Cả đêm Đỗ Nhược Đồng mất ngủ nên hôm sau rời giường đã là một giờ chiều.
Rửa mặt xong, cô tùy hứng quyết định ra khỏi cửa phung phí một phen, mặc dù hiểu rất rõ khoản tiền đó đối với hắn mà nói thì không là gì.
Quan trọng là, cô nghĩ muốn mua cho Quan Chấn Ngôn thêm một cái gối đầu nữa. Hắn ngủ không dễ dàng, có lẽ đổi một cái gối dài hơn sẽ có chút hiệu quả.
Bây giờ cô đã bắt đầu hoài nghi mình có quá mức bất khuất hay không, còn là nô lệ quá tận tâm, hay chỉ đơn thuần là cô không chịu thua?
Tựa như khi học đại học cô tham gia công tác tình nguyện xã hội, chỉ vì cô không thể tin được vì xã hội trải qua khủng hoảng kinh tế mà rất nhiều trẻ em không được học tập cho nên cô muốn tìm hiểu, cho nên so với bất cứ ai khác cô cũng nghiêm túc hơn. Dĩ nhiên, tất cả những đứa trẻ mà cô dạy đều giao ra phiếu điểm tốt.
Cố chấp, là ưu điểm cũng là khuyết điểm lớn nhất của cô.
Tóm lại, cô muốn Quan Chấn Ngôn công nhận cô là vợ hắn.
Chỉ là, cô cũng có tâm tình của riêng mình. Cho nên, hôm nay cô không cần để ý hắn!
Đỗ Nhược Đồng đi ra cửa phòng, lại thiếu chút nữa đạp lên một cái túi được đóng gói vô cùng tinh tế. Cô hếch mày, không cần suy nghĩ cũng biết là ai tặng.
Quan Chấn Ngôn muốn nói xin lỗi sao?
Đỗ Nhược Đồng mỉm cười, nhất thời lo lắng trong lòng trở thành hư không. Rốt cục cố gắng của cô cũng không phải là uổng phí, có phải là hắn cũng để ý tâm tình của cô hay không.
Cô mở hộp quà ra, bên trong là một đôi khuyên tai sáng bóng, ngọc trai Ngọc Hoa trơn bóng nổi tiếng nhất Nam Dương. Đặt trong lòng bàn tay của cô, nổi bật lên làn da trắng mịn như Bạch Tuyết.
Đỗ Nhược Đồng đeo khuyên tai lên, trực tiếp đi tới cửa thư phòng của hắn. Mặc dù hắn bình thường luôn ngủ thẳng đến ba giờ chiều, chỉ là cô đoán bây giờ hẳn hắn đã rời giường—— dù sao quà tặng hắn cũng chuẩn bị xong !
Cô gõ cốc cốc vài cái lên cửa.
"Vào đi." Thanh âm của hắn giống như mới ngủ dậy.
Đỗ Nhược Đồng đẩy cửa vào, đột nhiên đi vào chỗ tối, khiến cô chớp mắt mấy cái để thích ứng bóng tối trong phòng.
Rèm cửa sổ kéo lại, hoàn toàn nhìn không ra bên ngoài hôm nay là một ngày đẹp trời.
Đỗ Nhược Đồng nhìn thấy ánh sáng duy nhất trong phòng, dựa vào đó mà tìm Quan Chấn Ngôn.
Hắn đang ngồi ở trên giường đọc sách, trên đỉnh đầu có một ngọn đèn chiếu vào khuôn mặt hắn, khiến tròng mắt hắn đen lấp lánh.
Ánh mắt Quan Chấn Ngôn nhìn cô một lượt, nhìn thấy đôi khuyên tai trên tai cô, hắn lại nhìn trở về quyển sách.
Đỗ Nhược Đồng lộ ra một nụ cười mà hắn không nhìn thấy, cô chỉ nhún vai một cái, tự mình đi tới cửa sổ, kéo rèm cửa sổ ra, khiến ánh mặt trời ngoài phòng chiếu vào bên trong phòng.
Quan Chấn Ngôn chớp mắt kháng cự lấy ánh mặt trời, Đỗ Nhược Đồng thì lại từ giữa ánh nắng hướng về phía hắn. Toàn thân của cô tựa như một ánh sáng, khuôn mặt ưu nhã tươi cười giống như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Sức hấp dẫn của đồng tiền quả là vô hạn! Quan Chấn Ngôn nheo hai mắt, sắc mặt của hắn biểu hiện ra sự châm chọc.
"Đây là anh tặng cho em sao?" Đỗ Nhược Đồng ngồi xuống giường, làn váy duyên dáng trải ra trên giường
"Ừ." Quan Chấn Ngôn gật đầu nói, ánh mắt rơi vào làn váy cô, vẫn không chịu nhìn cô.
"Vì nói xin lỗi?"
"Anh không có gì phải nói xin lỗi." Hắn không muốn để cho cô chiếm thượng phong.
"Vậy vì sao lại đưa đồ cho em?"
"Anh tặng đồ cho vợ của mình cũng là phạm pháp sao?"
Ngón tay Đỗ Nhược Đồng vuốt chiếc khuyên tai trân châu trên tai, hài lòng mỉm cười lấy —— ừ, cô thích hắn nói “ vợ của mình”.
"Em không cần những thứ này." Đỗ Nhược Đồng rút hoa tai làm bằng ngọc trai đặt ở trong lòng bàn tay, đưa tới trước mặt Quan Chấn Ngôn.
Quan Chấn Ngôn nhìn đôi khuyên tai tỏa ánh vàng trong lòng bàn tay của cô.
"Rốt cuộc là em muốn cái gì!" Quan Chấn Ngôn gầm nhẹ một tiếng, bỗng dưng ngẩng đầu.
Cuối cùng hắn cũng nhìn cô! Đỗ Nhược Đồng nghênh tiếp ánh sáng sắc bén của hắn, cô cố đè nén nhịp tim như trống đánh trong Ⱡồ₦g иgự¢, cố gắng giả bộ như không để ý.
"Em muốn anh tự nguyện thực sự làm chồng của em, đồng ý đưa cho em?" Đỗ Nhược Đồng nhìn hắn, hai gò má như hoa hồng nhuộm một màu đỏ.
Quan Chấn Ngôn nhăn mày lại, hoàn toàn không tránh tầm mắt sáng quắc của cô
" Rốt cuộc em muốn cái gì? Kết hôn vì lợi ích gia tộc không phải như vậy sao? Em luôn để ý khai thông, hiểu rõ những thứ này cái rắm a?" Hắn phải thừa nhận hắn rất khi*p sợ, khi*p sợ sự cố gắng thuyết phục của cô.
"Em vẫn luôn tự hỏi cảm giác có một gia đình bình thường là như thế nào." Cô dịu dàng nói.
"Cái gọi là gia đình bình thường là có ý gì?" Bây giờ cô là ghét bỏ hắn không bình thường sao?
Nắm đấm Quan Chấn Ngôn xiết chặt, khép chặt đôi khuyên tai ngọc trai kia ở trong lòng bàn tay lại.
"Một đôi vợ chồng quan tâm lẫn nhau, người nhà quan tâm lẫn nhau, đó mới là một gia đình bình thường." Đỗ Nhược Đồng nghiêng người về phía trước, đặt tay mình trên cánh tay hắn
"Đừng ᴆụng vào anh!" Quan Chấn Ngôn cả kinh nói, bỗng dưng hất khỏi tay cô, đôi hoa tai trong lòng bàn tay hắn cũng theo đó bay ra, rơi trên thảm.
Đỗ Nhược Đồng thu tay lại, sống lưng vì vậy mà cũng không thẳng như trước. Cô có thể nhận thấy mình đang run rẩy.
Ủy khuất trong cổ họng xông thẳng lên mắt, cô cảm thấy tức giận, cảm thấy vô lực, cảm thấy mềm yếu. Cô liều ૮ɦếƭ hít sâu, không cho nước mắt yếu ớt của mình trượt ra hốc mắt.
Quan Chấn Ngôn trừng mắt nhìn đôi khuyên tai dưới thảm, hắn bắt đầu thống hận bản năng đẩy người ta ra của hắn.
Kể từ sau tai nạn xe cộ, hắn bắt đầu không thích người khác ᴆụng chạm. Đã trải qua sự phản bội của La Giai Lệ, hắn càng không muốn người khác ᴆụng vào hắn.
Quan Chấn Ngôn ngẩng đầu nhìn về hướng Đỗ Nhược Đồng, cô giống như đóa bách hợp héo tàn ngồi ở mép giường, đột nhiên hắn rất muốn cho mình một cái tát. Tiếng hít thở không thông của cô giống như tiếng khóc sụt sùi không tiếng động.
Quan Chấn Ngôn đứng dậy nhặt khuyên tai, thả vào mép váy cô.
Hắn cứ như vậy quyết định đứng ở bên cạnh cô, nhìn ngón tay đang xoắn lại với nhau của cô.
"Em cảm giác mình không có một gia đình bình thường sao?" Bởi vì bất an, cho nên hắn lựa chọn mở miệng trước.
Đỗ Nhược Đồng không thể trả lời ngay vấn đề của hắn, bởi vì cô chưa thể điều chỉnh lại tâm tình của mình cho thật tốt.
"Ba em có hai vợ, dựa vào nguyên tắc công bằng mà nói, ba em sẽ không tôn trọng mẹ em. Mẹ em đi theo ba em, cũng vì chỉ nghĩ sống qua ngày cho thật tốt, cũng không thật tâm tôn trọng đoạn tình cảm này. Tình cảm của em cùng những anh em cùng cha khác mẹ cũng không cần phải nói, cả nhà đều lục ᴆục đấu đá, không có sự tôn trong." nói đến đây, đột nhiên Đỗ Nhược Đồng cảm thấy chua chát.
"Em và bọn họ khác nhau sao?" Hắn khàn khàn hỏi.
"Từ nhỏ em ở cùng với mẹ cùng một bà ✓ú ở bên ngoài, năm mười tuổi mới được về nhà ở chung với ba. Lúc đại học, em cùng bạn học cùng nhau ở chung kí túc xá, các bạn đều biết em là người bình thường chứ không phải thiên kim tiểu thư gì đó trong lời người khác cho nên bọn em ở chung rất vui vẻ. Vì vậy, em hi vọng hôn nhân của chúng ta cũng như thế." Đỗ Nhược Đồng chậm rãi ngẩng đầu nhìn hắn, trong mắt lóe lên ánh sáng mong đợi, và cũng có cái nhìn sợ hãi tổn thương.
Quan Chấn Ngôn nhìn hốc mắt ửng đỏ của cô mà nhớ lại rất nhiều chuyện cũ
Lần đầu tiên thấy cô là lúc học đại hoc, cô đang dắt một đứa trẻ bị lạc đến phòng bảo vệ.
Lần thứ hai thấy cô là lúc cô đang ở bên lề đường dạy bọn trẻ học bài.
Lần thứ ba thấy cô, cô đang ôm một bạn nữ khóc lớn. Lần thứ tư, lần thứ năm. . . . .. Mỗi lần nhìn thấy, cô đều đang giúp đỡ người khác, ánh mắt trong sáng ấy đã hấp dẫn hắn.
Quan Chấn Ngôn quay đầu, rất nhanh thu lại tâm tình trên mặt.
"Tại sao lại không nhìn em? Cưới xong bồi dưỡng tình cảm, là chuyện khó khăn như vậy sao?" Đỗ Nhược Đồng sâu kín hỏi.
"Không phải." Hắn trầm giọng nói, nhìn cô một cái rất nhanh, rồi lại nhanh chóng di chuyển tầm mắt.
Đỗ Nhược Đồng thở phào nhẹ nhõm, cô ngẩng đầu nhìn hắn đang căng thẳng, lúc này mới phát hiện hôm nay giữa hai người cũng chỉ có một khoảng cách nhỏ.
Tại khoảng cách gần như vậy, cô ngoài ý muốn phát hiện da hắn trắng trẻo mịn màng không thua gì cô, mà lông mi cùng dáng dấp của hắn làm cho người ta hâm mộ không dứt.
Khó trách khi nhìn Quan Chấn Ngôn, làm cho người ta có một loại cảm giác kỳ dị không được tự nhiên—— mí mắt dài nhỏ đơn độc, sống mũi cao thẳng cùng đôi môi mỏng mảnh, khuôn mặt của hắn tuấn mỹ dị thường. Lúc học đại học không phát hiện điểm này, hoàn toàn là bởi vì lúc đó da thịt của hắn nhìn như màu đồng, cộng thêm cơ bắp khỏe mạnh, vì vậy bỏ đi chiếc cổ trắng tinh tế.
Cô nhìn hắn đến say mê, nhìn đến mức hắn nhăn mày lại, trực tiếp lui một bước, kéo dài khoảng cách.
"Em có thể hỏi anh một chuyện không?"
"Anh không cho em hỏi, em sẽ không hỏi sao?" Quan Chấn Ngôn hừ lạnh một tiếng
"Có rất nhiều thiên kim tiểu thư nhưng sao anh lại chọn em? Lúc trước anh trả lời em rất mơ hồ, em muốn biết đáp án thực sự." Đỗ Nhược Đồng lấy hơi hỏi.
"Anh không muốn trả lời." Hắn trầm giọng nói.
Hắn lại từ chối? Đỗ Nhược Đồng thở dài, không biết mình còn có bao nhiêu hơi sức có thể hao tổn cùng hắn nữa.
Ban đầu vì đánh cuộc một hơi, cho nên mới gượng chống suy nghĩ cùng hắn duy trì quan hệ. Hiện tại, chỉ cảm thấy mệt quá.
"Chỉ là, em có thể hỏi anh những vấn đề khác." Quan Chấn Ngôn từ trên cao nhìn xuống mái tóc mềm mại như tơ lụa, cảm giác lòng bàn tay đang xôn xao suy nghĩ ᴆụng chạm Dụς ∀ọηg.
Đỗ Nhược Đồng mừng rỡ ngẩng lên đầu nhìn hắn."Vậy anh có thể đáp ứng em một yêu cầu nho nhỏ được không?"
"Nói." Nếu cô mở miệng muốn đồ gì, hắn sẽ không cự tuyệt .
"Sau này khi nói chuyện cùng em anh có thể nhìn vào mắt em được không?" Cô dịu dàng nói.
Quan Chấn Ngôn nhíu mắt, bỗng dưng chống lại ánh mắt của cô.
Lòng của Đỗ Nhược Đồng giống như bị người khác Ϧóþ chặt, không thở nổi. Đôi mắt màu đen thâm thúy khiến người khác phải say mê. Hắn bình tĩnh đưa mắt nhìn, khiến cô có chút say đắm, hoàn toàn không có cách nào dời tầm mắt, иgự¢ có một loại cảm giác không xác định được xông thẳng tới,không cách nào khống chế tràn ra cả khuôn mặt cô.
Đỗ Nhược Đồng rời tầm mắt, không tự chủ được mà thở dốc.
Quan Chấn Ngôn không thể tin trừng mắt nhìn cô, trước xảy ra tai nạn xe cộ, hắn đã từng trêu chọc qua một nữ nhân. Cô phản ứng như vậy, hắn quá quen thuộc.
Cô đang xấu hổ!
Mà nguyên nhân xấu hổ chỉ có một —— cô thích hắn? !
"Không phải muốn anh nhìn mắt em khi nói chuyện sao?" Quan Chấn Ngôn nâng cằm của cô, đôi mắt đen thẳng tắp nhìn vào trong mắt của cô
"Đúng." Đỗ Nhược Đồng bị buộc nhìn vào mắt hắn, mặt càng đỏ hơn.
Cô hoài nghi hắn đang cố ý dùng ngón tay lướt qua đôi môi của cô, nhưng vẻ mặt hắn lại vô cùng cẩn thận tỉ mỉ như vậy, khiến cô không dám mở miệng dặt câu hỏi.
"Trừ yêu cầu đó ra, em còn yêu cầu nào nữa không?" Hắn thấp giọng hỏi, có một chút dịu dàng.
"Em...” Đỗ Nhược Đồng đưa tay sờ khuôn mặt bởi vì mặt cô càng ngày càng đỏ.
"Em nghĩ gì?" Khóe môi Quan Chấn Ngôn khẽ nhếch, hắn buồn cười. Trên thực tế, tâm tình của hắn thật lâu đã không có tốt như vậy. Mà mặt của cô càng hồng, tâm tình của hắn lại càng tốt.
"Mỗi ngày anh có thể ở cùng em mười phút được không. Trong mười phút này, anh có thể không cần lên tiếng, nhưng là nhất định anh phải rất chuyên tâm nhìn em." Đỗ Nhược Đồng thấp giọng nói ra.
"Em nói cái gì?" Quan Chấn Ngôn nhìn cô, vẻ mặt khi*p sợ giống như là cô yêu cầu đem công ty sang tên cho cô vậy.
"Anh và em lúc nói chuyện, đa số là anh không bao giờ nhìn em, như vậy là không tốt." Cô nghiêm trang lắc đầu một cái.
Hắn nhăn mày lại, nhìn ánh mắt thản nhiên của cô. Trải qua mấy lần nhắc nhở của cô, hắn phát hiện thật sự vận đề này có tồn tại. Hắn thừơng không nhìn mọi người khi nói chuyện, vấn đè này xảy ra khi nào? Hắn —— không nghĩ ra.
"Có thể không? Một ngày chỉ cần mười phút." Như vậy ít nhất hắn sẽ từ từ đem cô đặt trong lòng hắn thôi
"Có thể." Hắn chưa cho mình thời gian suy tính.
"Thật tốt!" Đỗ Nhược Đồng vui vẻ cười.
Cô vui vẻ từ trên giưởng nhảy lên, vốn đôi hoa tai đặt ở làn váy cũng theo đó mà lăn xuống thảm
"A ——" Đỗ Nhược đồng vội vàng cúi người xuống nhặt đôi hoa tai lên, cũng cẩn thận từng li từng tí để ở lòng bàn tay.
Nhìn dáng vẻ quý trọng của cô, khiến tay Quan Chấn Ngôn nắm chặt thành quả đấm. Một sự rung động trước nay chưa từng có chui vào trong lòng của hắn, trái tim của hắn cũng nảy lên một nhịp.
"Nếu như không còn chuyện gì, em ra ngoài trước đi, anh còn muốn xử lí một vài chuyện." Hắn nói, hơi thở rối loạn.
"Được." Đỗ Nhược Đồng thản nhiên cười với hắn, nghiêng đầu đeo bông tai lên, tóc dài theo đó mà buông xuống cánh tay của cô.
Quan Chấn Ngôn mở to mắt, sải bước lớn đến trước bàn đọc sách, mở máy tính ra
"Nếu anh vội, em không làm phiền anh nữa." Đỗ Nhược Đồng xoay người định bước, nhưng chợt nhớ ra điều gì, cô lại quay người lại, nói."Đúng rồi, buổi sáng Quan Ngữ gọi điện thoại nói chủ nhật muốn tới nhà chúng ta ăn trưa, em đã đáp ứng muốn đích thân xuống bếp, anh cùng bọn em ăn cơm nha?"
Giao tình của cô cùng Quan Ngữ sao đã đến mức cùng nhau hẹn ăn cơm? Nhiệt độ Quan Chấn Ngôn từ cao xuống đến thấp, chỉ trong một giây.
"Nếu như em nghĩ vậy, bữa ăn ngày mai cũng làm phiền em chuẩn bị." Hắn nói
"Anh... chẳng phải là anh luôn luôn quá trưa mới rời giường sao?" Sáng sớm hắn mới đi ngủ
"Không phải em nói là kết hôn rồi muốn bồi dưỡng tình cảm sao? Anh thay đổi tâm ý không được sao?" Hắn tùy hứng mân mê phiến môi, không nhanh không chậm nói.
"Cám ơn anh đã đồng ý." Đỗ Nhược Đồng chạy như bay đến trước người của hắn, làm một động tác bất ngờ——
Cô cúi người ấn lên má hắn một nụ hôn.
Mắt Quan Chấn Ngôn không khỏi choáng váng, hoàn toàn quên việc muốn đẩy cô ra.
"Vậy chúng ta buổi tối cũng cùng nhau ăn cơm, được không?" Cô hỏi, trong ánh mắt không nhịn được hưng phấn.
"Ừ." Quan Chấn Ngôn trả lời không suy nghĩ, tình cảm đã áp lấy lý trí của hắn
"Vậy em xuống dưới lầu cùng Bạch mẹ thảo luận về thực đơn cho bữa tối." Cô kích động xoay xoay thân thể, làn váy hoa hồng màu xanh biếc giống như nở rộ, dường như sáng chói.
"Chờ một chút!" Quan Chấn Ngôn kêu cô lại, đối với loại cảm giác này trong lúc bất chợt trở nên quen thuộc, không được tự nhiên —— giống như là hắn theo bước chân của cô nhảy múa.
Đỗ Nhược Đồng dừng bước lại, nụ cười đọng lại ở trên mặt, vẻ mặt sợ bị thương.
"Anh... anh... Buổi tối không biết sẽ bận đến mấy giờ, vậy em cứ dùng cơm trước đi . . . . ."
"Không sao, em chờ anh."
Đỗ Nhược Đồng cười cắt đứt lời của hắn, không hề cho người ta cơ hội đề phòng, lo lắng, cô giống như con bướm nhanh nhẹn rời đi.
Quan Chấn Ngôn nhìn chằm chằm vào cánh cửa, thẫn thờ thật lâu.
Chuyện này sao lại biến thành như vậy?
Bắt đầu từ ngày đó, Quan Chấn Ngôn cùng Đỗ Nhược Đồng đều cùng nhau ăn bữa trưa, bữa tối.
Quan Chấn Ngôn bắt đầu đem thời gian nghỉ ngơi của mình điều chỉnh đến xế chiều (1h chiều) một chút.
Bởi vì hắn kén chọn thức ăn mà mỗi ngày Đỗ Nhược Đồng luôn dậy thật sớm đi chợ chọn mua thực phẩm tươi mới.
Bọn họ bắt đầu thay đổi giống như là bạn bè, hắn ăn bữa tối xong, nguyện ý cùng cô đi dạo trong vườn, nghe cô nói những kiến thức về cây trồng.
Đỗ Nhược Đồng phát hiện Quan Chấn Ngôn không thích nói đến mình, nhưng hắn thích nghe cô nói chuyện. Chỉ một điểm này thôi, đã đủ khiến Đỗ Nhược Đồng vui mừng. Cô kiên trì cùng cố gắng, cuối cùng lấy được một chút bồi thường. Cô tin tưởng có một ngày, hắn sẽ chủ động cùng cô nói đến những chuyện vụn vặt của hắn!
Hôm nay, một giờ chiều, tầm này cô thường có thói quen đợi hắn xuống cùng ăn cơm, nhưng hôm nay có tiếp nhận nhiệm vụ của Bạch mẹ_____ gọi hắn rời giường.
Không biết chiếc gối mà cô mua thêm giúp hắn có khiến hắn ngủ ngon hơn không?
Đỗ Nhược Đồng gõ cửa thư phòng, lặng lẽ đi vào. Cô đặt xuống đầu giường một li nước mà hắn sẽ dùng sau khi rời giường.
Quan Chấn Ngôn hơi nhíu mày, nhưng vẫn không mở mắt ra.
Cô đứng ở bên giường, cẩn thận đánh giá Quan Chấn Ngôn——
Trên người hắn không mặc quần áo, nằm ở gối, một vết sẹo màu trắng từ tai trái hắn trở xuống, một đường ngang tràn lan phân nửa bên trái thân thể. Một ít vết thương trải qua ca phẫu thuật, mặc dù đã nhạt dần, nhưng đường cong không bằng phẳng, giống như có mấy cây nhỏ trắng trắng đang leo lên.
Muốn cho những vết thương này khép lại, cần bao nhiêu thời gian và bao nhiêu can đảm? Đỗ Nhược Đồng cắn môi, đau lòng cho hắn.
Hắn là loại người dù chịu khổ nhưng vẫn quật cường.
Bạch mẹ nói, sau tai nạn xe cộ, ước chừng Quan Chấn Ngôn ở trong bệnh viện ba tháng. Sau khi hồi phục lại, hắn bắt đầu đi lại đều cần người đỡ, thậm chí hắn còn bị giảm thính lực nhẹ bên tai trái.
Mạc dù sức khỏe phục hồi nhưng thân thể hắn không trở về như trước được nữa, Quan Chấn Ngôn là con cưng trong gia đình, trong trường học hắn còn là bạch mã hoàng tử. Bây giờ bị như vậy làm sao hắn chịu đựng nổi ?
Vì vậy, hắn bắt đầu trốn tránh mọi người, bắt đầu chui vào thế giới của hắn, bắt đầu không tiếp xúc với người khác, bắt đầu nhốt mình vào trong bóng tối.
Đỗ Nhược Đồng im lặng thở dài, lẳng lặng đưa mắt nhìn hắn ngay cả khi ngủ khuôn mặt vẫn cau mày. Thật may, hắn cưới được một người cố chấp như cô, cho dù như thế nào cô cũng muốn đem hắn kéo ra khỏi cái thế giới hắc ám ấy.
Thấy hắn không rời giường, cô lớn giọng hơn một chút.
Quan Chấn Ngôn nhíu mày, cầm gối đầu áp vào lỗ tai.
Hôm qua hắn lại thức muộn? Đỗ Nhược Đồng nhăn mày.
Hắn có thói quen đi ngủ vào lúc sáng sớm, hắn và Vampire giống nhau về thời gian làm việc và nghỉ ngơi, khiến sắc mặt của hắn so sánh với nam nhân bình thường phải tái nhợt đến mấy phần. Cô phải làm thế nào mới khiến hắn từ bỏ thói quen này đây?
Cô thường ngủ rất nhiều, nếu như sau này cùng giường, chẳng phải cả đêm cô sẽ không được ngủ yên sao?
Cô... Cô đang suy nghĩ gì vậy! Đỗ Nhược Đồng đỏ mặt, mở to mắt, không dám nhìn hắn nữa.
Không cho phép nghĩ! Không cho phép nghĩ!
Đỗ Nhược Đồng đứng dậy thật nhanh, im lặng đến bên cửa sổ, len lén vén một góc màn cửa lên, nhìn ra phía ngoài —— hắn có một ban công thật rộng rãi.
Từ trên ban công nhìn ra ngoài, có thể thấy cả tòa sân nhà giữa những cảnh trí tốt nhất, khó trách hắn có thể ở cả ngày trong phòng không ra.
Đỗ Nhược Đồng đẩy cửa sổ ra, khiến mùi hương của cây cối hoa cỏ trong sân bay vào trong phòng
"Em ở đây lén lút làm cái gì?" Một thanh âm trầm gầm nhẹ từ phía sau cô truyền đến.
Đỗ Nhược Đồng bị sợ giật mình, lại vẫn cố trấn định giữ vững, nặn ra một cái mỉm cười, dịu dàng nói: "Em đang đợi anh rời giường." Cô quay đầu nhìn lại, hắn đã mặc một cái áo màu đen —— tự nhiên. Hắn thậm chí đã đem ly nước ấm kia uống hết sạch rồi, mà cô lại hoàn toàn không phát hiện những cử động này của hắn.
"Ai cho phép em tiến vào?" Sắc mặt hắn xanh mét, giọng điệu cực kém.
"Bạch mẹ có việc bận, em giúp bà gọi anh rời giường."
"Bây giờ em có thể đi ra ngoài được rồi." Quan Chấn Ngôn đưa mắt nhìn phía sau cô, không muốn đi đoán xem vừa rồi cô đã nhìn được bao nhiêu vết thương.
Khi hắn tỉnh lại, cô đang đứng bên cạnh cửa sổ, dáng vẻ trầm tư, xinh đẹp giống như một bức tranh. Tiếp theo, hắn đối mặt với chính mình là một thân vết sẹo.
So với bất kì ai, hắn thấy mình quá xấu xí.
Hắn thống hận như vậy!
Quan Chấn Ngôn đứng bên cạnh cô, ánh mắt nhìn ra phương xa, hoàn toàn coi cô như người tàng hình.
Đỗ Nhược Đồng bình tĩnh đưa mắt nhìn hắn, cho đến khi cô xác định hắn sẽ không trở lại ngắm cô mới thôi, mới buông con mắt xuống.
"Ban công này vào buổi tối có thể thấy sao không?" Cô sờ sờ đôi khuyên tai trên tai để mình có thể tăng thêm dũng khí.
"Có thể."
"Vậy buổi tối em có thể sang đây xem không?"
"Không thể." Quan Chấn Ngôn cũng không quay đầu lại cự tuyệt, sắc mặt càng thêm ủ dột. Cô nhất định đang thương hại hắn!
"Em nghĩ chúng ta là bạn bè."
"Anh nói anh muốn làm bạn bè của em sao?" Ánh mắt âm trầm của hắn nhìn cô, không khách khí hỏi ngược lại.
Khóe miệng Đỗ Nhược Đồng run lên, muốn nói chuyện, nhưng trong đầu lại trống rỗng. Cuối cùng, cô cố nặn ra một nụ cười trên khuôn mặt nhếch nhác.
"Vợ chồng là vợ chồng, sao lại thành bạn bè." Thanh âm của hắn trầm xuống giống như là không tình nguyện bị người từ trong cổ họng nặn ra.
Đỗ Nhược Đồng mím môi, hốc mắt chợt hồng, không hề chớp mắt nhìn hắn. Bỗng dưng, cô cười nhẹ ra tiếng, nước mắt cũng đồng thời rơi xuống khuôn mặt.
"Em khóc cái gì!"
Hắn rống to, khiến hai người đều giật mình.
"Anh gạt người... Anh chưa từng nghiêm túc xem em là vợ của anh...” Cô quay mặt đi, không muốn làm cho hắn thấy nước mắt của cô.
Quan Chấn Ngôn trừng mắt nhìn hai vai run rẩy của cô, không cách nào khắc chế mà đưa đôi tay ra, bỗng chốc ôm cô vào trong иgự¢.
Khuôn mặt đẫm nước mắt của cô bị đè trên bả vai hắn, nước mắt liền giống như là nước sông, ồ ạt chảy ra
"Đừng khóc!" Quan Chấn Ngôn ra lệnh.
"Tại sao... mỗi lần anh luôn muốn cho em một cái tát sau khi... Cho em kẹo . . . . ." Cô nâng ánh mắt mờ mịt lên, đáng thương nhìn hắn.
Quan Chân Ngôn không trả lời, hắn bưng lấy khuôn mặt của cô, đau lòng hôn lên những giọt lệ. Môi của hắn không tự chủ được rơi xuống trên môi cô. Hắn tham lam ở phần môi hấp thụ lấy ngọt ngào của cô, đầu lưỡi khí phách cố ý dẫn dụ lấy cái lưỡi thơm tho không lưu loát cùng hắn nhiệt tình nhảy múa, khiến cô muốn nhiều hơn, đối với hắn cũng đầu nhập phải nhiều hơn.
Hai người ôm hôn càng thêm kích tình, bàn tay của hắn cởi cúc áo cô, trượt vào bên trong, tay hắn chạm vào khuôn иgự¢ mềm mại, mân mê nụ hoa mềm mại nóng rực trước иgự¢
Khoái cảm tê dại vọt vào tứ chi của Đỗ Nhược Đồng, do kích tình mà bản thân khẽ run run.
Cô biết sợ sao? Quan Chấn Ngôn cứng rắn rút tay về, kéo ra khoảng cách.
Quan Chấn Ngôn nhìn cô chằm chằm, tròng mắt đen như lửa, cháy sạch gương mặt ửng đỏ của cô, thở gấp, cũng đốt tan hàn băng trong lòng hắn.
Quan Chấn Ngôn biết, ở trước mặt cô, hắn vĩnh viễn sẽ không là một Quan Chấn Ngôn vô tình nữa rồi.
Cô đối với hắn để ý, thay đổi hắn!
Đỗ Nhược Đồng bị hắn đưa mắt nhìn sâu như vậy, cảm giác cả trái tim đang đập loạn xạ. Cô bắt đầu cảm giác mình yêu cầu hắn mỗi ngày nhìn mình trong vòng mười phút, thực không phải là cử chỉ sáng suốt. Hắn xem ra không hề tránh né, mà cô càng ngày càng đắm chìm trong cặp mắt kia.
Hai người bốn mắt, cứ như vậy đưa mắt nhìn nhau. Giống như lần đầu tiên bọn họ gặp mặt, giống như bọn họ đã tìm kiếm nhau rất lâu rồi.
Ban công thổi gió vào làm mái tóc cô bay bay nhẹ nhàng, bay lên khóe mắt.
Hắn nghiêng thân đem sợi tóc vén ra sau tai cô, vẻ mặt nghiêm túc giống như đang tiến hành một việc làm ăn.
Đỗ Nhược Đồng lặng lẽ đem khuôn mặt tựa vào giữa lòng bàn tay của hắn, một cỗ hạnh phúc tràn đầy trong Ⱡồ₦g иgự¢ khiến cô mỉm cười.
Đây chính là cảm giác yêu một người sao? Cưới xong mới bắt đầu yêu, không thể tưởng tượng nổi lần đầu tiên cô cảm nhận được tư vị của tình yêu.
"Vậy buổi tối em có thể qua đây ngắm sao không?” Cô nhất định phải tìm đề tài nói, nếu không sẽ kích động đến muốn khóc.
" Nếu như buổi tối em có can đảm qua đây, anh không dám hứa rằng đó chính là đêm động phòng của chúng ta...” Quan Chấn Ngôn ghé vào bên tai của cô nói nhỏ, hơi thở nóng rực khiến lỗ tai cô đỏ lên." Dụς ∀ọηg nam nhân không phải do chúng ta khống chế."
"Cho nên, bất kỳ người con gái nào đều được sao?" Cô thấp giọng hỏi.
"Em cho là như vậy sao?" Hắn nâng cằm của cô lên, ánh mắt như lửa, thẳng đốt vào chỗ sâu trong mắt cô.
"Em... Em... Không biết... Bạch mẹ đang đợi em đi xuống chuẩn bị bữa trưa." Ý thức trong đầu Đỗ Nhược Đồng đều bị thiêu cháy, khuôn mặt hồng hồng đẩy đẩy cánh tay của hắn ra."Anh . . . . . Anh nhanh lên một chút đi đánh răng rửa mặt, chuẩn bị xuống ăn cơm trưa...”
"Lại dám ra lệnh cho anh đi đánh răng rửa mặt, em cho anh là đứa trẻ ba tuổi sao?" Hắn trở tay chế trụ cổ tay của cô, khiến cô không thể lập tức thoát thân.
"Không phải." Cô nghiêm trang nói, cũng rất mau đưa tay xoa nhẹ tóc hắn."Ngoan, nhanh lên một chút, nha!"
Quan Chân Ngôn nhíu mày lại, Đỗ Nhược Đồng thừa dịp hắn vẫn còn kinh ngạc thì cười nhảy ra khỏi người hắn.
"Em đi xuống trước." Đỗ Nhược Đồng tươi cười liếc hắn một cái, đi ra khỏi cửa phòng.
Cửa nhẹ nhàng bị đóng.
Quan Chấn Ngôn vẫn đứng tại chỗ, kinh ngạc nhìn cửa.
Hắn không tự nguyện mở miệng thừa nhận nhưng cô cùng người khác quả là khác nhau. Cô khiến hắn sinh ra cảm giác được người khác quý trọng.
Quan Chấn Ngôn đi tới trước bàn đọc sách, mở lịch làm việc ra, muốn tìm bên trong mấy ngày trống.
Hắn thiếu cô một tuần trăng mật.
Nếu như đêm tân hôn tránh không khỏi thân mật, ít nhất ở nước ngoài so với trong nước tâm tình của hắn sẽ tự tại hơn.
Huống chi, hắn hiện tại nguyện ý tin tưởng Đỗ Nhược Đồng sẽ không giống La Gia Lệ năm đó, loại nữ nhân khẩu phật tâm xà.
Cánh cửa trong trái tim hắn đã bị đóng nhiều năm, Đỗ Nhược Đồng đã dùng chính tâm hồn là dầu mỡ để tra vào cánh cửa khiến trái tim hắn lại lần nữa mở ra.
Hi vọng trong những ngày sau này, ngàn vạn lần đừng để hắn thất vọng!
Cốc cốc.
"Là em." Cô ở ngoài cửa kêu lên.
"Vào đi." Hắn nói, bên môi như cũ mang theo nụ cười yếu ớt.
Đỗ Nhược Đồng thò nửa người vào, dịu dàng hỏi: "Em quên hỏi —— mẹ em . . . . . Buổi sáng gọi điện thoại, mời chúng ta thứ tư này tham gia một cuộc triển lãm đồ trang sức cùng bà, anh có nguyện ý đi cùng em và mẹ không?"
Quan Chấn Ngôn nhìn ánh mắt cô, giống như cô là một người điên
"Anh không tham gia cái loại trò chơi nhàm chán đó." Hắn cự tuyệt xem những đồ vật kỳ lạ khiến người ta phải quan sát.
"Vậy coi như em không có hỏi." Cô chỉ truyền đạt lại lời mẹ nói.
"Nếu như em nhìn thấy đồ trang sức mà mình thích, không cần thay anh tiết kiệm tiền." Quan Chấn Ngôn nhìn cô nói.
"Em không cần đồ trang sức, em đã có nhiều rồi." Cô sờ nhẹ khuyên tai, rất vui vẻ cười.
Hắn biết cô luôn luôn yêu thích đồ trang sức được làm bằng ngọc trai, mặc dù mặc quần jean, cũng sẽ phối hợp sao cho ngọc trai làm nổi bật lên khí chất tao nhã của cô
Nhưng, kể từ khi cô đeo đôi bông tai trân châu kia, hắn không thấy qua cô bỏ xuống.
"Thứ tư tuần sau em giúp anh chọn một phần quà đưa cho mẹ, coi như là một món quà dành cho ngày của mẹ." Quan Chấn Ngôn đưa mắt nhìn cô, dịu dàng nói.
"Cám ơn anh." Đỗ Nhược Đồng cảm kích cười một tiếng, biết là hắn đang giúp cô!
"Cần phải vậy."
"Quan Chấn Ngôn——" cô thấp giọng kêu, khẩn trương xoắn lấy đầu ngón tay.
Quan Chấn Ngôn chợt nhíu mày, chờ đợi cô nói hết lời.
"Em thích anh!"
Đỗ Nhược Đồng nói xong, nhìn cũng không dám nhìn hắn một cái, "Phanh" một tiếng đóng cửa vang lên, ai đó cả khuôn mặt đỏ bừng chạy ra ngoài.
Quan Chấn Ngôn khẽ nhếch môi với cửa phòng, trừng lớn mắt.
Bây giờ hắn còn có thể làm cái gì?
Dĩ nhiên chỉ có thể cười khúc khích!
Vợ của hắn nói cô thích hắn!