Chương 71

Tác giả: Cô Nương Đừng Khóc

Thượng Chi Đào nghĩ: Chặng đường vượt 108 kilomet tại Đôn Hoàng, đi một lần trong đời là đủ rồi. Thực sự quá mệt mỏi.
Sáng hôm sau thức dậy, cô cảm giác đôi chân không còn là của mình nữa. Nhiêu đây vẫn chưa là gì cả, thử thách lớn nhất là tối nay, cả nhóm phải cắm trại. Cắm trại vốn là một chuyện rất tuyệt, ít ra thì bầu trời sao trong sa mạc chắc hẳn sẽ rất đẹp, nhưng đến giờ Thượng Chi Đào đã sợ hãi lắm rồi.
Cô dậy sớm để hỗ trợ mọi người chuẩn bị bữa sáng, đi đến cửa phòng ăn thì nhìn thấy Loan Niệm dậy sớm hơn cả cô. Anh nhìn vào đôi chân lê bước chậm chạp của cô, nói: “Em phải rèn luyện nữa vào.”
“Có phải ngày nào em cũng đi bộ đâu.” Thượng Chi Đào không vừa lòng lời chê bai của Loan Niệm, nhỏ giọng kháng nghị.
“Bình thường thể lực của em cũng chẳng tốt cho lắm.” Loan Niệm nói bóng gió, Thượng Chi Đào lúc nào cũng giở trò mèo, nhưng thú thực là anh cũng rất thích Thượng Chi Đào làm như thế.
...
Mặt Thượng Chi Đào bỗng chốc đỏ lựng, cúi đầu kiểm phiếu ăn.
Loan Niệm đứng đó nhìn cô kiểm phiếu, nhìn ráng đỏ trên má cô từ từ biến mất, trở lại bình thường mới gọi cô: “Flora.”
“Vâng?”
“Về Bắc Kinh đi ăn với nhau nhé?” Loan Niệm bắt chước giọng điệu của Dony, trông thì giống như đang trêu cô nhưng vẻ mặt thì nghiêm túc.
“Ngại quá, em bận lắm.”
“Thế thì em bận đến cùng đi.” Loan Niệm cũng lo Thượng Chi Đào sẽ e dè quyền hành của Dony mà đi ăn cùng anh ta. Anh không muốn nghĩ đến hậu quả đó, bởi vì anh sẽ không cho phép chuyện đó xảy ra.
Khách hàng lục tục đến phòng ăn, Loan Niệm đi tới chào hỏi họ, Thượng Chi Đào thấy anh xã giao rất nghiêm túc, cũng nghiêm túc tập trung vào công việc. Cô ngồi thêm một lát, cô thấy Loan Niệm ngồi vào ghế, trò chuyện với hai khách hàng.
Thượng Chi Đào cũng không biết sự ăn ý lạ lùng giữa hai người họ rốt cuộc đã được vun đắp như thế nào, chắc là ngủ với nhau nhiều nên thành ra có đủ sự thân thuộc cũng nên. Chẳng hạn như lúc này, Thượng Chi Đào biết rõ Loan Niệm đang nói đến chuyện gì, ý của anh chính là: Cách xa Dony ra.
Cô nhắn lại cho anh: [Em sẽ không đi ăn với Dony. Em chỉ đi ăn và ngủ với Luke thôi.] Thượng Chi Đào bỗng nảy ý trêu ghẹo Loan Niệm, cô muốn nhìn thấy phản ứng khi đọc được dòng tin này của anh.
Loan Niệm cầm điện thoại đọc tin nhắn, Thượng Chi Đào thấy khóe miệng anh nhếch lên, thoáng mỉm cười, nhắn lại: [Được, về Bắc Kinh ngủ với nhau nhé.] Rồi bỏ điện thoại vào túi.
Tên xấu xa.
Cô không biết tại sao trong đầu mình lại bật ra ba chữ này, tên xấu xa Loan Niệm đang bảo vệ cô kìa, thế mà anh không chịu nói thẳng cho cô biết.
Lúc kiểm tra trang thiết bị, các đồng nghiệp nam trong phòng tiếp thị đã được Loan Niệm hướng dẫn qua, ai cũng biết kiểm tra đâu ra đấy, mọi chuyện được tiến hành theo trình tự. Có lẽ đây cũng là chỗ lợi hại của anh, dù tình hình có rối ren thế nào đi nữa, anh cũng có thể nhanh chóng đưa ra phán đoán trong tình huống đó, từ đó xoay chuyển tình hình.
Ngày thứ ba, cả đoàn đi chậm hơn hôm qua nhưng bù lại phong cảnh đẹp hơn. Mọi người bắt đầu chụp ảnh, du ngoạn trên sa mạc, thế là ai cũng vui vẻ trở lại. Lumi và Thượng Chi Đào cố tình đi ở đằng sau, cô ấy khoác tay Thượng Chi Đào, liếc qua chỗ Dony, lúc này anh ta đang nói chuyện với một cô gái trong phòng kế hoạch. Cô gái kia có quan hệ không tốt với Kitty, còn Kitty thì sao? Chỉ có thể nhìn hai người kia bằng ánh mắt khinh thường.
“Em có thể xem danh sách phòng hôm nay không?”
“Khỏi phải xem. Chị chia xong rồi.” Lumi “hừ” một tiếng, “Có kịch hay.” Cô trò hai người giờ đã đủ hiểu nhau, có nhiều chuyện Thượng Chi Đào chưa cần nói, Lumi đã có thể đoán được suy nghĩ của cô.
Tối hôm đó, Thượng Chi Đào và Lumi ngồi bên cửa sổ, rèm đóng kín, tắt đèn trong phòng, một chiếc máy ghi hình dựng ở đó, phòng đối diện sáng đèn, bóng người lồng vào nhau một lúc rồi đèn tắt. Thượng Chi Đào nói với Lumi: “Kích thích quá.”
Lumi vỗ nhẹ vào đầu cô, “Còn kích thích hơn cả phim. Chậc chậc.”
Thượng Chi Đào cảm thấy mình may mắn biết bao khi quen được người như Lumi. Hai người họ thay nhau canh trước cửa sổ, tìm kiếm lối thoát từ cạm bẫy mà Thượng Chi Đào có khả năng sẽ sa vào.
Ngày quay về Bắc Kinh là ngày Chủ nhật.
Mới đi vắng có mấy hôm mà mùa hè của Bắc Kinh đã kết thúc. Lúc Thượng Chi Đào vào nhà, Tôn Viễn Chứ đang chải lông cho Luc. Cô để vali ở cửa, tận hưởng nghi thức chào đón kinh thiên động địa của Luc. Tôn Viễn Chứ ngồi trên sofa nhìn họ nô đùa ầm ĩ.
Thượng Chi Đào đẩy Luc ra, đi vào nhà, ngồi khoanh chân trước mặt Tôn Viễn Chứ, hỏi anh: “Anh khỏi ốm chưa?”
“Khỏi rồi.” Tôn Viễn Chứ quay trở lại là người đàn ông mang dáng vẻ của chàng trai tươi sáng như ánh dương, anh nghiêng người cảm ơn Thượng Chi Đào: “Cảm ơn quý cô Thượng Chi Đào đã chăm sóc anh vào hôm đó.”
Thượng Chi Đào nhìn thấy ánh mắt dịu dàng của Tôn Viễn Chứ, cảm giác bình yên trong lòng đã át đi sự hoảng loạn vì bị Dony quấy rối, “Thế thì chúng ta phải ăn mừng tí nhỉ?”
“Được đó. Anh muốn ra ngoài đi dạo.”
“Đi nào.”
Thượng Chi Đào chồm dậy, Luc cũng nhảy lên theo, Tôn Viễn Chứ thắt dây xích cho Luc, “Đưa cả nó theo.”
Họ ra khỏi nhà, đi trên con đường thi thoảng lại có lá rụng. Tôn Viễn Chứ rất ít nói, Thượng Chi Đào yên lặng đi bên anh. Cô muốn hỏi anh về tiếng “Đào Đào” kia, nhưng cuối cùng vẫn không mở lời. Cô chỉ hơi ngẩng đầu nhìn anh, anh yên lặng và toát ra chút gì đó xa cách. Tâm sự của anh ẩn giấu sau mắt kính của anh, nếu anh cúi xuống, bạn mãi mãi chẳng thể nhìn thấy chúng.
Họ đi ngang qua một điểm bán báo giấy, những năm ấy điểm bán báo giấy càng ngày càng ít đi, người phát báo trong các ga tàu điện ngầm như biến mất sau một đêm. Rất nhiều người bắt đầu đếm ngón tay xem thời đại mới còn bao lâu nữa sẽ đến, ai có thể lên chuyến tàu đó, ai sẽ bị thời đại bỏ lại phía sau.
Thượng Chi Đào không hiểu công việc của Tôn Viễn Chứ. Cô tưởng tượng công việc của anh đại loại là viết một chương trình rồi đưa vào trong hệ thống, chương trình đó có thể điều khiển chiếc xe không người lái tự do chạy băng băng trên đường quốc lộ ở Tây Bắc.
Đó chắc chắn là khung cảnh rất lãng mạn.
Bởi tưởng tượng của con người vốn đã rất lãng mạn.
Họ đi trên đường Bắc Ngũ Hoàn, không biết đã đi được bao lâu. Rốt cuộc Thượng Chi Đào không kìm nén được cảm giác hoang mang lo sợ, nhắc đến Dony với Tôn Viễn Chứ. Cô nói: “Anh biết không? Thực ra em lợi hại lắm nhé, em biết từ chối hắn, nhưng em không biết hắn có thẹn quá hóa giận vì chuyện đó không?”
“Vậy sao...” Tôn Viễn Chứ nghĩ ngợi giây lát, “Để anh nghĩ đã. Em có cảm thấy anh ta đang tái phạm không?”
“Em cảm thấy thế.” Thượng Chi Đào khẳng định đây không phải lần đầu Dony làm chuyện này, bởi vì hắn rất thành thạo chuyện này, khiến bạn không nắm được chứng cứ.
Tôn Viễn Chứ gật đầu, “Nếu là tái phạm, sớm muộn gì cũng có lúc để lộ sơ hở. Để anh nghĩ xem có cách gì không.”
Thượng Chi Đào cười với anh, “Không biết tại sao em lại cảm thấy anh sẽ có cách, lại còn là cách tuyệt nhất trên đời.”
“Cũng chưa chắc đâu, có thể sẽ là một cách không được chính đáng cho lắm.”
Gió thu đã về, là thời khắc đẹp nhất trần gian. Lúc này, xe của Loan Niệm đang đỗ bên đường đối diện, nhìn Tôn Viễn Chứ dắt Luc, Thượng Chi Đào đi bên cạnh anh ta, trông như một nhà ba người bình dị, có niềm hạnh phúc mộc mạc.
Cuối cùng anh cũng hiểu được vì sao Thượng Chi Đào luôn luôn rời khỏi nhà anh vào thứ Bảy rồi, cô nóng lòng thoát khỏi nhà của anh, vì cô nóng lòng muốn quay trở lại nơi chân thực và hạnh phúc dung dị kia. Ánh mắt cô nhìn Tôn Viễn Chứ ánh lên thứ tình cảm mà chính cô cũng không nhận ra.
Loan Niệm khởi động xe.
Bỗng dưng anh muốn đến quán bar pha chế rượu, dụng cụ pha chế đã được chuyển đến mà anh chưa động tay vào lần nào. Trước kia anh cũng chưa từng chủ động đến tìm Thượng Chi Đào, hôm nay mới là lần đầu tiên thôi, bởi vì hôm trước anh hứng lên hứa rằng anh sẽ dành ly rượu đầu tiên anh pha chế cho cô. Lái xe một mạch lên núi, trong quán bar đã có nhân viên đang chuẩn bị để mở cửa chính thức. Trông thấy Loan Niệm, họ lên tiếng chào hỏi, Loan Niệm gật đầu.
Hôm nay anh quá rảnh rỗi.
Một ngày Chủ nhật không có gì để làm. Khi bạn phân chia rõ ngày làm việc và cuộc sống thường ngày, bạn sẽ có khoảng thời gian vừa rảnh vừa tẻ nhạt.
Anh đứng trước quầy bar, đằng sau là tủ rượu đầy đủ loại rượu. Nghĩ một lát, anh bắt đầu pha một ly “White lady”, thân ly được quét lớp siro, lăn qua vụn hoa hồng, tựa như cơ thể người phụ nữ ăn vận lộng lẫy. Loan Niệm từng nghiên cứu pha chế rượu một thời gian, thay đổi rượu nền là cốt lõi để điều chế những loại cocktail khác nhau.
Anh pha chế theo ý mình, không quan trọng công thức, chỉ cần ngon miệng là được.
Ly rượu đầu tiên mà anh hứa dành cho Thượng Chi Đào đã bị anh uống mất. Đúng lúc đó Đàm Miễn gọi điện hỏi anh đang ở đâu, anh nói đang ở trên núi.
“Hôm nay uống rượu được không đấy?”
“Được.”
Loan Niệm cảm thấy mình chọn nơi này đúng là tuyệt vời, chỉ cần ngồi trước cửa sổ sát đất là có thể nhìn thấy cảnh đẹp đầu thu ở trên núi, thể nào cũng có số ít người sẵn lòng lái xe hàng chục cây số để theo đuổi cảnh thu này.
Đàm Miễn đến nơi thì Loan Niệm đang chụp ảnh, lá trà xanh nở rộ trong cốc thủy tinh, đặt trên chiếc bàn sát cửa sổ, cạnh đó có mấy quyển sách nằm rải rác, mang một thẩm mỹ hoàn hảo.
Anh ngồi xuống để căn góc, ảnh phải có chiều sâu, “tách” một tiếng đã có một bức ảnh đẹp mỹ mãn.
“Hôm nay cậu rảnh thế.”
Loan Niệm nhìn anh ta, “Cậu không rảnh hử?”
Đàm Miễn tựa vào sofa, “Không rảnh thì ai lái xe đến chỗ này của cậu, khó tìm bỏ xừ.” Anh ta nhìn khắp xung quanh, cảm nhận được khiếu thẩm mỹ không tầm thường của Loan Niệm, “Trang trí được đấy nhỉ.”
“Quá khen.”
“Đúng lúc công ty tôi muốn tổ chức buổi giao lưu, thế thì tổ chức ở chỗ của cậu nhé.”
“Cảm ơn đã dẫn mối làm ăn.”
Câu nào câu nấy của Loan Niệm cũng tưng tửng như đùa, đây cũng chẳng phải chuyện gì lạ, anh không phải một người kiệm lời khi ở bên bạn bè của mình.
Đàm Miễn thấy anh chỉ mải mê chụp choẹt, bèn hỏi anh: “Tâm trạng không tốt?”
?
“Tôi hỏi cậu tâm trạng không tốt à?”
“Đâu có.”
“Ra ngoài làm vài chén không?”
“Tôi mở quán bar, cậu còn rủ tôi ra ngoài uống?”
“Thế thì uống ở đây.”
“Tôi không mời.”
“Tôi mời, được chưa?” Lúc này Đàm Miễn cũng nhận ra tâm trạng Loan Niệm đúng là không tốt, đành nhường nhịn anh hết cỡ. Lúc này mà không nhường Loan Niệm thì biết làm thế nào? Mỏ cậu ấy hỗn lắm đấy!
“Để tôi gọi mấy người đến uống rượu, ủng hộ việc làm mới của sếp Loan.” Vừa nói vừa liếc trộm Loan Niệm, còn Loan Niệm thì chẳng buồn ngước mắt lên.
Đàm Miễn gọi điện cho từng người: “Đến đây uống rượu.” Chưa đến hai tiếng đã rủ được bảy tám nam nữ, trong đó có hai cô gái mà Loan Niệm chưa gặp bao giờ. Đàm Miễn chỉ vào một trong hai người, nói: “Cô kia dạy văn học phương Tây ở một trường đại học, ba mẹ cũng sống ở nước ngoài, gia cảnh tốt. Cái chính là cậu nhìn nhan sắc của người ta kìa, đôi mắt đượm tình, bàn tay thon nhỏ, rảnh là trồng hoa ngắm trăng, bận thì đọc sách viết lách, có xứng đôi với người làm nghệ thuật như cậu không?”
Loan Niệm chẳng buồn ngẩng đầu, chỉ hờ hững đáp một câu: “Cũng được.”
“Nếu thấy được thì qua đó uống với nhau một ly nhé?’
“Vậy cậu pha chế rượu à?”
“Tôi có biết đâu. Cậu pha xong thì qua đó.”
Mấy người ngồi uống rượu bên cửa sổ, chốc chốc lại liếc qua chỗ Loan Niệm. Loan Niệm pha chế rượu đến gần cuối thì có chút tùy ý, dù gì cũng là do Đàm Miễn trả tiền. Cuối cùng anh pha cho mình một ly “Black Russian”, uống thì dễ nhưng mẹ kiếp rượu Vodka cay thật.
Anh cầm ly rượu ngồi giữa mọi người, cả nhóm mới hàn huyên một hồi mà trời đã tối mịt.
Trước khi ra về, Đàm Miễn đã gọi cô gái kia và Loan Niệm: “Lưu lại phương thức liên lạc đi, bên chỗ Cung Nguyệt thường xuyên tổ chức hoạt động với sinh viên. Tôi nghĩ nơi này rất thích hợp.”
Ý tác hợp rõ rành rành.
“Mong được quan tâm.”
Loan Niệm lấy điện thoại lưu lại phương thức liên lạc với Cung Nguyệt, lúc này mới thấy vô số tin nhắn hiện trên màn hình điện thoại. Sau khi tiễn mọi người ra về, anh đọc từng tin nhắn một, trong đó có hai tin nhắn của Thượng Chi Đào. Cô nhắn, [Luke, kế hoạch ngân sách đã được gửi vào mail của anh.]
Còn một tin khác, cô nói: [Nếu cuối tuần anh không đi công tác thì giúp em chăm sóc Luc được không?]
Loan Niệm trả lời cô: [Không được.]
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc