Để em cưa anh nhé! - Chương 05

Tác giả: CheeryChip

Cưa trai… không dễ :(
Mấy ngày nữa, tại sao phải là mấy ngày nữa?
Tại vì cô gái Song Ngư rất hay phân vân, không có chính kiến, hay bị phụ thuộc vào suy nghĩ của người khác.
Ví dụ như em trai bảo :”Con trai bản năng có tính thích chinh phục, em nghĩ chị nên chờ đợi, đừng vội chủ động, không ăn thua đâu!”. Tôi nghe thấy cũng bùi tai, mà thằng Quân lại là con trai nên xem chừng lơi khuyên này có lý.
Nhưng chị Trâm với em Hiền thì lại bảo :”Bây giờ là thời buổi nào rồi? Thanh niên 2012 rồi! Cọc đi tìm trâu cũng là chuyện bình thường. Con trai thì cũng thích được tấn công chứ sao? Đừng nghe những gì người khác nói, hãy làm theo con tim mình mách bảo. Làm thế nào để mà sau này nhìn lại không phải thấy hối hận vì bây giờ đã lỡ nhút nhát ý!!!”.
Mỗi phe khuyên một kiểu, thật sự ong hết cả đầu. Đã không ít lần tôi định lên Voz đăng một cái topic trình bày vấn đề của mình để tham khảo ý kiến của mấy ông con trai nổi tiếng là cái gì cũng biết ở đấy… Nhưng thằng Quân lập tức ngăn cản.
- Chị có biết nếu chị lập một topic và hỏi rằng phải làm gì để khiến thằng kia quay lại, phần đông chúng nó sẽ trả lời như thế nào không?
- Như thế nào? - Mặt tôi nghệt ra hỏi lại.
Lạnh lùng mở một topic tiêu biểu của một bạn tự xưng là con gái cũng mới đăng bài viết nhờ tư vấn ở trong F17 ra, đập vào mắt nó là một loạt những comment trả lời khúc mắc một cách rất nhanh chóng và xúc tích.
- Xếp hình!
- Vote cho xếp hình!
- Xếp hình, đảm bảo bạn sẽ thấy mọi chuyện thay đổi…
……
- Mày tắt ngay đi được rồi đấy…
Tôi chán nản nhảy cái phịch lên giường, kéo kín hai đầu chăn, vo tròn cả người lại, thở dài trong mệt mỏi… lẫn với những suy nghĩ ௱ôЛƓ lung tưởng chừng như vô tận… mà rút cục thì tất cả cũng chỉ xoay quanh người con trai ấy!
…….
Tối hôm đó là 20/10, đã gần một tuần trôi qua, mọi hy vọng trong tôi gần như đã hoàn toàn dập tắt. Đứa con gái với lòng tự tôn cao ✓út vẫn chưa dám hạ mình theo đuổi chàng trai mà mình thích. Lí trí và trái tim vẫn đang choảng nhau một cách kịch liệt. Một tuần trôi qua thật là dài đối với người con gái lần đầu tiên bị mắc bệnh tương tư…
Những tưởng ngày hôm nay nó cũng phải nằm đắp chăn tự kỉ, nhưng may sao, có thằng em kết nghĩa sinh năm 91 đột nhiên nhắn tin rủ nó đi ăn kem. Vậy là con bé lập tức hớn hở bật dậy, trang điểm đầu tóc váy áo cho lượt là rồi… đi thôi!
……………
Bước vào quán kem Yogurt quen thuộc ở gần hồ Thiền Quang, tôi và Hải vừa mới dựng xe bước vào thì bắt gặp ngay Minh, cậu em trai đã giới thiệu Long cho tôi từ hơn một tháng trước. Thấy tôivà Hải đi cùng nhau có vẻ khá thân mật, Minh khẽ nhíu mày, rồi vội vàng bước tới, kéo tuột tay Mai đi ra bên ngoài nói chuyện. Khẽ cúi đầu nói nhỏ vào tai bà chị già, Minh hỏi bằng giọng nghi hoặc.
- Ai đấy chị?
- Em trai chị.
- Em trai hay anh trai? - Minh hỏi lại với ánh mắt vô cùng nghi ngờ, không tin tưởng.
- Em trai mà! Em trai kết nghĩa của chị giống như mày thôi! Mà đang đi đâu đấy?
- Em đi ăn kem với bạn, bây giờ về rồi. Thế thôi hai người ở lại vui vẻ nhé! Nhưng mà đừng có vớ vẩn đấy!
Trước khi đi, Minh còn nháy mắt cảnh cáo với tôi như thế…khiến cho tôi đứng sững cả người, một cảm giác khó chịu đột ngột chạy dọc khắp cơ thể.
…..
Vớ vẩn? Vớ vẩn cái gì cơ???
Này! Tao còn chưa hỏi tội thằng anh mày về vụ dám gây mê rồi bỏ trốn mà mày còn dám hạch sách tao à?!!
Lũ con trai vớ vẩn! Lúc nào cũng coi mình là bố đời. Có khi lại về bép xép là chưa gì mình đã đi chơi với zai cho coi. Có là cái gì đâu cơ chứ mà dám hỏi mình kiểu nghi ngờ như thế nhỉ? Bực cả mình!!!
Hậm hực bê cốc kem to bự chảng đặt cái phịch xuống mặt bàn, tôi nhăn nhó ngồi xuống kể lại chuyện vừa xảy ra cho thằng em. Thằng nhóc nghe xong liền phá lên cười, rồi trầm giọng khuyên nhủ.
- Thôi đừng kiêu nữa chị ạ! Đợi chờ là mất hút đấy! Nếu chị đã thích như thế thì chi bằng cứ chủ động theo đuổi một lần đi xem sao. Em theo đuổi cái Nhung suốt 5 năm, nó không đổ mà em còn chả bỏ cuộc đây này! - Người đi trước dày dạn kinh nghiệm nói.
- Ôi zời ơi! Cái loại mày vô tích sự! Theo đuổi 5 năm mà chả được cái vẹo gì! Chị mà là mày chị bỏ cuộc lâu rồi.
- Nhưng chị không phải là em! Có phải thằng nào cũng kiên trì được như em đâu! - Hải cãi cố.
- Ừ thì đúng rồi! Có phải thằng nào cũng điên được như mày đâu! Hu hu!
- Này! Tí nữa bà tự thanh toán phần của bà đi nhé!
- Thôi mà em trai! Làm gì mà nóng! Hi hi!
- Thế có phải ngoan không? Ngoan thì cái gì cũng có! - Hải gật gù đắc ý.
- Em xem, giờ chị phải làm sao để thay đổi tình hình?
- Theo đuổi đi, nhắn tin đi! Nhắn tin không được thì đến tận nơi gặp! - Hải lập tức đưa ra phương án tối ưu nhất.
- Như thế có phải là vồ vập quá không? Mất giá quá không?
- Có đấy!
- Thế sao mày con xui tao?
- Cho bà mất giá! Ha ha!
- Thằng chó! Mày im mồm đi!!!
……..
Tối hôm ấy trở về nhà, tôi cứ nằm trăn trở mãi. Thì ra việc chủ động nhắn tin cho một người lại khó như thế này. Không biết đã bao nhiêu lần nhấc máy điện thoại lên, rồi lại thở dài đặt xuống… nhịp tim cũng theo đó mà tăng - giảm không ngừng.
- Quân ơi! Chị nhắn nhé?
- Ừ. Nhắn đi. Nhưng mà nhắn như kiểu bạn bè hỏi thăm nhau bình thường thôi, đừng có mà vội vồ vập kẻo mất giá đấy!- Quân sư F.A trả lời.
- Ừm. Chị biết rồi.
Nghe thằng em tư vấn xong, tôi cũng thấy bình tâm phần nào. Vậy là tôi quyết định nhấc máy điện thoại lên, gửi một cái tin không hề giống như lời mà thằng em trai khuyên nhủ chút nào - một tin nhắn vô cùng mang tính ấu trĩ.
- Chào Cua già gian ác! Anh đã ngủ chưa? - Tôi gọi anh ấy là Cua bởi vì anh ta thuộc cung Cự Giải.
Cố gắng viết cái tin nhắn rất nhanh, cố không để nhịp tim mình bị ngắt quãng, rồi lại hồi hộp ôm điện thoại vào иgự¢, giả vờ như không quá quan tâm đến việc tin nhắn sẽ được trả lời lại. Nhưng thật ra là đang vô cùng nôn nóng.
Ba phút sau, màn hình đột nhiên sáng nhấp nháy, điện thoại giật đến rung tim, tôi vội vàng lôi điện thoại ra kiểm tra. Anh ta sẽ trả lời như thế nào? Có thể sẽ là “Em gấu ngủ chưa?” hoặc chỉ đơn giản là “Ừ”.
- Anh chưa ngủ em Cá hư hỏng ạ! - Anh gọi tôi là Cá, bởi vì tôi thuộc cung Song Ngư.
Cá hư hỏng? Tại sao lại là hư hỏng? Vớ vẩn! Rút cục thì trong mắt anh ta mình là người như thế nào thế? Nghĩ vậy, tôi liền hậm hực nhắn lại bằng tin nhắn thoại, giọng nó vang lên đúng điệu phản bác.
- Em hư hỏng bao giờ?
- Điêu ngoa chính là một trong những lý do anh có thể kết luận rằng em rất hư! - Anh ta vẫn bình tĩnh nhắn lại như thế. Mặc dù vừa mới phì cười, nhưng tôi vẫn giả vờ giận dỗi.
- Này nhé! Anh cáo già là đúng rồi! Điều đó anh không phủ nhận được đâu. Còn em là một cô gái ngoan, ai cũng phải công nhận điều đó! - Lần này thì nó không nhắn thoại nữa mà cẩn thận viết bằng tin nhắn.
- Ai công nhận? Em nhận vơ à? - Giọng anh cười vang lên sang sảng trong điện thoại.
- Anh công nhận. - Tôi ngoan cố trả lời lại.
- Bao giờ?
- Bây giờ!
- Em lươn khươn quá!
- Anh lươn khươn ấy! Mà anh đang làm gì đấy?
- Anh đang tắm…
- Uầy… em đang tưởng tượng :”>..
- Tưởng tượng cái gì thế =))
- Thôi em không nói đâu, xấu hổ lắm!
- Em tưởng tượng về anh thì phải nói cho anh biết chứ! Trả phí đê!
- Muốn em nói thì phải hát cho em nghe đi.
- Muốn nghe bài gì đây?
- Bài mà anh đang nghe ấy.
Chợt giật mình khi bị đoán trúng tim đen, khẽ mỉm cười, anh ta liền bật beat nhạc lên rồi gửi bản hát live của mình qua tin nhắn thoại cho cô gái. Nhận được hai cái tin nhắn thoại dài gần hai phút, tôi nằm vật ra cười một cách khoái chí, rồi lọ mọ rúc sâu vào trong chăn, nằm úp sấp áp chặt điện thoại vào tai để nghe cho thật rõ.
“Ngày mai em nói sẽ xa căn phòng này
Nhìn theo con sóng biết bao nhiêu ngày rồi ngồi đây với em
Người từng đã nói "em chỉ cần sống gần anh"
Lời nói ấy còn đó nhưng trong em dường như đã khác rồi
Nhớ không? Ai hứa yêu ai dài lâu rồi đổi thay ...
Thế gian này nào ai muốn trái tim tổn thương thêm một lần nữa
Một khi người đã thấy được hạnh phúc thì đừng nên dối lòng mình
Lòng em đã quên thì đừng cố nhớ
Nụ hôn dưới mái hiên xưa
Kỷ niệm xé nát đêm mưa
Gom từng hơi thở để nuôi nỗi đau quá dài
Tại sao phải đến bên ai, phải chi lúc trước anh sai
Tình yêu đâu ai chấp nhận... Dốc hết lòng yêu nhau vẫn mất nhau... phải không?”
Giọng hát vang lên… thật tình cảm… và khô khan… nghe như gã đàn ông vừa bị thiến mất của quý hoặc đã bị bỏ đói lâu ngày. Tôi vừa nghe, vừa bịt kín miệng, cố gắng không cười nhưng lại không thể nhịn nổi.
- Khổ thân quá! Anh chưa ăn tối đúng không?
- Anh vẫn sẽ coi đó là một lời khen! - Anh chàng tự tin trơ mặt trả lời.
- Cứ cho là thế đi. Để gọi là có qua có lại, anh cũng sẽ hát cho chú nghe, nhưng mà hát chay thôi đấy nhé!
- Ô hô! Anh - chú với ai đấy! Em hôm nay gấu nhỉ!
Không quan tâm đến sự phản bác yếu ớt của anh, tôi vẫn quyết định chọn bài “Chúc bé ngủ ngon” để hát tặng cho anh. Anh vừa nghe, vừa cười khành khạch rồi cũng bắt chước hát lại y hệt tôi, nhưng rất tiếc tôi chỉ cho “Một điểm, về chỗ!”.
………
Yêu thương, luôn luôn là cái gì đó sâu thẳm, mãnh liệt và chứa đựng những sức mạnh khó tin. Nó có thể thay đổi con người ta, từ những kẻ ngông cuồng trở nên ân cần, chu đáo và ngược lại.
Liệu có phải tôi đang yêu thật không?
Những cảm xúc gì đang hiện diện trong trái tim tôi thế này?
………….
12 giờ đêm là lúc tôi quyết định tắt máy điện thoại để đi ngủ. Kéo kín mép chăn lên đến tận иgự¢, tôi tự nhủ “Đã lâu lắm rồi không được ngủ ngon như thế này! Thì ra chỉ cần chủ động một chút thì cũng có sao đâu? Thời buổi nào rồi… Cọc đi tìm trâu cũng được”.
Đang định nhắm mắt tịt mắt lại đi ngủ thì chiếc điện thoại trong tay lại đột ngột rung lên ầm ĩ, tôi vội vàng mở tin nhắn ra, lòng thầm hớn hở “Còn quyến luyến cái gì nữa đây?”… Nhưng cuối cùng, những dòng chữ hiện lên trước mắt, số điện thoại gửi tới từ tin nhắn đó… khiến cho tôi sa sẩm hết cả mặt mày.
Ngày mai là hạn cuối phải nộp bài tập!
Đọc xong, tôi còn ngớ người ra một lúc rõ lâu. Không thể tin nổi, không thể chịu được tình cảnh này, nhưng tôi vẫn phải vội vàng kéo lê mình ra khỏi chiếc giường đã ấm êm hơi người, lếch thếch chạy lên nhà vớ lấy một tờ giấy tờ giấy to đùng khổ a1 cùng bộ chì nước, khổ sở dích lên phòng em trai, hùng hồn tuyên bố “Hôm nay chị sẽ vẽ ở đây”.
Thằng Quân ném khuôn mặt cứng đơ quay sang lạnh lùng phán.
- Phắn về phòng chị đi!
- Khônggggg!!! Quân ơi! Đêm khuya lạnh vắng cô đơn lắm! Cần phải có hơi ấm của em bên cạnh thì chị mới có thể an tâm làm bài tập được. Đằng nào thì em cũng xem “Breaking Bad” xuyên đêm cơ mà! Cho chị ké tí.- Vừa nói, tôi vừa ngước ánh mắt rưng rưng lên nhìn Quân, mím môi tỏ vẻ tội nghiệp.
- 20 tuổi đầu rồi còn sợ ma! Chị thật đúng là một kẻ thất bại! - Đứa em trai lúc nào cũng như đi guốc trong bụng tôi thở dài chấp thuận mỗi cách miễn cưỡng.
Mặc kệ lời xỉa xói của nó, tôi vẫn hí hửng trải dài giấy ra mặt đất, bắt đầu sắp xếp đồ nghề cẩn thận rồi tác chiến.
…….
Không thể tin nổi là chỉ vì một thằng con trai mà tôi có thể quên béng đi mất việc làm bài tập chốt môn Giải phẫu mà sáng mai đã là hạn cuối phải nộp cho thầy. Nguyên một đêm hì hục đánh vật với con hình người cao bằng khổ giấy a1, tôi vừa làm, vừa cắn răng khóc ròng trong nước mắt, lòng thầm tự nhủ vô cùng ấm ức…
Tại sao lại phải khổ như thế này?
Tại sao lại phải là sinh viên của cái trường ngộ học này!!!
Tại sao nghệ sĩ lại không được phiêu bồng tự do lúc nào thích vẽ thì vẽ, mà lại phải quanh năm suốt tháng cắm mặt vào giấy và màu đến phát ngán ra thế này?
Tại sao lại phải thức xuyên đến sáu giờ sáng chỉ để làm bài tập như thế này?...
Tại saooooooooooooooooooo!!!
Lạnh quá…
Run rẩy quá…
Cầm cây 乃út trong tay mà mắt tôi cứ phải căng hết cả lên để nhìn cho chính xác. Không dưới mười lần hai mí mắt chỉ muốn ôm chặt vào nhau, không dưới mười lần tôi chỉ muốn quăng xừ giấy 乃út ra đấy, nằm khềnh ra đất mà ngủ.
Đây thật đúng là thảm cảnh - vẽ trong nước mắt!
6 giờ 15 phút sáng, vẫn như mọi ngày, mẹ thuờng dậy vào giờ này để kiểm tra xem hai đứa dậy chưa để còn gọi đi học. Lóc cóc mò lên phòng thằng Quân, vô cùng ngạc nhiên khi thấy ánh đèn đã được bật sáng tự khi nào. Mẹ vội vàng mở cửa bước vào, rồi quát ầm lên khi thấy tôi đang ngồi còng cả lưng dưới sàn nhà mà vẽ.
- Con điên kia! Sao không lên bàn mà ngồi! Ngồi vẽ như thế này còng lưng ૮ɦếƭ cha mày!
- Kệ con… giấy a1 thế này đặt lên bàn kiểu gì… - Không quay mặt lại nhìn mẹ, tôi chỉ lèm bèm đáp.
Đánh mắt xuống nhìn hình vẽ trên tờ giấy, khuôn mặt mẹ thất kinh, hỏi một câu rõ to những không hề liên quan đến vấn đề chính.
- Ôi zồi ôi! Mày vẽ đây hả Mai? Sao chim thằng này nó to thế?
Đùa… Khen đẹp không khen lại khen chim to? Mai quay lại thở dài rồi mới ngán ngẩm nói.
- Thế này mà đã to á mẹ? Con tưởng bé chứ?
Nghe tôi nói thế, mẹ liền cười một cách phớ lớ rồi ngồi phịch xuống giường, vẻ mặt rạng rỡ thấy rõ.
- Vớ vẩn . Đàn ông bình thường nó chỉ bé tí... Lúc nào với vợ nó mới to lên thôi... Mày vẽ gì mà như cái chày thế này !!!
- Ơ! Thế chắc là của bố bé lắm nhỉ? - Mặt tôi méo xẹo vặn lại mẹ.
- Haiz... Đúng là... mày vẫn còn ngây thơ lắm ! Nhưng mà thôi , thế cũng tốt ! Nhìn vào cách mày vẽ là mẹ biết mày CHƯA BIẾT GÌ rồi ! Thế là tốt rồi!!!
Nói xong, mẹ lại ngúng nguẩy đi xuống nhà chuẩn bị đồ ăn sáng, chờ cho bóng mẹ đi khuất, tôi mới loay hoay dựng Quân dậy rồi tò mò hỏi.
- Quân ơi ! Chị hỏi thật ! Bình thường của đàn ông nó bé lắm à ???
- Không ! Của em to hơn như thế này! - Thằng nhóc đang ngái ngủ khẽ nheo mắt nhìn xuống hình vẽ rồi trả lời tỉnh bơ.
- Ờ... Thế may là mày không lai gien của bố! Tự dưng tao thấy thương mẹ quá!
………….
Sáng hôm ấy, sau khi sửa soạn xong, tôi chỉ kịp đánh răng rửa mặt, thay quần áo chỉnh lại đầu tóc rồi vội vàng đi học. Mắt nhắm mắt mở đi trên con đường lượn qua hồ Hoàng Cầu lộng gió, những đợt gió đầu đông cứ thổi bạt vào mặt, rát buốt, làm khóe mắt vốn đã đỏ hoe lại càng thêm cay xè.
Vừa đến lớp, sau khi giao lại bài tập cho lớp trưởng xong, tôi chả còn đoái hoài đến bất cứ điều gì nữa.
Xấu, đẹp, điểm số?
Ôi zời mặc kệ!
Ném cái xác mềm nhũn run rẩy lạnh ngắt lên bàn, tôi cúi gục đầu xuống, khoanh tròn hai cánh tay lại rồi nhắm chặt hai mí cắt cay xè, cố nhắc mình ngủ ngay lập tức.
...
Anh à, đôi khi, anh mang đến cho em những rắc rối không tên đấy. Anh biết không?
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc