Tất cả đều kịp đổi lại không?
Máy bay tới sân bay Đài Loan sau khi màn đêm buông xuống.
Tiếu Trác vừa hạ cánh liền ôm chầm lấy Tần Như, thân mật xong, hai bé gái vừa cãi nhau vừa không ngừng xách hành lý rời sân bay. Hai người thong thả nói chuyện, Lãnh Vũ Hiên đứng bên cạnh dường như chỉ là biển ký hiệu cỡ lớn của sân bay.
Lãnh Vũ Hiên bực mình nhìn Tiếu Trác tự ý bước và xe Tần Như đi mất hút, không mảy may quan tâm ý anh.
“Để xe lại, cậu đi taxi về.” Vẻ mặt khó chịu, Lãnh Vũ Hiên nhận chìa khóa xe từ lái xa do Lãnh Vũ Đình cử đến đón, khởi động máy theo hướng xe của Tần Như.
“Xe của anh ta đang theo nè!” Chiếc xe hướng về phía khu nhà ở, Tần Như hướng cằm về phía gương hậu.
“Không cần để ý anh ta, dù sao anh ta cũng biết mình sống ở đâu.” Tiếu Trác dáng vẻ tự nhiên nhắm mắt nghỉ ngơi trong xe.
“Bồ đúng là đồ đại ngốc, sao có thể để sự việc tới bước này?” Tần Như đành nhìn Tiếu Trác, tuy trách móc nhưng đầy đau lòng.
“Ôi, trách thì chỉ trách cha mình đã đưa cho mình tên lợi hại này.” Cô bất lực dựa đầu lên ghế, “Mình vốn cho rằng anh ta là cậu ấm không có đầu óc, nhưng không ngờ anh ta là ma quỷ thuộc họ hồ ly.
“ “Lệnh tôn” của bồ tới công ty tìm mình vài lần, xem ra ông ta là phát hiện ra, muốn tới bù đắp tình cha mà bồ đã bị mất đi, để chuộc tội ác của ông ta.
“Ọe —— Mình vừa ăn tối trên máy bay, Tần tiểu thư, đừng có buồn nôn như vậy được không!”
“Buồn nôn? Đây là nguyên văn lời nói của cha bồ. Con người có thể dùng lời đường mật gạt người, nhưng không thể dùng ánh mắt để giả dối.” Tần Như nhướng nhướng lông mày lá liễu nghiêm túc nói, “Mình thấy được sự hối hận, ủ rũ, và chân thành trong mắt ông ấy. Bồ đã bằng lòng vứt đi bao nhiêu thứ để cứu ông ta, vậy sao không thể cho ông ta cơ hội bù đắp sai lầm đã qua?” Tuy cô có nhiều bất mãn với các hành động của Tiếu Thiên Hào, nhưng cô biết người mang nặng hận thù rất cực khổ, đặc biệt là mang hận thù với cha ruột. Cô không mong muốn, cũng không nhẫn tâm nhìn người bạn thân nhất của mình chịu khổ, Trác Trác đã đủ mệt mỏi rồi.
“Có rất nhiều việc không có chỗ trống để bù đắp, mà không cách nào bù đắp lại nói bù đắp ư?” Giọng nói mệt mỏi bao gồm thê lương và yếu ớt.
“Nhưng bồ có những người thân đã tìm thấy, hơn nữa bồ còn có mình, chúng ta có thể đồng tâm hiệp lực xoay chuyển một số việc, như vậy đã có cơ hội bù đắp rồi, không phải ư?” Tần Như lạc quan an ủi bạn thân, nhưng không nghe thấy tiếng hồi đáp, “Trác Trác……” Tần Như lại nhìn nghiêng sang người bạn thân ngồi bên, nha đầu này lại ngủ rồi. Cô đành cười cười, tắt máy lạnh trong xe đi, đồng thời giảm tốc độ xe, “Ngủ đi, bồ mệt quá rồi.”
……
“Này, tỉnh đi! Trác Trác, tỉnh đi, đến nhà rồi!” Tần Như dừng xe, lay nhẹ Tiếu Trác vẫn đang say giấc, “Nhanh tỉnh đi, mình không vác nổi bồ đâu! Bồ không tỉnh, mình sẽ để ông xã bồ ôm lên lầu đấy! Này, Trác Trác ——”
“Bồ ồn ào quá!” Mỹ nhân ngủ cuối cùng có dấu vết tỉnh rồi.
“Tới nhà rồi, tiểu thư!” Tần Như đành nhắc nhở Tiếu Trác mắt còn mơ màng.
“Hả!” Tiếu Trác không tin nhìn xung quanh, “Nhanh thế?”
“Bồ đã ngủ 50 phút rồi, bồ xem còn để lại nước bọt trên chỗ ngồi này.” Tần Như tố cáo chỉ vết ẩm ướt trên lớp bọc ghế, “Xuống xe thôi, tiểu thư! Một lát nữa ông xã bồ sẽ đuổi tới đây!”
“Bồ đá văng anh ta đi!” Tiếu Trác có phần phấn khởi nhìn cuối đường.
“Mình nào có kỹ thuật xiếc tốt thế? Vừa nãy một chiếc xe khi vượt lên trái luật không cẩn thận đã đâm vào đuôi xe ông xã bồ, ông xã bồ vì theo quán tính chuyển động đâm vào đầu xe cảnh sát bên đường đang kiểm tra bằng lái xe, vì vậy bị đưa tới sở cảnh sát lấy khẩu cung rồi.” Tần Như vừa lấy hành lý từ cốp xe, vừa thong thả nhẹ nhàng nói.
“Vậy anh ấy có bị thương không?” Tiếu Trác vội nhìn Tần Như, khẩu khí bình tĩnh không giấu được vẻ lo lắng trong lòng.
“Bồ đang lo cho ai thế? Kẻ gây sự lỗ mãng, cảnh sát vô tội hay là ông chồng đen đủi của bồ?” Tần Như chớp chớp đôi mắt trêu chọc nhìn Tiếu Trác, sau đó lập tức nói, “Ông xã bồ không sao cả, ngài cảnh sát và tên gây sự cũng không bị thương. Nhưng ba chiếc xe của bọn họ——“ Tần Như có phần xót xa lắc lắc đầu, “đặc biệt là con Mec của ông xã bồ, đầu xe bị đâm, sợ phải vào xưởng đại tu bảo dưỡng một thời gian.” Thấy dáng vẻ nhẹ nhõm thấy rõ của Tiếu Trác, Tần Như nói tình ý sâu xa, “nếu bồ có chút để ý tới anh ấy, mà anh ấy lại thực tâm muốn bù đắp, có thể cho cả hai cơ hội. Rốt cuộc hai người bây giờ vẫn là vợ chồng, tất cả đều kịp để xoay chuyển.”
“Rốt cuộc hai người bây giờ vẫn là vợ chồng, tất cả đều kịp để xoay chuyển.” Sau khi chúc ngủ ngon với Tần Như, trở về nhà mình, trong đầu Tiếu Trác không ngừng tái hiện lời nói có ý sâu xa của người bạn thân. Có lẽ phu thê âи áι không có nút thắt nào không tháo được, nhưng câu nói đó thích hợp với mình và Lãnh Vũ Hiên không? Hôn nhân của bọn họ vốn dĩ xây dựng trên rắp tâm báo thù của Lãnh Vũ Hiên và rắp tâm lừa gạt của cô, hôn nhân như vậy còn có cơ hội xoay chuyển không?
Cô đành cười gượng, một bước sai, bước bước sai, từ khi cô được gả vào Lãnh gia là khởi đầu của sai lầm. Cô nhất định phải nhanh chóng thoát khỏi chốn sai lầm này! Nếu không, cô sẽ giống như mẹ, để lại trái tim nơi một người không yêu mình……
* * *
Sống trong căn nhà của Tiếu Trác
Theo tiếng chuyển động của khóa cửa, Lãnh Vũ Hiên xách hành lý vào nhà Tiếu Trác.
“Là anh khiến em mệt mỏi đến vậy sao?” Anh nhẹ nhàng bước tới bên cạnh Tiếu Trác cuộn tròn ngủ ngon trên ghế sô fa, bàn tay dịu dàng vuốt thẳng lông mày hơi nhăn lại, đồng thời khom lưng ôm cô vào phòng ngủ, “mơ đẹp, bà xã.” Anh nhẹ nhàng đặt cô lên giường, hôn lên cái trán trắng mịn của cô.
Khi kim giờ chiếc đồng hồ treo tường trong phòng ngủ cchỉ 7 giờ, Tiếu Trác chậm chạp tỉnh dậy. Thấy Lãnh Vũ Hiên nằm cạnh mình, cô không mấy ngạc nhiên, cũng chẳng mấy quá khích mà hét to hỏi Lãnh Vũ Hiên làm sao mà vào được nhà cô, cô lại lặng lẽ vào phòng tắm thay đồ.
“Hi, chào buổi sáng!” Lãnh Vũ Hiên tỉnh khỏi giấc mộng, có chút chột dạ chào Tiếu Trác ngồi trước bàn trang điểm sửa tóc tai.
“Chào buổi sáng.” Cô nhìn Lãnh Vũ Hiên một cái từ gương bàn trang điểm, lạnh nhạt trả lời.
“Em đang chải tóc à?” Thấy Tiếu Trác không truy vấn việc mình đánh trộm chìa khóa nhà của cô, Lãnh Vũ Hiên bất giác thở phào một cái, “Anh cảm thấy xõa tóc hợp với em!” Thấy Tiếu Trác đang dùng cặp vòng tóc lại, Lãnh Vũ Hiên không đồng tình nói ra suy nghĩ của mình.
Dường như chưa nghe thấy yêu cầu của Lãnh Vũ Hiên, Tiếu Trác nhanh nhẹn vén tóc ra sau, sau đó nhặt cặp tài liệu ra khỏi phòng ngủ.
“Em muốn đi đâu?” Lãnh Vũ Hiên vội vàng xuống giường theo ra phòng khách hỏi.
“Công ty, sau này tự anh lo bữa sáng. Đây không phải nước Anh, mỗi ngày em đều phải đi làm, không có thời gian làm bữa sáng.” Dặn dò đơn giản một câu, Tiếu Trác đóng cửa bước tới đối diện, lấy chìa khóa mở cửa căn hộ Tần Như bước vào.
“Đang gọi điện thoại?” Cô tự mình bước tới ngồi xuống bàn ăn đã bày biện hai phần bữa sáng, lấy một suất lên ăn. Bao năm nay hai người cùng là bạn tốt, cộng sự, kiêm hàng xóm luôn luôn ăn cùng, có điều hầu như toàn Tần Như làm, vì tay nghề của cô ấy quá đỉnh rồi!
“Đúng, là Trác Trác tới rồi…. được, anh yên tâm, em sẽ chăm sóc cô ấy….. biết rồi, em cũng sẽ chăm sóc tốt cho mình…. Không nói với anh nữa, tạm biệt.” Tần Như gác điện thoại bước tới ngồi đối diện với Tiếu Trác, bê bát cháo trứng muối và thịt nạc lên miệng uống một hụm, sau đó nghiêm túc nhìn Tiếu Trác, “Lãnh Vũ Hiên đã chuyển vào rồi hả? Cho nhau một cơ hội đi!”
“Anh mình nói gì thế?” Không để ý lời khuyên của Tần Như, Tiếu Trác láu lỉnh tránh chủ đề, “chị dâu?”
“Khụ khụ……” Tần Như bị sặc cháo trứng muối và thịt nạc, vờ tức giận trừng đôi mắt hạnh nhân lên, “Bồ nói linh tinh gì hử?”
“Đừng xấu hổ mà!” Tiếu Trác cười đưa cho Tần Như khăn giấy, “Căn cứ theo điều tra, trong 4 anh mình chỉ có Mark chung thủy nhất, không có bất cứ ghi chép xấu chơi bời trách táng với bất kỳ phụ nữ nào.” Tiếu Trác vừa nói vừa thần bí tiến sát gần Tần Như, “Biết không, đến tận bây giờ anh ấy vẫn là trai tân trong trắng, băng thanh ngọc khiết đấy!”
“Khụ khụ……” Lần thứ hai Tần Như bị sặc cháo, “Bồ … muốn ૮ɦếƭ à, mà nói với mình mấy thứ đó.” Tần Như mặt đỏ rực vừa ho vừa tức giận nhận khăn giấy Tiếu Trác đưa.
“Lòng tốt không được báo đáp, mình đây là muốn nghĩ vì hạnh phúc cả đời bồ!” Tiếu Trác vừa gắp sủi cảo hấp vào miệng vừa nói năng hùng hồn đầy lý lẽ, “Tuy vừa bắt đầu đôi giày mới không thể bằng đôi giày cũ, nhưng suy nghĩ lâu dài thì vẫn là đôi giày mới bền. Loại đàn ông tình cảm thanh khiết như Mark cả đời sẽ không thay lòng đổi dạ! Trai còn trinh đó! Tìm khủng long còn dễ hơn, bồ thật lãi!”
“Tiếu —— khụ khụ —— Trác! Bồ muốn ăn đánh à!” Tần Như ba lần bị sặc thực sự muốn đổ bát cháo nóng thơm lừng này lên gương mặt xinh đẹp của người bạn thân đối diện.
“Chị dâu, nguôi giận, nguôi giận. Hy vọng tương lai cháu em không bị di truyền tính nóng nảy của chị. Nếu không sau này lớn lên đến khó lấy được nàng dâu.”
“Khụ khụ ……. Tiếu Trác!!” Tần Như bốn lần bị sặc lấy hộp khăn giấy đập dì của đứa trẻ tương lai.