Dạy Dỗ Ác Ma - Chương 02

Tác giả: Lộ Khả Khả

Đi công tác một tuần lễ, đối với Quan Chấn Ngôn mà nói là chuyện thường, thế nhưng lần này lại khác. 
Mỗi một ngày, hắn có cảm giác như đứng trên đống lửa, sống một ngày không khác gì sống một năm.
Bởi vì người nhà của hắn và quản gia, giống như mỗi ngày đều hẹn trước thay phiên truyền tin ngắn, gọi điện thoại cho hắn, nội dung không có gì hơn là về chuyện của Đỗ Nhược Đồng.
Thỉnh thoảng, vợ của hắn cũng đích thân gọi điện cho hắn.
—— “ hôm nay công việc của anh có thuận lợi không”?
—— “ khi nào trở lại, chúng ta cùng nhau ăn cơm được không”?
—— “ngày mai lúc nào thì anh trở về vậy”?
Những người này giở trò quỷ gì vậy! Cho là như vậy hắn sẽ đổi tính, biến thành một người đàn ông ôn hòa sao? Quan Chấn Ngôn không cho là đúng suy nghĩ.
Một buổi chiều ngày kia, Quan Chấn Ngôn trở lại Đài Loan.
Bình thường hắn luôn đến công ty trước, bận đến nỗi mặt trời xuống núi mới trở về nhà, lúc này lại ngồi ở ghế sau xe Benz màu đen, sắc mặt hắn tái xanh,trừng nhìn cảnh vật ngoài cửa sổ.
Đi gần đến công viên nhỏ gần nhà, hắn thấy một chiếc xe đạp lướt qua.
Quan Chấn Ngôn trừng mắt nhìn người con gái thanh lệ đang đạp xe, nhất thời mất hồn.
Trong ánh tà dương, tóc Đỗ Nhược Đồng buộc thành đuôi ngựa, mặc một chiếc áo màu kem cổ hình chữ V dệt kim, quần màu lúa mì, trên tai mang khuyên tai ngọc trai, đang ra sức đạp về phía trước.
Bởi vì vận động mà gò má của cô ửng hồng, mồ hôi ở trán cứ tuôn ra, lóe sáng giống như từng viên ngọc trai xinh đẹp.
Biết cửa sổ xe đã làm lớp kính chống người từ bên ngoài nhìn vào, cho nên cô muốn thấy cũng không thấy được, vì vậy mà Quan Chấn mới không chớp mắt nhìn kỹ nhất cử nhất động của cô.
Nhìn khí sắc cô rất tốt 
Mọi người cần gì phải truyền tin tới quấy rầy hắn, giống như cô một mình tại ngôi nhà cảm thấy cô đơn, cực độ nhớ hắn
Quan Chấn Ngôn nheo hai mắt, môi mỏng bĩu một cái, cảm giác mình bị đùa bỡn.
Xe chạy nhanh hướng về phía Quan gia, đứng chờ đợi cửa lớn mở ra, Quan Chấn Ngôn hung hăng tìm kiếm thân ảnh của cô.
Cô đang ra sức đạp xe , dùng sức dễ dàng có thể bẻ gảy chiếc cổ mảnh khảnh hoặc bắp chân thon dài kia, chạy nhanh về phía cửa lớn.
Xe mới đi vào trong cửa, Quan Chấn Ngôn liền quát to một tiếng.
"Dừng xe!"
Xe dừng lại, ánh măt tài xế Vương không thể tưởng tượng nổi , xuống xe ——
"Anh đã trở lại!" Đỗ Nhược Đồng tăng tốc đạp về phía hắn.
"Cẩn thận!" Quan Chấn Ngôn nhăn mày, gầm nhẹ một tiếng.
"A ——" tiếng kêu của Đỗ Nhược Đồng cùng tiếng phanh của xe đạp đồng thời vang lên.
Cô phanh xe quá nhanh, trọng tâm không ổn định, từ xe đạp cả người té ra ngoài.
Quan Chấn Ngôn kịp thời đỡ cơ thể của cô.
"Nguy hiểm thật!" Đỗ Nhược Đồng hốt hoảng nhìn ánh mắt âm trầm của hắn, cô bám vào cánh tay của hắn, nhàn nhạt cười một tiếng."Cám ơn anh, em đạp xe nhanh quá rồi”
Thân thể cô vừa động, hương thơm thanh nhã của cô nhẹ nhàng bay vào trong mũi hắn. Hắn bỗng dưng đẩy cô ra,giống như cô là hòn lửa dễ bị phỏng tay vậy.
"Trời nóng như vậy, em ở bên ngoài đạp xe làm cái gì?" Quan Chấn Ngôn trừng mắt nhìn chiếc xe, không khách khí chất vấn.
"Ông chủ bán cá vừa gọi điện thoại cho em bảo có một mẻ cá mới, cho nên em đến xem thử ...” Đỗ Nhược Đồng ôn hoà nói, không muốn khiến hắn khó chịu.
"Em mua mấy cái đấy làm gì? Không ai muốn em nhiều chuyện!" Quan Chấn Ngôn trừng mắt nhìn cô, nóng nảy trầm thấp giọng nói, thỏa mãn ý vị trách mắng. Nhìn cô đạp xe mà ngã nhào, có khác gì tự tìm phiền phức.
Đỗ Nhược Đồng giật mình đứng tại chỗ, đôi tay xoắn lại với nhau, có cảm giác hung hăng bị tát một cái. Mấy ngày nay cô cố gắng tìm kiếm tư liệu về sở thích món ăn của hắn, đột nhiên biến thành một đống vô dụng đồ bỏ đi, ngăn chặn tất cả ý nghĩ của cô.
Cô cảm thấy mình như một đứa ngốc
Quan Chấn Ngôn trừng mắt nhìn cô không cười nữa, hắn mím chặt môi, không cho phép mình nói những lời an ủi cô.
Ai biết cô đối với hắn có thực sự để tâm hay không! Trẻ tuổi như cô, điều kiện lại tốt, không thể nào không có tâm cơ. Căn cứ theo kinh nghiệm của hắn, càng là người có biểu hiện ân cần thì tâm cơ càng sâu. Điểm này, hắn đã được lĩnh giáo qua từ những người đàn bà khác
"Em chỉ cần đợi ở nhà là tốt rồi." Hắn trầm giọng ra lệnh.
"Chuyên tâm đợi ở nhà, không phải anh muốn có một người vợ chăm sóc tốt cho anh sao?" Mắt Đỗ Nhược Đồng nguội lạnh nhìn hắn, không chút nào giấu diếm nghĩ đến ý đồ của hắn.
"Em đến nhà anh đã mấy ngày? Không thể nào thích ứng hoàn cảnh ở đây sao?" Hắn mở to mắt, không nhìn cô, không cấp cho bất kỳ đáp án nào.
"Em đi ra ngoài không phải cũng là thích ứng hoàn cảnh nơi này sao?"
"Em thật ra rất nhanh mồm nhanh miệng." Quan Chấn Ngôn không vui nhăn mày.
Thì ra hắn mong cô là một người vợ an phận? Đỗ Nhược Đồng khó chịu cắn môi, cô không tiếng động cúi đầu, đem những sợi tóc đen che khuôn mặt để điều chỉnh lại tâm tình.
"Đem lời trong lòng em nói ra." Nếu không hiểu một cuộc làm ăn, hắn sẽ không vung tiền. Nữ nhân cũng giống vậy. Hắn cưới cô, sẽ phải biết ý nghĩ trong lòng cô.
"Đối với em mà nói, làm một người vợ an tĩnh không khó. Nhưng nếu như anh không muốn đây là một cuộc hôn nhân chỉ mang vẻ hào nhoáng bên ngoài, như vậy, ít nhất anh cũng phải cho em một chút thông tin về anh để em biết nên làm thế nào mới có thể khiến chũng ta hiểu nhau hơn." Đỗ Nhược Đồng không sợ biểu tình ủ dột của hắn, dũng cảm nói ra lời trong lòng.
Quan Chấn Ngôn trừng mắt nhìn cô, dưới lớp quần áo là Ⱡồ₦g иgự¢ đang phập phồng kịch liệt( Ngư: không phải nói gì chứ anh này có vẻ thích trò trợn mắt. Di: tỷ thấy mắt ổng sắp lồi ra hết rồi á )
Gặp quỷ, vợ của hắn không sợ hắn, cũng là chuyện đương nhiên, hắn không biết mình cao hứng cái gì!
Quan Chấn Ngôn liều ૮ɦếƭ đè nén tâm tư, không nhịn được nhếch miệng, khiến khuôn mặt lại càng thêm ¢ươиg ¢ứиg.
Đỗ Nhược Đồng nhìn hắn, trực giác cho rằng mình đã khiến hắn không vui. Cô thở dài trong lòng, nhụt chí suy sụp hạ vai.
" Tại sao không gọi tài xế đưa em ra ngoài?" Hắn hỏi.
Hắn vừa mở miệng, trong mắt Đỗ Nhược Đồng lại hiện lên nụ cười. Nàng ngẩng đầu thật nhanh, mắt đẹp như trân châu trộn lẫn sự nhu hòa.
"Em thích đạp xe đạp phóng qua những dãy nhà trên đường, cảm giác rất giống đi qua một đường hầm lục sắc. Anh cũng nên thử một chút, đó là một trải nghiệm tuyệt vời”
Một làn gió mát thoáng qua khuôn mặt của cô, nụ cười của cô theo gió nhẹ thổi tới trước mặt hắn.
"Tùy em muốn làm gì thì làm!" иgự¢ Quan Chấn Ngôn cứng lại, bỗng dưng quay đầu đi, không muốn cho cô thấy trong mắt hắn có một chút mất hồn.
Đột nhiên hắn tức giận khiến tâm Đỗ Nhược Đồng chợt lạnh, nhìn bóng lưng của hắn, cô liều ૮ɦếƭ hít sâu động viên mình.
Hắn hỉ nộ vô thường cũng không phải là chuyện ngày 1 ngày 2, cô phải quen với thói quen này mới đúng.
Thấy Quan Chấn càng ngày càng đi xa, Đỗ Nhược Đồng vội vàng đuổi theo bước chân của hắn.
Nhìn kỹ bóng lưng tây trang của hắn, đột nhiên cô thấy mình hơi chột dạ.
Cô có thể nào quên, điểm xuất phát hôn nhân giữa bọn họ là quan hệ cùng có lợi , mà điều kiện cơ bản nhất của hắn chính là một người vợ đoan trang, thanh nhã!
Cô không thể vì một tuần lễ hắn không có ở nhà, tất cả mọi người trong nhà cưng chiều, thuận theo ý cô, thì có thể vui vẻ giống như lúc cô ở bên ngoài học đại học vô lo vô nghĩ.
Đỗ Nhược Đồng cắn cắn môi, tiến lên một bước, muốn cùng hắn nói chuyện một chút. Nhưng đột nhiên ánh mắt của cô dừng lại vết sẹo dài sau gáy hắn, thật lâu không thể di chuyển.
"Anh... vết thương còn đau không?" Cô thấp giọng hỏi.
Quan Chấn Ngôn dừng lại một chút, không phục hồi lại tinh thần.
Đỗ Nhược Đồng đi tới bên cạnh hắn, dùng ngón tay chỉ vào vết sẹo sau cổ.
Quan Chấn Ngôn cảm thấy căng thẳng, thế này mới ý thức được hắn đang đứng ở dưới mặt trời, ánh sáng không thể che dấu lại tất cả các vết sẹo.
Lúc trước gặp mặt mấy lần, hắn đều dùng khăn quàng cổ hoặc mặc áo cổ cao, không nghĩ rằng hôm nay cái gì cũng không kịp che giấu.
"Chuyện không liên quan đến em." Quan Chấn Ngôn thẹn quá hóa giận, gầm nhẹ, bước nhanh thoát khỏi cô, đi vào bên trong nhà.
Không giải thích được! Đỗ Nhược Đồng nuốt xuống một tiếng bất mãn kháng nghị, phản kháng đứng ở cửa hành lang, không muốn vào nhà.
"Nhược Đồng ...”
Đỗ Nhược Đồng vừa quay đầu lại phát hiện Bạch mẹ, tài xế Vương, người làm vườn Hứa bá, một nửa người Quan gia cô đều quen thuộc, tất cả đều dùng ánh mắt mong đợi nhìn cô, cô biết bọn họ đều muốn giúp Quan Chấn giải thích ——
Có một năm Hứa bá không kịp uống thuốc nên bị ngất, chính Quan Chấn tự mình ôm người, ngồi trên xe cứu thương đưa người tới bệnh viện.
Có năm, Bạch mẹ bị cảm phải nhập viện, mỗi ngày hắn đều đi thăm.
Có năm, con trai của Hứa bá ở miền nam xảy ra tai nạn, bên trong cơ thể ra rất nhiều máu, Quan Chấn Ngôn phái người từ Đài Bắc mang theo bác sĩ ngoại khoa giỏi nhất xuống…….
Chính những lời này của bọn họ khiến cho cô quên đi Quan Chấn Ngôn là một ác ma máu lạnh, cảm giác thấy hắn thân thiết hơn.
"Hắn thật sự tốt như vậy sao, đáng giá để mọi người vì hắn mà ca tụng sao?" Đỗ Nhược Đồng không hiểu hỏi.
Mọi người không chút do dự liền gật đầu.
Đỗ Nhược Đồng nhìn ánh mắt mong chờ của mọi người, cô chau mày, bị hồ đồ.
Quan Chấn Ngôn không phải người xấu, hắn quan tâm, chăm sóc đến người làm không khác gì đối đãi như người thân. Nhưng hắn đối với cô, tại sao lại không như vậy?
"Tôi... Sẽ thử lại lần nữa." Đỗ Nhược Đồng nói.Nếu như không tìm ra nguyên nhân thực sự, cô sẽ ăn ngủ không yên .
Đây dù sao cũng là hôn nhân của cô!
Buổi tối hôm đó, Quan Chấn Ngôn không có xuống nhà ăn bữa tối
Bởi vì, hắn không muốn đối mặt với cặp mắt quá mức tích cực cùng thiết tha của cô. Hắn không muốn đối với cô mong đợi quá nhiều, bởi vì hắn không muốn thất vọng nữa.
Nhưng hắn vẫn phải xuống lầu ăn cơm.
Bởi vì Bạch mẹ đem quá trình dốc hết tâm huyết làm bữa tối nói xong, ép hắn nhất định phải xuống lầu ăn cơm.
Bạch mẹ tựa như mẹ hắn. Hắn có thể dùng mặt nạ lạnh lùng chặn lại những người xa lạ, nhưng đối với những người hầu đi theo hắn cả đời hắn còn có thể làm gì nữa đây
Quan Chấn Ngôn mặc một chiếc áo màu đen cổ cao, từ trên lầu đi tới phòng ăn.
"Ừ, đúng vậy, tiệm gạo Hồng gia cũng có rất nhiêu loại gạo, trước kia cháu cũng hay cùng mẹ đi qua... Còn nữa..., cửa hàng cá bên cạnh nhà bọn họ cũng rất mới mẻ, như hôm nay tôm hùm, con trai cũng rất tốt...”
"Không ngờ cháu cũng biết đó nha !"
Tiếng trò chuyện của Đỗ Nhược Đồng cùng Bạch mẹ thật vui, khiến Quan Chấn Ngôn hơi cau mày lại
Tình cảm hai người bọn họ từ khi nào thì tốt như vậy?
Không phải Bạch mẹ sẽ đem tất cả những chuyện trước đây của hắn nói cho cô biết đấy chứ?
Quan Chấn Ngôn tăng nhanh bước chân xuống phòng ăn, cả người đều ngây ngẩn.
Hắn thấy bộ dạng hai người thì thầm, thoạt nhìn giống như mẹ con. Thậm chí Đỗ Nhược Đồng còn ôm lấy cánh tay Bạch mẹ, cười thật vui vẻ.
Sao cô lại có thói quen ᴆụng chạm cùng người làm như vậy?
Gia thế bối cảnh nhà cô đều giàu có nên cô phải là một tiểu thư cao ngạo mới đúng chứ?
"Tiểu Quan, mau tới đây." Bạch mẹ nhìn thấy Quan Chấn Ngôn, phất tay chào hỏi: "Đây chính là măng tây mới từ châu Âu vận chuyển tới. Còn có thứ con thích nhất là bánh trôi Thượng Hải, tất cả bánh đều trong suốt, nhìn cũng biết là ăn ngon rồi."
"Bạch mẹ ——"
Quan Chấn Ngôn không vui kêu một tiếng, hơi bĩu môi, đi về phía bàn ăn
"Ta lại quên, con cũng đã ba mươi ba tuổi, không thể gọi là Tiểu Quan nữa rồi." Bạch mẹ cười cười với Đỗ Nhược Đồng, nói."Vì trước kia ba cha con bọn họ, ta đều gọi là Quan tiên sinh, Tiểu Quan, Tiểu Quan Quan."
"Tiểu Quan Quan còn thích hợp với Quan Ngữ ." Đỗ Nhược Đồng cười nói, đôi mắt vẫn thủy chung nhìn khuôn mặt lạnh lùng của Quan Chấn Ngôn.
Quan Chấn Ngôn cầm chén nước, uống một hớp. Vẻ mặt hờ hững, giống như là không nghe thấy lời cô nói.
Nếu như cô thích Quan Ngữ, vì sao còn ngồi ở đây nhìn mặt lạnh của hắn? Hắn cũng không muốn cầu xin cô dùng cơm cùng hắn.
Đỗ Nhược Đồng thấy thế, tâm chợt lạnh, cô miễn cưỡng cười, giả bộ như chuyện gì cũng không xảy ra.
" Tên Quan Ngữ kia quả thật rất hay trêu đùa." Bạch mẹ vội vàng lên tiếng đánh vỡ cục diện bế tắc."Cháu nhanh ngồi xuống ăn cơm đi, thức ăn lạnh ăn sẽ không ngon”
"Dạ" Đỗ Nhược Đồng nghe lời ngồi vào, cố gắng phấn chấn tinh thần.
Bạch mẹ im lặng nói một câu"Cố gắng lên", liền rời phòng ăn.
Quan Chấn Ngôn trừng mắt liếc người bên cạnh —— cô ngồi gần hắn như vậy làm gì?
"Máy điều lạnh quá, em có thể để nhiệt độ lên cao một chút không?" Đỗ Nhược Đồng dịu dàng hỏi.
"Em có thể lên lầu mặc nhiều quần áo hơn." Quan Chấn Ngôn vẫn không có nhìn cô, cũng không tính để cho cô vừa lòng đẹp ý.
"Bây giờ là tháng năm, anh có thể mặc quần áo tay ngắn, vết sẹo cũng không đáng sợ." Đỗ Nhược Đồng kiên trì nhìn thẳng mắt hắn, cho đến khi mắt hắn và cô giao nhau mới thôi.
"Anh đã nói rồi anh không muốn thảo luận chuyện liên quan đến vết sẹo, em không hiểu tiếng người sao?" Khuôn mặt Quan Chấn Ngôn hiện lên một tầng băng, ánh mắt âm trầm giống như là trừng mắt với kẻ thù.
Bất ngờ Đỗ Nhược Đồng cúi đầu, nhìn mười ngón tay đan chéo lấy nhau.
Cô —— nhịn!
Cô cho mình một mùa hè để cố gắng. Thời gian này, cô sẽ là một người vợ tốt. Cô sẽ cố gắng cùng hắn tiếp xúc, cố gắng hiểu rõ hắn.
Nếu như sau một mùa hè, giữa bọn họ vẫn không có bất kỳ thay đổi nào, cô cũng không muốn cố chấp bám lấy hắn.
Cô sẽ không ly hôn, bởi vì hắn đối với cô vô cùng tốt, mà cô cũng rất rõ ràng cuộc hôn nhân này cô sẽ yên phận sống. Tất cả nghĩa vụ của vợ, cô cũng sẽ ít làm đi. Nhưng, cô cũng sẽ không ngu đến mức đi cầu xin cuộc hôn nhân của mình có lúc nóng lúc lạnh
Đỗ Nhược Đồng nhắm mắt lại, thở dài một cái
Quan Chấn Ngôn mím chặt môi, ánh mắt dừng lại ở bả vai phập phồng kịch liệt của cô.
Đáng đời tâm tình kích động của cô, ai bảo cô tới trêu chọc hắn!
Cô ngồi gần như vậy, gần đến nỗi hắn có thể gửi rõ mùi hương trên người cô, hắn cũng rất phiền não!
"Nếu như em chỉ muốn cùng anh dùng bữa, vị trí của em nên ở đối diện anh ." Hắn đại khái nói, mắt nhìn chòng chọc chiếc đũa.
"Hai người dùng cơm không nhất thiết phải ngồi xa đến thế, như vậy là quá câu nệ tiểu tiết. Anh không phải phản đối em sắp xếp chỗ ngồi như vậy chứ?" Đỗ Nhược Đồng cười yếu ớt, chậm rãi ngẩng đầu nhìn hắn ——
Hắn không nhìn cô.
Đỗ Nhược Đồng có chút thất vọng, nhưng cô cũng không nhụt chí, bởi vì hắn chủ động mở miệng tìm cô nói chuyện, là chứng tỏ sẽ bận tâm đến cảm thụ của cô.
"Em nghĩ làm cái gì, anh làm sao quản được?" Quan Chấn Ngôn không nhìn cô, nhấc đũa lên bắt đầu dùng cơm.
Tôm hùm hấp, salad măng tây,. . . . . Tối nay các món ăn do Bạch mẹ làm hình như không hoàn toàn giống nhau, khẩu vị hơi nhẹ chút.Nhưng nguyên liệu nấu ăn tương đối mới mẻ, không ăn cơm, cũng có thể thưởng thức món ăn.
Hắn không thường ăn cơm, món ăn tối nay coi như là rất hợp khẩu vị của hắn.
Đỗ Nhược Đồng nhìn hắn không có chê bai, cô cũng an tâm thoải mái ăn cơm. Ăn đến một nửa thì cô no bụng, quay ra cùng hắn tán ngẫu.
"Anh có một chiếc sân vô cùng đẹp"
"Đó là hứng thú của ba mẹ. Ngày đó kết hôn, không phải là mẹ anh cũng cùng em tán ngẫu những thứ này sao?" Ba mẹ hắn thích khí hậu trung bộ, hai, ba tháng mới trở lại thăm anh em họ.
"Đúng vậy, bá mẫu... Ách... Mẹ còn cầm hình cho em xem, thời điểm hoa anh đào nở rộ, thật là đẹp vô cùng. Ba mẹ còn nói, có rảnh rỗi có thể đến nơi ba mẹ đang ở chơi." Ánh mắt của cô tỏa sáng, mong đợi nhìn hắn.
"Nếu như em muốn đi, anh gọi tài xế chở em đi." Hắn ăn cơm của hắn, dù sao ánh mắt cũng không đối diện nhau cho nên mọi chuyện đều có thể giả bộ.
"Anh không thể cùng em đi sao?" Giọng nói của cô như sắp khóc
"Anh không rãnh."
"Em biết công việc của anh rất bận rộn, nhưng cũng phải có lúc nên nghỉ ngơi." Đỗ Nhược Đồng để đũa xuống, chuyên tâm nhìn hắn. Cô cũng không tin hắn có biện pháp ăn cơm, vĩnh viễn coi thường cô ngồi bên cạnh.
"Nghỉ ngơi cũng không có nghĩa là anh muốn đi chỗ khác." Quan Chấn Ngôn bắt đầu tức giận, giọng nói bắt đầu cao lên.
"Anh chỉ cần đi thăm cha mẹ một chút thôi." Cô tiếp tục cố gắng.
"Khi nào anh muốn đi, dĩ nhiên sẽ đi." Hắn gầm nhẹ nói.
"Vậy đến lúc đó em sẽ đi cùng anh." 
Bỗng nhiên Quan Chấn Ngôn ngẩng đầu lên, đưa mắt trừng cô ( Ngư: từ đầu đến giờ anh này trừng mắt cũng hơn 10 lần rồi ấy nhỉ)
Đỗ Nhược Đồng cười ngọt ngào, mắt đẹp vô tội nhìn hắn.
Hắn mím chặt môi.
"Hôm nay tôm hùm rất tươi, ăn nhiều một chút đi." Đỗ Nhược Đồng thuận tay đem một miếng tôm hùm vừa mới gắp để vào trong bát hắn.
Quan Chấn Ngôn trừng mắt với miếng thịt tôm trong bát, hắn không để ý đến miếng thịt kia.
Cô bất đắc dĩ bĩu môi, đưa tay muốn gắp trở về. Chẳng qua là, tay của cô vừa mới ᴆụng vào bát, chiếc đũa của hắn liền dùng tốc độ sét đánh đưa miếng thịt tôm kia vào trong miệng.
Đỗ Nhược Đồng nhìn mặt hắn không đổi sắc, cô kinh ngạc khẽ nhếch môi, nhất thời mặt mày trở nên rạng rỡ hơn.
"Hai ngày trước, em có đọc một tờ báo viết về anh." Cô dịu dàng nói, giúp hắn múc một chén canh, đưa tới cho hắn.
"Nói những gì?" Khóe môi hắn châm chọc, nụ cười lãnh khốc, ánh mắt lạnh hơn."Nói anh lãnh khốc vô tình sao? Coi trọng tiền bạc hơn nghĩa khí? Có phải còn nói sáp nhập các công ty không thương tiếc, không nể mặt mũi của các nhân viên cấp cao không ?”
“Nói ánh mắt anh nhìn xa trông rộng." Cô thật không hiểu, tại sao hắn luôn nghĩ mình sẽ bị đánh giá tiêu cực.
Quan Chấn Ngôn năng nề đặt đôi đũa xuống bàn, con mắt lợi hại bắn thẳng về phía cô.
Hắn không thích cách cô nhìn hắn, hắn có cảm giác ngột ngạt. Hắn cho là đối với chuyện tình cảm hắn đã sớm lạnh nhạt mới đúng.
"Em không cần thiết phải lấy lòng anh." Quan Chấn Ngôn nói
"Em không cần thiết phải lấy lòng anh, em đã là vợ của anh. Em chỉ muốn hiểu rõ anh hơn mà thôi, như vậy cũng không được sao?"
Đỗ Nhược Đồng nghiêng người về phía trước, một lần nữa đoán thử suy nghĩ của hắn
Nhưng, Quan Chấn Ngôn không nghe
Lúc này trong phòng ăn trầm đến nỗi như một cơn bão tuyết vừa ập xuống , lạnh đến thấu xương
"Anh không thể từ chối cho ý kiến với vấn đề của em!" Đỗ Nhược Đồng lần nữa chủ động đánh vỡ cục diện bế tắc, nhưng lần này cô cũng không cố đè nén sự tức giận của mình nữa.
"Tại sao anh không thể? Ít nhất anh trước sau đều như một. Không giống người phát ngôn ra những lời rất đường hoàng, giống như muốn vì hôn nhân mà cố gắng cả đời. Kết quả đâu? Ngay cả một lần thất bại, cũng không có biện pháp chịu được."
Quan Chần Ngôn cầm khăn lên lau mồm, mặt mày hắn không thay đổi, khuôn mặt lạnh lùng anh tuấn đều bày ra dáng vẻ hận đời.
Lửa giận thoát ra từ hai gò má Đỗ Nhược Đồng , có quá nhiều lời muốn bác bỏ, cô biết mình không nên trừng hắn nhưng cô không có cách nào khống chế mình.
Dù cô có dùng ánh mắt ác liệt trừng hắn nhưng Quan Chấn Ngôn cũng không nhìn cô lấy một cái, cô còn biết làm thế nào đây?
Không chịu thua, cô quyết định cùng hắn nói chuyện
"Sáng sớm ngày mai em định làm bánh pizza, anh có chịu dậy sớm một chút để thưởng thức không?" Cô thật sự rất bội phục mình vì dù đang rất tức giận nhưng thanh âm lại rất bình tĩnh.
Quan Chấn Ngôn kinh ngạc ngẩng đầu lên nhìn cô, mặt của cô rất ôn hòa nhã nhặn mà nhìn hắn.
Hắn không có cách nào không kinh ngạc. Bởi vì mỗi lần hắn đều bức cô đến tức giận không cho cô một cơ hội nhưng cô luôn biết xoay chuyển hoàn cảnh
"Anh có chịu cùng em ăn sáng không?" Đỗ Nhược Đồng kiên trì muốn đáp án.
Quan Chấn Ngôn quay đầu, trừ trầm mặc ra thì vẫn là trầm mặc.
Ngay lúc Đỗ Nhược Đồng cho rằng mình lại bị ngăn cách bởi thế giới của hắn thì thanh âm của hắn lại truyền ra
"Em phải biết sáng sớm anh mới ngủ cho nên không bao giờ ăn bữa sáng."
"Ngủ trễ đối với thân thể không tốt, anh nên thay đổi chế độ ăn uống và nghỉ ngơi’
"Em biết làm món ăn?" Quan Chấn Ngôn nhìn bả vai của cô, nhàn nhạt nói ra.
Đỗ Nhược Đồng gật đầu, không muốn nói cho hắn biết, tất cả món ăn tối nay đều do cô làm. Ngộ nhỡ vị lão gia này nghe xong tâm tình không tốt lại bỏ đi, chẳng phải lúc đó cô sẽ rất lúng túng sao
Cô cố ý coi thường hắn nói chuyện mà luôn không nhìn cô, cố chấp nhìn thẳng mặt của hắn nói: "Ba em là người lạc hậu, luôn nghĩ phụ nữ thì phải biết nấu ắn, ở nhà nuôi dạy con cái. Mặc dù ba em biết sau khi lựa chọn anh, không cần xuống bếp, nhưng ...”
" Em nói sai rồi, không phải em lựa chọn anh mà là anh lựa chọn em." Quan Chấn Ngôn cắt ngang lời cô..., trong mắt của hắn nhiệt độ lạnh lẽo càng tăng lên.
Hắn sẽ không ngu đến mức nghĩ cô có thật nhiều hảo cảm. Những điều tốt mà cô nói, đối với hắn mà nói tất cả đều là một loại độc dược.
"Nếu như em không gật đầu đáp ứng thì chúng ta cũng không cưới nhau, không phải sao?" Cô hỏi ngược lại.
"Chẳng lẽ em đang định nói cho anh biết, em bị anh hấp dẫn cho nên mới quyết định gật đầu đồng ý?" Quan Chấn Ngôn châm chọc nhếch miệng.
Ban đầu hắn cũng bị La Gia Lệ dùng bộ dạng này đến gạt hắn khiến hắn tin tưởng cô, lần này, hắn sẽ không tin nữa.
"Anh đối với xí nghiệp của gia tộc em tương đối hào phóng, đây đúng là nguyên nhân để em đồng ý kết hôn với anh. Nhưng chân chính để em yên tâm gả là một nguyên nhân khác, chính là thái độ tôn kính của anh đối với ba mẹ em, điểm này làm cho em cảm thấy tương đối đáng quý." Cô xem nhiều gia tộc tranh đấu gay gắt, cảm giác có thể hiếu thuận với cha mẹ, hôn nhân hơn phân nửa nhất định tương đối THUẬN.
Quan Chấn Ngôn từ chối cho ý kiến, nhưng cũng không có ngăn cản cô tiếp tục nói .
"Lần hẹn hò đầu tiên, em nhìn lại nhật kí lúc còn đại học, phát hiện anh xuất hiện mấy lần. Em đối với bài diễn thuyết của anh tương đối sùng bái, khó trách bạn học lại yêu thích anh như vậy, anh đứng trên đài phong thái rất có mị lực . . . . ." Đỗ Nhược Đồng mân lấy môi, cười như hài tử.
"Đủ rồi, không cho phép đề cập tới chuyện cũ." Quan Chấn Ngôn chợt đứng dậy, từ trên cao trừng mắt xuống nhìn cô.
"Những lời em nói đến anh đều khiến anh khó tiếp nhận đến vậy sao?" Đỗ Nhược Đồng không biết đây là lần thứ mấy, bởi vì sờ lên vết thương của hắn mà bị hắn rống lớn. Lòng tự ái của người này tại sao lại cao đến vậy?
"Không sai." Quan Chấn Ngôn nghiến răng nghiện lợi nói.
"Anh có thể nói cho em biết nguyên nhân được không?
"Không muốn."
"Rất tốt." Đỗ Nhược Đồng hít một hơi thật sâu, cô cố gắng không chế tâm tình mà nói: " Hiện tại em chỉ muốn biết rõ một chuyện —— chỉ có một mình em vì cuộc hôn nhân này mà cố gắng?”
Hắn không nói lời nào.
"Không nói lời nào, ý tứ là hy vọng chúng ta trở thành kiểu vợ chồng giống cha mẹ em, chỉ cần duy trì mặt ngoài là được, bằng mặt không bằng lòng, đồng sàng dị mộng, đúng không?" Mười ngón tay phía dưới bàn ăn nắm lại thật chặt.
"Không sai." Quan Chấn Ngôn phiền não trả lời một câu.
"Rất tốt." Đỗ Nhược Đồng cầm khăn giấy lau mồm, che khuôn mặt tái nhợt vì giận của cô."Em ăn no, anh tiếp tục dùng bữa tối đi."
Quan Chấn Ngôn kinh ngạc thấy cô đứng lên, đi ra khỏi phòng ăn
"Giở trò quỷ gì vậy?" Quan Chấn Ngôn nguyền rủa một tiếng.
Tính khí tiểu thư của cô có phải quá lớn hay không!
Là chính cô nói muốn nỗ lực cho quan hệ của bọn họ, nhưng bây giờ lại bỏ giữa chừng, vậy tại sao ban đầu cô lại nói nhiều vậy để làm gì!
"Nhược Đồng đâu?" Bạch mẹ đưa trái cây sau bữa ăn lên, kinh ngạc hỏi
"Lên lầu." Quan Chấn Ngôn buồn bực nói.
"Con chọc giận nó rồi, đúng không?"
"Là cô ấy chọc giận con! Con cưới cô ấy không có nghĩa là phải nhã nhặn phục vụ cô ấy." Quan Chấn Ngôn run sợ nói, bản mặt vẫn như cũ.
"Ai bảo con phục vụ Nhược Đồng, chỉ cần con hiểu cho tâm ý của nó, như vậy là đủ rồi." Bạch mẹ kêu to..
Hắn không lên tiếng như cũ.
Bạch mẹ nhìn thần thái quật cường của hắn, thở dài."Tiểu Quan, con cảm thấy bữa ăn tối hôm nay như thế nào?"
"Không tệ." Quan Chấn Ngôn liếc một cái.. .
"Những thức ăn này đều là Nhược Đồng làm." Bạch mẹ nói.
"Cô ấy làm? !"
"Đúng, lúc con không có ở đây, cả ngày nó đều ghi chép, nghiên cứu những món ăn con thích. Biết hôm nay con sẽ trở về ăn tối, từ sáng sớm đã chuẩn bị."
"Tại sao cô ấy không nói?" Đỗ Nhược Đồng lúc trước nói nhiều lời như vậy, không phải là muốn hắn biết cô nỗ lực ra sao sao? Quan Chấn Ngôn nhìn bàn ăn, иgự¢ như bị một khối đá lớn chặn lại, ép hắn không thở nổi.
"Bởi vì nó là loại... . . . . ." Bạch mẹ suy nghĩ hồi lâu, toát ra một câu: "Vi nó thiện lương không muốn con biết thôi!"
"Dù sao cũng là khó tiếp xúc thôi." Quan Chấn Ngôn không nhanh không chậm nói.
"Nó không phải là La Gia Lệ thứ ...”
"Tốt lắm, cháu không muốn nghe." Hắn cắt đứt lời nói của Bạch mẹ, cũng không muốn nhắc lại chuyện cũ.
"Con đó, đem Ô Nha hóa Phượng Hoàng, lại đem Phượng Hoàng hóa Ô Nha...”
"Con ăn no rồi, về phòng trước. " Quan Chấn Ngôn không cho Bạch mẹ kịp giáo huấn, bước nhanh trở về phòng
Đi ngang qua phòng của Đỗ Nhược Đồng hắn nghe thấy bản nhạc "Bi thương" của Beethoven vang lên.
Hắn nhăn mày lại, mắt trừng về phía cánh cửa.
Kết hôn, làm sao lại phiền toái như vậy?
Cô không thể an an phân phân làm một người vợ vâng lệnh nghe theo sao? Cô làm chi phải "Quan tâm" đến cuộc hôn nhân này, "Quan tâm" hắn chứ?
Không có ai có thể phủ nhận —— cô thật sự đang dùng tâm!
Quan Chấn Ngôn vuốt mặt, không muốn thừa nhận trong lòng hắn đã dần dần hòa tan.
Nhưng, hắn đứng trước cửa hơn 10\\\', đúng là không tránh khỏi sự thật.
Đáng ૮ɦếƭ!
Ngày mai hắn nên dùng thái độ gì đối mặt với người vợ ngoài mềm trong cứng của hắn đây?
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc