Chương 90

Tác giả: Cô Nương Đừng Khóc

Loan Tư Viên nghe thấy tiếng mắng này thì trợn tròn mắt, “Em mắng chị đấy à?”
“Không phải.”
“Vậy em mắng ai đấy?”
“Mắng em.”
Chuyện đàn ông liên tục xuất hiện bên cạnh Thượng Chi Đào làm Loan Niệm cảm thấy mới lạ, sao cô ấy lại có sức hút như vậy? Mấy tên đàn ông kia từ đâu chui ra? Hình như cô ấy đang ngầm đấu với mình thì phải. Kể từ khi anh từ chối cô, đàn ông liên tục xuất hiện xung quanh cô. Như thể cô đang độ sức với anh, như muốn nói với anh là: Nhìn thấy chưa? Bổn cô nương được yêu thích lắm nhé! Anh không cần thì có người khác cần!
“Em mắng em á? Chẳng phải trước kia em toàn mắng người khác sao?” Loan Tư Viên thấy Loan Niệm hôm nay có vẻ lạ lùng, “Em không cắn thuốc đấy chứ?”
Loan Niệm liếc cô ấy một cái, “Cái quán cháo phèn kia ở đâu vậy? Chị nghèo đến mức này rồi cơ à? Lâu lắm chúng ta không gặp nhau, chị chỉ mời em ăn mỗi cháo?”
“Đừng có mà không biết điều nhé, người khác muốn ăn, bà đây còn chưa dẫn đi ăn kia kìa!” Loan Tư Viên dẫn Loan Niệm rẽ vào một con phố, bên đường có một tiệm cháo nhỏ, hai người vào tiệm ăn cháo nồi đất. Cháo nồi đất có vị đậm đà, chưa hẳn đã kém cháo Triều Sán.
“Thế nào?”
“Tạm được.”
“Cái miệng này của em có thể tìm được bạn gái không vậy?”
“Miệng của chị cũng vậy mà bạn trai vẫn không dứt đó thôi.”
Hai người vừa đấu võ mồm vừa ăn cháo, sau đó lại hỏi thăm sức khỏe của bố mẹ đôi bên, sau đó Loan Tư Viên đưa Loan Niệm về khách sạn, kế đến là nhắn tin vào trong nhóm gia đình: [Em trai con có gì đó sai sai, em trai con giở chứng rồi.]
Bác sĩ Lương lập tức hỏi: [Con trai thím làm sao thế?]
[Chắc chắn là trúng độc tình yêu rồi.] Loan Tư Viên nhìn người rất chuẩn, trông bộ dạng đó của Loan Niệm, chắc chắn là gục ngã bởi phụ nữ rồi.
[Mong là độc này của con trai thím không giải được.]
Loan Niệm nhìn tin nhắn không ngừng hiện lên trong nhóm chat, quăng điện thoại sang một bên rồi đi tắm. Anh nằm lên giường, vừa mới tắt đèn thì trong đầu hiện lên hai đầu gối khép chặt và khuôn mặt đỏ bừng của Thượng Chi Đào.
Chỉ dựa vào một mình Thượng Chi Đào hại anh ra nông nỗi này, ngay cả bản thân anh cũng không hiểu nổi, cứ thế thao thức cả một đêm. Lúc gặp khách hàng vào sáng hôm sau, anh vẫn khoan khoái thư thái như cũ, nhưng vì tâm trạng không tốt nên nhìn rất nghiêm nghị. Lee lén hỏi Thượng Chi Đào: “Luke không sao đấy chứ?”
Có chuyện gì cho được? Chắc chắn là tối qua “không lên” được, không thì anh xị mặt ra làm cái gì.
“Tôi cũng không rõ. Anh cũng biết Luke là người nghiêm khắc, bình thường thì mọi người nếu tránh được thì đã tránh hết rồi.”
“Cũng đúng.”
Hôm nay Thượng Chi Đào ăn vận vô cùng chỉn chu, phối một bộ công sở từ ba gam màu đen trắng xám, trang điểm nhẹ nhàng, thoa son bóng. Bóng dáng mỹ miều ấy khiến người bên phía Thanh Tranh sáng mắt. Loan Niệm ngồi bên cô, nhìn cô ngồi đó một cách thản nhiên, chăm chú lắng nghe khách hàng phát biểu và ghi chép lại. Đến lượt cô lên tiếng, cô từ tốn đứng dậy mà không hề căng thẳng, bắt đầu bài phát biểu của mình.
Tối qua cô đã luyện tập không biết bao nhiêu lần, toàn bộ nội dung trong PPT cô đều nắm rõ như lòng bàn tay, nhắm mắt cũng có thể nói hết cả bài. Công tác chuẩn bị đầy đủ sẽ vô cùng tự tin. Mỗi một câu hỏi mà khách hàng đưa ra cô đều giải đáp một cách dễ dàng, thậm chí không cần Lee và Loan Niệm góp lời, một mình cân hết buổi hội thảo này.
Từ một cô gái run giọng trong cuộc điện thoại phỏng vấn, tới một mình hoàn thành buổi hội thảo của khách hàng hàng S bây giờ, Thượng Chi Đào đã bỏ ra sự nỗ lực mà người bình thường không thể tưởng tượng nổi. Loan Niệm nghĩ, Thượng Chi Đào đúng là người nỗ lực nhất mà anh từng gặp. Anh từng gặp vô số người, anh thích người tài hoa, nhưng đây vẫn là lần đầu tiên anh gặp một ứng viên không có tài năng thiên bẩm mà chỉ dựa vào nỗ lực để theo kịp mọi người như Thượng Chi Đào.
Anh lấy làm lạ. Lúc đó Tracy đã nói với anh rằng: “Tôi muốn thực hiện một thử nghiệm dùng người. Tôi muốn chứng minh một chuyện, đó chính là các ứng viên có năng khiếu sẽ có sự bùng nổ trong thời gian ngắn, tuy nhiên người không ngừng cố gắng mới có thể mang đến bất ngờ.”
“Thượng Chi Đào là đối tượng thử nghiệm đầu tiên của tôi, tôi nghĩ cô ấy sẽ thành công. Không phải hôm nay, nhưng có thể là ngày mai, ngày mốt. Chúng ta phải cho cô ấy cơ hội.”
Thượng Chi Đào đã nắm lấy cơ hội này.
Sau khi buổi hội thảo kết thúc, người của Thanh Tranh chủ động xin phương thức liên lạc của Thượng Chi Đào, đồng thời tạo một nhóm chuyên trách, hi vọng Thượng Chi Đào tiếp tục làm việc cho Thanh Tranh. Thượng Chi Đào vẫn biết thân phận, cô nói: “Nội dung buổi hội thảo hôm nay hoàn thành dưới sự chỉ đạo của Grace, Grace đang ở cuối thai kỳ nên không đến đây được, nhưng cô ấy đã bỏ ra rất nhiều tâm huyết. Vì thế tôi muốn thêm Grace vào nhóm chuyên trách này, có cô ấy thì tôi mới không để xảy ra sai sót.”
Lee đứng bên cạnh nói nhỏ với Loan Niệm: “Không biết cô gái này là người khờ khạo hay là quá chính trực nữa. Cô ấy có biết Thanh Tranh là gì với cô ấy không nhỉ?”
Loan Niệm tin là Thượng Chi Đào hiểu rõ, cô làm như vậy chỉ vì cô thực sự là một người chính trực và tốt bụng. Cô có thể tàn nhẫn, nhưng điều đó không nhắm vào người hướng dẫn của mình, nhất là người hướng dẫn bụng mang dạ chửa sắp đến ngày sinh. Thượng Chi Đào cực kỳ giàu lòng đồng cảm, cô biết cô không thể làm vậy với Grace.
Chờ Lee đi lấy xe, Thượng Chi Đào hỏi Loan Niệm: “Luke, tôi muốn biết khuyết điểm của tôi trong buổi hội thảo hôm nay là gì, còn chỗ nào cần phải cải thiện không ạ?”
Loan Niệm nghĩ ngợi giây lát, “Em giỏi lắm. Nếu phải nói đến khuyết điểm, đó chính là sau này đừng tác chiến một mình, nhớ rằng em đến đây cùng với một đội ngũ.”
Thanh Tranh là khách hàng của Lee, Lee cần thể hiện trước mặt khách hàng, Thượng Chi Đào cần phải nhường quyền phát biểu cho Lee vào lúc thích hợp, để anh ta truyền đạt một vài thông tin. Nếu không, Lee làm thế nào để kiểm soát khách hàng trong tương lai? Thượng Chi Đào hoàn toàn đồng tình với lời phê bình của Loan Niệm, thế là cô gật đầu, “Tôi hiểu rồi, cảm ơn Luke.”
“Khỏi khách sáo.”
Thượng Chi Đào tỏ ra khách sáo, không còn là cô gái nói mình ngực to vào tối qua nữa. Loan Niệm chợt nhận ra Thượng Chi Đào đội lốt cừu bên ngoài, còn bên trong là một cô gái hư! Có lẽ cái câu “Sói đội lốt cừu” dùng để nói cô.
- -
Họ đến thăm quan nhà máy hiện đại hóa ở Phúc Điền của khách hàng, sau đó dự buổi tiệc tối.
Buổi tiệc như thế này tất nhiên phải uống rượu, Thượng Chi Đào nói cô không uống, cũng chẳng có ai ép cô uống. Loan Niệm thì thoái thác là mình đang uống thuốc bắc, còn mang bệnh án ra, không uống một ngụm rượu nào. Tuy nhiên, người bên Thanh Tranh biết mời rượu, Thượng Chi Đào không từ chối được sự nhiệt tình của họ, đối phương lại là đối tác nên đã nhấp một ngụm nhỏ khi buổi tiệc gần đến hồi kết.
Loan Niệm liếc sang chỗ cô nhưng không ngăn cản.
Uống rượu chính là như vậy, uống ngụm đầu tiên thì sẽ có ngụm thứ hai, đô rượu của Thượng Chi Đào không tốt cho lắm, bốn lạng* rượu trắng vào bụng đã say mèm.
*Đơn vị tính tửu lượng: 1 cân= 10 lạng= 100 tiền
4 lạng ~ 222ml
Thượng Chi Đào cũng tài, đô rượu ban đầu của cô chỉ là mấy tiền, vậy mà có thể gắng gượng luyện đến trình uống được bốn lạng. Loan Niệm thầm cười lạnh, uống say thì đẹp mặt.
Buổi tiệc rượu kết thúc, Lee đã say quắc cần câu, đồng nghiệp ở chi nhánh đưa anh ta về nhà, Loan Niệm đưa Thượng Chi Đào về khách sạn.
Cô uống say vào là quậy, đập vào ngực Loan Niệm rồi mắng anh là tên khốn kiếp.
Đúng là gan to bằng trời rồi.
Loan Niệm cũng lười chấp cô, một tay giữ cô ngồi yên trên ghế, giữ cho tới khi xuống xe. Thượng Chi Đào đi không vững, lại đập vào lưng Loan Niệm, miệng lè nhè: “Cõng em!”
Cõng ông nội em!
Loan Niệm đi được mấy bước rồi quay đầu lại, thấy cô đứng liêu xiêu tại chỗ, thốt ra một tiếng “Giỏi!” Rồi đi tới trước mặt cô, khom người kéo hai tay cô, kéo cô lên lưng mình. Thượng Chi Đào không nặng, cô viết trong mục thông tin cá nhân cô nặng 54 kg, có lẽ không nói dối. Thượng Chi Đào nằm trên lưng anh, đột nhiên trở nên yên lặng.
Nằm trên lưng Loan Niệm rất dễ chịu, dù Thượng Chi Đào đã uống say nhưng vẫn còn sót lại chút lý trí, cô tựa đầu vào hõm cổ anh, chỉ cần xoay mặt qua là chạm ngay tai và cổ của Loan Niệm.
Hơi thở của Thượng Chi Đào hơi nóng, phả vào da Loan Niệm, tạo nên một cảm giác quái lạ. Ở trong thang máy Loan Niệm muốn bỏ cô xuống nhưng cô sống chết không chịu xuống, trong lúc giằng co, cô há miệng cắn vào cổ Loan Niệm một cái, đầu lưỡi lướt trên da anh. Loan Niệm hít sâu một hơi, ngay sau đó là thùy tai của anh, đôi môi ướt át của Thượng Chi Đào đang ngậm lấy thùy tai anh.
Chết tiệt!
Loan Niệm lại chửi thề một lần nữa. Khó khăn lắm mới đi đến phòng Thượng Chi Đào, vất cô lên trên giường, xoay người đi đun nước.
Điện thoại Thượng Chi Đào kêu lên, Loan Niệm liếc qua rồi nghe máy: “Chào anh.”
“Xin hỏi đây là số điện thoại của Thượng Chi Đào phải không? Tôi không gọi nhầm số mà.” Loan Niệm từng nghe thấy giọng nói này, là bạn trai cũ của Thượng Chi Đào. Bạn trai cũ của cô tên là gì nhỉ? À đúng rồi, Tân Chiếu Châu.
“Đúng là số của Thượng Chi Đào.”
... Đối phương im lặng mấy giây rồi mới nói: “Phiền anh đưa điện thoại cho Thượng Chi Đào, hôm nay chúng tôi có buổi tụ họp, đã hẹn trước là tôi đến đón cô ấy.”
“Cô ấy uống say rồi.” Loan Niệm nhếch mép, nhìn Thượng Chi Đào đang nằm rũ trên giường, lại bắt đầu chọc tức người khác: “Nằm ì trên giường, không nhúc nhích nữa. Chắc là sắp nôn rồi.” Anh vừa dứt lời đã nghe thấy Thượng Chi Đào “ọe” một tiếng. Loan Niệm đứng lên nói với cô: “Nhịn đã!” Sau đó cúi xuống đưa một tay ôm cô đến bên bồn cầu trong nhà vệ sinh, “Nôn đi!”
Tân Chiếu Châu vẫn không ngắt máy, nghe ngóng động tĩnh bên kia, anh ta biết Thượng Chi Đào không uống được rượu, lo cô uống rượu xong chịu thiệt. Anh ta nghĩ một lát rồi hỏi Loan Niệm: “Tôi có thể đến đó chăm sóc cô ấy không?”
“Đến đi!” Loan Niệm lập tức báo số phòng cho anh ta. Nôn ra ghê chết đi được, thích chăm sóc thì cứ việc.
Lúc Tân Chiếu Châu đến, Thượng Chi Đào vẫn đang ôm bồn cầu nôn thốc nôn tháo, Loan Niệm ngồi trên ghế nghịch điện thoại.
“Làm phiền anh rồi, Luke.”
“Không có gì.” Loan Niệm ngẩng mặt lên từ điện thoại, mỉm cười với Tân Chiếu Châu, nụ cười rất thân thiện.
Tân Chiếu Châu đến bên cạnh Thượng Chi Đào, nhìn thấy một cốc nước đặt bên cạnh cô, bèn cầm lên hỏi cô: “Súc miệng rồi lên giường nằm nhé?”
“Không! Em phải ôm bồn cầu của em cơ! Như vậy em mới cảm thấy an toàn!” Thượng Chi Đào gục đầu vào thành bồn cầu. Đang giở thói trẻ con và buông thả sau khi uống say đây mà. Loan Niệm phì cười.
Tân Chiếu Châu ngạc nhiên nhìn Loan Niệm, anh ta cảm thấy cấp trên của Thượng Chi Đào không có lòng đồng cảm gì. Thượng Chi Đào đã khó chịu như thế rồi mà anh ta còn ngồi đấy mà cười được. Anh ta nghĩ lại rồi nói với Loan Niệm: “Cảm ơn anh đã đưa Đào Đào về đây, giờ đã muộn rồi, hay là anh cứ về phòng nghỉ ngơi trước đi?”
“Như vậy không được.” Loan Niệm vẫn ngồi yên ở đó, “Tôi phải chịu trách nhiệm cho sự an toàn của nhân viên nữ, để một cô gái uống say ở một mình với một người đàn ông thì hơi nguy hiểm.”
“Tôi là bạn...”
“Bạn trai cũ đúng không? Cũ, không phải bạn trai hiện tại.” Loan Niệm đổi sang tư thế khác ở trên ghế, “Không sao, anh cứ chăm sóc cô ấy đi. Tôi ngồi đây không ảnh hưởng đến hai người.”
Lúc này Loan Niệm đang giở thói cù nhây, Tân Chiếu Châu nhận ra được.
Cấp trên của Thượng Chi Đào đúng là không phải dạng hiền lành, nhưng lời mà anh nói thì không có điểm gì để bới móc, thế là anh ta gật đầu, “Làm phiền anh rồi.”
“Không phiền.”
Loan Niệm đổi sang chỗ khác, ngồi lên ghế xoay trong phòng khách sạn, gác chân lên bàn làm việc, tựa người vào lưng ghế trông vô cùng thoải mái. Anh nheo mắt nhìn Tân Chiếu Châu và Thượng Chi Đào ở trong phòng vệ sinh. Tân Chiếu Châu vỗ lưng cho Thượng Chi Đào, khẽ hỏi cô: “Đào Đào, em muốn nôn nữa không?”
“Ừm! Muốn! Nhưng em không nôn được! Phải chờ thêm lúc nữa!” Thượng Chi Đào uống rượu xong có chút phấn khích, nói to hơn bình thường, nghe như đang làm nũng.
“Anh ở cạnh em đây, em uống miếng nước đi.”
Tân Chiếu Châu cho Thượng Chi Đào uống nước, đứng dậy rút giấy, sau đó khoanh chân ngồi dưới đất, nhìn Thượng Chi Đào không chớp mắt.
Bạn trai cũ của Thượng Chi Đào cũng được đấy. Loan Niệm nghĩ, chia tay rồi mà vẫn ân cần thế này thì cũng hiếm thấy.
Thượng Chi Đào lại nôn một lần nữa, nôn xong thì uống nước, sau đó mở miệng mắng người: “Loan Niệm! Tên khốn kiếp! Mẹ nó anh không phải là người!”
Tân Chiếu Châu nghe cô mắng một lúc lâu, ngả người ra sau, hỏi Loan Niệm đang ngồi ở chỗ kia, “Loan Niệm là ai vậy?”
Loan Niệm nhún vai, đáp: “Không quen. Chắc là người đàn ông nào đó mà cô ấy yêu thầm chăng?”
Bồn cầu đúng là bạn tốt của Thượng Chi Đào, cô ôm bồn cầu một mạch đến tận 2 giờ sáng, cũng đã mắng Loan Niệm thỏa thuê, cả người chẳng còn sức lực nào nữa, Tân Chiếu Châu dìu cô lên giường, chỉnh nhiệt độ điều hòa rồi đắp chăn cho cô.
Sau đó anh ta ngồi trên ghế đôn nhìn Loan Niệm.
Cấp trên của Thượng Chi Đào rất kỳ lạ, ngoài những lúc anh ta hỏi thì những lúc khác gần như không nói gì. Hơn 2 giờ sáng mà mắt vẫn sáng quăng quắc, không thấy mệt mỏi chút nào.
“Anh... không đi nghỉ sao?” Anh ta hỏi Loan Niệm.
“Không.” Loan Niệm nở nụ cười giả lả, “Anh không về à?”
“Tôi không yên tâm về cô ấy.”
“Ờ.” Loan Niệm gật đầu, “Tôi không yên tâm về anh.”
“...”
Tân Chiếu Châu không cảm thấy có gì kỳ lạ, trái lại, cảm thấy cấp trên của Thượng Chi Đào rất có tinh thần trách nhiệm, làm như vậy là đúng. Thế là hai người chiếm lấy mỗi góc trong phòng, ngủ thiếp đi. Sáng hôm sau, cả hai đều phải rời khỏi đó, Loan Niệm thấy Thượng Chi Đào như vậy cũng không chết được, thế là cùng Tân Chiếu Châu ra khỏi phòng. Trước khi đi, Loan Niệm đến quầy lễ tân làm lại thẻ phòng của Thượng Chi Đào, thậm chí còn dặn lễ tân không cho bất cứ ai vào phòng ngoài anh và cô.
Thượng Chi Đào uống say không dậy nổi, Loan Niệm đành đi cùng đồng nghiệp khác gặp khách hàng hôm nay. Lee uống say nên trạng thái có vẻ không tốt, thấy Thượng Chi Đào không đến bèn hỏi Loan Niệm: “Flora không sao chứ?”
“Phế rồi.” Loan Niệm nói: “Bạn của cô ấy đã chăm sóc cô ấy suốt đêm.” Anh để ý đến danh tiếng của cô nên cố tình nói thêm câu này.
Tuần này của Thượng Chi Đào cứ vậy trôi qua, gặp khách hàng thể hiện bản lĩnh một ngày, uống say mèm hai ngày không dậy nổi, làm nền cho Loan Niệm và Lee nửa ngày, đến trưa thứ Sáu, công việc cũng kết thúc. Thượng Chi Đào ấp ủ ý định trốn việc. Cô đã đặt khách sạn bên Hồng Kông, chuẩn bị qua cửa khẩu sang Hồng Kông, đắm mình trong cảnh xa hoa tráng lệ.
Cô nhắn tin hỏi han Lumi, hỏi tình hình gia đình của cô ấy và chuyện công việc. Lumi có chút chán chường, trả lời cô: “Tuần này chị chẳng làm gì cả mà vẫn bị Will phê bình năm lần.”
Cứ đến cuộc họp hàng ngày của phòng tiếp thị là bị phê bình một lần.
Lumi cũng cảm thấy lạ lùng, phòng tiếp thị nhiều người như thế, còn có mấy người làm việc tạm bợ lâu năm chẳng chịu làm gì, ít ra thì cô vẫn làm việc cơ mà, vậy mà cô lại bị Will ghim. Cô ấy vừa mắng thầm Will vừa nói với Thượng Chi Đào: “Bà đây rút ra được kinh nghiệm rồi, nếu đánh không lại hắn thì phải lôi kéo hắn.”
“Lôi kéo thế nào?”
“Chị chưa nghĩ xong. Tóm lại là không thể để tên đó ghim chị suốt ngày được.”
Hai người buôn chuyện một hồi, Lumi gửi cho cô danh sách mua hàng rồi chuyển cho Thượng Chi Đào 50 ngàn, “Đi đi bạn hiền, xong mua cái túi này về cho chị.”
“Dạ.”
Trên đường về khách sạn, Thượng Chi Đào nhắm chuẩn thời cơ hỏi Loan Niệm: “Luke, chiều nay chúng ta không còn lịch trình nào nữa phải không? Có thể đi chơi tự do rồi ạ?”
Loan Niệm đang nhắm mắt nghỉ ngơi, chẳng buồn mở mắt ra, “ừ” một tiếng.
Thượng Chi Đào mừng như mở cờ trong bụng, xuống xe là chạy thẳng về phòng, thu dọn hành lý. Cô chỉ khoác một balo sang Hồng Kông, trong túi có quần áo để thay đổi, cùng các giấy tờ tùy thân và ví tiền, hành lý còn lại thì gửi ở chỗ quầy lễ tân.
Sau đó cô đi thẳng tới cửa khẩu Phúc Điền.
Lúc xếp hàng qua cửa khẩu, Thượng Chi Đào nhìn thấy một người đàn ông đứng ở hàng bên cạnh, người đó đeo kính râm, dáng vẻ xa cách người lạ chớ đến gần, là ai vào đây nữa ngoài Loan Niệm? Thượng Chi Đào quay ngoắt sang chỗ khác, giả bộ không nhìn thấy anh. Sau đó cô lại xoay người đứng xuống cuối hàng, đổi chỗ hai lần liền mới thấy Loan Niệm đã đi qua cửa khẩu.
Một phần kí ức của Thượng Chi Đào trống không khi cô say rượu, Tân Chiếu Châu kể với cô rằng cô ôm bồn cầu rồi mắng một người tên là Loan Niệm mãi không thôi, cấp trên của cô cũng không biết Loan Niệm là ai.
Trước giờ Loan Niệm luôn lạ lùng thất thường, không thừa nhận mình chính là Loan Niệm cũng chẳng có gì lạ.
Bước qua cửa khẩu, khung cảnh như biến thành một thế giới khác. Đối diện cửa khẩu là vô số người cầm băng rôn khẩu hiệu phát tờ rơi, Thượng Chi Đào không biết họ đang nói gì, nhận một tờ rơi liếc vội một cái rồi nhanh chóng nhét vào trong túi rồi chạy mất.
Chạy được mấy bước thì thấy Loan Niệm đứng ở chỗ kia, nói với Thượng Chi Đào: “Cái gì cũng dám nhận vậy à?”
“Tôi không biết.”
“Trước khi đến không chuẩn bị gì hả?”
“Vâng.”
Thượng Chi Đào cúi đầu đáp một tiếng, Loan Niệm thấy cô trông thấy mình thì ủ rũ như cà dính sương, cơn giận lại bùng lên, “Em thấy tôi còn trốn cái gì?”
“Sợ anh nghĩ là tôi bám theo anh.”
“Tôi có bệnh à?” Loan Niệm lừ mắt nhìn cô, “Hay là em có bệnh?”
Thượng Chi Đào không muốn trả lời vấn đề trong hai người ai là người có bệnh, chỉ muốn thoát thân thật nhanh. Đang lựa lời chào tạm biệt Loan Niệm thì nhìn thấy bạn gái cũ của Loan Niệm đi tới. Cô gái này vốn đã cao sẵn, hôm nay còn đi giày cao gót nên đã cao bằng Loan Niệm. Cô ấy vòng tay qua cổ Loan Niệm, hỏi: “Làm gì thế em trai, tán gái hả?”
Thượng Chi Đào sửng sốt nhìn thấy mặt Loan Niệm đỏ gay, anh kéo tay Loan Tư Viên ra một cách ghét bỏ, “Không phải đã bảo là gặp trong quá trà sao?”
“Đây chẳng phải là tình cờ gặp được nhau sao?” Khí chất lưu manh của Loan Tư Viên hoàn toàn lộ ra, cô ấy nhìn Thượng Chi Đào hỏi: “Cô gái tên gì thế?”
Thượng Chi Đào không ngờ bạn gái cũ của Loan Niệm lại là người như này, cô sợ mình lỡ nói sai nên trả lời một cách nghiêm túc, “Chào chị, em tên là Thượng Chi Đào, là cấp dưới của Luke.”
“Ố ồ, đến Hồng Kông chơi hả?”
“Vâng, đến Hồng Kông chơi, nhân tiện mua giúp bạn bè mấy thứ. Luke, tôi không làm phiền hai người nữa.” Thượng Chi Đào xoay người toan bước thì bị Loan Tư Viên kéo giật lại, “Đi đâu thế em gái? Đã đến đây rồi thì đi ăn cùng nhau đi, không ăn cơm thì lấy sức đâu mà đi mua sắm?”
Loan Tư Niệm lớn hơn Loan Niệm một tuổi, nhưng cô ấy có ngoại hình nổi bật lại ăn mặc thời thượng, không thể nhìn ra tuổi thật. Một người như thế đứng trên đường phố ở Hồng Kông thực sự quá nổi bật, không biết bao nhiêu người phải ngoái nhìn người đẹp hiếm có như cô ấy.
Thượng Chi Đào không biết tình hình, cô chỉ cảm thấy đứng cạnh bạn gái cũ của Loan Niệm hơi lúng túng, “Dạ thôi, cảm ơn chị, em không tiện làm phiền hai người hẹn hò.”
“Hẹn hò? Chị gái hẹn hò với em trai á?” Loan Tư Viên trợn tròn mắt, “Em gái à, em nghĩ chị có thể ưng một tên như thế này sao?”
Mọi sự kiêu ngạo trên người Loan Niệm đều bị đập tan nát, anh chỉ muốn làm bà chị họ nói không biết lựa lời của mình ngậm miệng lại, trưng ra bản mặt lạnh lùng gọi cô ấy: “Loan Tư Viên, chị chú ý cách ăn nói của chị một chút.”
Loan Tư Viên.
Thượng Chi Đào thầm đọc cái tên này, lại nhìn ngoại hình của hai người kia nhang nhác giống nhau. Đột nhiên, cô hiểu ra Loan Niệm giấu một trái tim hiếu chiến và ấu trĩ dưới vẻ ngoài lạnh lùng cao ngạo của anh. Trái lại, Loan Niệm không hề thấy chuyện này có gì đáng xấu hổ, bỏ lại cho Thượng Chi Đào một câu: “Em nhìn cái gì?”
Thượng Chi Đào dời mắt đi, nói với Loan Tư Viên: “Luke nói xạo với đồng nghiệp chị là bạn gái cũ của anh ấy.”
“Luke còn bảo là bạn gái cũ cực kỳ nghe lời, gọi là đến ngay.”
Loan Niệm không hề nói những lời này, là Thượng Chi Đào nói nhăng nói cuội mà thôi. Đây cũng là lần đầu tiên cô thấy Loan Niệm sợ một người nên cô muốn nhìn thêm lúc nữa. Cô chưa từng gặp một Loan Niệm như này, lần gặp gỡ tình cờ này cô cảm thấy thú vị. Cô cảm thấy trên người anh bỗng thêm phần con người, phần con người này khiến chuyện anh từ chối cô không còn đường đột như trước nữa.
Đều là người trần mắt thịt.
Đều có sở thích riêng của mình.
Không có ai ngủ với ai lâu là phải nhất nhất ở bên nhau.
Chẳng qua anh không muốn dối lòng mà thôi.
Tâm sự của Thượng Chi Đào đã tiêu tan, chú gà chọi trong lòng cũng co giò chạy biến.
Cô đứng đó nghe Loan Tư Viên “quạt” Loan Niệm vì nói hươu nói vượn, còn bảo là với tính nết khó ngửi của anh mà có bạn gái cũ thì đúng là được ông trời ưu ái, cô ấy thấy Loan Niệm có khi phải độc thân suốt đời. Cô chăm chú nghe một hồi, ngó qua đồng hồ rồi ngắt lời Loan Tư Viên: “Chị Tư Viên ơi, em phải đi thật rồi. Cảm ơn ý tốt của chị, hôm nay em đã lên lịch rất nhiều việc. Tạm biệt chị nha.”
Cô cười thân thiện với Loan Niệm rồi xoay người đi khỏi đó.
Thời niên thiếu, cô đã xem phim Hồng Kông và nghe các bài hát tiếng Quảng Đông, rất nhiều địa danh đã nằm lòng trong lòng cô. Kế hoạch vào chiều nay là đi dạo ở Hồng Kông, cầm trên tay bản đồ thành phố, từ Vượng Giác đến Tiêm Sa Chủy, chậm rãi đi dọc theo con đường Nathan, đến phố Vĩnh Vượng, phố Cửu Long, Du Ma Địa, phố Miếu... Cả đoạn đường là dòng người nối dài không dứt, tiếng Anh, tiếng Quảng Đông và tiếng phổ thông ngọng nghịu vang lên bên tai. Trong túi Thượng Chi Đào có bình xịt chống kẻ gian và tiền tiêu vặt bằng đô la Hồng Kông mà cô ấy đã đổi trước đó. Mệt thì tìm đến một cửa hàng sữa tươi ăn món sữa trứng. Sau khi trời tối, cô đến tiệm Kiều Để Lạt, gọi cho mình một suất cua tránh bão.
Loan Niệm và Loan Tư Viên uống trà chiều với các anh chị em mà tâm trí cứ để tận đâu, Loan Tư Viên đá anh một cái, “Không muốn đi cùng bọn chị thì lượn ngay! Một mình cô bé đó đến Hồng Kông không an toàn.”
Loan Tư Viên thông minh như thế, Loan Niệm nhìn cô gái kia bằng ánh mắt chăm chú mà ngay cả bản thân anh cũng không nhận ra, hai người đứng đó ngượng ngà ngượng nghịu trông vừa ấu trĩ vừa buồn cười và cũng rất hiếm thấy. Loan Tư Viên cảm thấy giữa hai người có cảm giác như “Gió vàng sương ngọc gặp gỡ nhau”. Loan Niệm đứng dậy, Loan Tư Viên lại hỏi anh ngay trước mặt các anh chị em: “Cô gái kia tên gì thế?”
“Thượng Chi Đào.”
Loan Niệm hỏi Thượng Chi Đào đang ở đâu, Thượng Chi Đào gửi một vị trí cho anh. Quán ăn cua tránh bão kia Loan Niệm cũng từng đến ăn mấy lần, còn tình cờ gặp được nghệ sĩ Hồng Kông.
“Gọi thêm tôm tít, bồ câu non và mì khô xào thịt bò đi. Tôi sẽ đến nhanh thôi.”
Thượng Chi Đào gọi thêm món, món thịt bò xào vừa được mang lên thì Loan Niệm đến nơi. Trong tiệm nóng nực, ai ăn cơm cũng toát mồ hôi.
Loan Niệm trước giờ luôn gọn gàng mà lúc này trên mặt cũng lấm tấm mồ hôi.
Hai người ngồi ở chiếc bàn hai người chật chội, xung quanh có phần ồn ào.
“Chị Loan đâu ạ?”
“Đi hộp đêm với người khác rồi.”
“Sao anh không đi?”
Loan Niệm liếc cô một cái, không trả lời cô ngay mà hỏi ngược lại cô: “Uống gì không?”
“Một chai bia chăng? Không dám uống nhiều nữa, uống say lại khó chịu.”
“Uống say còn biết mắng người nữa.”
Thượng Chi Đào bật cười, “Tân Chiếu Châu nói với tôi rồi. Xin lỗi, tôi không biết tôi uống say lại có cái nết đó, anh đừng để bụng nhé.”
“Cái cậu Tân Chiếu Châu kia không đến nỗi nào.” Loan Niệm nói như vậy. Nhìn cách Tân Chiếu Châu chăm sóc Thượng Chi Đào, anh mới hình dung được mối tình thời đại học của cô. Chắc chắn là chàng trai kia nâng niu cô gái trong lòng bàn tay, không nỡ để cô ấy chịu ấm ức. Thượng Chi Đào ở bên mình, vậy mà phải chịu đủ loại ấm ức.
Hai người cụng ly với nhau, cả hai đều uống một chút rượu, ăn xong một bữa ngon miệng ở Kiều Để Lạt, Loan Niệm dẫn Thượng Chi Đào đến cảng Victoria ngắm cảnh đêm.
Ánh đèn rực rỡ, cảnh đêm diễm lệ, người cũng dịu dàng.
“Thượng Chi Đào.” Thượng Chi Đào không gọi cô là Flora nữa, “Mấy năm qua ở bên tôi, có phải em vẫn luôn thấy ấm ức?”
Thượng Chi Đào không đáp lời, cô chỉ nghe Loan Niệm nói.
“Thực ra tôi là một người rất tồi tệ. Từ thời niên thiếu tôi đã rất u ám và bạo lực, nếu không phải người nhà hết sức yêu thương tôi, gặp được mấy người bạn đáng tin cậy và tôi ra sức quản thúc mình, thì có lẽ bây giờ tôi đang ở trong tù rồi.”
“Tôi nhìn Tân Chiếu Châu chăm sóc em và những người bạn cùng nhà giúp đỡ em, cảm thấy em thích hợp ở bên những người đàn ông như vậy. Vì tôi không có khả năng yêu người khác. Dù cho tôi cố gắng sửa đổi hành vi của mình, nhưng chưa biết chừng em sẽ thường xuyên cảm thấy ấm ức.”
“Thật vui vì em đã cùng tôi trải qua quãng thời gian dài như vậy, tôi yêu ai cũng chưa quá dăm ba tháng, không ngờ lại cùng em trải qua bốn năm. Tôi hi vọng em có thể có được cuộc sống tốt hơn. Em thật sự rất xuất sắc, xứng đáng có được mọi thứ.”
“Cố lên.”
Thương Chí Đào đã suy nghĩ thấu đáo một số điều trong những lời dịu dàng của Loan Niệm. Cô biết rằng có những thứ gây nghiện nhất định phải từ bỏ, có những người đã xa tầm với thì không thể mong mỏi xa vời nữa. Cô ý thức được một cách tỉnh táo và sâu sắc rằng, những cảm xúc tươi đẹp đã hoàn toàn dừng lại khi cuộc gọi ấy chấm dứt. Khoảng thời gian sau đó cô từng hoang mang, cô không hiểu tại sao con người đều có tình cảm, ấy vậy mà cô đã tốn mất bốn năm mà Loan Niên vẫn đứng yên tại chỗ. Cô muốn chọc giận anh, muốn đọ sức với anh, như một con hề diễn trò, chẳng qua là vì cô không cam lòng mà thôi.
Nhưng đến hôm nay cô đã buông bỏ được chuyện này rồi.
Cô biết cuộc đời chính là như vậy, người đến người đi trong cuộc đời này, rồi đến sau cùng ai cũng phải nói lời tạm biệt. Dù cho khi ấy cô cảm thấy như thế thật sự quá đáng tiếc, nhưng cô không thể mơ ước xa vời nữa.
Dừng bước tại đây, cũng tốt mà.
Từ đây mỗi lần gặp mặt, cả hai đều thấy nhẹ nhõm và bình thường. Câu chuyện bí mật đó sẽ không còn được nhắc đến nữa.
- -
Đến ngày ba mươi Tết năm ấy, cô đưa Luc về nhà ở Cáp Nhĩ Tân, cùng nó ngắm pháo hoa. Luc nằm sát bên chân cô, khi thì nhìn pháo hoa, khi thì ngẩng đầu nhìn cô. Thượng Chi Đào nhẹ nhàng vuốt đầu nó.
Pháo hoa rực rỡ, có thể soi sáng đoạn đường phía trước.
Đến 0h, cô vẫn gửi cho Loan Niệm một email giống như trước đây: [Luke, chúc anh năm mới vui vẻ, mọi thứ đều tốt lành.]
Loan Niệm không trả lời cô.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc