Ngày đầu tiên của công việc mới!
Hí hửng phóng xe ra khu Lê Thanh Nghị để nhận việc, chờ anh quản lý ở đầu ngõ 29, tôi gửi xe cẩn thận rồi mới bắt đầu đi dọc hết con đường đầy ắp các quán Net mọc san sát nhau, dày đặc như nêm, tìm một quán to đẹp tiêu biểu để bước vào hoạt náo. Trong khi chờ anh Minh quản lý nói chuyện với chị chủ quán để xin ít thời gian cho PG làm việc và nhân tiện tặng chị một thẻ vcoin 50, tôi cùng Phương, một PG khác đã bắt đầu chạy vào các dãy máy bên trong để làm việc.
Đi qua căn phòng kín thứ nhất, tôi nhìn thấy các anh trai đang chia đội để đánh DotA, lắc đầu ngán ngẩm vì biết rằng rây vào mấy ông này thì chỉ có mất thời gian mà lại chẳng thu hoạch được gì. Nhanh chóng chuyển sang phòng game kế thứ hai, tôi phát hiện ra đây là một “thiên đường tìm thấy” với các bé trai cấp hai cấp ba loắt cha loắt choắt trông cực đáng yêu! Chị già mắt liền sáng rực lên, mở miệng cười tươi niềm nở bước vào.
- Chào các em! Chị là cộng tác viên của công ty VTC game. Ngày hôm nay chị đến đây để giới thiệu một game mới, là webgame 3D đầu tiên mới có mặt tại Việt Nam. Các em có thể cho chị xin năm phút để cài đặt game chơi thử được không?
Vừa nói, tôi vừa vội vàng chạy đến gần các cậu bé, cúi người xuống chỉ chỏ hướng dẫn cho các chàng trai mới lớn cách cài đặt game. Được chị gái trẻ ân cần hướng dẫn bằng chất giọng vô cùng ngọt ngào và êm ái đã được luyện thành bài thì chẳng cậu nào nỡ từ chối cả!
Một thằng bé mặt 乃úng ra sữa bỗng cất giọng tò mò.
- Chị ơi! Chị làm cho VTC game thật ạ? Thế chị có thể cho em số điện thoại không?
- Lấy số điện thoại của chị để làm gì hả em?- Tôi vẫn giữ nguyên nụ cười tỉ lệ vàng, vui vẻ hỏi lại cậu bé, mặc dù trong lòng đã rấy lên chút khó xử. Biết ngay thế nào bọn nhóc cũng lại lèo nhèo.
- Để em về em rủ bạn em chơi thêm chị ạ! Xong có gì em còn nhắn tin xin chị GiftCode nữa chứ!
“Sư nó! Sao mà thằng nhõi này nó khôn thế nhỉ?”- Tôi nghĩ thầm trong đầu rồi lại nheo mày nói.
- Được rồi! Các chú cứ vào game, cày lên lever 5 rồi gặp con NPC này cho chị. Sau đó kích hoạt mã GiftCode đã cào ở thẻ này rồi chị sẽ bắn số cho.
Nói xong, tôi liền bắn thẳng sang máy khác để thoát khỏi thằng bé lắm chuyện. Nhưng được khoảng năm phút sau, khi tôi còn đang luyên thuyên với một cậu bé khác, thằng nhỏ rách việc kia lại kiếm chuyện để gọi tôi về.
- Chị ơi! Em không biết làm thế nào nữa! Học skill mới ở đâu?!
- Đây! Ở đây! Khổ quá! Em đánh quái xong phải về trả nhiệm vụ cho thằng NPC thì mới nhận được skill mới chứ! Thôi để chị làm luôn cho nhanh.
Nói rồi, tôi liền kéo phịch cái ghế ở ngay gần đó lại, nhanh chóng ngồi xuống rồi lia lịa click chuột. Nhoắng một cái đã lên lever 5.
Thằng bé tròn mắt nhìn chị gái chơi rồi há miệng cười thích thú.
- Uầy! Chị cũng biết chơi game này à? Nhìn chị làm có vẻ chuyên nghiệp quá nhỉ?
- Chuyện! Chị mày chơi game thành thần rồi ấy chứ lị! - Tôi vênh mặt nói.
- Thế chị có nick trong game này không? Kết hôn với em đi!!!
- Nhóc con điên à? Chị không chơi với phi công đâu! Thế nhé! Thôi em nhập code vào đi…
- A!!! Em ăn được exp lên lever 16 luôn rồi này!
- Ô chúc mừng em! Thế là em ăn ở có đức đấy! Hi hi! – Tôi ríu rít hùa vào.
- Thế ý chị là em ăn ở thất đức chứ gì?...
Một thằng bé gầy choắt bốn mắt ngồi bên cạnh lên tiếng. Thấy nó cũng cày lên lever 5 rồi, nhưng nhập code mà không được cộng exp, tôi đành tặc lưỡi an ủi.
- Thôi hên xui em ạ!
Nói rồi, tôi liền lẳng lặng lỉnh ra ngoài sau khi đã dụ được hơn chục em kích hoạt GiftCode cho nó. Nhưng vừa mới nhón chân bước ra tới cửa, thằng bé đầu tiên xin số điện thoại đã ngoạc họng ra gọi lại.
- Ây chị xinh đẹp ơi! Chị định bỏ đi đâu đấy? Số điện thoại còn chưa cho em mà?!
- Add facebook nick Mai Lê (CheeryChip) nhé! Inbox rồi chị ném số cho. Giờ chị phải đi sang quán khác ngay rồi! Bi bi em!
Tôi uốn lưỡi làm luôn một tràng liến thoắng rồi vội vã bước đi không buồn ngoảnh lại.
Cuối cùng thì cũng thoát được thằng oắt con nhiễu sự. Hơi đâu mà cho nó số điện thoại? Có được số điện thoại của mình chả nhẽ lại dễ dàng như thế? Quên đi ha!!!
Vừa đi, tôi vừa tủm tỉm cười rồi nhanh chóng rẽ vào quán nét thứ hai. Quán nét này hình như là địa bàn hoạt động của các anh lớn tuổi, có mấy dãy phòng mà hút tít vào tận sâu bên trong.
Vẫn như thói quen cũ, tôi quyết định lẻn vào phòng trong cùng thăm dò tình hình trước… Nhưng ngay khi vừa mới cúi xuống, định mở lời chào hỏi thì tôi chợt cứng hết cả họng vì cái hình â๓ đạ๏ đang rỉ nước hiện ra thù lù choán hết cả màn hình trước mắt nó. Tái mét mặt mày, tôi vội vàng lùi lại. Ông con trai bấy giờ mới giật mình phát hiện ra có một cô gái trẻ đang bẽn lẽn đứng nép sau lưng mình thì liền vội vàng tắt trang web xuống, quay ra xấu hổ hỏi.
- Có chuyện gì không hả em?
Nghe giọng của lão biến thái vang lên, tôi chỉ sợ ở lại lâu dài cẩn thận lại có chuyện chẳng lành sẽ xảy ra nên nó liền xua tay mỉm cười gượng gạo rồi vội vàng cắm mặt đi thẳng. Vừa đi, vẫn vừa thầm lầm bầm.
- Trời ơi! Bây giờ là thời nào rồi mà còn xem ѕєχ ngoài quán net. Biến thái quá đi mất! Đến người ta là con gái xem ở nhà còn phải khóa trái cửa lại tránh để mẹ nhìn thấy… Chả có ý tứ gì cả… Bệnh hoạn!
Chạy ra bên ngoài, tôi liền hót ngay chuyện này với cái Phương rồi hai đứa cùng bụm miệng phá lên cười.
- Bà kích hoạt được bao nhiêu code rồi?
- 32 code. Còn đang chờ hai anh kia bắn CF xong sẽ nạp cho.
- Ừ! Tôi cũng được 35 code rồi! Để đi mời nốt mấy anh đằng kia là xong nhiệm vụ buổi sáng!
Vừa nói, tôi vừa đánh mắt sang nhìn mấy ông anh lù khù mặc áo khoác đen, đầu tóc luộm thuộm như tổ quạ đang ngồi nghiêng ngả chơi “thiên long bát bộ” ở hàng ghế khuất trong góc phòng, rồi lại rảo bước tiến đến. Chỉnh lại khuôn mặt niềm nở cùng nụ cười tươi rói đúng tỉ lệ vàng lên chào các quý khách. Sau khi giới thiệu xong về game và chương trình tặng thẻ code, tôi cúi gập người xuống, đương định cài đặt game giúp ông anh thì một thứ mùi chua chua lờm lợm bỗng sộc thẳng vào mũi. Vội vàng trẹo cổ nghiêng hẳn sang một bên để tránh mùi hôi chân của ông anh rừng rú, hai tay vẫn quẩy lia lịa trên bàn phím, lướt bằng tốc độ ánh sáng cho xong việc.
Cài đặt xong, tôi bắn thẳng ra ngoài, vồ vập hít lấy hít để thứ không khí trong lành để giải khuẩn. Tay không ngừng đấm иgự¢ tự nhủ.
- Ôi mẹ ơi! Sao mà mấy ông cắm cọc ở quán nét lại “rau mùi” đến thế không biết nữa! Mới đi có hai quán mà người đã ám đầy mùi thuốc lá với hôi chân rồi! Hu hu hu! Kiểu này mà bây giờ có phải gặp zai thì tôi cũng xin ૮ɦếƭ!
…..
Ấy thế mà…
Y như là trời đánh!
Anh ở đâu đột ngột nhắn tin cho tôi.
- Em đang làm gì đấy?
- Em đang đi làm. - Một niềm vui nho nhỏ khẽ dâng lên trong lòng cô gái trẻ.
- Làm PG game ấy hả? Thế đã đói chưa? Ăn gì không anh mua qua cho.
- Em chưa ạ, còn chưa làm xong mà…
- Trưa rồi không ăn thì lấy đâu ra sức mà làm tiếp. Em đang ở đâu thế?
- Ở đầu đường Lê Thanh Nghị ạ!
- Vậy đứng yên đó nhé! 15 phút nữa anh qua.
….
Vầng! Vẫn là 15 phút huyền thoại.
Lần nào cũng thế, cứ sau 15 phút là y như rằng cái khuôn mặt hồ hởi của anh lại xuất hiện, trên tay đã cầm sẵn túi thức ăn đưa cho tôi.
Ngày hôm nay trời nắng nóng, anh mặc một bộ đồ thể thao trông khá là khỏe khoắn, hình như vừa mới đi đá bóng về, tóc tai vẫn còn ướt nhượt.
Gặm một miếng hamburber thật bự, nhai chóp chép cho xuôi xuống tận dạ dày, tôi ngồi phịch lên xe anh rồi nói.
- Chân đau thế này mà vẫn còn ham hố đá bóng nhỉ? Cẩn thận chẳng may lại ăn thêm một quả “double kill” rồi lại thành tàn phế luôn đấy!
- Cũng như em ham xem phim thôi…- Vừa nói, anh vừa hút một hơi dài đầy những trân châu bạc hà.
- Tưởng con trai các anh cũng thích xem phim cơ mà… - Tôi vênh mặt lên, nguýt dài.
- Không! Thích là làm luôn chứ xem làm gì cho nó thêm ức chế! - Anh vừa nói vừa cười ngượng.
- Ức chế cái gì cơ? Ha ha ha! - Anh vừa nói dứt lời, tôi liền cười phá lên vì hiểu ý.
- Xem xong không làm được gì thì chỉ tổ mỏi tay thôi ấy chứ!
- Eo ôi anh bệnh hoạn quá!
- Gần bằng em! - Qua mấy lần tiếp xúc, anh khẳng định chắc nịch.
- Này! Ông đang đem tôi ra làm thước đo cho sự bệnh hoạn đấy à? - tôi nheo mắt nhìn, gằn giọng đanh đá.
- Là em tự nhận đấy nhé!
- Em không thèm phủ nhận thôi! - Khẽ đung đưa hai chân, tôi lại nheo mắt cười cười. Hóa ra anh cũng không “hiền” như tôi nghĩ.
Sau khi hàn huyên hết một buổi trưa, chiều anh lại quay trở về cửa hàng, còn tôi thì cũng tiếp tục quay cuồng với công việc mới.
Hết một buổi chiều hôm ấy, tôi và Phương đã kích hoạt được quá tổng số lượng giftcode mà công ty giao cho. Công việc tuy có hơi vất vả vì phải di chuyển nhiều, nói cũng nhiều, cười thì sái quai hàm, nhưng tôi vẫn thấy rất vui… vì những công việc luôn chân luôn tay luôn miệng mà lại hợp với sở thích chơi game của mình như thế này thì dù có cực mấy cũng không sao hết!
…..
Tối hôm ấy trở về nhà, thấy chị gái ngồi mệt lả người, thằng Quân liền chạy ra tiện tay Ϧóþ hai bả vai cho bà chị.
Quân là em trai tôi!
Hiền tùy lúc, tâm lý tùy trường hợp và ghê gớm cũng tùy thời điểm và hoàn cảnh.
Chẳng hạn như một buổi sáng mùa đông mát lạnh, tôi oằn mình lăn lộn trong chiếc chăn bông màu hồng, tay trái véo tay phải, tự nhủ :”Dậy đi con điên kia! Dậy đi còn đi học! Nhanh lên mày ơi! Không kịp điểm danh bây giờ!”. Lí trí mách bảo là vậy nhưng con tim lại gằn giọng trả lời :”Cút! Để yên tao ngủ!”…
Sau một hồi đấu tranh tâm lý phức tạp giữa cái lạnh của mùa đông, cứ hết ngồi dậy, rồi lại ngả người về phía trước, ôm đầu gối ngủ tiếp… cho đến khi phát hiện ra… dưới ௱ôЛƓ mình có cái gì… ươn ướt!!!
Câu trả lời cho hiện tượng đau bụng đêm qua đã nhanh chóng có lời giải đáp. Tôi vội vã nhìn vào đồng hồ, bần thần thất kinh hét lên thật to để thằng Quân có thể nghe thấy.
- QUÂN ƠI! CỨU CHỊIIIII!!!
Sáng ra đã bị bà chị đồng bóng làm phiền, thằng nhóc ôm tạm lấy cái gối bông rồi lếch thếch bò lên phòng trên. Với khuôn mặt ngái ngủ vô cùng khó chịu, nó làu bàu nói.
- Gì?
Quay lại nhìn em trai với ánh mắt cầu cứu long lanh đẫm lệ, chỉnh lại giọng thật ngọt ngào, tôi liến thoắng.
- Quân à… Liệu em có thể nể tình chị đã vất vả suốt hơn hai mươi năm nay giặt quần áo, dọn phòng giúp em mà bây giờ em có thể cầm tiền ra tạp hóa mua hộ chị gói băng vệ sinh được không?
Vừa nói, tôi vừa lặng lẽ rút từ trong túi xách ra 50k rồi nhét vào tay thằng em, nhỏ nhẹ nói.
- Tiền thừa em cứ giữ lấy.
Thằng bé đứng ૮ɦếƭ trân, khuôn mặt lạnh cắt không còn một giọt máu. Nó nghiến răng, ném thẳng 50k khuyến mại thêm cái gối bông vào khuôn mặt hớn hở đầy hy vọng vào mặt bà chị.
- Bà muốn tôi phải nói gì? BÁC ƠI BÁN CHO CHÁU GÓI BĂNG VỆ SINH LOẠI CÓ CÁNH SIÊU THẤM à???
Nói rồi, nó hậm hực quay về phòng.
Trước khi ra khỏi phòng nó còn đá cửa cái rầm để cánh cáo bà chị.
Tôi thất vọng ê chề, chỉ còn nước ôm chăn khóc.
Và rồi chưa đầy 5 phút sau, Quân quay lại, quẳng vào mặt tôi hai cái băng vệ sinh và làu bàu: "Dùng tạm đi, em vừa lục tủ mẹ và chỉ được thế thôi!"
Mặt tôi đơ luôn. Chỉ muốn lao ra cửa ôm chặt thằng em trai trời đánh của mình.
Thỉnh thoảng, cậu em trai sống chung nhà với tôi lại đem đến cho tôi những cảm giác hạnh phúc đơn giản như vậy đấy. Vài phút tẩm quất khi thấy chị mệt mỏi, an ủi dỗ dành khi thấy chị ngồi khóc ngoài ban công một mình, hay gạt đi xấu hổ sẵn sàng cứu giúp chị trong lúc lâm nguy... Điều đó có lẽ chỉ có em trai tôi làm được.