Nguyên bản Lục Tâm Đồng còn đang suy nghĩ vì sao anh còn có thể dụng tâm như vậy, chủ động muốn theo cô chọn lễ phục, hóa ra anh chỉ là chịu trách nhiệm đưa đón cô mà thôi, có thể nghĩ, nhất định là dì Giang yêu cầu anh bồi cô đi chọn lễ phục rồi.
Cô không hiểu loại cảm giác mất mác này, nhưng vẫn là ngoan ngoãn mỉm cười nói: “Được, em chờ anh.” Anh công tác bận rộn, cô không thể tạo thêm phiền toái cho anh.
Giang Thánh Tu nhìn cô cười ngọt như vậy, không có một chút oán trách, trong lòng dâng lên một cỗ cảm giác tội lỗi. Anh nhíu mày, cực lực muốn đem suy nghĩ thiếu nợ cô ra khỏi đầu, lạnh lùng nói: “Sau khi chọn xong, ở chỗ này chờ anh”.
“Vâng”. Lục Tâm Đồng mỉm cười đáp, mãi đến khi anh lái xe đi, cô mới phát hiện ra mình cười đến mức mặt cũng cứng rồi.
Cô vỗ vỗ hai má, mang theo tươi cười bước chân vào cửa hàng lễ phục, lập tức được nhân viên cửa hàng nhiệt tình tiếp đón.
Bởi vì phải đám cưới trong trăm ngày, cô dâu không thể mặc lễ phục màu trắng hoặc màu đỏ thẫm, cho nên nhân viên cửa hàng giới thiệu cô mặc lễ phục màu bạc, màu vàng hoặc màu đào mật có màu sắc gần giống với lụa trắng, còn giúp cô thay đổi từng bộ, khen cô có dáng người đẹp, mặc bộ lễ phục nào cũng đều xinh đẹp.
Nhưng kỳ thực cô muốn nghe nhất là lời khen ngợi từ Giang Thánh Tu, nhưng anh lại không có mặt nên không quyết định ngay nên mua bộ nào, cũng không có thay lễ phục trên người, chờ anh quay lại, muốn nghe xem một chút ý kiến của anh.
Giang Thánh Tu đến muộn, đã trễ gần hai mươi mấy phút mới đến, một bước vào cửa hàng, chỉ thấy Lục Tâm Đồng mặc lễ phục màu bạc, ngồi ở trên ghế nhắm mắt nghỉ ngơi, xa xa vừa nhìn thấy, cô giống như một tinh linh lạc xuống trần gian, điềm tĩnh lại phiêu dật, khiến cho anh không tự giác mà dán mắt vào cô.
Dường như cô nhận ra có người đang nhìn, cô lúng túng mở mắt ra, đập vào tầm mắt cô đúng là Giang Thánh Tu, bày ra khuôn mặt khôi ngô, không biết tại sao tim cô lại nhảy lung tung. Cô khẩn trương mà đứng lên, nhưng lại quên chính mình đang mang giày cao gót, lảo đảo trượt một cái.
Giang Thánh Tu nhanh nhẹn đỡ lấy cô, đè lại bả vai của cô, nhíu mày lại, dường như đang trách cô rất không chú ý cẩn thận.
“Anh đã trở lại....” Cô cười yếu ớt, tim vẫn đập rất nhanh, có lẽ là bởi vì.... cô thiếu chút nữa té ngã.
Giang Thánh Tu chậm rãi buông lỏng cô ra, nhưng ánh mắt hoảng sợ vẫn không rời khỏi cô.
Từ xa nhìn cô giống như một tinh linh, lại gần nhìn cô, dưới sự phụ trợ của bộ lễ phục màu bạc, nước da trắng như tuyết của cô càng thêm óng ánh trong suốt, làm cổ họng anh nóng lên, không hề nghĩ ngợi mà mở miệng nói: “Em mặc như vậy nhìn rất đẹp.”
Lục Tâm Đồng e lệ rụt rè, bỗng nhiên đôi mắt sáng lên, hưng phấn khác thường đem hai bộ lễ phục khác đưa cho anh. “Vậy cái này cùng cái này được không? Anh cũng sẽ cảm thấy nhìn đẹp sao?”
“Đều xinh đẹp.” Giang Thánh Tu thật bất ngờ mình khen ngợi có thể làm cho cô vui vẻ như vậy, làm cho anh vốn là gắng gượng tới giúp cô chọn lễ phục, tâm tình không hiểu sao mà tốt lên.
“Đều xinh đẹp?” Anh là trả lời cho có lệ với cô sao? Thấy cô lộ ra vẻ thất vọng, Giang Thánh Tu càng không hiểu lòng của con gái, nói đều xinh đẹp không tốt sao? “Nếu thích tất cả thì mua đi, dù sao em mặc vào nhất định đều nhìn rất đẹp.”
Lục Tâm Đồng thấy anh nói nghiêm túc như vậy, giọng điệu còn tăng mạnh, cô bỗng nhiên hiểu, từ xinh đẹp anh nói chắc là ca ngợi rồi. Mặt cô trong nháy mắt nóng lên, cô cúi thấp không dám nhìn anh.
“Anh muốn đi tính tiền, em có muốn đem lễ phục đi thay hay không?”
“Vâng, vâng...” Gương mặt của Lục Tâm Đồng đang hồng, lấy thật nhanh tốc độ chạy vào phòng thay quần áo.
Chỉ nói là cô mặc vào nhìn rất đẹp thôi, có cần phải khoa trương chạy đi như vậy không? Giang Thánh Tu cảm thấy cô rất thú vị, khóe môi chậm rãi giơ lên.
“Thưa ngài, bạn gái của ngài đáng yêu như vậy, ngài nhất định rất thích cô ấy đi!” Nhân viên phục vụ đứng một bên, đều nhanh bị tia chớp vô địch của bọn họ làm cho mù.
Yêu? Giang Thánh Tu sửng sốt, nhìn chằm chằm theo hướng phòng thay đồ. Với anh mà nói, điều quan trọng đầu tiên là anh yêu, nhưng anh đối với cô không thể cũng không nên có cảm giác động tâm, hơn nữa anh cá tính lạnh lùng, càng yêu thích cô gái hoạt bát, nhiệt tình, mà cô ấy cũng không phải là người tình lý tưởng của anh, anh làm sao có thể sẽ yêu cô ấy... (Sky: sau này mới biết... không gì là không thể xảy ra ...)
Chẳng qua là anh muốn mẹ an tâm nên mới lấy cô về làm vợ mà thôi...
Rất nhanh đã tới ngày cưới, sau khi hết yến tiệc, cô dâu chú rể đi thẳng về nhà mới nghỉ ngơi, cũng chính là nhà Giang Thánh Tu mua ở bên ngoài.
Trong phòng tân hôn, Lục Tâm Đồng cúi đầu nhìn bộ áo ngủ trên người, còn có ௱ôЛƓ cô đang ngồi trên giường lớn, đêm nay là đêm động phòng hoa chúc, cô lo lắng không biết nên làm thế nào cho phải?
Thời gian một tháng đã qua rồi, thời gian này mọi người trong nhà họ Giang đối với cô rất tốt, chú Giang, dì Giang giúp cô lo mọi việc khi cha mẹ qua đời, giúp cô sắp xếp hôn lễ, làm cho cô có rất nhiều việc để làm, bề bộn đến nỗi không có thời gian đau lòng, cũng không có tâm tình lo lắng có thể thích ứng hay không.
Nói thật, cho dù cho cô thời gian ba tháng, cô vẫn là không có biện pháp thích ứng được, cho nên đối diện với hôn nhân cô nên lạc quan một chút.
Chỉ là một tháng nay, Giang Thánh Tu lúc nào cũng bề bộn nhiều việc, trừ có lần đó theo cô chọn lễ phục ra, anh bận bịu công việc cả ngày, để cho một mình cô cùng người nhà anh chuẩn bị hôn lễ, dường như anh không muốn cùng cô kết hôn, ngày đó anh nói với cô “Em mặc như vậy nhìn đẹp lắm” chắc anh đã quên rồi....
Không, cô phải phấn khởi lên, hôm nay là ngày mà cô kết hôn!
Lục Tâm Đồng vì chính mình động viên, trong phòng tắm truyền đến tiếng nước chảy ào... ào..., làm cho mặt cô không tự chủ mà nóng lên. Hôm nay cô mặc là bộ đồ ngủ màu trắng hoa văn nhỏ rất bảo thủ, trước иgự¢ cúc áo rất nhiều, muốn cởi ra rất phiền toái....
Ai da, cô nghĩ cái gì mà cới với không cởi chứ, chỉ biết càng nghĩ càng thêm khẩn trương lúng túng.
Làm sao bây giờ, tim cô đập thật là nhanh....
“Ta phải bình tĩnh một chút...” Lục Tâm Đồng học lễ nghi người Nhật Bản quỳ gối ở trên giường, muốn cho tâm tình trong lòng bình ổn chút.
“Em đang nói cái gì?”
Hù dọa! Anh là xuất hiện từ khi nào? Lục Tâm Đồng vừa thấy Giang Thánh Tu đứng ở bên giường, vội vã lắc đầu nói: “Không, ta không nói gì”.
Giang Thánh Tu từ trên cao nhìn cô, anh vừa mới tắm xong, thay đồ ngủ màu xám, tóc còn ẩm ướt, gợi cảm ૮ɦếƭ người.
Lúc này người vợ nhu thuận mới cưới của anh đang quỳ gối ở trên giường, mặc bộ đồ ngủ màu trắng hoa văn nhỏ càng làm cho cô thanh tú trong sáng, tóc dài tự nhiên rơi trước иgự¢, theo bộ иgự¢ nhô lên buộc vòng quanh đường cong mê người, làm bụng dưới anh căng lên.
Cô vợ nhỏ này của anh cũng ngon miệng giống một tiểu bạch thỏ nhỉ....
Giang Thánh Tu đột nhiên cảm thấy cô có điểm không giống trước, là bởi vì kết hôn nên có hương vị nữ nhân hơn sao? Hay là do ánh trăng ngoài cửa sổ kia đang nhàn nhạt chiếu trên người cô, anh mới có thể cho rằng cô đặc biệt xinh đẹp. Một tháng qua, cùng cô gặp mặt không quá 10 lần, ngoại trừ lần đó theo cô chọn lễ phục ra, hầu như chưa từng cùng cô đơn độc ở chung qua.
Anh ngồi lên giường, ngồi bên cạnh cô, nhịn không được đưa tay muốn ᴆụng chạm vào cô.
Lục Tâm Đồng nén lại hoảng sợ, hướng bên cạnh co rụt lại.
Giang Thánh Tu bực mình nheo lại đôi mắt anh tuấn, thật sự nói rất thẳng thắn. “Em dự định đêm nay cũng không để cho anh chạm vào sao? Không ℓàм тìин như thế nào sinh con được?”
Làm, làm.... Lục Tâm Đồng chợt đỏ mặt, chữ thứ hai giống như là bí mật không thể nói, cô chỉ mới ở trong lòng nghĩ đến mà đã cứng lưỡi rồi, sao anh có thể dùng giọng điệu nghiêm túc như vậy mà nói với cô, rất xấu hổ đi.
“Em, em chỉ là rất khẩn trương....” Cô xấu hổ nói.
Giang Thánh Tu nhíu mày, anh cũng không chán ghét câu trả lời này. “Em chưa từng có bạn trai sao?”
Lục Tâm Đồng mạnh mẽ lắc đầu. “Không có...” Nói xong, cô lén lút ngắm anh, liếc thấy anh nở nụ cười, khóe môi hơi giương lên, cười có chút tà khí lại vừa mê người, hại nai con trong lòng nàng chạy loạn.
Từ độc thân đến kết hôn chỉ có một tháng, cô từ trước đến nay không có cùng con trai nắm tay qua, lại phải cùng người đàn ông này sinh con, biến hóa cực lớn như vậy, vào giờ khắc này càng khiến cô cảm nhận được rõ ràng.
Mà anh lúc nào cũng làm cho cô tâm tình kích động, tim đập dồn dập, đối với chính cô mà nói thì anh rất đặc biệt, hiện tại hai người lại vừa kết hôn, anh thành chồng của cô, cô tự thuyết phục bản thân, cùng chồng cô phát sinh quan hệ thân mật cũng là chuyện đương nhiên.
“Không có sao?” Giang Thánh Tu thấp giọng nói, càng dựa sát vào cô.
Vợ của anh chưa từng có bạn trai, nghĩa là anh sẽ là người đàn ông đầu tiên của cô. Anh không có quan trọng chuyện trinh tiết, nhưng người đàn ông nào không hy vọng vợ mình còn thuần khiết? Anh không phải trường hợp ngoại lệ.
Anh nghĩ, nói không chừng cô cũng chưa từng bị con trai nắm tay đi.....Anh nhẹ nhàng nắm lấy tay cô, muốn cho cô có thói quen bị anh ᴆụng chạm, chờ cô ấy thích ứng rồi sẽ trở tay không kịp một ngụm ăn luôn cô, dù sao đêm còn dài, anh sẽ không bỏ qua cô.
Lục Tâm Đồng còn tưởng rằng anh muốn đối với cô làm cái gì nữa, không nghĩ tới anh chẳng qua là nắm tay cô mà thôi, liền thở phào nhẹ nhõm. Cô tưởng rằng tay anh cũng giống như người của anh rất lạnh lẽo, nhưng không ngờ nó vô cùng ấm áp, lại to lớn, có thể bao trùm toàn bộ tay cô, làm cho cô cảm thấy thực an tâm.
Giang Thánh Tu thừa dịp cô không chú ý thì cúi đầu xuống chiếm lấy môi cô, hôn khiến cho cô nhỏ giọng hô lên.
Lưỡi của anh linh hoạt trăn trở trong miệng cô, khiến cô không biết phải làm sao, chỉ có thể hé miệng mặc cho anh mạnh mẽ đòi hỏi, anh dùng chút lực, trong nháy mắt cô đã bị anh áp đảo ở trên giường, mặc dù thân hình anh không có dán chặt lên người cô, cánh tay vẫn còn chống đỡ ở trên mặt giường, nhưng gần gũi như vậy, cũng đủ để cho mặt cô nhanh hồng.
Gương mặt tuấn tú của anh cách cô gần thật gần, môi của cô bị anh dịu dàng hôn, thật thoải mái, nghe thấy mùi vị của cô thật tốt..... Cô say sưa nhắm mắt lại, hai tay không tự chủ mà ôm chặt lưng anh.
A, иgự¢ giống như có chút lạnh....Cô cảm thấy kỳ lạ mở mắt ra, chỉ thấy tay anh trượt đến trước иgự¢ cô, cởi ra từng cúc áo một trước иgự¢ cô.
Môi anh rời khỏi cô, dùng ánh mắt nóng rực xa lạ nhìn cô, nhìn cô lộ ra tảng lớn da thịt, vạt áo dưới rộng mở có thể thấy nội y Lace của cô....
Trái tim Lục Tâm Đồng chắc sớp rớt khỏi иgự¢ rồi, cô chưa từng để cho đàn ông nhìn qua thân thể ᛕᕼỏᗩ 丅ᕼâᑎ của cô, mặc dù người đàn ông này là chồng của cô, thân thể của cô đáng lẽ nên thuộc về anh, cô cũng không chán ghét sự ᴆụng chạm của anh, nhưng mà, nhưng mà....
Cô vẫn còn sợ, họ vẫn còn quá xa lạ, chưa quen thuộc đối phương, cô vẫn hy vọng có thể đối với anh nảy sinh nhiều tình cảm, rồi mới ᴆụng chạm thân thể sau...
Nhưng đêm nay là đêm tân hôn, cô không có lý do gì để anh dừng lại mà....
Lục Tâm Đồng cắn răng nhắm mắt lại, muốn nói anh nghĩ thế nào thì cũng theo anh, dù sao bọn họ là vợ chồng, anh có quyền chạm vào cô, cho đến khi cô phát hiện ra anh không hề làm gì, cô mới mở mắt ra, nhìn thấy chồng cô chẳng biết khi nào đã đem cúc áo cô cài lại, cô ngạc nhiên nói không ra lời, vừa ngẩng đầu liền chống lại tầm mắt của anh.
Giang Thánh Tu chống thân mình, ngồi lại trên giường, có chút bất đắc dĩ mà nâng trán nói: “Em thật sự là vô vị muốn ૮ɦếƭ, ngủ đi.” Nói xong, anh kéo chăn lên, thật đúng là nằm xuống ngủ.
Anh không có trực tiếp nói với cô, bộ dáng miễn cưỡng của cô, giống như anh đang cường bạo cô vậy.
Có lẽ ở đêm tân hôn cái gì cũng không làm thực rất mất hứng, nhưng anh hiểu rõ bọn họ trong lúc đó còn chưa quen thuộc, muốn cô trong đêm nay tiếp nhận thân thể của anh, xác thực quá ép buộc và làm khó người khác.
Với lại loại sự tình này vốn là hai bên tình nguyện, mới có thể đạt được sự vui vẻ, anh cũng không muốn vì ham vui nhất thời, khiến cho cô sau này sinh ra ám ảnh, hơn nữa lại bài xích anh, cho nên dù là anh đối với thân thể cô có cảm giác, anh vẫn còn phải.... nhẫn nhịn.
Lục Tâm Đồng kinh ngạc trừng mắt nhìn, không thể giải thích vì sao nhìn tới bóng lưng đang đưa về phía cô, chẳng lẽ anh thật sự cảm thấy cô rất nhàm chán sao? Đàn ông không đều là dựa vào nửa người dưới mà suy nghĩ sao, đến thời khắc mấu chốt, thì không cách nào nhẫn nại, thế nào anh lại có biện pháp buông tha cô, đây là có chuyện gì... (sky: @@! Chị Đồng ơi, chẳng lẽ chị muốn bị thịt sao....)
Chẳng lẽ.... anh nhìn ra sợ hãi của cô, cho nên không muốn miễn cưỡng cô? Lục Tâm Đồng nghĩ như thế nào cũng chỉ có lý do này là hợp lý nhất, đúng không, nói cô nhàm chán không phải ý định của anh, kỳ thực anh là băn khoăn về tâm tình của cô, anh thật dịu dàng.... (sky: chị lại nhầm rồi, do chị chưa thấy ánh mắt sát thủ của ảnh thôi./ Tu: *liếc mắt*... sky: *xách dép*, *chạy*)
Anh không chạm vào cô, theo lý thuyết, cô phải thoải mái, nhưng cô lại xấu hổ, nhớ lại bị anh hôn qua môi vẫn còn hơi nóng, dường như được anh khơi mào cái gì, tim đập có phần dồn dập.
Cô có thể tin tưởng chồng cô rồi.....
Cô liền nhìn bóng lưng dày rộng của anh, nhìn lâu thật lâu, môi có phần giương lên, sau đó bất tri bất giác hai mắt nhắm lại, ngủ thi*p đi...
Lục Tâm Đồng dạy thật sớm, muốn nấu bữa ăn sáng, tối hôm qua bởi vì quá khẩn trương, nên cô cũng không có thật tốt xem xét căn hộ này, đến bây giờ mới có thời gian mà hăng hái nhìn căn hộ.
Căn hộ của Giang Thánh Tu trang trí theo phong cách cực giản dị, chỉ có hai màu đen trắng, vật dụng trong nhà cũng rất đơn giản, lại đem đến cảm giác quá lạnh, ngay cả trước sân thượng cũng treo một rèm cửa lớn màu xám.
“Nếu có thể đổi lại màu sắc thì thật tốt....” Cô thì thào, đi tới phòng bếp, mở ra tủ lạnh muốn tìm chút nguyên liệu nấu bữa sáng, mới phát hiện bên trong đặt ít thực phẩm đã nấu chín cùng đồ ăn dành cho lò vi ba.
Ôi, anh ăn uống thực rất tùy tiện rồi! Từ hôm nay trở đi, cô sẽ không để cho anh ăn thức ăn bên ngoài này, cô mỗi ngày sẽ đều nấu đồ ăn ngon để sẵn cho anh ăn, như vậy mới đủ chất dinh dưỡng.
Bởi vì trong tủ lạnh không có gì có thể dùng để nấu ăn, cô đành hỏi người quản lý dưới lầu, gần đây có siêu thị cỡ lớn hai bốn giờ hay không.
Vận khí cô thật tốt, cách đó không xa vừa vặn có một cái, vì thế cô liền tới đó mua một ít nguyên liệu nấu ăn rồi về, nấu một bát cháo kiểu Trung Quốc, bánh trứng, cũng làm sandwich kiểu Tây, Hamburger, miếng bánh mì nướng cho bữa ăn sáng, để cho anh chọn lựa.
Sau khi nấu xong, cô vội vàng dọn dẹp mọi thứ trong bồn rửa, ánh mắt đột nhiên thấy một con côn trùng màu nâu, cô bị dọa đến nỗi lông tơ dựng đứng, vội vàng chạy ra khỏi phòng bếp, lúc trước có ba yêu thương đều giúp cô xử lý hết thảy, hiện tại...
Cô nhìn qua hướng phòng ngủ, đấu tranh hồi lâu, quyết định tự mình giải quyết.
Giang Thánh Tu tây trang phẳng phiu bước ra khỏi phòng, liền thấy sắc mặt cô tái nhợt, thở phì phò một bộ dáng rất mệt, tối hôm qua anh rõ ràng không có làm chuyện gì khiến cô mệt mà.
“Em làm sao vậy?”
“Em vừa rồi mới đánh ૮ɦếƭ một con côn trùng....” Cô gượng cười nói, mặc dù rất sợ nhưng không đánh không được, cô sẽ nghi ngờ mà không dám bước vào phòng bếp nữa.
Cô dám đánh? Giang Thánh Tu thật sự rất khó tưởng tượng cô có thể làm được, bình thường các cô gái đều không phải sợ côn trùng đến thét chói tai sao, nhưng nếu cô đã đánh rồi, sao sắc mặt lại khó coi như vậy? Thầm nghĩ, anh muốn vào phòng bếp rót ly nước uống, đi qua nhà ăn, bị một bàn đầy thức ăn hù dọa.
Lục Tâm Đồng đi theo phía sau anh, xoắn tay vào nhau nói: “Em không biết anh thích ăn cái gì vào bữa sáng, cho nên liền làm hết”. Sẽ có một loại anh thích ăn đi.
Toàn bộ? Này ít nhất là phần ăn sáng của một tuần đi!
Giang Thánh Tu nhìn thấy nhiều đồ ăn như vậy liền muốn buồn nôn, anh thật sự là thua cho cô, thật không biết đầu nhỏ của cô đang suy nghĩ cái gì. “Em về sau đừng nấu bữa sáng nữa, anh không có thói quen ăn điểm tâm. Bình thường anh đến công ty nói thư ký pha cho anh một ly cà phê, để cho anh nâng cao tinh thần.
“Cái gì?” Anh không phải không nhìn thấy bữa sáng anh thích, mà là anh không ăn sáng? “Anh đi làm đây”. Giang Thánh Tu thấy mặt nàng thất vọng, trong lòng có chút áy náy, nhưng anh vốn không ăn bữa sáng, không có khả năng vì cô mà thay đổi thói quen.
“Đợi chút--” Lục Tâm Đồng nóng lòng mà kéo lại tay anh, sau đó bỏ tay anh ra, hai tay chắp lại nhưng muốn nhờ, nói: “Chỉ cần chờ em một chút là tốt rồi!” Tiếp đó cô ấy chạy vào phòng bếp.
Giang Thánh Tu không biết rốt cuộc cô muốn làm gì, nhưng nhìn còn chút thời gian, liền đợi cô mấy phút, không nghĩ tới cô lại đưa cho anh một hộp cơm, làm anh nhíu lại chân mày. “Anh không phải nói anh không ăn sáng mà...”
Nhìn thấy anh mất hứng, Lục Tâm Đồng không có can đảm nói tiếp, nhưng nghĩ đến mình là vợ của anh, cô có nghĩa vụ chăm sóc cho thân thể của anh, liền không thể không nói.
“Bữa sáng là bữa ăn quan trọng nhất trong ngày, nếu thật sự ăn không được, cũng xin anh ăn một ít được không. Em tin nếu ăn chút gì, đi làm cũng sẽ có tinh thần hơn”. Nói xong, cô đã chuẩn bị tốt tâm lý bị cự tuyệt rồi, có lẽ anh sẽ mắng cô xen vào việc người khác....
Giang Thánh Tu thật là muốn mắng cô, nhưng, ánh mắt của cô, nói thế nào cô cũng là quan tâm anh, khiến anh không đành lòng cự tuyệt cô, cứ như vậy mang theo cơm hộp, hướng cửa trước đi tới.
Thật tốt quá, anh nhận! Lục Tâm Đồng hài lòng đưa mắt nhìn anh ra cửa.
Hiện tại, chồng cô đi làm rồi, ở nhà cô tiếp theo phải làm gì? Cứ quét dọn đi, thân là bà chủ nhà nên cô phải giúp anh đem nhà cửa dọn dẹp thật tốt, đợi lát nữa buổi tối anh tan tầm, nấu bữa cơm tối cho anh ăn...
Khoan đã, anh có nói sẽ trở về ăn cơm tối sao? Trước khi kết hôn, anh còn có nói qua, anh công việc bề bộn, không có thời gian theo cô, hẳn là không rảnh trở về ăn cơm đi...
Lục Tâm Đồng có phần chán nản, nhưng lập tức lại lắc đầu phấn khởi lên, hôn nhân này mặc dù là theo nguyện vọng của mẹ, nhưng anh đúng là người đàn ông mà cô đã chọn, cô nhất định phải cố gắng làm việc, để cho cô cùng chồng cô dần dần thay đổi mối quan hệ tốt lên mới đúng!
Đúng, cô vẫn nên nấu bữa ăn tối, có lẽ anh sẽ bỗng nhiên về nhà ăn cơm cũng không chừng...
Thời gian qua thật mau, Lục Tâm Đồng gả cho Giang Thánh Tu cũng được nửa tháng rồi, mỗi ngày đều vội vàng giúp anh xử lý việc trong nhà, còn có cùng với các bà vợ hàng xóm cùng nhau đi dạo chợ truyền thống.
Kỳ thực cô vừa mới chuyển đến ở đây mà vì liên quan đến tính cách hướng nội, mỗi ngày đều ở trong nhà nhàm chán đến hoảng sợ, vẫn là nhóm bà vợ hàng xóm chủ động gọi cô đi mua thức ăn, tham dự hoạt động của tiểu khu, cuộc sống xung quanh của cô chậm rãi mở rộng ra. Các cô ấy còn nói ngày kia có hoạt động du lịch tại Cao Hùng hai ngày, hỏi cô có muốn cùng đi hay không, nhưng vì cô còn muốn giúp Giang Thánh Tu nấu cơm, không cần suy nghĩ liền cự tuyệt.
Nói đến nấu cơm, cô còn xin chỉ giáo riêng mẹ chồng, nấu các món Giang Thánh Tu thích ăn, nhưng anh rất ít khi trở về được đúng giờ ăn cơm. Bình thường khi anh trở về, cơm cũng đã nguội lạnh, anh cũng mệt mỏi rồi, tắm rửa xong liền nhắm mắt ngủ, làm cho cô có chút giận, nhưng mà, ít nhất anh cũng chịu ăn điểm tâm.
Sau này, mỗi ngày cô đều giúp anh làm cơm hộp, từ sandwich, cơm nắm, bánh trứng, ngay cả bạch tuộc chiên cùng với bánh ga tô trứng gà đều làm, anh rốt cuộc cũng thỏa hiệp, sẽ ăn xong bữa sáng mới đi làm, trong đó anh thích ăn nhất là bánh mì kẹp thịt, cô mỗi ngày đều làm cho anh ăn.
Chỉ có điều, tình cảm vợ chồng của bọn họ, dường như liền duy trì ở mức ôn hòa như vậy, từ sau đêm tân hôn đó, anh không có ᴆụng chạm vào cô nữa, tuy rằng loại này hữu danh vô thực nhưng tình huống thì không tính là bình thường đi, chỉ là cô nghĩ, cứ như vậy thuận theo tự nhiên có gì là không tốt.
Sau khi ăn xong, bởi vì không có việc gì, cô liền chuyển cái ghế dựa ra để lau tủ trong phòng khách, chuyên tâm đến nỗi không có nghe tiếng khóa cửa bị mở ra, đến khi nghe thấy âm thanh có người bước vào cửa, cô ngạc nhiên không chú ý trọng tâm, thân mình từ từ ngã xuống –“Cẩn thận!” Giang Thánh Tu từ phía sau ôm lấy đầu cô, anh không nghĩ tới vừa bước vào phòng, liền thấy cô đứng ở trên cao đang lau cái tủ, còn là lau đến nỗi từ trên ghế ngã xuống, may là động tác anh nhanh, mới không có làm cho cô té ngã.
Lục Tâm Đồng còn tưởng rằng mình sẽ ngã chổng bốn chân lên trời, may mắn anh kịp thời ôm lấy cô, mà cái ôm ấm áp từ sau lưng làm cho mặt cô đỏ bừng rồi, cô vẫn còn chưa quen ᴆụng chạm với chồng....
“Anh đã về, như thế nào về sớm thế...”
“Anh không thể tan ca đúng giờ sao?” Sau khi anh chờ cô đứng vững mới buông người trong иgự¢ ra, phát hiện phòng khách trở nên không giống trước, hóa ra là thay đổi rèm cửa sổ. “Em thay đổi rèm cửa sổ? Thì ra là thế này sao?”
Anh hỏi như thế này, Lục Tâm Đồng lúc này mới nghĩ đến mình không có trải qua sự đồng ý của anh, gọi người đến nhà thay đổi lại rèm cửa sổ, không biết có chọc anh tức giận hay không. “Thật xin lỗi, em nên là hỏi trước anh một tiếng... Em là cảm thấy gian phòng này quá lạnh lẽo đi, nghĩ muốn thêm chút màu cho ấm áp, anh nếu không thích thì em tìm người đổi lại...”
Giang Thánh Tu nhìn rèm cửa sổ màu vàng nhạt đã thay xong, đây chính là màu sắc ấm áp sao? Anh cũng không dùng màu sắc êm dịu thế này, rất không giống với phong cách của anh,..... có điều cũng không làm vướng mắt anh.
“Thay xong thì tốt rồi, em không cần lại phải bận rộn.”
“Thật không?” Anh đồng ý rồi? “Ừ”. Anh đồng ý có khó tin như vậy không? Cô làm sao lại có bộ dáng vừa mừng vừa lo như vậy!
Lục Tâm Đồng nhẹ nhàng thở ra, mím môi nhàn nhạt cười nói: “Vậy anh muốn ăn cơm chưa? Em đã nấu xong hết rồi nha!”
Nhắc đến ăn cơm, Giang Thánh Tu lúc này mới nghĩ đến, đây là lần đầu tiên anh về nhà đúng giờ ăn bữa tối, anh thật đúng là hơi đói rồi, theo vợ bước chân vào nhà ăn.
Anh chỉ ăn qua bữa sáng cô nấu, không biết bữa tối hương vị như thế nào? Thực ra lúc đầu anh không có thói quen ăn điểm tâm, ngày đầu tiên cô ấy vì anh làm sandwich, sau khi anh đến công ty liền đưa cho cấp dưới ăn, nhưng cuối cùng vẫn là không bằng sự kiên trì của cô, ăn xong bữa sáng mới đi làm.
Sau khi nhìn thấy rau cải đêm nay, anh ngây ngẩn cả người, bởi vì thức ăn trên bàn đều là món anh thích nhất, cô nhất định có hỏi qua mẹ đi, đây không khỏi khiến anh tò mò, tối hôm qua, tối hôm trước, trước nữa cô nấu những món gì? Anh dường như chưa từng ngồi xuống ăn một bữa cơm, thực uổng phí dụng tâm của cô, nhìn cô để ý tốt việc trong nhà như vậy, càng khiến cho anh cảm giác được cưới một người vợ hiền như cô là một quyết định chính xác.
“Đây là....” Trên bàn cơm có thêm một cái bình hoa, bên trên cắm hoa hồng đỏ tươi, làm cho anh sinh lòng nghi hoặc nói.
“Đó là em nghĩ rèm cửa sổ cũng đã thay đổi, không bằng lại cắm thêm hoa tươi, có thể làm đẹp thêm cảnh vật xung quanh...... Anh cảm thấy không tốt sao?” Lục Tâm Đồng một bên thay anh xới cơm, một bên thật cẩn thận quan sát phản ứng của anh.
“Không có không tốt”. Anh chẳng qua là không có thói quen mà thôi, cô không cần phải sợ anh tức giận như vậy.
“Thật tốt quá! Ở trên bàn cơm có bình hoa hồng đỏ, không những tô đẹp cho cảnh vật mà còn có thể kích thích cảm giác thèm ăn, khiến cho việc ăn cơm cũng trở nên lãng mạn, rất có không khí nha!” Cô xới cơm, mỉm cười đưa cho anh.
Sau khi Giang Thánh Tu tiếp nhận bát cơm, ăn thử rau cải, đôi mắt sáng lên.
“Ăn ngon không?” Cô nín thở mà chờ câu trả lời của anh.
“Ăn ngon.” Anh khen ngợi nói, tiếp tục tấn công xuống bàn. Anh không biết tay nghề nấu ăn của cô thì ra tốt như vậy a, lúc trước anh đều bỏ lỡ, nghĩ tới có thể về sau anh có thể thường về nhà ăn cơm......
“Thật tốt quá!” Nghe vậy, Lục Tâm Đồng cũng an tâm ngồi xuống ăn cơm, nếu mà anh có thể bởi vì ăn ngon mà mỗi ngày đúng giờ trở về ăn cơm thì tốt rồi.
Giang Thánh Tu vừa ăn, vừa chú ý bình hoa hồng trên bàn, cảm thấy có chút khác biệt.
Khác biệt ở chỗ nào nhỉ? Cô nói cô đổi lại rèm cửa là muốn cho trong phòng thoạt nhìn có chút ấm áp, trên bàn để hoa tươi là muốn cùng anh ăn cơm rất lãng mạn, nói thật ra loại ý nghĩ này thực sự không thực tế, nhưng sau khi qua sự bố trí khéo léo của cô, anh thực sự cho rằng toàn bộ căn hộ này cảm giác rất không giống nhau, trở nên thực ấm áp, rất ấm áp, rất có mùi vị gia đình....
Nghĩ đến đây, Giang Thánh Tu càng thêm hưởng thụ thời khắc ăn cơm chính là tốt đẹp nhất, cho đến khi đột nhiên anh phát hiện một chuyện, thu hồi khóe môi cười.
“Đúng rồi, sáng sớm ngày mai anh sẽ đáp máy bay đi Cao Hùng công tác, ba ngày sau mới có thể trở về”. Nghĩ đến phải rời nhà ba ngày, anh thật là có chút không yên lòng cho cô.
“Anh phải..... đi công tác?” Lục Tâm Đồng ngẩn người, bọn họ vừa mới kết hôn nửa tháng, ngày mai anh phải bỏ lại cô để đi công tác rồi? “Một mình em không thành vấn đề chứ?” Giang Thánh Tu lo lắng hỏi.
“Đương nhiên rồi”. Lục Tâm Đồng lắc đầu, mỉm cười nói, cô cũng không phải chưa từng ở một mình.
Giang Thánh Tu nghe được đáp án khiến anh an tâm, gật gật đầu nói: “Anh sẽ mua quà về cho”. Nghĩ rằng anh mang quà về là an ủi cô tốt nhất.
Cô lại không muốn anh mua quà.....
Lục Tâm Đồng buồn bã ăn cơm, nghĩ tới anh ba ngày sau mới trở về, nghĩa là anh không có ở nhà, ba ngày nay cô phải làm cái gì? Giống ngày thường cũng giặt quần áo, nấu cơm, quét dọn nhà cửa sao? Mặc dù cô ở một mình không có vấn đề, nhưng, từ khi cô làm vợ, mỗi ngày có thói quen chờ anh tan tầm trở về, một ngày không thấy anh, cô khó tránh khỏi cảm thấy cô đơn.
Nghĩ đến anh phải đi công tác ba ngày, cô đã cảm thấy thật là dài đăng đẳng....
Lục Tâm Đồng ở nhà sau khi Giang Thánh Tu đi Cao Hùng, hôm sau liền cùng hàng xóm đi tham gia hai ngày du lịch ở Cao Hùng.
Kỳ thực cô vốn là không có ý định tới Cao Hùng, nhưng cô ba ngày nay đều rảnh rỗi, hơn nữa nhóm các bà vợ hàng xóm vẫn giựt dây cô, cho nên ngày hôm qua cô liền đăng ký tham gia.
Lúc này, đã là mười giờ tối, cô ở tại cửa hàng tiện lợi mua đồ ăn khuya, đem theo thức ăn bước ra khỏi cánh cửa tự động.
Ăn khuya này vốn là cô mua giúp nhóm bà vợ hàng xóm, hiện tại cũng trễ rồi, ban ngày trên xe du lịch cô vội vàng cho bánh quy, thức uống, còn giúp đỡ chăm sóc trẻ em, đã muốn đủ mệt rồi, thật sự rất không muốn ra khỏi cửa, nhưng các bà vợ hàng xóm muốn xem ti vi, cầu xin cô đi mua, còn nói phần ăn của cô các cô ấy mời, cô không tiện từ chối, đành phải ra ngoài dạo mát rồi.
Vừa đi vừa nghĩ Giang Thánh Tu không biết chuyện cô đến Cao Hùng, hẳn là muốn cùng anh nói một tiếng, nhưng cô bình thường không có thói quen liên lạc với anh, căn bản là không biết số điện thoại của anh.
Mà anh sau khi đi công tác cũng không có gọi về nhà báo bình an, cô không có cơ hội cùng anh nói chuyện, có điều cô chỉ nghĩ ở Cao Hùng một đêm rồi trở về nhà, chắc là không có vấn đề gì đi!
Mới nghĩ như vậy, đang trên đường quay về khách sạn, đi ngang qua con phố không có cửa hàng thì cô đột nhiên bị vài thiếu niên tóc vàng nhìn không tốt vây quanh, cô nhịn xuống tiếng hét chói tai và hoảng sợ, giả ngu hỏi: “Xin hỏi có chuyện gì không?”
“Tiểu thư, bộ dáng cô lớn lên thật đẹp, cho ít tiền hoa hoa đi.” (sky: tiền hoa hoa là tiền gì, mình không biết, có bạn nào biết không???) Một người trong đó giống thiếu niên cầm đầu phách lối vươn tay ra, muốn nói cô đưa.
Lục Tâm Đồng nào dám lấy cứng đối cứng theo chân đám người kia, bọn họ muốn tiền, cho bọn hắn liền xong thôi, nhưng hỏng là cô chỉ đem tiền mua đồ ăn khuya, tất cả đều dùng hết rồi. “Tiền của ta đều dùng mua để mua đồ ăn rồi.... Không bằng những cái này các ngươi ăn đi?” Cô đưa ra cái bao đựng thức ăn, trừ cái đó ra, cô không có cách khác.
“Muốn dùng thức ăn đuổi chúng ta? Cô xem chúng ta như lũ ngốc à, đàn bà thúi!” Tên thiếu niên rõ ràng nổi giận mà đẩy cô một cái.
Lục Tâm Đồng bị dùng sức đẩy, lảo đảo mà lui mấy bước, bị một người thiếu niên phía sau chăn lại ôm, cô bị hù dọa cùng sợ hãi, vội vàng giãy giụa- thoát ra khỏi hắn, lại lập tức bị thiếu niên đối diện nắm được cằm.
“Xin lỗi cho ta! Vì để chứng minh cô có thành ý xin lỗi, cùng theo chúng ta đi ăn khuya!”
“Ta đã kết hôn rồi....” Rõ ràng ánh mắt thiếu niên này rất dâm loạn làm cho cô nhìn rất không thoải mái, nếu như còn phải theo chân bọn họ đi ăn khuya, cô chỉ còn cách tự bảo vệ mình bằng cách kéo dài thời gian, đợi chút xem có người đến cứu cô hay không.