Phần đầu bữa tiệc
Không cần biết có bao nhiêu phần không mong muốn, Tiếu Trác cuối cùng cũng đành xuất hiện cùng Lãnh Vũ Hiên trong bữa tiệc quy mô lớn đó.
Tiếu Trác mệt mỏi chống đỡ lại sự nhiệt tình thái quá của cô em chồng Lãnh Vũ Đình; nhẫn nại chịu đựng Lãnh Vũ Hiên gặp gỡ mọi người rồi huênh hoang giới thiệu cô với thân phận Lãnh phu nhân; mỉm cười chấp nhận lời chúc và chào hỏi của mọi người; vui vẻ nghe người quen trêu chọc cô “ im lặng mà câu được con rùa vàng”. Cũng may Lãnh Vũ Hiên vẫn còn lương tâm, sau một trận tiếp đón đã đưa cô tới thư phòng cá nhân tầng hai của nhà u Dương để nghỉ ngơi. Nhưng ngay sau đó người đẹp đi theo quấy rầy phút nhàn rỗi.
“Đây chính là mục đích anh cố đưa tôi tới đây —— cho tôi biết tôi sắp trở thành bà mẹ đổ vỏ hay là vợ bị chồng chán bỏ?” Tiếu Trác nghênh nhìn ánh mắt hung hăng bao gồm cả sự căm ghét của Lý Na. Cô còn nhớ người đẹp áo đỏ trước mắt này là một trong những bạn gái với tần suất scadal cao nhất của Lãnh Vũ Hiên. Cô lạnh nhạt liếc Lãnh Vũ Hiên bên cạnh, miễn cưỡng nói.
“Lý Na, đừng ép tôi quá đáng với cô, cô không thể mang thai!” Kín đáo nhìn ánh mắt không dao động của Tiếu Trác, Lãnh Vũ Hiên nén tinh thần sa sút xuống cảnh cáo nhìn Lý Na
“Trừ phi mỗi lần các người đều trùm chăn đơn thuần nói chuyện, nếu không cô ta có khả năng mang bầu.” Tiếu Trác lạnh lẽo nói, trong lòng lại dự định nếu vạch trần sự việc Lý Na để đề xuất ly hôn, không biết ông chồng rốt cuộc sẽ đứng về bên nào.
“Hiên, sao anh có thể đối xử với em như vậy? Vì sao anh đi một chuyến Anh quốc thì tất cả đều thay đổi? Anh quên là chúng ta ở bên nhau vui vẻ biết bao ư? Anh xem, đến phiếu xét nghiệm em cũng mang tới rồi!” Khi nói chuyện, Lý Na vốn hung hăng ngay lập tức biến thành cô vợ nhỏ chịu uất ức.
“Đừng quá đáng, Tiếu Trác!” Không thèm để ý tới bàn tự biên tự diễn của Lý Na, anh kẹp chặt cổ tay Tiếu Trác cảnh cáo, người phụ nữ này có nhầm không, trong lúc này còn không quên bỏ đá xuống giếng.
“Quá đáng là anh! Không có bản lĩnh thì an phận chút đi! Nuôi tình nhân đến nỗi để cô ta lén lút mang thai, xuất đầu lộ diện chạy tới chính thức đòi danh phận, anh còn có thể khống chế phụ nữ!” Tiếu Trác đẩy tay Lãnh Vũ Hiên ra, nói những lời mát mẻ như không liên quan tới mình, “cũng may chúng ta hiện nay không ở Anh, nếu không hai nhà đều mất mặt vì anh!”
“Tiếu Trác, tôi không cho cô nói với Hiên như vậy!” Lý Na thẹn quá hóa giận kêu gào với Tiếu Trác, Lãnh Vũ Hiên không chút để ý tới cô khiến cô bất giác hoảng sợ.
“Cô không cho? Ha ha, xin hỏi cô là ai? Dù có là thời đại vợ nhỏ cũng có thể bước vào nhà, trước mặt tôi cô cũng khom lưng nói chuyện. Huống hồ bây giờ là chế độ một chồng một vợ, nghe nói tôi mới là vợ của “Hiên”, trước tiên hãy biết thân phận của mình rồi mới làm ồn trước mặt tôi, đồ nhân tình!” Dám hét với cô? Tiếu Trác nghênh nhìn Lý Na, bắt đầu bái phục dũng khí của cô ta.
“Cô ! Cô!” Lý Na bị Tiếu Trác làm cho một trận nhục nhã, tức tới nỗi toàn thân run rẩy, nhìn bộ dạng bật cười của Lãnh Vũ Hiên ở bên lại càng thẹn quá hóa giận, “Tiếu Trác, đừng cho rằng đứng ở danh hiệu thiếu phu nhân Lãnh gia đã ghê ghớm lắm, ai không biết cô chỉ là công cụ báo thù của Lãnh Vũ Hiên, anh ấy căn bản chưa từng yêu cô!”
“Câm miệng!” Lãnh Vũ Hiên nghiến răng nghiến lợi tức giận hét lên với Lý na.
“Anh ta đương nhiên không yêu tôi, “Hiên” của cô thuộc loài ngựa, mèo đực, chỉ có đồng loại như cô mới có thể tâm đầu ý hợp với anh ta!” Muốn cãi nhau với cô ư? Đúng là múa rìu qua mắt thợ.
“Hiên, anh xem cô ta!” Lý Na bước lên phía trước dính vào Lãnh Vũ Hiên, cô nhất định nắm cơ hội này giành lại Lãnh Vũ Hiên. Nhưng Lãnh Vũ Hiên lại kiên quyết đẩy cô ra, khiến cô vốn thẹn quá hóa giận càng nổi giận đùng đùng trợn mắt như Tiếu Trác, “Cô đồ đê tiện không có giáo dục, cô…”
“Bang——” Lý Na chưa kịp chửi rủa hết liền bị ăn một cái tát.
“Đàn ông không nên đánh phụ nữ!” Tiếu Trác sắc sảo xem thường nhìn Lãnh Vũ Hiên một cái. Đây đúng là đàn ông, khi lên giường anh ta sẽ khiến cho bạn có cảm giác bạn là duy nhất của anh ta, nhưng sau khi trút xong cơn Dụς ∀ọηg, anh ta sẽ hành động vô tình nhất khiến phụ nữ biết rằng bản thân chỉ là vật phát tiết mà thôi. Cha cô Tiếu Thiên Hào đối xử với người đàn bà ông ta không yêu như Lãnh Vũ Hiên, mà mẹ chính là một trong những nhân vật….
“Việc của anh, tự anh giải quyết!” Cô chán ghét đẩy Lãnh Vũ Hiên đứng trước mặt, không muốn đứng đây dây dưa với hai người này, “Là đàn ông thì nên có trách nhiệm.”
Nếu Lý Na thực sự có bầu, không biết trên thế giới này có thể còn có thêm người như mình nữa không? Cười cười tự giễu cợt, Tiếu Trác bước ra cầu thang.
“Tiếu Trác, em có ý gì?” Lãnh Vũ Hiên một bước dài kéo Tiếu Trác định đi lại, hỏi: “Em muốn đem chồng mình tặng cho người khác?”
“Anh lớn rồi, chúng ta đều trải qua sự đau khổ của một gia đình khiếm khuyết, vì vậy chúng ta càng nên tránh sự tổn thương như vậy!” Cô nhìn Lãnh Vũ Hiên, trong mắt nặng trĩu, phức tạp.
“Em đừng nghe cô ta nói linh tinh, cô ta không có cơ hội mang thai đứa con của anh, tin anh đi!” Lãnh Vũ Hiên vội vàng giải thích, nhưng vệt nước mắt trên má Tiếu Trác khiến anh lúng túng, “cô ta không có ý nghĩa gì với anh, cho dù là có đứa trẻ hay không anh cũng không qua lại với cô ta, anh…”
“Đừng hiểu lầm, tôi buồn chỉ vì tôi đang nghĩ Tiếu Thiên Hào nhất định cũng đối xử với mẹ tôi như vậy, đây đúng là nguyên nhân mà bà suốt ngày khóc lóc. Vũ Hiên, đừng tổn thương người anh yêu nữa, cũng đừng để đứa trẻ sau này hận anh.” Cô lau lau nước mắt, nghiêm túc nói từng câu.
“Em muốn nói gì?” Anh cảnh giác nhìn Tiếu Trác.
* * *
Phần sau bữa tiệc
“Em muốn nói gì?” Anh cảnh giác nhìn Tiếu Trác
“Chúng ta, ly hôn đi!” Cô thành thật, nặng nề nói
“Cuối cùng em nắm được cơ hội rồi, phải không? Cuối cùng có lý do hợp lý để em vừa có thể ly hôn anh, vừa có thể không để ông ngoại em sinh nghi, chẳng phải em rất phấn khởi ư?” Lãnh Vũ Hiên phát điên hét Tiếu Trác, “nhưng anh nói cho em, anh không đồng ý! Đừng ép anh nói lại câu này, Tiếu Trác!”
“Đừng có không lý trí như vậy, được không? Em mệt rồi, thực sự mệt mỏi!” Vì sao Lãnh Vũ Hiên không thể bình tĩnh giải quyết sự việc giống cô, “Em không có sức đâu vật lộn trong cuộc hôn nhân hại người không lợi mình nữa.”
“Em, em thực sự là người phụ nữ ích kỉ! Em căn bản chưa từng thử tiếp nhận anh, thậm chí em còn lơ đi một cách triệt để sự cố gắng của anh! Trời biết em có cơ hội gì có thể mệt mỏi được!” Người phụ nữ nhẫn tâm này, lẽ nào tim của cô ấy làm bằng đá, “Dù em thực sự mệt ૮ɦếƭ đi, trên bài vị cũng phải viết tên Lãnh Tiếu Thị!”
“Sao anh nhất định cố chấp như vậy! khăng khăng duy trì cuộc hôn nhân không có tình yêu đối với anh và em có gì tốt? Anh không cảm thấy chúng ta nên cho nhau tự do, mỗi người tìm lấy cuộc đời của mình ư?”
“Đây mới là điều em muốn nói! “Tìm lấy cuộc đời của bản thân”? Cuộc đời em tìm kiếm là n Niệm Hạo! Tuần trước hai người không phải mới gặp mặt, sao, anh ta đã không thể đợi được để cưới em rồi ư?”
“Anh theo dõi em?”
“Em chỉ muốn biết vợ mình leo lên tường nhà ai!”
“Anh tôn trọng chút đi, Lãnh Vũ Hiên! Đừng có nhục mạ bạn của em!”
“Sao, chột dạ rồi? Đừng lo, anh rất thông thoáng, anh không để bụng làm ông bố đổ vỏ đâu!”
“Bang——” Tiếu Trác bị chọc giận hung dữ tát cho Lãnh Vũ Hiên một cái, “Đến ông bố đổ vỏ anh cũng không xứng đáng để làm!”
Cô quay người bước tới cầu thang, cô không muốn ở bên người không có lý lẽ thêm một giây nữa!
“Tiếu Trác, cả đời em đều muốn bỏ anh!” Lãnh Vũ Hiên bước lên chặn Tiếu Trác định xuống lầu, “Anh sẽ không cho em cơ hội rời bỏ anh!”
“Anh bỏ ra, buông tay!” Tiếu Trác vừa giận dữ trách mắng vừa vùng vẫy, “Buông ra!”
“Trừ phi anh ૮ɦếƭ, nếu không đừng có nghĩ tới việc anh để em đi!” Lãnh Vũ Hiên túm Tiếu Trác đang vùng vẫy, kéo Tiếu Trác đứng bậc cầu thang suýt ngã, may mà Lãnh Vũ Hiên kịp thời ôm cô.
Nhưng bọn họ lơ là Lý Na vẫn đứng bên ánh mắt đầy hận thù, cô ta cười cười, từng bước từng bước lại gần hai người, thừa lúc Lãnh Vũ Hiên túm Tiếu Trác suýt bị rớt xuống, ra sức đẩy Tiếu Trác đứng bên bậc thang…
“Tiểu Trác!” Nhìn Tiếu Trác pinh pinh pinh pinh ngã xuống lầu, tim Lãnh Vũ Hiên ngừng đập. Anh không màng tất cả chạy xuống lầu, ôm Tiếu Trác đã rớt xuống một nửa.
“Tiểu Trác! Tiểu Trác!” Anh sợ hãi nhìn vệt máu kéo dài trên cầu thang, lo lắng kiểm tra Tiếu Trác, “Em tỉnh lại đi, em bị thương chỗ nào rồi? Sao có thể có nhiều máu vậy chứ? u Dương Lỗi! u Dương Lỗi! Nhanh gọi xe cấp cứu!” Lãnh Vũ Hiên điên cuồng hét, trong khoảng thời gian ngắn quên cả gọi điện thoại xe cấp cứu, cũng quên là u Dương Lỗi đang ở vườn hoa bên ngoài, căn bản không nghe thấy tiếng hét của anh.
“Nhanh… lái xe… đi bệnh viện!” Tiếu Trác đau đớn từng trận tỉnh lại, “bụng … bụng đau quá…”
“Đúng, bệnh viện, đi bệnh viện” Lãnh Vũ Hiên ruột gan rối bời vội vàng ôm Tiếu Trác chạy ra.
“Sao thế, Vũ Hiên?”
“Trời ah! Chị dâu…” Thấy Lãnh Vũ Hiên ôm Tiếu Trác mình đầy máu chạy ra ngoài, u Dương Lỗi và Lãnh Vũ Đình cũng vội vàng chạy lên.
“Đi lái xe, gọi điện thoại tới bệnh viện để họ chuẩn bị cấp cứu phụ nữ mang thai ngã lầu!” Anh vừa chạy về phía ga ra vừa dặn dò u Dương Lỗi, sau đó lại nghiến răng nghiến lợi nói với Lãnh Vũ Đình, “Giữ Lý Na cho anh, không cho cô ta rời đi!” Anh nhất định phải tính sổ với người đàn bà đó!