Đè Em Vì Yêu, Vì Yêu Mà Sủng - Chương 05

Tác giả: hobihobichu

"Sức khỏe dì sao rồi?"
"Đã ổn rồi, chỉ cần nghỉ ngơi vài ngày"
"Vậy cháu xin phép" Gật đầu, đứng dậy
"Cháu ổn chứ?"
Người khựng lại, động tác cứng ngắc như người máy, cắn môi
"Ta biết là rất khó, nhưng cháu cần phải học cách thấu hiểu người khác, nhất là người cháu để tâm"
"Vâng..."
"Phải rồi, sao ta không thấy Nguyệt nhi đi với cháu?"
"Bận xử lý công văn rồi ạ" Nếu nghe rõ sẽ thấy là đang nghiến răng
"Ồ, tiếc thật, dì còn đang mong con bé tới để thảo luận dự án mới" Sở Lạc Nhi thở dài, chán nản dựa vào thành giường. Mắt nhìn đứa cháu của mình hận sắt không rèn thành thép
"Lần tới đi ạ"
"Ừm"
Sở Hạ Tâm đóng cửa, ánh mắt đột ngột tối sầm, tay siết chặt kìm nén cơn giận đang chực trào. Cảnh tượng tối hôm đó cứ hiện lên trong đầu khiến cô đau đớn
Ngay sau đó, Sở Hạ Tâm đã điều động toàn bộ lực lượng ςướק người về, nhưng một tin tức cũng không có, như thể người đã hoàn toàn biến mất. Gọi điện thì toàn thuê bao, gọi một hồi thành số ma, mọi phương thức liên lạc khác đều bị hủy. Chạy đến nhà trọ Lãnh Nguyệt đang ở liền biết rằng nhà đó không hề có ai thuê. Tra lý lịch của cô ta thì hoàn toàn bình thường, ba mẹ đều mất hết, Nhiên Đóa thì mồ côi. Lật tung cả thành phố đều không tìm ra được, như có một thế lực còn lớn mạnh hơn cô ngăn lại. Đến lúc này Sở Hạ Tâm mới nhận ra, bản thân chưa bao giờ hiểu rõ về người trợ lý này, cũng như thân phận bạn thân của Nhiên Đóa là như thế nào
"Hạ Tâm, em không sao chứ?"
"Tôi ổn, cảm ơn Tam thiếu"
Tam Diệu Ninh mỉm cười, vẻ ngoài tựa công tử quý tộc nho nhã, hiền lành. Từng động tác đều toát lên vẻ lịch lãm hiếm có, có thể nói là thừa hưởng hết từ mẹ ở chỗ khiến người khác có hảo cảm ngay từ lần gặp đầu tiên
"Có tâm sự thì cứ tìm anh nhé"
"Cảm ơn ý tốt của Tam thiếu, xin phép" Ngắn gọn nhưng không thô lỗ
Bóng dáng Sở Hạ Tâm vừa khuất sau cửa, một bóng đen đột ngột xuất hiện sau lưng Tam Diệu Ninh cùng lúc nụ cười của hắn biến mất "Đã tìm thấy chưa?"
"Thưa thiếu gia, vẫn chưa"
"Nhanh chóng tìm cô ta trước Sở Hạ Tâm, đem về đây"
"Rõ!"
Ánh mắt Tam Diệu Ninh lóe lên tia ác độc, hắn cười gian xảo, bộ dạng chẳng khác nào ba hắn Tam Hộ Khải
"Ưu Nhiên Đóa, mày đừng hòng có được Sở Hạ Tâm. Em ấy là của tao!"
...
"Tỉnh rồi à?"
Nhiên Đóa nhíu mày, lấy tay dụi mắt để thích nghi với ánh nắng đang bao trùm cả căn phòng. Ngơ ngác nhìn quanh khiến nữ nhân nơi cửa sổ phì cười, y như con thỏ!
"Tao đang ở đâu đây?"
"Nhà chính Lãnh gia" Lãnh Nguyệt cầm bó hoa lưu ly cắm vào bình, mái tóc đỏ rực ẩn hiện sau tấm rèn trắng bay phấp phới
Nhiên Đóa nhíu mày ngạc nhiên. Nhà chính Lãnh gia? Đã mấy năm từ lúc cô rời bỏ ngôi nhà này rồi?
Khoan đã...
"A Nguyệt, mày..."
"Sửa soạn đi rồi theo tao" Tiêu sái rời đi
Nhiên Đóa lo lắng, nhanh chóng vệ sinh cá nhân. Lấy trong tủ bộ váy xanh dương mặc lên, lại lấy trên bàn trang điểm dây chun cột tóc, động tác như đã làm hàng ngàn lần, nhanh chóng đuổi theo Lãnh Nguyệt tới sảnh chính. Đứng trước cửa đã thấy được bầu không khí trong kia phảng phất mùi thuốc súng
Nhiên Đóa trợn mắt, nhánh nhỏ của nhà họ Lãnh đây mà, đến đây chắc chắn lại muốn tranh giành vị trí chủ gia tộc. Nhưng mà...
Lãnh Nguyệt ngồi trên ghế chủ tọa, bộ dáng bá đạo ngông cuồng cùng khí lạnh quanh người trấn áp cả một đám người tính làm phản ở dưới. Bao nhiêu lời chửi mắng của đối phương đều nghẹn một cục ở họng. Đơn giản là nói một từ cũng bị ánh mắt sắc bén của Lãnh Nguyệt dọa cho mất hồn. Nhiên Đóa khẽ gật đầu, trực tiếp làm ngơ mọi ánh mắt săm soi đi tới chỗ bên cạnh Lãnh Nguyệt, ngồi xuống. Một người họ hàng của Lãnh Nguyệt chỉ thẳng mặt Nhiên Đóa mắng
"Con đĩ này tại sao lại ở đây? Đây là địa bàn của Lãnh gia! Ai cho mày tư cách vô đây!?" Đám người còn lại thấy vậy cũng bắt đầu xì xào chỉ trỏ
"Mặt dày gớm..."
"Đã bị đuổi một lần rồi còn chưa chịu an phận, chạy tới đây"
"Chắc mấy lão già kia không chịu bao nuôi nó nữa nên mới đến đây"
"Kinh tởm..."
Lãnh Nguyệt đáy mắt tối lại, cười lạnh "Tôi đưa cậu ấy về đấy, ý kiến gì không?"
"Lãnh Nguyệt! Cháu lại đưa một con điếm hôi hám về đây không sợ liên lụy đến thanh danh Lãnh gia à?"
"Chứng cứ đâu?" Sầm mặt, dám nói xấu bạn thân cô trước mặt cô cơ đấy. Ai cho đám người này ăn gan hùm thế?
"Hai năm trước chính bác thấy rõ con điếm này được một doanh nhân thành đạt bế về, trên người chỉ có mảnh vải trắng quấn quanh người, không phải mới tiếp khách về thì là gì!?"
Nhiên Đóa thân khẽ run rẩy, cắn chặt môi không cho bản thân nhớ lại ký ức kinh hoàng đó. Đám người ở dưới thấy vậy đều được nước lấn tới, quyết tâm lợi dụng Nhiên Đóa lật đổ Lãnh Nguyệt
"Câm miệng!"
Không khí sảnh chính lại một lần nữa yên tĩnh trở lại và thêm vào đó là khí lạnh bao trùm ngày một mãnh liệt
"Lãnh Nguyệt!"
"Ha... Làm bác thất vọng rồi, lúc đó Nhiên Đóa bị thương nặng, là cháu nhờ Mẫn tổng đem cậu ấy về đấy. Còn gì nữa không?" Giọng điệu nhẹ nhàng lễ phép nhưng khí lạnh cũng theo đó mà nhiều hơn
Không ai dám hó hé dù chỉ một lời, Lãnh Nguyệt cười lạnh, lấy ra một xấp giấy quăng lên bàn. Đám người bên dưới chia nhau đọc, mắt không hẹn cùng trợn ngược lên. Không thể nào! Từ khi nào vậy!!??
"Kể từ bây giờ, vị trí chủ gia tộc vốn trống vắng nhiều năm sẽ thuộc về tôi. Các người tốt nhất nên an phận, đừng bày trò với tôi. Và tốt nhất cũng đừng bày trò với em gái tôi"
"Em gái...!?"
"Ưu Nhiên Đóa... À không, phải là Lãnh Nhiên Đóa chứ nhỉ?" Lãnh Nguyệt khẽ cười, tay cầm Nhiên Đóa kéo đi trước sự ngỡ ngàng của đám người. Lại nhìn vào tờ giấy trên bàn, mặt ai nấy đều biến sắt, cắt không còn một giọt máu
Họ chọc tới người không nên chọc nên toàn bộ đều bị tịch thu hết gia sản, trục xuất khỏi gia tộc, ૮ưỡɳɠ éρ đổi họ. Từ nay một bước vào Lãnh gia cũng đừng hòng. Họ xong rồi!!!
Từ khi nào đã thành ra như vậy?
Chẳng phải trước đây con bé đó chỉ là một con nhóc vô dụng thôi sao!!??
Lãnh Nguyệt kéo Nhiên Đóa về căn phòng cũ cô từng ở hồi còn bé. Nhiên Đóa mím môi, mắt chứa đầy sự bối rối và ấm áp, xen lẫn tự hào và không dám tin
"A Nguyệt... Việc này..."
"Lần này hãy để tao bảo vệ mày" Ánh mắt nghiêm túc, bộ dáng chững chạc khiến người khác không khỏi tin tưởng và muốn dựa dẫm
Nhiên Đóa ôm chầm lấy Lãnh Nguyệt, gào khóc như một đứa trẻ. Hóa ra... A Nguyệt đều biết...
Lãnh Nguyệt cười dịu dàng, tay vuốt ve đầu Nhiên Đóa dỗ dành. Bên bồn hoa đối diện nơi nam nhân đang đứng, cảnh tượng cứ thế đập vào mắt khiến hắn khó chịu. Là vì ai?
...
"Sở tổng bận trăm công ngàn việc lại dành chút thời gian quý báu đi gặp tôi là có việc gì thế?"
"Kim tổng có thấy Lãnh Nguyệt đâu không?" Vào thẳng vấn đề, thấy rõ sự vội vàng trong mắt
Kim tổng nghiêng đầu khó hiểu "Trợ lý của Sở tổng đi đâu mà lại bắt Sở tổng phải tự mình đi kiếm vậy?"
"Không có gì... Làm phiền Kim tổng rồi..." Sở Hạ Tâm cúi đầu, ánh mắt lộ rõ vẻ thất vọng. Không có sao?
Đi đến cửa, sau lưng vang lên giọng nói không đoán được cảm xúc "Sở tổng, ba người nông dân đánh ngã được một Gia Cát Lượng"
"Sẽ ghi nhớ" Sở Hạ Tâm nhíu mày, rời đi. Trong lòng không ngừng vang lên câu nói khi nãy, ý gì đây?
Tiếng chuông điện thoại vang lên, đánh thức Sở Hạ Tâm đang đắm chìm trong suy nghĩ, bắt máy "Có chuyện gì..."
"Sở tổng! Tập đoàn Mẫn thị và Phác thị đột ngột ngừng hợp tác vô thời hạn với Sở thị. Đồng thời quay sang hợp tác lâu dài với Lãnh thị! Bây giờ phóng viên đang vây kính ở sảnh dưới, cần Sở tổng về gấp!"
Sở Hạ Tâm kìm lại sự hốt hoảng, trấn an đối phương "Năm phút nữa tôi sẽ có mặt!"
"૮ɦếƭ tiệt!" Chuyện quỷ gì đây? Mẫn thị và Phác thị là hai tập đoàn nằm trong top 5 các tập đoàn trong nước. Sở thị của cô tuy đứng đầu trong nước nhưng vẫn phải dè chừng. Một bên cũng đủ gây khó dễ cho cô rồi chứ đừng nói cả hai cùng lúc! Lại còn quay sang hợp tác với Lãnh thị mới xuất hiện một năm? Đùa ai vậy?
Khoan...! Lãnh thị? Lãnh Nguyệt!!???
Tới công ty, Sở Hạ Tâm được vệ sĩ hỗ trợ tránh được đám phóng viên dai dẳng, nhanh chóng đi lên phòng họp công ty ở lầu năm. Đẩy cửa tiến vào liền trợn mắt, hình tượng sang chảnh thường ngày có nguy cơ bị lung lay dữ dội. Chuyện gì đây???
Hai nam nhân trên bàn họp đối diện Sở Hạ Tâm đang trong tư thế rất ư ái muội là không thể nào quen thuộc hơn. Phác tổng tuy 1m73 cao ráo cơ bắp nhưng đối mặt với Mẫn tổng nhỉnh hơn một xăn vẫn có cảm giác nhỏ bé vô cùng. Phác tổng thân bị đè gần như nằm trên bàn, áo vest bị lệch sang một bên, cà vạt lỏng lẻo, đầu hơi ngửa lên để lộ yết hầu gợi cảm, ánh mắt như có như không liếc nhìn Sở Hạ Tâm. Mẫn tổng mặt không cảm xúc giữ nguyên tư thế, bộ vest đen nghiêm chỉnh làm nổi bật làn da trắng như sứ. Một chân chen ɠιữα đùι của nam nhân dưới thân, bàn tay đặt trên eo không thèm rút lại mà còn tranh thủ vuốt thêm vài lần khiến người phía dưới khẽ run, phụng phịu
"Huynh... Sở tổng đến rồi"
"Ừm" Rút tay lại, mặt không biến sắc
Sở Hạ Tâm hiện tại đã hóa đá, đang bắt đầu rạn nứt
"Sở tổng, tôi đến đây chắc cô cũng biết lý do?"
Sở Hạ Tâm hoàn hồn, nhíu mày "Tại sao lại là Lãnh gia?"
Mẫn tổng nhếch mép, bộ dạng lạnh lùng nhìn Sở Hạ Tâm với ánh mắt đầy trào phúng. Mẫn tổng đi tới sánh vai với hắn, bộ dạng đáng yêu khi nãy cứ như ảo giác mà biến mất không chút dấu vết. Cũng trưng ra ánh mắt ơ thờ không chút gợn sóng khiến người khác phải run rẩy. Sở Hạ Tâm tâm khẽ động, đây chính là hình ảnh thường ngày của hai người này, bộ dáng như thể đã trải nghiệm hết nhân sinh. Mặc dù Sở Hạ Tâm được coi như tuyệt đối là thần, đứng trên đỉnh cao nhưng giờ phút này, cô thật sự bị áp chế bởi hai người này! Mà bộ dáng đó, thần thái đó thực sự quen mắt...
"Vì con bé chính là người thừa kế chính thức của Lãnh gia, cũng chính là..."
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc