Loan Niệm nhìn thấy một Thượng Chi Đào hết sức phờ phạc.
Bên ngoài gió lạnh căm căm, cô cũng run cầm cập, lần đầu tiên không thể đứng thẳng trước mặt người khác, thắt lưng hơi khom lại.
Luc trông thấy anh thì sủa lên một cách phấn khích.
Loan Niệm cực kỳ giận, đỏ mắt mắng cô:
“Mẹ nó em bị điên à? Một mình em lái xe tới đây?”
“Có phải em không muốn sống nữa không? Không muốn sống thì mẹ kiếp em nói ngay cho anh!”
“Em bị sao vậy! Em bao nhiêu tuổi rồi?! Em...”
Thượng Chi Đào bước tới túm lấy cổ áo anh, kéo anh cúi đầu xuống, hôn anh một cách cuồng nhiệt. Loan Niệm dùng rất nhiều sức mới đẩy cô ra được, cô lại quấn lấy anh, anh đành bóp má cô, “Anh đang bị cảm.”
“Thế thì bị cảm cùng nhau đi.” Thượng Chi Đào cười nói. Cô hơi muốn khóc, “Lúc đi trên đường em đã nghĩ thế này, em phải nói trước mặt anh rằng, em vẫn yêu anh như trước.”
Loan Niệm cảm thấy người phụ nữ này đúng là đồ ngốc, ngốc đến nỗi khiến đáy mắt anh dâng trào nước mắt. Anh hôn lên trán cô, không cho cô nhìn vẻ mặt xúc động của anh, nhẹ giọng hỏi cô: “Em lái xe mất bao lâu?”
“Mười mấy tiếng.”
“Nguy hiểm lắm em có biết không?”
“Em biết. Nhưng em muốn đưa Luc đến gặp anh.” Thượng Chi Đào ôm chặt Loan Niệm, khẽ hỏi anh: “Loan Niệm, anh đang khóc sao?”
“Nói bậy.”
“Em xem nào.” Thượng Chi Đào đột nhiên ngẩng đầu lên, nhìn thấy mắt Loan Niệm đỏ hoen, anh quay người đi không cho cô nhìn, vì quá xấu hổ. Thế nhưng Thượng Chi Đào cứ nhảy lên đòi nhìn, anh thì trốn, còn cô thì chạy xung quanh anh. Cuối cùng anh mới dừng lại, Thượng Chi Đào nhìn thấy một Loan Niệm nước mắt lưng tròng.
Chắc chắn anh không biết, khi anh rơi nước mắt, trong mắt anh có trời sao sáng lấp lánh.
Con tim của Thượng Chi Đào bỗng chốc bị anh lấp đầy, Loan Niệm lau mặt rồi kéo Thượng Chi Đào vào trong lòng, ôm siết lấy cô.
Có một thời gian, Loan Niệm cảm thấy giữa anh và Thượng Chi Đào có một chút khoảng cách, dường như trong lòng cô có thứ gì đó quan trọng hơn anh, nào là công việc, người thân, Luc và bạn bè. Loan Niệm không phải người bạn trai hoàn hảo, anh có ham muốn chiếm hữu cực kỳ mạnh, anh cần Thượng Chi Đào đặt anh vào trong lòng.
Cô đã làm thế.
Anh yên tâm rồi.
Thượng Chi Đào nhón chân hôn vào cằm anh, anh bị ốm nên ở riết trong nhà, trên mặt đã mọc râu lún phún, chọc vào mặt cô. Loan Niệm nhìn khuôn mặt đỏ ửng vì bị râu cọ vào, đột nhiên nhớ lại mấy năm đầu tiên, cô lúc nào cũng đỏ mặt.
“Thượng Chi Đào.”
“Hửm?”
“Mặc dù anh rất giận, nhưng em đến được đây, anh cũng rất vui.”
Loan Niệm ôm cô, hai người nằm trên giường. Mặc dù cả hai đều mệt nhưng chẳng ai muốn ngủ. Thượng Chi Đào bắt đầu lảm nhảm không ngớt: “Em từng gặp Tang Dao rồi, lúc đứng dưới khách sạn ở Quảng Châu, nửa đêm cô ấy còn tới tìm anh. Vậy là lúc đó hai người đang yêu nhau sao?”
“?” Loan Niệm nhíu mày, “Em bị hâm à Thượng Chi Đào? Anh yêu đương tùy tiện như thế sao?”
“Nhưng nửa đêm cô ấy còn tới tìm anh, bọn anh đi du lịch cùng nhau, anh còn tặng hoa cho cô ấy...”
Loan Niệm ngồi dậy, nhìn cô thật nghiêm túc, “Sao em biết bọn anh đi du lịch cùng nhau?”
“Cô ấy đăng review du lịch lên mạng, em đã đọc được. Lúc đó chúng ta vừa mới phát sinh quan hệ, em rất buồn.”
“Nhưng em không hỏi anh gì sao?”
“Không có.”
“Tại sao?”
“Em không có lập trường.
Cõi lòng Loan Niệm chợt đau nhói. Anh bỗng nhiên hiểu được, nhiều năm về trước, Thượng Chi Đào đã chịu những ấm ức không thể giãi bày từ phía anh. Vì thế trái tim cô đã lạnh đi từng chút từng chút như vậy sao? Hiểu lầm anh yêu người khác, lại bị anh từ chối, dần dần cô không dám nghiêm túc nữa, không dám tiếp tục yêu anh nữa?
“Thế nên em mới cảm thấy Tôn Viễn Chứ là người đặc biệt nhất đối với em sao?” Loan Niệm hỏi cô.
“Thượng Chi Đào à, anh vẫn luôn ghen tỵ với cậu ta. Bởi vì dù em gặp phải chuyện gì, em luôn nghĩ tới cậu ta đầu tiên. Thậm chí từng có một thời gian, anh nghĩ là em yêu cậu ta.”
“Vậy, em từng yêu cậu ta sao?”
Thượng Chi Đào nghe thấy cái tên vừa thân thuộc vừa xa lạ kia, cuối cùng cô ngồi dậy, nắm lấy tay Loan Niệm, “Anh muốn nghe lời thật lòng không Loan Niệm?”
“Em muốn nói thật cho anh nghe.” Mắt Thượng Chi Đào thoáng đỏ lên, “Thời điểm đó ngày nào em cũng hoảng sợ, lúc nào cũng cảm thấy mình không có điểm nào tốt, gặp phải hết chuyện này tới chuyện kia, anh ấy vẫn luôn giúp đỡ em, luôn quan tâm bảo vệ em, em tin tưởng anh ấy, như tin tưởng người thân của mình. Thậm chí có lúc em còn cảm thấy anh ấy quan trọng hơn anh, bởi vì em mãi mãi không thể với tới anh, mà người thân thì ở ngay bên cạnh em.”
“Vì vậy khi anh ấy ra đi em vô cùng đau đớn.” Thượng Chi Đào lau nước mắt, “Lúc đó em ghét anh vì coi thường chúng em, mỗi một câu anh nói về em và anh ấy đều là vu tội chúng em.”
“Anh ấy đã ra đi bằng cách như thế. Thế nhưng trong lòng em mãi mãi có một góc dành cho anh ấy, vì chúng em từng sống cùng nhau một thời gian dài.”
“Anh có hiểu được không?”
Thượng Chi Đào nắm tay anh, cô có thể nói dối anh, rằng Tôn Viễn Chứ chỉ là một người bạn bình thường, sự ra đi của anh ấy không còn bất cứ ảnh hưởng với cô. Nhưng Thượng Chi Đào không muốn làm thế, nếu cô nói lời giả dối, thì đó chính là sự thiếu tôn trọng với tình bạn của cô và Tôn Viễn Chứ, cũng coi thường tình cảm của cô và Loan Niệm.
Cô không muốn như thế.
Cô hi vọng giữa hai người họ hoàn toàn trong sạch, không phải dính vào những hoài nghi và bất an, chỉ mong hai người họ có thể hoàn toàn bắt đầu lại từ đầu kể từ đêm nay.
“Anh có tin em không?” Cô hỏi lại một lần nữa.
Loan Niệm chạm môi vào trán cô, “Anh tin em, cô Thượng Chi Đào ạ.”
“Em hơi buồn ngủ rồi.” Thượng Chi Đào kéo anh nằm xuống, “Anh còn sốt không? Anh đã thấy đỡ hơn chưa?”
“Ngày mai chúng ta có thể ngủ nhiều thêm một lúc không?”
“Ngày mai chúng ta làm gì?”
“Em không về nữa, em muốn ở lại đây đón Tết...”
“Ngủ đi.” Loan Niệm tắt đèn, đưa tay sang bên cạnh thì thấy trống không, đệm giường chuyển động, ngay sau đó là cơ thể nóng rực không một mảnh vải kề sát vào lòng anh. Hô hấp của Loan Niệm lỡ mất một nhịp, người Thượng Chi Đào nóng nhưng tay lại lạnh, bàn tay lành lạnh lướt một mạch xuống dưới, người Loan Niệm căng lên, anh nắm lấy tay cô, “Sẽ lây cho em mất.”
“Cùng nhau bị ốm thì tốt quá. Nếu như anh vẫn còn sức lực.” Thượng Chi Đào ghé môi bên tai anh: “Có cần anh động đậy đâu.”
Cô bắt chước giọng điệu của anh y xì đúc, phá hỏng bầu không khí tươi đẹp.
Nhưng cô nhanh chóng nghiêm túc trở lại, tiếp tục khám phá.
Cô cảm thấy hôm nay mình nhất định phải làm chuyện này, cùng anh dùng hết sức lực cuối cùng còn sót lại. Loan Niệm bị cô kích thích nổi ham muốn tranh đấu, bất thình lình lật người lại tiến vào người cô, thậm chí anh còn không cho Thượng Chi Đào phát ra âm thanh hoàn chỉnh, vì môi anh đã lấp kín môi cô.
Khi cô cuối cùng cũng lấy lại hơi, nghe thấy Loan Niệm thì thầm bên tai cô: “Thượng Chi Đào, anh yêu em.”
Hô hấp của anh gấp gáp, giọng nói lại khàn khàn, Thượng Chi Đào nhắm mắt lại, ngỡ như anh đã đưa cô đến một nơi hư ảo, bên tai là tiếng thì thầm tình tứ của anh. Cả đời này anh chưa từng nói nhiều lời bùi tai như này, môi và tay anh chạm tới chỗ nào là anh khen cô ở chỗ đó, hoặc là nói anh yêu em.
Đến khi Thượng Chi Đào cảm thấy anh dịu dàng đến mức không còn giống anh nữa, anh lại quay trở lại con người thật của anh, kéo Thượng Chi Đào ra khỏi mộng cảnh, không cho cô nghĩ ngợi lung tung, chỉ cho cô cảm nhận anh.
Mãnh liệt, bùng nổ, run rẩy.
Trán tựa trán, cô ngẩng đầu liếm mồ hôi của anh, lại bị anh đẩy ngã vào trong gối, không cho cô nhúc nhích, chỉ cho cô cảm nhận một cách chân thật.
Cuối cùng sức đã kiệt.
Thượng Chi Đào ngủ một giấc rất ngon, tay chân quấn lấy anh cả đêm, dù anh nằm ở tư thế nào, cô cũng kề sát vào người anh, dù ở trong mơ vẫn bắt anh ôm cô, nếu anh rút tay ra, cô sẽ tỏ ra bất mãn.
Họ chưa từng ngủ trên một chiếc giường, gần như không còn một khe hở như thế này.
Ngày hôm sau Loan Niệm ngủ dậy, anh đột nhiên rút ra được một kết luận lạ kỳ, đó chính là làm tình có thể trị cảm, bởi vì anh đã hoàn toàn khỏi hẳn rồi. Đầu óc tỉnh táo, cơ thể nhẹ nhõm. Thượng Chi Đào trong lòng anh như một lò lửa nhỏ thiêu cháy anh, làm cơ thể anh nóng bừng.
Anh muốn làm chút gì đó, nhưng lại nghe thấy tiếng Luc cào vào cửa, nó sắp chết vì nhịn tiểu rồi.
Loan Niệm mặc bừa quần áo rồi mở cửa, Luc giận dỗi sủa anh hai tiếng, xoay người chạy trước. Loan Niệm cầm dây xích đuổi theo nó, dẫn nó ra ngoài đi tiểu bằng tốc độ nhanh nhất có thể. Luc giải quyết nỗi buồn xong lập tức không còn nóng nảy, ngẩng đầu ưỡn ngực đi trong khu nhà ở, tựa như một chú chó săn vừa đánh thắng kẻ địch.
Bác sĩ Lương gọi điện tới, Loan Niệm bắt máy, hỏi bà: “Có chuyện gì vậy mẹ?”
“Mấy giờ con về đây đi sắm đồ Tết với bố mẹ?” Bà hỏi anh.
“Lát nữa con phải đến công ty lấy đồ, sau đó mới về chỗ bố mẹ.” Loan Niệm nói: “Với lại, có lẽ con sẽ dẫn một người về nhà.”
“Dẫn người? Ai thế?”
Loan Niệm không đáp lời, chờ bác sĩ Lương nghĩ ra đáp án. Một lúc sau, bác sĩ Lương cuối cùng cũng nói: “Thượng Chi Đào?”
“Vâng.”
Loan Niệm nghe thấy tiếng cười ha hả của bác sĩ Lương, thậm chí bà còn ngoảnh lại nói với bố Loan: “Tôi đã nói sao nhỉ? Lần này con trai không làm hỏng chuyện nữa!”
Bố Loan “hừ” một tiếng, nhưng có thể nghe ra sự vui mừng ẩn sau đó.
“Mẹ phải chuẩn bị chút quà cho con bé, lần đầu đến nhà ta mà, chuẩn bị gì đây nhỉ? Túi xách chăng?”
“Chớ.” Loan Niệm ngăn cản bà, nếu bác sĩ Lương cũng tặng Thượng Chi Đào một cái túi thì cô nhất định sẽ cho rằng đây là truyền thống của nhà họ Loan, mà cô lại không thích.
“Túi không được hả... vậy thì lì xì? Lát nữa mẹ đi lấy tiền mặt, năm mươi ngàn? Một trăm ngàn?”
“Không cần đâu. Sao mẹ căng thẳng thế?” Loan Niệm hỏi bà, “Mẹ à, tốt xấu gì mẹ cũng là người từng trải mà.”
“Con ngậm miệng lại. Mẹ sợ mẹ không nỗ lực, chỉ dựa vào mình con, con lại chả làm con dâu mẹ chạy mất. Mẹ đối xử tốt tốt với con gái nhà người ta, sau này người ta muốn đá con, nghĩ đến mẹ chồng tương lai thì cũng phải mềm lòng...” Bác sĩ Lương càm ràm rồi cúp điện thoại.
Loan Niệm nhìn Luc, nhếch mày, “Cũng đưa cả con về nhé, để con ở lại đây thì cũng tội nghiệp quá.”
Thượng Chi Đào không từ chối về nhà với Loan Niệm, có điều cô nghĩ mình không thể đi tay không, nhưng cô không biết tặng quà gì.
Cô lén hỏi Lumi: [Em sắp gặp bố mẹ anh ấy, em phải mang quà gì tới nhỉ?]
[Không cần cầu kỳ vậy đâu, mua chút điểm tâm xách đến đó là được, lịch sự lại đàng hoàng, ngày rộng tháng dài mà.]
[Dạ. Vậy chốc nữa em đi cùng anh ấy đến công ty để lấy đồ, chị xuống dưới gặp em nhé?]
[Chu choa! Cô đến hả? Dĩ nhiên rồi!] Lumi mãi mới phản ứng lại.
Thượng Chi Đào đã rời khỏi Lăng My mấy năm rồi.
Xe của Loan Niệm đỗ ở hầm để xe, anh lên trên lấy đồ, còn Thượng Chi Đào thì lên tầng một. Tiệm cà phê đó vẫn mở cửa, lúc này sắp sửa đến Tết, bên trong có phần vắng vẻ.
Thượng Chi Đào đẩy cửa đi vào, nhân viên phục vụ năm nào đã không còn đây nữa, đổi thành một gương mặt mới lạ và trẻ trung hơn, nhưng cà phê thì vẫn đậm đà như xưa.
Cô nhìn dòng người vội vã bên ngoài, nhớ tới sáu năm mình từng làm việc ở nơi này.
Cô thật may mắn, cô đã không sống uổng một ngày nào trong sáu năm kia. Giờ đây nghĩ lại, đó đều là những hồi ức vô cùng sâu sắc.
Cô có phần bùi ngùi, vì vậy câu đầu tiên Lumi nói khi nhìn thấy cô là: “Sao đấy? Trở lại chốn cũ nên vô cùng xúc động?”
“Vâng!” Thượng Chi Đào đưa cà phê cho cô ấy, “Loại chị thích uống nhất.”
Hai người đều không nói gì, Thượng Chi Đào học theo Lumi, thảnh thơi tựa vào sofa, hai người đều nhìn thân cây khô bên ngoài.
Mỗi một tuổi là mỗi một lần khô héo.
Vòng năm của cây đã tăng thêm mười vòng.
Loan Niệm gọi điện thoại cho cô: “Em lên đây tìm đồ giúp anh, anh không tìm thấy.”
“Có tiện không?”
“Có gì mà không tiện? Mau lên nhé.” Anh không cho cô bất cứ cơ hội kì kèo, cúp máy ngay tắp lự.
“Dũng cảm lên nào Thượng Chi Đào, sợ cái gì? Không phải còn có chị đây sao? Nếu có người dám nói này nói nọ, chị tẩn cô ta một trận là xong chuyện! Đi!” Lumi đứng dậy, kéo Thượng Chi Đào đứng dậy, “Ưỡn ngực ngẩng cao đầu, tỏ ra tự hào vào: Đúng đấy! Bà đây đã ngủ với Luke mà các cô ngày đêm mong nhớ đấy! Ngủ mấy năm liền!” Lumi vừa nói vừa sải bước lớn đi đằng trước, Thượng Chi Đào đi theo sau cô ấy, không nhịn được cười.
Tất cả mọi người đều sẽ thay đổi, nhưng Lumi thì khác. Trước đây cô ấy như nào thì bây giờ vẫn vậy, sống một cách khôn ngoan tự tại.
Tuy nhiên, khi cô điền xong thông tin vào thăm hỏi, đi vào Lăng Mỹ, chân cô vẫn bủn rủn một thoáng.
Cửa thang máy mở ra, cô nhìn thấy khu văn phòng quen thuộc, những kỷ niệm năm xưa lập tức ùa về. Ngỡ như nhìn thấy mình của năm ấy đang ôm máy tính bước thoăn thoắt về phía phòng họp, lúc nào cũng bận rộn. Hết cuộc họp này tới cuộc họp khác, tăng ca hết đêm này tới đêm khác, những lần thất bại nối tiếp nhau, đều biến thành huy chương treo trên người cô.
Có đồng nghiệp nhận ra cô, gọi cô một cách kinh ngạc: “Flora!”
Thượng Chi Đào gọi tên người đồng nghiệp đó, ôm đối phương. Cũng có người nghe thấy cái tên này thì vội đứng dậy, nhìn thấy cô gái thật thà dũng cảm năm xưa. Ở Lăng Mỹ có rất nhiều câu chuyện liên quan đến cô. Sau khi cô đi, mỗi khi nhắc tới cô các đồng nghiệp đều nói rằng: “Cô gái đó thật là cừ.”
Mọi người đều rất xúc động, vây xung quanh cô ôn lại chuyện xưa, hỏi cô bây giờ đang ở đâu, làm gì, sao bỗng dưng lại tới công ty.
Loan Niệm đứng ở cửa phòng làm việc nhìn một lúc, cuối cùng mới lên tiếng gọi cô: “Thượng Chi Đào.”
Mọi người đều sửng sốt ngoảnh lại nhìn Loan Niệm.
“Không kịp nữa, giúp anh tìm một lát.”
Loan Niệm cười cười với mọi người: “Hôm nay tan ca sớm đi, chúc trước mọi người năm mới vui vẻ.” Sau lại nói với Thượng Chi Đào: “Nhanh nào, chốc nữa còn phải đi siêu thị.”
Thượng Chi Đào thoắt cái đỏ bừng mặt.
“Đi đi.” Lumi đẩy cô một cái.
Sợ gì chứ! Hãy cho cả thế giới biết hai người đang ở bên nhau đi! Loan Niệm nhìn thẳng vào Thượng Chi Đào, không hề có ý giấu giếm. Trong công ty đang đồn ầm lên rằng anh thích đàn ông, đàn ông trong vòng bạn bè của anh người nào người nấy cũng tuấn tú. Cũng có người đồn rằng anh thay bạn gái liên tục, mỗi tháng mỗi người khác nhau không trùng lặp. Nhưng chưa có người nào gặp được bạn gái của anh. Anh chưa từng sợ lời bàn tán, nhưng hôm nay anh bỗng dưng rất muốn giới thiệu Thượng Chi Đào với mọi người, với thân phận là bạn gái của anh.
Thượng Chi Đào đứng ở ngưỡng cửa phòng làm việc của anh, nơi này vẫn giống hệt trước kia, vẫn lạnh lẽo vắng lặng, cửa sổ sát đất sau lưng anh vẫn sạch bong như cũ.
“Anh muốn tìm cái gì?”
“Tìm thấy rồi.”
Loan Niệm nở nụ cười xấu xa, “Em ngồi đó chờ anh một lát, anh gửi cái mail đã.”
“Dạ.”
Thượng Chi Đào ngồi lên sofa, sofa phát ra tiếng xì hơi, hệt như vô vàn khoảnh khắc mập mờ trong quá khứ.
Loan Niệm đỏ từ mang tai tới tận cổ, nhưng vẫn trưng ra khuôn mặt vô cảm trả lời email.
Trước khi họ ra về, Thượng Chi Đào chợt hỏi anh: “Tracy có ở đây không?”
“Chắc là đang họp.”
“Em có thể đi gặp chị ấy không?”
“Đi đi.”
Thượng Chi Đào chạy đến trước cửa phòng làm việc của Tracy, hít một hơi dài rồi giơ tay gõ cửa.
“Vào đi.” Giọng Tracy vẫn dịu dàng như thế.
Cô nhẹ nhàng đẩy cửa ra, nhìn thấy Tracy đang nghe điện thoại. Cô ấy ngẩng lên nhìn cô một cái rồi lại cúi đầu xuống, sau đó ngẩng phắt lên, bỗng nhiên bật cười, “Chỗ tôi có khách, nói chuyện này sau nhé.”
Cô ấy cúp máy rồi đứng dậy ôm Thượng Chi Đào, cô cũng ôm lại cô ấy.
“Mấy năm nay em đã đi đâu thế?”
“Em quay về Cáp Nhĩ Tân, em sống rất tốt.” Thượng Chi Đào chỉ sang phòng làm việc của Loan Niệm, tỏ vẻ áy náy.
Tracy ngăn cô lại, “Chị biết Flora à, không phải cảm thấy có lỗi với chị. Tình yêu mà, ai có thể nói rõ ràng được.”
“Chị Tracy, em muốn nói với chị mấy câu.” Thượng Chi Đào đứng thẳng dậy, “Em muốn cảm ơn chị năm ấy đã cho em cơ hội. Em biết em không có gì nổi trội, nếu không phải gặp được chị, có lẽ cuộc đời em đã rẽ sang hướng khác. Cảm ơn chị đã lựa chọn tin tưởng em dù là bất cứ lúc nào, cảm ơn chị đã giúp đỡ em.”
“Em sẽ mãi mãi biết ơn chị.”
Biết ơn mình đã gặp được một người tốt đến thế.
Cô vô cùng may mắn.