Sở Hạ Tâm một thân khí phách mạnh mẽ ngồi trong xe, đối diện với nữ nhân không chút huyết sắc nhưng vẫn khí chất phong nhã xen chút lười nhác lại khiến người khác phải e dè. Lãnh Nguyệt khẽ cười, đáy mắt tràn ngập thú vui xem kịch, nhàn nhã đến đáng sợ. Sở Hạ Tâm cũng cười đáp lại, bộ dạng tự tin đáng đánh. Hai nữ nhân cứ thế dùng ánh mắt, nụ cười, cả phong thái lẫn sát khí mà đối đầu nhau tận nửa tiếng. Chỉ tội tài xế lãnh đủ, nửa tiếng ngỡ như nửa thế kỉ!
Rốt cuộc Sở Hạ Tâm quy hàng khiến Lãnh Nguyệt nhướn mày, vui vẻ chờ đợi
"Điều kiện là gì?"
"Không có gì nhiều!"
Cái lợi của việc nói chuyện với người thông minh. Quả nhiên Sở Hạ Tâm thập phần thú vị. Bây giờ cô chính là "chị dâu", Sở Hạ Tâm là "em rể" nhưng có thể thấy Sở Hạ Tâm vẫn giữ vững lập trường vốn có của bản thân. Không nịnh nọt, không cầu xin, không tự quyết. Trực tiếp hỏi thẳng "chị dâu" điều kiện. Ây da, cô mà từ chối có khi bị ám cả đời không chừng? Dám lắm
Nhưng mà Sở Hạ Tâm đã rút ra bài học cho bản thân, lấy lại tinh thần nhanh đến mức biếи ŧɦái. Xem ra công sức của cô mấy năm qua không đáng chút nào
Chỉ tội cho Đóa Đóa...
"Chỉ cần giúp tôi che dấu mọi người một việc"
Sở Hạ Tâm nheo mắt, "Lý do?"
Lãnh Nguyệt mặt bỗng hóa dịu dàng, đưa tay vuốt ve nơi một sinh linh đang hình thành. Sở Hạ Tâm sửng sốt nhưng chỉ trợn mắt rồi nói "Bao lâu?"
"Ba năm"
"Thành giao"
...
Nhiên Đóa nặng nề mở mắt, đầu cô bây giờ là một mảng ௱ôЛƓ lung. Ngơ ngác nhìn xung quanh, đây là một nhà kho, bị bỏ hoang cũng được vài năm rồi. Đang định thần lại kí ức thì cánh cửa nhà kho mở toang. Ánh nắng chói mắt rọi thẳng vào người, Nhiên Đóa nheo mắt nhìn thân ảnh đang dần bước tới chỗ cô. Thân khẽ động đậy chợt nhận ra cô đang bị trói, dây thừng siết chặt khiến tay cô đỏ ửng. Mấp máy môi định nói chuyện thì một trận đau nhức truyền từ gáy khiến cô tỉnh táo
"Chúng ta có gì ở đây nào? Một nữ nhân tầm phào đê tiện"
Giọng nói vang lên trước mặt, Nhiên Đóa ngẩng đầu lên đối mặt với nam nhân, ngay lập tức nhớ lại. Trên đường tới Lãnh thị, vì Lãnh Nguyệt lại nôn mửa nên cô yêu cầu quản gia dừng lại để mua thuốc dạ dày. Ngay khi mua xong, ở ngã rẽ cô bị tấn công, lôi vào hẻm tối gần đó. Đối phương tính chụp thuốc mê nhưng cô chống cự quyết liệu nên đành phải đánh ngất cô. Và giờ... cô bị bắt cóc rồi!
"Vẫn nhớ tôi chứ?"
Nhiên Đóa nhìn thẳng vào cặp mắt chứa đầy điên loạn và giận dữ của đối phương, miệng mấp máy "Tất nhiên, đã lâu không gặp..."
Có ૮ɦếƭ tôi cũng không quên anh được, chính anh đã khiến tôi phải rời xa người ấy
"Chắc cô cũng biết mục đích tôi bắt cóc cô lần này chứ?"
"Nếu là anh, tôi đương nhiên biết" Bình thản, ung dung
Nam nhân mắt hằn tia máu, тһô Ьạᴏ nắm lấy cái cổ mảnh khảnh của Nhiên Đóa mà Ϧóþ chặt. Nhiên Đóa cắn môi, hít thở khó khăn nhưng vẫn vùng vẫy chống cự, ánh mắt quật cường nhìn thẳng vào mắt đối phương. Nam nhân thấy vậy càng tức điên nhưng đột nhiên hắn lại nở nụ cười, một nụ cười man rợ khiến Nhiên Đóa rùng mình, kí ức lần trước cứ thế tràn về như nước lũ. Nụ cười ấy khiến cô như rơi vào hầm băng lạnh lẽo, cùng với câu nói như Ϧóþ chặt trái tim cô, hít thở không thông
"Hai năm trước mày trốn được, lần này thì đừng hòng!"
"Bây đâu! Đem ả xuống tầng hầm, tái hiện lại cảnh tượng tuyệt đẹp vốn có hai năm trước!"
...
"Mất tích!?"
"Vâng, vì thấy Lãnh tiểu thư đi mua đồ lâu quá nên tôi tức tốc chạy tới hiệu thuốc. Tới nơi thì không thấy người, chỉ còn thứ này chỗ hẻm tối gần đó"
"Đây là..."
Sở Hạ Tâm nhận lấy thứ từ tay quản gia lâu năm của Lãnh gia, một chiếc bông tai hình hoa hồng làm bằng ngọc trai tinh xảo, nhưng lại dính máu! Đây chắc chắn là do Nhiên Đóa trong lúc còn sót lại chút ý thức liền giật mạnh chiếc bông này xuống ném ra xa
Sở Hạ Tâm nhíu mày, nhìn chiếc bông tai mà đau lòng. Sát khí bừng phát khiến đám vệ sĩ đằng sau không dám thở mạnh, chợt nhớ ra đại sự liền ném cho nữ nhân đằng sau. Lãnh Nguyệt mỉm cười, từ trong xe lôi ra cái ipad tự chế. Màn hình lập tức hiển thị bản đồ cùng chấm đỏ nổi bật nhấp nháy, Lãnh Nguyệt mặt bỗng chốc sầm xuống khiến Sở Hạ Tâm cư nhiên dự cảm chẳng lành
"Em ấy đâu rồi!?"
"Trụ sở cũ của của Sở gia"
"Cái gì?" Trụ sở cũ của Sở gia? Lần đầu tiên cô nghe đến nơi này! Mà cô cũng đã tiếp nhận Sở gia được hai năm rồi, trụ sở cũ của Sở gia lại rất gần Sở thị, sao có thể chứ? Lại còn vẻ mặt kia của Lãnh Nguyệt...
"Lãnh tổng! Hai năm trước Nhiên Đóa và nơi đó đã xảy ra chuyện gì??"
Bắt tín hiệu cũng nhanh quá mức rồi đó chị gái...
Lãnh Nguyệt cảm thán, cô mà không có thân phận A Lãnh chắc giờ vẫn lãng phí tuổi đời nằm ì trên ghế trợ lý của Sở Hạ Tâm quá
Mà có khi còn mất việc luôn không chừng?
Rùng mình~
"Lên xe đi rồi nói"
Hai nữ nhân động tác y hệt nhau leo lên hai chiếc moto đang đợi sẵn, nơi hai hàng lính đặc công của hai nhà Lãnh - Sở đứng thẳng tắp. Nổ máy, Sở Hạ Tâm tròng mắt tối đen, lấy lại phong thái nữ hoàng băng lãnh ngày thường, hô to "Đừng làm tôi phải thất vọng!!!"
"Vâng thưa ngài!!!" Tất cả lính đặc công đều hô to, lời vừa dứt liền lập tức tản ra bốn phương, vừa nhanh lại không hề phát ra một tiếng động
Lãnh Nguyệt mím môi, ánh mắt cũng lạnh lẽo không kém Sở Hạ Tâm. Thường ngày giấu sát khí rất khéo nhưng hôm nay lại bùng phát không giới hạn khiến Sở Hạ Tâm càng thêm lo, càng muốn băm tên khốn dám bắt cóc nữ nhân của cô thành từng mảnh!
Xem Sở Hạ Tâm cô là người ૮ɦếƭ rồi sao!!??
Lãnh Nguyệt âm trầm, lâu lâu thừa lúc Sở Hạ Tâm không chú ý liền đưa ánh mắt liếc về phía nam nhân đang đuổi theo phía sau cũng trên một chiếc moto
Xem nào... Tuấn Chung Quốc?
Trợ thủ đắc lực? Thú vị!
...
Chiếc roi da không ngừng chuyển động vun vυ"t đánh trực tiếp vào cái lưng nhỏ nhắn trần trụi của Nhiên Đóa phát ra những âm thanh sắc bén, xen vào đó là những âm thanh rất nhỏ như đang kìm nén cơn đau. Tấm lưng trắng nõn của Nhiên Đóa giờ rướm đầy máu, lấm tấm mồ hôi do nhiệt độ cao của căn phòng khiến vết thương đang rỉ máu càng thêm đau rát
Nam nhân điên cuồng vung roi da trong tay đánh tới tấp vào lưng Nhiên Đóa, chẳng có một chút gì là thương hoa tiếc ngọc. Hắn cười điên dại mỗi lần âm thanh của roi da đánh tới vang lên, đôi mắt đỏ lòm trông đáng sợ vô cùng. Hoàn toàn không thể nào ăn nhập với nam nhân phong nhã trầm tĩnh thường ngày. Xung quanh là những thuộc hạ thân tín, tất cả đều đang lõa thể, ánh mắt da^ʍ tà không chút che dấu đồng loạt dán lên người Nhiên Đóa
Cô bây giờ trên người chỉ duy nhất nội y
"Điếc rồi à? Sủa một tiếng tao coi nào! Mày giỏi nhất là việc mở miệng cầu xin mà! Bởi vậy Sở Hạ Tâm mới vì sự cầu xin hèn mọn của một con điếm điêu luyện như mày mà tìm tới mày!!!"
Đám thân tín xung quanh cười phá lên, tên nào tên nấy đều phát ngôn ra những lời nói tục tĩu
"Haha, chắc cô em cũng phải cầu xin đám đực rựa dữ lắm mới được cái danh phận tình nhân ấy nhỉ!?"
"Nhìn vậy thôi chứ trên giường chắc chắn phóng đãng lắm, cầu xin cho bị thao đến sướиɠ điên!"
"Chắc cũng rêи ɾỉ như con cɧó ©áϊ khi nằm dưới thân mấy lão già bao nuôi nó thôi!"
"Haha! May cho nó anh em mình đếch có thằng nào già, tha hồ thao ૮ɦếƭ nó!"
"Nhìn kìa! Còn ráng chống đỡ, tỏ vẻ thanh cao lắm"
"Kỹ nữ còn đòi lập đền thờ trinh tiết à!?"
"Thời đại này con điếm nào chả vậy, chẳng thao cho nó sướиɠ điên nó không lộ bản chất đâu!"
"Người anh em, tao trên mày dưới!"
"Ngon! Hahaha!!!"
Nhiên Đóa cắn môi đến chảy cả máu để ngăn nước mắt đang chực trào nơi khóe mắt. Cảnh tượng y hệt hai năm trước khiến đầu óc cô như muốn nổ tung. Trong đầu cứ liên tục hiện lên hình bóng một người, cùng với cái tên cô luôn đuổi theo cả trong giấc mơ lẫn hiện thực
Sở Hạ Tâm!
Sở Hạ Tâm!
Sở Hạ Tâm!
Chị đâu rồi?
"Báo cáo thiếu gia!"
"Vụ gì?"
"Sở Hạ Tâm đang trên đường đến đây!"
"Cái gì?" Nam nhân nhíu mày, chỉnh trang lại y phục, lập tức khôi phục dáng vẻ thường ngày như thể người vừa đánh Nhiên Đóa đến ૮ɦếƭ đi sống lại không phải là một ai khác "Sao có thể?"
Nhiên Đóa đang dần mất ý thức, nghe tin liền tỉnh táo hẳn lên. Cứ như phát hiện ra một dòng sông mát lạnh giữa sa mạc nóng rực. Lý do Sở Hạ Tâm xuất hiện ở đây chỉ có một!
Lãnh Nguyệt! Cậu ấy tới rồi!!!
Nam nhân nhìn sang đôi mắt sáng rực của Nhiên Đóa liền nở nụ cười quỷ quyệt. Nhiên Đóa đột ngột căng thẳng, nhìn chằm chằm vào nam nhân như thể sợ sẽ bỏ lỡ bất cứ hành động nào tiếp theo của đối phương. Ánh mắt nam nhân hết ngạc nhiên đến thất vọng, đau khổ cùng cực, sau đó là một màn đêm tối âm u lạnh lẽo. Thế nhưng đáp lại cô chỉ là một câu nói
"Mày đã nghe đến câu nói \'Không ăn được thì đạp đổ\' chưa?"
Trái tim Nhiên Đóa thắt lại, thầm kêu không ổn
Sở Hạ Tâm!!!
...
"Tại sao?"
Sở Hạ Tâm nhíu mày, tay phải ôm lấy cánh tay trái rỉ máu vô lực rũ xuống. Hình như bị trúng độc tê liệt rồi. Lại nhìn về phía trợ thủ của mình với ánh mắt kinh ngạc
Nếu nói trợ lý Lãnh Nguyệt là cánh tay phải của cô, vậy thì nam nhân trước mắt cô là cánh tay trái, là trợ thủ đắc lực của cô
Nhưng bây giờ cậu ta lại chĩa mũi dao về phía cô
Trái ngược với Sở Hạ Tâm, Lãnh Nguyệt đứng chắn đằng trước lại tỏ vẻ quả nhiên là thế. Nhướn mày nhìn nam nhân luôn là đối thủ của mình từ khi đi theo Sở Hạ Tâm, không nhanh không chậm hỏi thẳng
"Tuấn Chung Quốc, ngay từ đầu cậu đã phản bội?"
"Chẳng phải cô biết rồi sao?" Cười nhẹ, Tuấn Chung Quốc tạo cho người khác một cảm giác đáng tin cậy. Khuôn mặt trẻ con non nớt nhưng thân hình lại cơ bắp đồ sộ đúng chuẩn hình mẫu mặt học sinh thân hình phụ huynh. Chỉ một nụ cười cũng đủ gây sát thương cao cho các thiếu nữ phụ nữ mọi lứa tuổi, thậm chí ảnh hưởng đến vài nam nhân gần đó. Có vẻ như rất thuần phục dùng mĩ nam kế, rất tiếc, đυ.ng trúng hai nữ nhân mặt than
"Lệnh của Tam thiếu, tôi phải hầu hạ hai người tử tế"
Lãnh Nguyệt cười lạnh, quả nhiên
Hai năm trước chỉ là nghi ngờ, giờ thì xâu chuỗi được rồi
Tam Diệu Ninh!!!