Chương 121

Tác giả: Cô Nương Đừng Khóc

Khi bạn phải làm quen với một nghiệp vụ mới một lần nữa, bạn phải xử lý vô vàn thông tin. Trong giai đoạn hiện tại Thượng Chi Đào chỉ yêu cầu đội ngũ công ty học hỏi kiến thức. Cô nói trong cuộc họp: “Nghiệp vụ này ngoài Phương Khả và các cô gái trong nhóm vận hành kinh doanh ra, những người khác đều không hiểu. Không hiểu thì phải làm thế nào? Chúng ta cần phải học hỏi. Vì thế tôi đã nhờ Phương Khả lập kế hoạch học tập, trong hai tuần sắp tới, chúng ta sẽ đóng cửa công ty để học tập. Bắt đầu từ thứ Hai tuần sau, mọi người cứ yên tâm tận hưởng ngày nghỉ cuối tuần này đi.”
“Em trình chiếu kế hoạch học tập nhé.”
“Được. Tôi còn một yêu cầu nữa, vì bây giờ mọi người không biết một thứ gì nên chúng ta cần nghe theo quyết sách của người biết việc. Cũng có nghĩa là, trong thời gian này mọi người đều phải nghe theo Phương Khả.”
Thượng Chi Đào là người dám giao quyền và ủy quyền cho người khác, cô không bao giờ quên nguyên tắc của Lăng Mỹ: Ai có khả năng thì người đó làm.
Lúc cô mở cuộc họp, Luc nằm ngay bên cạnh cô, chờ cô họp xong là nó lại biến thành cái đuôi, cô đi đâu nó theo đó, lè lưỡi ngoác miệng cười, trông rất vui vẻ.
“Em vui lắm hả?” Thượng Chi Đào hỏi nó.
“Gâu!”
“Được, chị biết rồi. Cái đồ phản bội già đầu nhà em chỉ thích anh ấy thôi chứ gì? À phải rồi, hai bọn em giống nhau, đều là “trai” già rồi.” Thượng Chi Đào chọc tay vào trán Luc, dường như Luc nghe hiểu được đây không phải lời khen, cắn nhẹ đầu ngón tay cô để chơi.
[Ngày mai tôi lại đến thăm Luc trước khi về.] Loan Niệm nhắn tin cho cô.
[Được.]
Thượng Chi Đào lướt lại lịch sử tin nhắn của hai người, Loan Niệm từ trước tới giờ luôn nhắn rất ngắn gọn, anh không bao giờ thích dài dòng. Nửa năm trở lại đây, họ có tổng cộng chưa đến năm mươi dòng tin nhắn, quá nửa là: [Đã gửi, để ý nhận hàng.]
Cũng không nói là gửi cái gì.
Thượng Chi Đào trả lời lại anh: [Vâng.]
[Cơ thể đã ổn chưa?]
[Rất ổn.]
Nội dung và số lần trò chuyện giữa hai người mang lại cảm giác như một tên đểu cáng đang nói chuyện với một cô gái trong danh sách “lốp dự phòng” của mình.
Thượng Chi Đào chưa từng hỏi Loan Niệm về chuyện tình cảm của anh, người như Loan Niệm sao có thể thiếu phụ nữ vây quanh? Dường như Luc đã trở thành sợi dây ràng buộc duy nhất giữa hai người. Sở dĩ hai người vẫn có thể nói chuyện, gặp gỡ trong yên bình như thế này là vì Loan Niệm quá yêu Luc mà thôi.
Nhưng dường như cũng không chỉ có thế.
Thượng Chi Đào không thể nói rõ được, cô cảm thấy lại có một sợi dây vô hình căng ngang giữa cô và Loan Niệm, bình thường không nhìn thấy nhưng cô biết sợi dây vẫn còn ở đó. Có điều sợi dây này khác với trước kia, trước kia cô biết sợi dây này chắc chắn sẽ đứt ngang, còn sợi dây lần này có tính đàn hồi hơn, họ đều không dám dùng sức quá, chỉ sợ dây đứt bật trở lại làm mình bị thương.
Ngày hôm sau khi Loan Niệm đến thăm Luc, Thượng Chi Đào vừa mới ngủ dậy.
Cô mở cửa để Loan Niệm dẫn Luc xuống dưới nhà, còn mình thì xoay người vào trong đi lục cái ăn. Cô vẫn không biết nấu nướng, vì vậy trong nhà mãi mãi chỉ chuẩn bị bánh mì lát và sữa tươi.
Thượng Chi Đào xé bánh mì nhét vào mồm, đột nhiên nhớ tới những bữa sáng ngon lành mà mình từng ăn ở nhà Loan Niệm, cô lập tức cảm thấy bánh mì nhạt nhẽo, bỏ bánh mì xuống, lục hết tủ lạnh đến tủ bếp để tìm đồ ăn nhưng nhận ra bên trong chẳng có gì.
Khi Loan Niệm quay về, nhìn thấy cô ngồi ngây ngẩn ở đó, anh vừa gỡ dây cho Luc vừa hỏi: “Sao thế?”
“Tôi đói rồi.” Thượng Chi Đào nhìn anh, “Anh ăn chưa?”
“Chưa ăn.”
“Ra ngoài ăn sáng không? Tôi mời anh.”
“Không cần, tôi không thích ăn.”
Miệng Loan Niệm vẫn kén chọn như cũ, đồ anh thích ăn quá ít, chẳng thà tự nấu còn hơn.
Anh xắn tay áo đi vào phòng bếp, phát hiện ra trong nhà cô chẳng có cái gì dù chỉ là quả trứng gà.
“Em cứ vậy mà sống qua ngày sao?” Anh hỏi cô. Thực ra anh hơi tức giận, nhà cô nhìn có vẻ gọn gàng sạch sẽ, nhưng ngay cả cái ăn cũng không có. Nếu cứ tiếp tục thế này, một mình cô chết đói ở trong nhà chưa chắc đã có người phát hiện. Trái lại cô sẽ được lên bản tin, tin sẽ đưa rằng: Một người phụ nữ lớn tuổi độc thân không biết nấu cơm, chết đói trong nhà.
“Tôi có thể đến quán mẹ tôi để ăn.”
“Em cũng có thể học để nấu cơm cho mình mà.”
“Tôi không biết, tôi đã nghiêm túc học rồi nhưng không thành.”
Loan Niệm liếc cô một cái, “Tóm lại là em không thể phân biệt đâu là mắm muối mì chính sao?”
“Luộc trứng không biết đổ nước vào đúng không?”
“Hay là ngay cả siêu thị em cũng không biết lối đi?”
“Thú thực là tôi thật sự không biết mấy chuyện này có gì khó.” Loan Niệm nghĩ mãi không hiểu, công thức dữ liệu có khó không? Cô có thể nhập công thức bằng thủ công. Thông tin dự án có khó viết không? Cô có thể viết một mạch hàng chục hàng trăm trang. Nấu tí cơm mà khó vậy sao?
“Tại sao tôi phải học nấu ăn? Tôi có thể gọi đồ ăn ngoài, tôi có thể về quán mẹ tôi ăn, tôi cũng có thể tìm một người bạn trai biết nấu ăn.”
Bạn trai biết nấu ăn là Thượng Chi Đào thuận miệng nói vậy, khi Loan Niệm liếc mắt sang chỗ cô, cô cảm nhận được vẻ lạnh lẽo.
Loan Niệm không thích câu cuối cùng. Những gì cánh Đàm Miễn chỉ dạy cho anh đã hóa công cốc, anh không thể trưng ra vẻ mặt vui vẻ khi cô nói những lời vớ vẩn này. Khóe miệng anh hơi nhếch lên, bước ra khỏi phòng bếp. Anh nâng tay, cài cúc ống tay áo bằng ngón cái và ngón trỏ tay kia. Bao nhiêu năm trôi qua rồi mà cách ăn mặc của anh vẫn tinh tế như vậy, tinh tế đến từng chiếc cúc, đều phải là kiểu mà anh thích.
Một người đàn ông không bao giờ chịu tạm bợ chắc là mệt lắm nhỉ?
Thượng Chi Đào ngồi đó nhìn anh chỉnh trang áo sống, hỏi anh: “Phải đi rồi sao?”
Loan Niệm không nói không rằng, đi ra cửa. Luc theo đuôi anh cùng ra ngoài, anh dừng bước rồi ngồi xuống nói với Luc: “Bố phải về làm việc. Con chơi cùng mẹ con đi.”
“Chị gái.” Thượng Chi Đào chỉnh lại lời của anh.
“Con chơi cùng chị gái hơn ba mươi tuổi của con đi.” Dứt lời, Loan Niệm đứng dậy đi ra ngoài.
Vừa mới đi được hai bước, anh nghe thấy Thượng Chi Đào nói với Luc: “Chào tạm biệt anh trai gần bốn mươi tuổi của em đi kìa.”
Loan Niệm ngoảnh lại nhìn cô, cô nghênh cổ một cách bướng bỉnh, nét mặt tỏ vẻ không phục, không muốn chịu thua trong trận đấu võ mồm. Loan Niệm nhếch khóe môi coi như mỉm cười, nhưng cũng hơi giống đang giễu cợt: “Chúc em khởi nghiệp lần hai suôn sẻ.”
“Cảm ơn.”
Thượng Chi Đào và Luc đến trước cửa sổ nhìn Loan Niệm đi khỏi đó, rồi cô lại cầm lát bánh mì và sữa để ăn cho qua bữa.
Đến thứ Hai, nhân viên chuyển phát gọi điện cho cô: “Cô có thùng hàng đông lạnh.”
“Hả?” Thượng Chi Đào có chút nghi hoặc, gọi xe từ công ty về nhà, nhận một thùng xốp, mở ra xem thì thấy đúng là đồ cấp đông, đá còn chưa tan. Bên trong có sữa tươi và một hộp bột hoa quế.
Món sữa tươi hoa quế của Loan Niệm rất ngon miệng, là do hoa quế khô xao cùng với đường, sau đó được sấy khô rồi rắc lên sữa tươi, uống vào miệng có vị ngọt của đường và hương hoa quế gần như rất khó cảm nhận được, vị chua chua ngọt ngọt khiến người ta mê mẩn.
Thượng Chi Đào đã từng học cách làm nhưng cô làm không ngon. Cô đun sữa một cách vội vã, đổ vào cốc rồi rắc hoa quế lên trên, mới uống một ngụm cô cứ ngỡ như đã quay lại nhiều năm về trước, quay lại những buổi sáng cô thức dậy ở nhà anh, anh làm đồ ăn sáng, tiện tay đẩy ly sữa hoa quế đến trước mặt cô.
Con tim bỗng nhiên mềm đi.
Cô lấy điện thoại ra, gửi yêu cầu kết bạn với anh.
Loan Niệm đang dự cuộc họp ban lãnh đạo nhàm chán dài lê thê, nhìn thấy thông báo yêu cầu kết bạn, ghi chú trong yêu cầu kết bạn là Thượng Chi Đào, anh chợt cảm thấy trong tim có nơi nào đó được ánh sáng chiếu qua, tâm trạng sung sướng mà anh không thể che giấu từ trái tim anh lan đến khóe môi.
Nhoẻn miệng cười.
Anh đồng ý yêu cầu kết bạn của cô, nhấn vào ảnh đại diện của cô để xem, chắc là cô đi đâu đó chơi, ảnh chụp cận mặt trong khung cảnh băng tuyết vùng Đông Bắc, gò mà đỏ bừng, cười rạng rỡ. Nhìn sang trang cá nhân của cô thì thấy sạch sành sanh, không có bài đăng nào.
Đến khoảng năm 2017, phần mềm trò chuyện tung ra chức năng xem lại kỷ niệm, Loan Niệm tiện tay nhấn vào nút tham gia trong khi đang buồn chán. Mục thứ nhất trong phần xem lại kỷ niệm chính là người bạn đầu tiên của bạn là ai, hai người còn giữ liên lạc không? Và rồi Loan Niệm nhìn thấy ảnh đại diện nho nhỏ của Thượng Chi Đào năm ấy. Anh còn nhớ ngày hai người thêm bạn bè với nhau, hình như lúc đó cô đang đi công tác, gửi yêu cầu kết bạn cho anh.
Anh hỏi cô: [Gì thế?]
[Kết bạn đi ạ.]
Loan Niệm đồng ý kết bạn.
Mục xem lại kỷ niệm ngày hôm ấy gần như lấy mạng Loan Niệm, anh nghĩ, cái người đầu tiên mà anh kết bạn đã biến mất rồi.
Anh từng đi tìm cô, anh biết cô đang ở nơi đâu, anh tìm kiếm một thời cơ tốt để xuất hiện trước mặt cô, nhưng thời cơ ấy mãi mà chẳng đến.
Giờ đây anh ngồi trong phòng họp, gửi cho Thượng Chi Đào một dấu hỏi chấm.
[Cảm ơn sữa tươi hoa quế.]
[Không có gì, hi vọng em sớm tìm được một tên bạn trai biết nấu ăn.] Nói bằng giọng giận lẫy.
Thượng Chi Đào lên taxi đọc được tin nhắn này thì phì cười.
Bác tài hỏi cô: “Gặp được chuyện vui gì sao cô gái?”
“Dạ không. Gặp được một người rất buồn cười.”
Thượng Chi Đào bắt đầu lao vào học ngày học đêm.
Logic của quảng cáo trực tuyến hết sức phức tạp, cốt lõi là phải hiểu thấu đáo các chỉ số dữ liệu thì tự nhiên sẽ rút ra được phương pháp luận. Thượng Chi Đào yêu cầu mọi người trong công ty phải biết thuật toán, đồng thời yêu cầu mọi người phải ghi nhớ tất cả các thuật ngữ trong ngành.
CPM, CPC, CPA, CTR... Hàng trăm từ viết tắt được đưa ra, mọi người phải giải thích ý nghĩa của chúng khi chỉ vào một từ bất kỳ. Khi dữ liệu được đưa ra, mọi người phải biết cách tính toán. Tất nhiên các cô gái không có vấn đề gì, bọn họ đã từng tìm kiếm tài liệu và nghiên cứu dữ liệu trong các hệ thống và nền tảng mạng xã hội, nghiên cứu dữ liệu trong hậu trường. Nhóm nhân viên nam thì kêu ca không ngớt, một đám thanh niên trai tráng chuyên chạy việc ở hiện trường đột nhiên phải làm quen với các chỉ số dữ liệu, đầu óc lập tức trở nên chậm chạp.
Thượng Chi Đào nhìn họ mặt ủ mày chau, không nhịn được cười ngặt nghẽo, nghĩ bụng: Mấy đứa nhỏ ngốc nghếch này.
Bỗng dưng nghĩ đến Loan Niệm toàn nói cô như thế này:
“Cô không mang não à?”
“Cô có thể động não một tí không?”
“Não cô không dùng thì giữ lại làm gì?”
Cô sẽ không nói nhân viên của cô như vậy, Loan Niệm quá nghiêm khắc với người khác.
Đến trưa cô lên tầng thượng của công ty để ăn cơm, Lumi gửi cho cô một video quay cảnh Loan Niệm mắng người té tát trong cuộc họp, mọi người ngồi đó không ai dám hó hé nửa lời. Thượng Chi Đào thoắt cái đã quay trở lại bầu không khí đáng sợ trong cuộc họp có Loan Niệm tham dự.
[Nhìn thấy chưa? Lừa Ngang Ngược chỉ có thể ngang ngược hơn, biến thành một con lừa già thích đàn ông ngang ngược nhất. Nhưng lừa thì mãi mãi là lừa.]
[Chị nói anh ta như vậy không sợ anh ta biết được sao?]
[Chị sợ gì anh ta.] Lumi gửi một hình “Bà đây đã sợ ai bao giờ”. [Chị dám cá, chị là người thứ hai trong công ty dám chọc anh ta, người thứ nhất là Tracy.]
[Ở ngoài công ty, chị cảm thấy chỉ có cô gái tên là Thượng Chi Đào mới dám chọc anh ta.]
[Thôi, em không dám đâu.] Thượng Chi Đào tức khắc nhận thua.
Trên tầng thượng có gió rất dễ chịu, gió thổi qua khiến Thượng Chi Đào mơ màng buồn ngủ. Vì được một ly sữa hoa quế bồi bổ, cô cảm thấy ngày hôm nay trôi qua rất tuyệt. Cô vùi mình vào việc học bất kể ngày đêm, đến cuối tuần chợt nảy ra ý định ra ngoài đi chơi.
Thế là cô thuê một chiếc xe lái về hướng ngoại ô, đưa Luc đi theo.
Cô tìm một khu nghỉ dưỡng nông trang rồi làm thủ tục vào ở, dẫn Luc ra ngoài cho nó chạy nhảy. Luc thích dã ngoại, một người một chó chơi quên lối về. Loan Niệm gọi đến cuộc thứ ba thì cô mới nghe thấy, bắt máy hỏi anh: “Có chuyện gì thế?”
“Em ở đâu?”
“Tôi ra ngoài chơi.”
“Tôi tới thăm Luc.”
“Luc đi cùng tôi.”
Loan Niệm không ngờ mình ngồi chuyến bay sáng sớm đến đây lại thành công cốc, bèn hỏi cô: “Lần sau em đi chơi có thể báo trước với tôi một tiếng không?”
“Anh có báo trước là anh muốn đến thăm Luc không?”
Đến lần tiếp theo, Loan Niệm báo trước với Thượng Chi Đào, cô để Luc ở nhà cho anh, còn mình thì đi chơi. Hai người không chạm mặt nhau dù chỉ một lần.
“Nếu anh cảm thấy đi đi về về từ khách sạn đến nhà tôi vất vả với không tiện, anh có thể ở trong phòng ngủ phụ. Như vậy anh có thể ở bên Luc nhiều hơn.” Cô nói với Loan Niệm.
“Em không sợ hàng xóm đàm tiếu sao?”
“Tôi sợ gì chứ?”
Mấy lời đàm tiếu còn ít hay sao? Cô gái tự khởi nghiệp lớn tuổi độc thân bị người ta gắn cho bao nhiêu cái mác, thậm chí người ta có thể kể một câu chuyện hoàn chỉnh về cô, có thể miêu tả được ngoại hình của người bao nuôi cô, đó là người đàn ông hơn năm mươi tuổi, đầu hói, bụng bia, đeo đồng hồ vàng, trông rất giàu có, thường ra khỏi nhà cô vào lúc sáng sớm.
Nếu hàng xóm nhìn thấy Loan Niệm, chưa biết chừng tin đồn sẽ đỡ hơn. Thanh niên hơn ba mươi tuổi, đẹp trai lai láng, dáng vẻ kiêu ngạo, phong độ ngời ngời, chắc là một chàng trai trẻ mà cô bỏ tiền của người tình già ra để bao nuôi.
Loan Niệm thật sự ngủ ở trong phòng ngủ phụ.
Trong vali của anh cái gì cũng có, coi nhà của Thượng Chi Đào là khách sạn. Nhà cô chỗ nào cũng tốt, chỉ tội ít đồ ăn. Loan Niệm không thể hiểu được vì sao một người phụ nữ lại sống như thế này. Anh đi siêu thị mua rất nhiều trái cây, rau rợ, thịt cá, trứng và hải sản, chất đầy trong tủ lạnh.
Đến tối anh xay nhuyễn thịt, làm bánh thịt rau củ hấp cho Luc như trước đây.
Luc không ngờ mình vẫn có thể ăn món này khi còn sống, nó ngồi bên cạnh lè lưỡi đợi Loan Niệm, nước dãi nhỏ tong tong xuống đất. Loan Niệm nghe thấy tiếng động, ngoảnh lại nhìn nó: “Không thấy xấu hổ à?”
“Con chưa được ăn thịt bao giờ sao?”
“Nhìn con có tích sự chưa kìa!”
Loan Niệm vừa nói Luc vừa kéo nó đến chỗ mình chải lông cho nó, “Thẻ tắm gội làm mấy năm trước còn chưa dùng hết kia kìa, gia hạn bốn lần rồi, không biết trong đời này còn cơ hội bế con đi tắm không đây?”
Luc dụi đầu vào người anh, như thể nó đang nói: Con nghĩ là được.
Lúc Loan Niệm đi, Thượng Chi Đào vẫn còn đang tắc đường ở thành phố lân cận, nhìn thấy tin nhắn của anh: [Tôi về đây.]
[Đi đường bình an.]
Về đến nhà, mở tủ lạnh tìm đồ ăn thì nhìn thấy rau rợ trái cây đồ đạc nhét đầy trong tủ lạnh, đầy đủ mọi thứ. Cô mở ngăn đông ra thì nhìn thấy cá mú hải sản và thịt thà ở trong đó.
Còn có một tờ giấy nhắn: [Thịt viên của Luc ở ngăn thứ hai, mỗi lần hâm nóng ba cái cho nó ăn.]
Cô gọi cho anh, nghe thấy loa thông báo lên máy bay ở đầu bên kia, bèn hỏi anh: “Tuần sau anh vẫn tới thăm Luc chứ?”
“Nếu thời gian cho phép.”
“Lúc anh cho nó đi dạo có gặp hàng xóm của tôi không?”
“Có gặp.”
“Họ nói những gì?”
“Hỏi tôi có phải bạn trai của em không.”
“Ờm.”
Thượng Chi Đào đáp lại một tiếng, một lúc sau, nghe Loan Niệm nói: “Tôi đã bảo là đúng.”
“Sao cũng được. Dù sao danh tiếng của tôi không được tốt.” Thượng Chi Đào nói xong thì ngắt máy.
Hôm sau cho Luc đi dạo, nhìn thấy hàng xóm, bà ta gật đầu hỏi cô: “Hôm nay bạn trai không dẫn chó đi dạo sao?”
“Bạn trai nào nhỉ?” Thượng Chi Đào trêu bà hàng xóm nhiều chuyện này.
“Cô có mấy người thế? Còn hỏi là người nào được nữa hả? Cái cậu nhìn cứ như minh tinh ấy!”
“À à à.” Thượng Chi Đào gật đầu, “Anh ấy đi rồi, về làm việc rồi.”
Sau đó cười hi hi ha ha như không có chuyện gì.
Thượng Chi Đào trải qua kỳ nghỉ lễ cùng Thượng Chi Thụ, cả hai đều coi những lời chê trách đối với phụ nữ độc thân là gió thoảng bên tai, người ta quy chụp bạn làm công việc không đàng hoàng, bạn có thanh minh cũng chẳng gột sạch được.
“Ông chú hói đầu, bụng bia, đeo đồng hồ vàng của em tốt hơn là bao?” Thượng Chi Đào cười đùa.
- -
Tới tháng Bảy, Thượng Chi Đào đã chuẩn bị mọi thứ xong xuôi, giám đốc kênh phân phối ở công ty Trương Lôi đến chỗ cô để khảo sát, Trương Lôi cũng đến cùng anh ta.
Tôn Vũ nghe nói Trương Lôi đến Cáp Nhĩ Tân để khảo sát công ty Thượng Chi Đào, cũng tìm thời gian bay qua đó.
Công ty của Tôn Vũ hiện giờ là khách hàng lớn của công ty Trương Lôi, mỗi năm đầu tư 150 triệu tệ vào công ty của họ.
Mấy người họ ngồi trong phòng làm việc của Thượng Chi Đào, đưa mắt nhìn nhau một hồi rồi bất chợt đều bật cười.
Trương Lôi nói với giám đốc kênh: “Không biết chúng tôi cười cái gì đúng không?”
“Trước kia mấy người chúng tôi sống chung trong một căn nhà trọ.”
Giờ nhắc lại đã là chuyện xảy ra rất lâu về trước rồi. Họ của thời điểm ấy đều rất trẻ, ngày nào cũng bị số mệnh đẩy về phía trước. Giờ nghĩ lại, bản thân họ khi còn ngô nghê đáng được hoài niệm nhất.
Trương Lôi nói với Thượng Chi Đào: “Hình như năm sáu năm anh không gặp em rồi nhỉ. Cơ mà tại sao em không thay đổi gì thế? Anh ghen tỵ với em đấy.”
“Cũng thay đổi rồi, tâm cảnh đó.” Cô cười nói: “Trước tiên là mời ông chủ công ty phân phối khảo sát nghiệp vụ được không ạ? Sau đó mời các vị đi ăn cơm. Hôm nay, tôi sẽ mời mọi người đến quán nhà tôi ăn bữa cơm gia đình.”
“Có được gặp dì Đại Trạch và Lão Thượng không?”
“Được chứ.”
“Thế thì được.”
Thượng Chi Đào dẫn lãnh đạo công ty phân phối đi khảo sát, cô chuẩn bị rất đầy đủ, vì cô biết họ sẽ làm một bài báo cáo khảo sát, trong đó đề cập đến môi trường làm việc của công ty, tố chất nhân viên, tiềm lực tài chính, các mối quan hệ của người đứng đầu công ty... Bài báo cáo khảo sát này sẽ quyết định đường đua ban đầu của Thượng Chi Đào.
Cô dẫn giám đốc kênh đến khu vực văn phòng, vỗ tay gọi mọi người: “Nào các cộng sự, tôi giới thiệu với mọi người giám đốc kênh của công ty phân phối.”
Các cô cậu thanh niên đứng lên, nở nụ cười chân thành, đây chính là đặc điểm của công ty bọn họ.
“Anh có thể đưa ra bất cứ câu hỏi về kiến thức chuyên ngành.” Thượng Chi Đào nói với giám đốc kênh.
“Bất kỳ?”
“Đúng vậy, câu hỏi bất kỳ.”
Ngay từ ngày trước Thượng Chi Đào đã biết việc học có ích, cô không ngờ đến năm ba mươi tuổi cô lại buộc phải gia nhập một đường đua hoàn toàn mới. Khi chúng ta không biết làm gì, chúng ta hãy ra sức học tập, việc học sẽ cho chúng ta biết phương hướng.
Cô có sự tự tin chắc chắn.
Giám đốc kênh hỏi một số câu hỏi ngẫu nhiên, bao gồm định vị LBS, phân loại người dùng, quảng cáo trên trang mạng xã hội và thuật toán dữ liệu, anh ta chỉ ngẫu nhiên một đồng nghiệp trong công ty để trả lời, chàng trai trẻ được gọi đã trả lời dứt khoát rành mạch, còn bổ sung thêm nhận xét của mình, không hề thua kém giám đốc kênh sản xuất.
Tôn Vũ và Trương Lôi ngồi trong phòng làm việc của Thượng Chi Đào, lắng nghe động tĩnh ở bên ngoài, cười nói: “Em biết mà, cô ấy mãi mãi nghiêm túc.”
“Không nghiêm túc không phải Thượng Chi Đào.”
“Nhận thua cũng không phải Thượng Chi Đào.”
Thượng Chi Đào dẫn giám đốc kênh đi thăm quan phòng trà nước trong công ty, chim sẻ dù nhỏ nhưng vẫn có đầy đủ ngũ tạng. Sau đó cô pha một cốc cà phê cho giám đốc kênh, hai người ngồi trong đó nói chuyện một lúc.
Thượng Chi Đào nói với anh ta: “Tôi nghĩ tôi cần phải giới thiệu bản thân cho tử tế.”
“Tôi biết cô từng làm việc ở Lăng Mỹ.”
“Đúng vậy, tôi là nhân viên được giải cống hiến đặc biệt của Lăng Mỹ, sở trường của tôi là tìm tòi nghiệp vụ mới, cải thiện phương pháp luận.”
“Tôi có thể nhìn ra được, cách giải thích về dữ liệu mà nhân viên vừa nãy vừa nói cũng hiếm khi đề cập trong buổi tập huấn nội bộ công ty chúng tôi.”
“Vì thế tôi muốn có một đường đua chủ chốt.” Thượng Chi Đào nói: “Anh hãy tin tưởng ở tôi, tôi biết chỗ chúng tôi không thể bì kịp với Bắc Kinh Thượng Hải Quảng Châu và Thâm Quyến, môi trường internet ở đây không tốt. Tuy nhiên, tôi có thể bảo đảm làm tốt hai việc, thứ nhất là tốc độ tăng trưởng vượt qua Bắc Kinh Thượng Hải Quảng Châu Thâm Quyến; Thứ hai là phương pháp luận trong ngành, tức là nhắm mục tiêu quảng cáo. Tôi biết nội bộ công ty các anh cũng căn cứ vào những dữ liệu này để tiến hành thăng chức cho nhân viên.”
Giám đốc kênh từng gặp gỡ rất nhiều ông chủ đại lý quảng cáo, hầu hết là người đã đến tuổi trung niên, lắm tiền nhiều của, vừa mới gặp đã nói ngay: “Tôi đầu tư người và của, bảo đảm làm tốt.” Nhưng khi hỏi anh ta làm thế nào để làm tốt, ông chủ kia liền đẩy một người khác trả lời thay: Cậu nói thử xem làm sao để làm tốt.
Thượng Chi Đào thì khác, cô đã phân tích nghiệp vụ ngọn ngành, thậm chí còn tìm hiểu về cơ chế thăng chức trong nội bộ công ty họ.
Nhưng anh ta nói: “Cô là bạn cũ của sếp Trương, cô có thể giành được đường đua trung tâm.”
“Không.” Thượng Chi Đào lắc đầu, “Tôi cũng bảo đảm tuyệt đối sẽ không trao đổi riêng với sếp Trương bất cứ chuyện gì trong công việc, người báo cáo và cộng sự hợp tác duy nhất của tôi là anh.”
Thượng Chi Đào nghĩ, đây cũng là cách đối nhân xử thế ở nơi làm việc, cô hiểu.
“Được.” Giám đốc kênh đứng dậy, nói: “Vậy thì buổi khảo sát hôm nay cứ tạm như này đã. Tôi sẽ viết báo cáo cẩn thận. Cô cũng kiểm kê lại nguồn tài nguyên trong tay mình, sau đó cho tôi biết cô muốn gia nhập đường đua nào.”
“Được. Tuần sau tôi sẽ chốt.”
Buổi tối ăn cơm ở “Quán hai người già”, giám đốc kênh khen cô: “Tôi chưa từng gặp người phụ trách đại lý quảng cáo nào chuyên nghiệp như này.”
“Thế thì anh chưa thấy dự án mà cô ấy đã làm trước kia rồi.” Trương Lôi nói: “Lúc đó tôi muốn mời cô ấy sang công ty để dẫn dắt đội ngũ kế hoạch, nhưng cô ấy quyết định quay về Cáp Nhĩ Tân.”
“Đừng khen em nữa.” Thượng Chi Đào che mặt, “Kẻo em lại tự mãn!”
Ba người họ đã mấy năm không ngồi uống rượu cùng nhau, sau chầu rượu hôm nay, ai cũng cảm thấy họ đã uống bù cho số rượu mấy năm qua. Bữa cơm đã kết thúc nhưng ai cũng cảm thấy chưa hả dạ. Thượng Chi Đào mời mọi người: “Đến nhà em chơi một lát nhé?”
Thế là cả nhóm lại đến nhà cô.
Tôn Vũ được gặp lại Luc, Trương Lôi nhìn thấy cả một tường đầy sách. Anh ấy đứng trước giá sách, tiện tay rút ra một cuốn, nhìn thấy những dòng ghi chú kia, đột nhiên khóe mắt đỏ hoe, miệng lẩm bẩm một câu: “Chết tiệt!”
“Tặng anh cuốn này đấy.” Thượng Chi Đào nói với anh ấy, “Sách tặng cho người có duyên.”
Trương Lôi lau mắt, “Anh mẹ nó vẫn rất ngưỡng mộ cậu ấy, chúng ta đều càng ngày càng già, cuối cùng biến thành một đám già đầu. Chỉ có cậu ấy, mãi mãi trẻ trung.”
“Đúng vậy.” Thượng Chi Đào đáp lại như vậy, đi tới cạnh giá sách, rút ra một cuốn sách, một bức ảnh kẹp bên trong, sau lưng là mây khói lượn quanh, bốn người họ nở nụ cười ngô nghê trước ống kính.
Đó là thời điểm đẹp nhất, họ lên đỉnh Thái Sơn vào độ tuổi đẹp nhất, phóng mắt nhìn những dãy núi sừng sững, tiếng hò reo xuyên qua đất trời, kết nối quá khứ và hiện tại.
Thượng Chi Đào hỏi nhỏ Tôn Vũ: “Đã buông xuống chưa?”
“Buông xuống rồi, nhưng hình như vẫn chưa buông xuống. Em thì sao?”
Buông xuống rồi.
Chú thích:
1, CPM hay Cost Per Mille, là một mô hình định giá trong quảng cáo có lập trình, trong đó bạn phải trả một số tiền nhất định cho 1.000 lần hiển thị.
2, CPA hay Cost Per Action, là một mô hình thanh toán quảng cáo trực tuyến dựa trên các hành động như bán hàng hoặc đăng ký
3, CTR hay Click through rate có nghĩa là những người thấy quảng cáo của bạn và nhấp chuột vào quảng cáo đó. Tỷ lệ nhấp chuột CTR được sử dụng nhằm mục đích đánh giá hiệu suất của từ khóa và quảng cáo của bạn trên một website nào đó. Thông qua tỷ lệ CTR có thể đo lường sự thành công của một chiến dịch quảng cáo trực tuyến.
4, Định vị LBS là viết tắt của cụm từ Location Based Service, hệ thống định vị sử dụng đồng thời thông tin địa lý GIS, hệ thống GPS và hệ thống hạ tầng viễn thông, để cung cấp thông tin vị trí của các thiết bị đầu cuối. LBS là một phần mềm được cài sẵn vào các thiết bị như smartphone, smartwatch hoặc các thiết bị định vị cá nhân.
(Nguồn: Google)
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc