bệnh viện"
"Em ấy bị thương rồi?"
Kim Thạc Trấn bật cười "Thạc à, em đang nói về ai vậy?"
"Em hỏi Lãnh Nguyệt có bị thương không?" Trịnh Hạo Thạc nhíu mày, đáy mắt tràn ngập sự lo lắng tuy đã che đậy kĩ càng nhưng không thể qua mặt được người anh họ đã chơi thân từ tấm bé trước mặt. Kim Thạc Trấn chế giễu "Sao? Giờ biết lo lắng cho con bé rồi hả?"
"Anh bớt nhiều chuyện đi" Đen mặt
"Anh mày cứ nhiều chuyện đấy! Làm gì nhau?" Xoắn tay áo lên, bộ dạng muốn đánh nhau
"Không dám..." Đùa! Anh không muốn bị Nam Tuấn trả thù đâu, hố ૮ɦếƭ người đấy!
"Hừ! Suốt ngày lên mặt không quan tâm con bé, giờ con bé bỏ cậu cậu lại quay ra quan tâm!" Kim Thạc Trấn bĩu môi, anh cũng đau lòng lắm. Ai biểu A Lãnh là em gái duy nhất trong đám em của anh cơ chứ. Thuộc tính cuồng em gái của anh cũng không phải dạng vừa đâu, so với Mẫn Doãn Khởi cũng không hơn không kém chút nào. Giờ lại bị tên nhóc không biết tốt xấu Trịnh Hạo Thạc này làm cho đau lòng, ai mà chịu cho nổi hả? Đã vậy con bé còn mang thai với thằng nhóc này nữa chứ!!!
Đừng tưởng Kim Thạc Trấn không biết gì, thân là viện trưởng bệnh viện của Kim thị, việc Lãnh Nguyệt mang thai anh đã biết từ lâu rồi. Lãnh Nguyệt cũng biết nên nói với anh rằng không muốn mọi người biết cho tới khi giải quyết xong chuyện của Ưu Nhiên Đóa. Kim Thạc Trấn đương nhiên không vì vậy mà oán trách Ưu Nhiên Đóa, ngược lại đem hết mọi tội lỗi đổ lên đầu Trịnh Hạo Thạc
Càng nhìn càng ngứa tay nhức mắt!
"Là lỗi của em..."
"Hừ!"
"Vậy em ấy..."
"Chỉ bị thương ngoài da thôi"
Nghe được tiếng thở phào, Kim Thạc Trấn không khỏi bật cười. Rót một cốc nước ấm đưa tới trước mặt Trịnh Hạo Thạc, bản thân cầm tách trà ngồi xuống đối diện "Đừng tưởng đã xong việc rồi, hiện giờ Ưu Nhiên Đóa còn đang cấp cứu, chưa rõ sống ૮ɦếƭ"
"Sao lại như vậy?" Nhíu mày
Kim Thạc Trấn đưa cho Trịnh Hạo Thạc một ánh mắt tán thưởng, nhâm nhi tách trà "Dùng dao găm rạch tay, vết thương sâu lại mất máu nhiều"
Trịnh Hạo Thạc nhíu mày, nhưng cũng chỉ nhíu mày thôi
Kim Thạc Trấn nhướn mày, xem ra Lãnh Nguyệt đã thành công rồi, chỉ là em ấy chưa biết thôi
Nghĩ tới lại xót xa
"Hạo Thạc đến chơi à?"
"Nam Tuấn"
Kim Nam Tuấn đi tới, trước khi chào Trịnh Hạo Thạc liền kéo Kim Thạc Trấm ôm vào lòng, nhẹ nhàng đặt nụ hôn trên má và môi anh. Kim Thạc Trấn khẽ cười, cũng không lấy làm xấu hổ khi có người thứ ba là Trịnh Hạo Thạc đang hiện hữu. Dù sao thì từ nhỏ đến lớn riết cũng quen rồi, có cơ hội cứ show âи áι thôi
"Tới lâu chưa?"
"Được nửa tiếng rồi, nay về sớm thế?"
Cười khổ "Bên Sở Hạ Tâm thu dọn gần hết rồi, còn vài phần nhỏ nhặt thôi"
"Ra vậy"
"Thạc này"
"Việc gì?"
"Xong hết rồi thì cậu tính thế nào?"
"Thế nào ư?" Trịnh Hạo Thạc nhếch môi, dáng vẻ bá đạo dựa vào lưng ghế nhưng ánh mắt lại dịu dàng như mật, khiến người khác như cam chịu đắm chìm hoàn toàn. Mà ánh mắt đó, chỉ hướng duy nhất về một người
"Đương nhiên là rước về dinh rồi!"
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc