Để em cưa anh nhé! - Chương 04

Tác giả: CheeryChip

Giá như ngày hôm nay không phải là thứ tư, không phải ngày học môn lịch sử của bà cô khó tính với khẩu hiệu:” Đến muộn mười phút coi như không điểm danh, nhưng vẫn phải ngồi dự thính!”… thì tôi cũng chẳng phải xoắn đến mức này đâu. Cố gắng chỉnh đốn lại bộ dạng cho đỡ thảm hại, vừa đi, tôi vừa nghĩ tình huống đối phó.
“Muộn xừ nó mười lăm phút rồi! Thế nào cũng bị vặn vẹo…Tí nữa phải lý chấu như thế nào bây giờ nhỉ? À! Nghĩ ra rồi!”. Bộ não của cô nhà văn nghiệp dư lập tức hoạt động hết công suất. Chỉ trong hai phút, tôi đã nghĩ ra chau chuốt toàn bộ câu chuyện. Tôi vội chà tay vào một cái xích xe đạp gần đó, rồi lại lau qua bằng chiếc rẻ lau bẩn thỉu trong nhà gửi xe rồi mới chạy thục mạng lên lớp. Cốt để rớt chút mồ hôi!
Lúc này đã muộn gần hai mươi phút, giữ nguyên cái gương mặt hớt hải tội nghiệp ấy, tôi bình tĩnh nhìn cô rồi đối đáp không do dự.
Ánh mắt của bà cô U40 lướt qua một lượt như điện xẹt lên người cô gái trẻ, rồi lầm lì chau mày nói.
- Muộn hai mươi phút rồi! Dự thính, không thì về. Đằng nào cũng không được điểm danh đâu!
Trong lúc nghe cô nói, đầu tôi đã tập nhẩm trước cả kịch bản, và bây giờ chính là lúc phát huy năng lực diễn xuất, tôi chậm rãi mạch lạc nói.
- Thưa cô, ngày hôm nay thật sự em đã cố gắng dậy sớm để đến cho kịp giờ học. Nhưng khi đi trên đường, em vô tình nhìn thấy một em gái nhỏ bị tuột tích xe đạp, đang loay hoay không biết làm thế nào. Lương tâm của một người có trái tim mách bảo em phải dừng xe lại để giúp cô bé sửa xe, dù lúc đó đã sắp đến giờ học. Sau khi giúp cô bé ấy lắp xích xong, em mới vội vàng phi như tên bắn tới trường thì lại gặp đèn đỏ. Vì là một con người có ý thức tham gia giao thông, nên em lại phải một lần nữa nhắc mình không được phạm luật. Đến khi em đã có mặt ở nhà trường thì lại sực nhớ ra rằng tay em đang bẩn, nghĩ tới việc bàn tay này sẽ làm lem luốc bài vở của cô, em thật không cam tâm! Vì thế, em lại phải chạy đi mượn khăn của bác bảo vệ để lau cho đỡ bẩn. Mặc dù em đã rất cố gắng kì cọ, nhưng kết quả chỉ được đến mức này thôi ạ…
Nói rồi, tôi liền từ từ giơ hai bàn tay vẫn còn lấm vết xích xe đạp chưa được lau kỹ của mình lên. Chứng kiến khuôn mặt của bà cô chuyển dần từ nụ cười khinh khỉnh sang thất kinh rồi bất lực, tôi tự thấy phục mình vô cùng. Được cô cho vào lớp trước ánh mắt trầm trồ thán phục của bọn bạn, tôi thầm tự đắc:”Đáng ra anh phải thi trường sân khấu điện ảnh mới phải!”.
-----
Tiết học ngày hôm ấy diễn ra khá căng thẳng, vì bà cô này nổi tiếng là khó tính nên cả lớp chẳng ai dám nói chuyện gì nhiều, kể cả bàn nhóm tôi cũng không phải ngoại lệ. Đợi đến lúc hết tiết, hai chị em dắt nhau đi vệ sinh, Hiền mới nức nở ôm chặt hai vai của tôi, mếu máo nói.
- Chị ơi! Hôm qua em sốc quá chị ạ! Thật sự em không biết có nên tiếp tục quen Hoàng hay không nữa! Càng ngày em càng bất ngờ quá!
Úp hai bàn tay vào cặp phá phúng phính của cô bé cùng sinh tháng ba nhưng lại cực kì nhạy cảm, tôi chau mày hỏi.
- Lại làm sao thế? Nó quay tay hơn hai lần một tuần à?
- Không! Bà điên à!!! - Nói rồi, Hiền liền vùng ra, không thèm động tay vào cái con người bệnh hoạn kia nữa.
- Thế thì làm sao mà em lại buồn?
- Nó làm chuyện đấy rồi chị ạ! Em biết rằng nó là con trai, cũng đã hơn hai mươi tuôi rồi, có chuyện đấy cũng là bình thường… Nhưng em cứ nghĩ … hức hức… - Vừa nói, Hiền vừa xị mặt lại, chuẩn bị thút thít…
Quá mệt mỏi với cô em Song Ngư đa sầu đa cảm, tôi lại thở dài, gằn giọng nói.
- Nghĩ cái gì?
- Em nghĩ nó cũng là fan Kpop giống em, thì đầu óc cũng phải trong sáng như em. À mà không! Đầu óc thì em không dám nhận là trong sáng, nhưng em không nghĩ là nó lại có thể làm chuyện đó. Đêm qua em đã tự tưởng tượng ra và không thể ngừng khóc chị ạ!
- Chị nghĩ người không bình thường là em đấy chứ không phải nó đâu Hiền ạ! Em thử nghĩ mà xem, nó là con trai, cũng đã hai mươi ba cái tuổi đầu rồi! Chưa làm chuyện đấy thì chắc chắn có vấn đề sinh lý ấy! Fan kpop thì fan kpop chứ…Chị em mình cũng là fan kpop mà chả bựa bỏ xừ ra đấy thôi!!!- Vừa nói, tôi lại vừa áp hai tay lên bả vai Hiền, dịu giọng an ủi.
- Nhưng chị em mình chỉ ăn nói biến thái thôi chứ có bao giờ dám làm cái chuyện đó đâu! Với cả chuyện sinh lý nó yếu hay khỏe thì cũng chả liên quan gì đến mình chị ạ! Em cứ hay trêu chắc “súng” của Hoàng chỉ bé bằng ngón tay út… nhưng thật sự trong đầu em không có quan trọng chuyện đó đâu. Dù sao thì cũng phải 6-7 năm nữa chị em mình cũng mới lấy chồng, chưa chắc đã phải là lấy nó nên em cũng chả thèm quan tâm ý chị ạ!- Hiền thở dài, rồi nó lại phân trần nói.
- Ừ! Chị cũng nghĩ thế đấy! Dù sao mình cũng chỉ trao cái đó cho người sẽ lấy làm chồng sau này thôi. Nhưng chị bây giờ bắt đầu có suy nghĩ yêu là cưới rồi, nên người yêu cũng phải chọn cho cẩn thận em ạ!
- Haiz… Thật ra em cũng nghĩ thế đấy! Em mong có một tình yêu lâu dài chứ không phải dạng tình yêu tính theo ngày như thế này đâu.
- Chuẩn đấy! Ngày xưa tình yêu của chị tính theo năm, rồi theo tháng, bây giờ lại chỉ dám tính theo ngày, được đến đâu thì đến… cũng chả dám hy vọng xa xôi… Mà cũng chẳng hiểu sao bây giờ mình lại mất lòng tin vào tình yêu của cái xã hội ngày nay đến thế…
- Em nói thật với chị chứ… con gái như chúng mình bây giờ không có nhiều đâu. Nhưng cái loại con gái dễ dãi nó lại cứ hiện ra nhan nhản, lại là phần nổi trong xã hội nên bọn con trai nhìn vào cứ vơ đũa cả nắm như thế đấy! Lại tệ cái là chị em mình nói chuyện còn hơi bị biến thái, không thích giả nai, mà phàm càng những con dâm đãng thật nó lại diễn hay vãi ra ý! Thế nên mình mới hay bị hiểu nhầm.- Hiền nói trong bức xúc.
- Ừ! Hiểu nhầm xong chúng nó cứ tưởng bở mình dễ dãi này nọ. Cuối cùng biết không ăn được thì lại té! Đời nó đốn mạt vậy đấy! Mong muốn một tình yêu trong sáng bây giờ sao mà khó quá…
- Nhưng mà cứ nói chuyện như thế thì bố thằng nào nó dám nghĩ là bà trong sáng hả bà Mai già?
- Kệ tao! Bản chất tao nó vậy rồi, không thay đổi được! Thằng nào yêu được thì yêu, không yêu được thì thôi. Kệ! Bắt tao thay đổi tao không làm được đâu! - Trong hai ngày mà bị đến hai đứa oắt con nhắc nhở về chuyện này, tôi chợt cảm thấy có phần khó chịu.
- Thế thì cứ chịu ế thôi… Hô hô!!!
Nhắc đến “ế”, tôi mới sực nhớ ra, kể từ trưa hôm qua đến sáng hôm nay, anh tuyệt nhiên mất tích. Đáng ra theo như thói quen hằng ngày, hôm nào anh cũng sẽ chủ động nhắn tin hỏi han tôi mới phải… Nhưng kể từ hôm qua đến giờ thì tuyệt nhiên không có lấy một tin.
Vào facebook anh để thăm dò thì đập ngay vào mắt tôi là một dòng status viết về người yêu cũ. Hình như một năm về trước, cũng đúng vào ngày này, người yêu cũ của anh ấy ra đi… Chắc anh ấy lại đang chìm đắm trong quá khứ rồi… Lòng tôi chợt dâng lên một nỗi lo…
Tối hôm đó trở về nhà, tôi liền tâm sự ngay chuyện này với người bạn tri kỉ chí cốt của mình - em trai!
- Quân ơi! Chị phải làm sao bây giờ? Anh ý đang nhớ đến người yêu cũ mà quên béng mất chị rồi. Buồn quá Quân ơi!
- Chị cứ bình tĩnh đi. Bây giờ nó đang chìm đắm trong quá khứ, khi nào nỗi buồn qua đi thì nó sẽ lại nhớ đến chị thôi!
- Nhỡ ảnh cũng quên tao luôn thì sao!
- Thì thôi luôn chứ sao? Kiểu đó tiếc làm gì?
- Ừm! Mày nói cũng phải. Kiểu đó tiếc làm gì nhỉ? Thôi kệ vậy! Tao sẽ chờ xem khi nào thì hắn sẽ quay lại, chứ tao tuyệt đối không nhắn tin trước đâu!
………..
Mạnh mồm nói cho sướng miệng là vậy, nhưng quả thật mấy ngày sau, người con trai đó vẫn tuyệt nhiên bặt vô âm tín, khiến cho tôi rơi vào trạng thái vô cùng hụt hẫng. Và khi thứ cảm xúc trống trải ấy trào lên, xâm chiếm lấy suy nghĩ… tôi luôn muốn biết anh đang làm gì? Với ai? Tại sao tự dưng lại biến mất?!!.
Mặc kệ có một thằng em tay trong làm gián điệp hai mang, tôi cũng chẳng dám xuống nước hỏi thăm vì sợ bị hớ… nên lại đành phải gói mình trong im lặng, hàng ngày chỉ lặng lẽ vào facebook của anh chàng đó, cập nhật những dòng status ngắn ngủn. Đôi lúc cũng cảm thấy tim rất nhói bởi dường như anh ta quên bẵng mình luôn rồi…
Chính bởi thứ cảm giác nhức nhối nhớ nhung vô cùng khó chịu ấy mà nó nhận ra rằng… tôi đã chính thức THÍCH ai kia.
………………….
- Aaaaaaa!!! Không thể nào! Em thích anh ta mất rồi chị ạ! Em phát điên lên mất! Cả ngày em nghĩ tới anh ta. Đêm nằm em cũng phải ôm chặt điện thoại vì sỡ bỏ lỡ mất tin nhắn đến của anh ta. Người cứ ngơ ngơ ngẩn ngẩn như một con mất hồn. Em nói thật là em nhớ lắm ý chị ạ! Em phải làm sao bây giờ chị ơi!!!
Ngồi trong một góc của quán trà chanh ở Chợ Gạo, tôi điên cuồng hét lên vào mặt chị Trâm đang ngồi đối diện khiến chị suýt thì sặc hướng dương. Đặt cốc trà chanh xuống, bả thở dài kết luận.
- Em điên tình rồi Mai ơi! Bình thường em có như thế này đâu? Bình thường em kiêu chảnh lắm cơ mà? Sao bây giờ lại ra nông nỗi này!
- Thì bình thường em toàn được cưa, có thằng nào đang cưa em lại đột nhiên đem con bỏ chợ như thế này đâu? Mà em lại lỡ thích mất rồi chứ! Nói thật với chị là em nhạy cảm cực. Em dễ bị rung động với đối tượng em đã ưng rồi lắm ý! Chả qua em toàn giả vờ lạnh lùng thôi chứ thật sự không phải vậy đâu… Hu hu hu…
- Ôi trời ơi! Điếc tai quá! Tại sao hai chị em độc thân lại đi trà chanh để tâm sự chuyện tình cảm thế này! Thế nên chị mới không thích yêu đương gì mà! Chỉ hẹn hò tìm hiểu thôi là cũng thấy vui rồi! - Cô gái sinh năm 91 thuộc cung Ma Kết có quan niệm tình yêu khá “cởi mở” cho biết.
- Nhưng mà em không thể nghĩ được như chị. Em thích ai thì chỉ có thể hẹn hò nói chuyện với duy nhất một người đó thôi! Em còn không muốn dành thời gian bừa bãi cho những người khác nữa cơ. Vì em cảm thấy phí hoài với những mối quan hệ chả đi đến đâu cả! Bây giờ em còn có suy nghĩ sẽ tìm một người tử tế để yêu lâu dài xong rồi cưới luôn! - Tôi chau mày nói, vô cùng nghiêm túc.
- Ôi trời ơi! Em có bị dở hơi không hả Mai? Đời còn dài, zai còn nhiều, năm bảy năm nữa mình mới cưới xin. Lo sớm làm gì? Bây giờ thì chỉ lo yêu thôi em ơi!!! - Bức xúc trước quan điểm vô cùng cứng nhắc của tôi, chị Trâm liền gào lên phản bác.
- Em cũng không biết nữa… Em cũng muốn suy nghĩ như thế lắm! Nhưng không hiểu sao dạo này em chỉ thích yêu những người đàn ông chín chắn trưởng thành để nhỡ đâu yêu nhau lâu dài thì cưới luôn cũng không thấy hối hận thôi ý chị!
- Thế em thấy thằng này nó chín chắn trưởng thành à?
- Vâng… em cũng thấy thế! Anh ý giỏi lắm chị! Ít ai khiến em vừa thích lại vừa nể lắm! Đàn ông vốn phải khiến em nể thì em mới yêu…
- Ừm! Nếu mà em đã có suy nghĩ nghiêm túc như vậy thì… cưa nó đi! - Chị Trâm trầm ngâm chốt lại.
- Cưa á? Nhưng mà em chưa cưa zai bao giờ. Em không có kinh nghiệm chị ơi! - Tôi hốt hoảng giãy nảy cả người lên.
- Chưa có thì phải tập, cái gì mà chẳng cần lần đầu.
- Thật á? Chị chắc chắn chứ? Chị ủng hộ em à?
- Thế chị không ủng hộ thì cũng em cũng có chịu từ bỏ ý định này không? - Trâm nheo mày hỏi lại.
- Không…
- Vậy cưa đi!
- Ok! Mấy ngày nữa em sẽ bắt đầu!!!
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc