Đơn ly hôn bị xé bỏ.
Sáng ngày hôm sau
“Bác Lưu, Tiếu Trác trở về chưa?” Lãnh Vũ Hiên vừa vào cửa đã lo lắng hỏi bà Lưu đang làm cơm.
“Chưa.” Bà Lưu bình tĩnh trả lời, tiếp tục khuấy nước đường trong nồi.
“Người đàn bà ૮ɦếƭ tiệt này, lại dám chơi trò mất tích với cháu!” Lãnh Vũ Hiên nổi cáu đập một cái lên bàn ăn, lập tức cảm thấy có gì không đúng, “Bác Lưu, bác biết cô ấy đi đâu, đúng không? Bằng không khi biết cô ấy mất tích, bác sẽ không bình tĩnh như vậy.”
“Tôi không biết phu nhân đi đâu, thiếu gia.” Bà Lưu nói thật lòng, “nhưng tôi biết cô ấy đi rồi, một tiếng trước cô ấy tới lấy hành lý đồng thời tạm biệt tôi.”
“Tạm biệt!? Cô ấy đi đâu rồi?” Lãnh Vũ Hiên nổi nóng hỏi.
“Không biết, tôi cũng không muốn biết. Vẫn còn chưa đủ à, thiếu gia?”
“Bác nói gì?” Lãnh Vũ Hiên trợn mắt nhìn bà Lưu.
“Cô ấy còn chưa sinh ra khi lão phu nhân ૮ɦếƭ, cô ấy và thiếu gia đều là người bị hại như nhau!” Bà Lưu trợn mắt nhìn lại, “Không, người thực sự bị hại chỉ có mình cô ấy! Cô ấy giống như cây cỏ dại nhỏ không được giúp đỡ, bị cậu hủy hoại, dày vò. Từ khi cô ấy được gả vào Lãnh gia thì đã trao gửi mọi thứ của bản thân cho cậu, nhưng cậu lại đem tất cả thù hận và căm giận trút lên cô ấy, thậm chí còn ép cô ấy đến mức tự sát. Lẽ nào cậu thực sự muốn Lãnh gia lại có thêm một người nữa ૮ɦếƭ vì tự sát, cậu mới mãn nguyện ư?”
”Đừng cho rằng bác nuôi tôi lớn thì có thể la hét đối với tôi!” Lãnh Vũ Hiên thẹn quá hóa giận hét to với bà Lưu.
“Thiếu gia, thực ra trong lòng cậu rõ nhất, phu nhân là người con gái lương thiện, việc sai cha cô ấy làm không liên quan chút nào tới cô ấy, cậu hà tất che giấu lương tâm mình tùy ý tổn thường người con gái tốt chứ?”
”Lẽ nào thù của cha mẹ cháu như thế là bỏ ư?” Lãnh Vũ Hiên hai tay ôm đầu băn khoăn hỏi.
“Thiếu gia, lão gia và lão phu nhân đã qua đời bao năm, ân oán này cũng nên hóa giải rồi. Hơn nữa cậu lại khiến phu nhân chịu bao nhiêu cực khổ, Tiếu gia không nợ chúng ta cái gì nữa. Đây là đơn ly hôn của phu nhân gửi tới, cô ấy đã ký tên. Bỏ qua cho cô ấy, cũng là bỏ qua cho bản thân!”
Bà Lưu ôm nhẹ Lãnh Vũ Hiên an ủi. Ôi, đứa trẻ đáng thương, bà hiểu nỗi thù hận và đau khổ trong lòng anh rõ hơn ai hết.
Một tuần đã trôi qua, cô ngốc Tiếu Trác đó vẫn không có chút tin tức nào. Người nhà Tiếu gia chỉ nói Tiếu Trác dừng ở Đài Loan một ngày rồi ra nước ngoài cho khuây khỏa. Mà tổ thám tử được phái đi cũng chỉ điều tra được Tiếu Trác đi Pháp, cụ thể dừng chân chỗ nào thì không điều tra ra. Lẽ nào cô biến mất không dấu vết!? Lãnh Vũ Hiên nổi nóng tháo lỏng cà vạt, đơn ly hôn với chữ ký tên Tiếu Trác trên bàn làm việc thật chướng măt! Người phụ nữ ngốc nghếch đó lại không cần một đồng tiền phí phụng dưỡng từ anh, điều này quả là ra oai! Công ty của lão già Tiếu sắp ૮ɦếƭ, trời biết cô con gái nhà giàu ngốc đó sau này sống dựa vào cái gì. Anh bấm dãy số quen thuộc: “Bác Lưu, đưa cháu thông tin liên lạc với Tiếu Trác!”
“Thiếu gia, tôi đã nói rất nhiều lần rồi, tôi không có thông tin liên lạc của phu nhân, hãy để mọi việc qua đi, đừng quấy rầy cuộc sống của cô ấy nữa.” Giọng bà Lưu tràn ngập sự miễn cưỡng, bà không hiểu sao thiếu gia còn khăng khăng không thể bỏ qua cho Tiếu Trác.
“Cháu tìm cô ấy là để đưa cô ấy phí phụng dưỡng! Tiếu Thiên Hào bất cứ lúc nào cũng có thể phá sản, đại tiểu thư cái gì cũng không biết đó sớm muộn cũng để bản thân ૮ɦếƭ đói!”
“Điều này cậu không cần lo lắng, phu nhân không giống đại tiểu thư sống trong nhung lụa, cô ấy luôn rất tiết kiệm, cũng rất giỏi giang, nếu phải gánh vác kế sinh nhai của cả nhà cũng không khó với cô ấy.”
“Được rồi! Tới lúc cô ấy tinh thần sa sút đến cầu cứu cháu, bác đừng nói giúp.” Anh cúp máy, tức giận bất bình, thật không biết sao bà Lưu lại coi trọng người phụ nữ ngốc nghếch đó chứ!”
“Tổng giám đốc, cơm trưa của ngài.” Trợ lý thư ký ngọt ngào đáng yêu cung kính mang tới một hộp cơm thịt bò bít tết, “2 giờ chiều ngày có một cuộc họp.”
“Biết rồi, ra ngoài đi.” Lãnh Vũ Hiên mệt mỏi mở hộp cơm, chỉ ăn một miếng rồi nhăn mày buông đũa xuống, khó ăn ૮ɦếƭ đi được! Anh bất giác nhớ tới tay nghề của Tiếu Trác, người phụ nữ ngốc nghếch đó thực sự rất biết nấu ăn, thậm chí tới tận bây giờ anh vẫn còn thường nhớ tới hương vị các món ăn trên bàn đó.
Có lẽ những thứ như lời bà Lưu nói, cô thực sự rất giỏi, trước đây cô không chỉ một lần đảm nhiệm vị trí thư ký cho anh khi anh về nhà làm việc, có lúc đến bản thân anh cũng không thể không công nhận cô rất đặc biệt, rất tiết kiệm, rất giỏi. Nhưng tại sao anh luôn cảm thấy mình không nhìn thấu cô? Nhiều lúc cô dường như đeo mạng che mặt, dường như cố ý giả vờ bộ dạng yếu đuối nghe theo để phối hợp với sự khoa trương hống hách của anh…
Anh chìm vào suy nghĩ. Lời cậu em họ Lãnh Vũ Trách lại lần nữa lóe lên trong đầu, anh bây giờ đang làm gì, đang nhớ ưu điểm của Tiếu Trác ư!? Thật là hoang đường!
Tại sao anh nhớ tới ưu điểm của người phụ nữ ngốc đó chứ? Sao anh phải theo ý người phụ nữ ngốc đó ngoan ngoãn nêu ra ly hôn! Phải biết anh mới là chủ nợ! Không cần biết thế nào anh đều phải gặp cô một lần nữa, anh không thể ký tên lên đơn ly hôn như vậy! Cô là vật thế chấp mà Tiếu Thiên Hào trả nợ cho Lãnh Vũ Hiên, cô không có quyền biến mất vô trách nhiệm như thế! Xé rách “Đơn ly hôn” chướng mắt trên bàn, anh tức giận nghĩ: “Cô cố cầu nguyện thượng đế đi, đừng để tôi tìm thấy cô, Tiếu Trác!”
* * *
Trở về Đài Loan
“Chúc mừng em, anh vừa cứu được tiểu công chúa thoát khỏi pháo đài gian ác!” Mark phấn khởi bước vào trong sân bay ôm Tiếu Trác.
“Cảm ơn anh, chàng kỵ sĩ đẹp trai cứu công chúa ra khỏi pháo đài!” Tiếu Trác cười, kéo cánh tay Mark, “Mấy giờ bay?”
“Còn một tiếng nữa mới bay.” Mark đón lấy hành lý của Tiếu Trác, cùng Tiếu Trác sánh vai bước vào phòng chờ, “Đầu còn đau không?”
“Không, em chỉ uống có 2 viên thuốc an thần, chẳng phải một lọ.”
Thực ra, cái gọi là đau thương quá tới nỗi uống thuốc tự sát chẳng qua là trò bịp bợm mà Tiếu Trác, Mark và Tần Như bố trí. Mark phụ trách “lót sẵn đường” trong ba bệnh viện gần Lãnh trạch nhất; Tiếu Trác thì phụ trách tìm kiếm thời cơ, mượn gió bẻ măng, tạo ra việc giả nuốt thuốc an thần tự sát; còn nhiệm vụ của Tần Như đơn giản nhất, nhận được thông báo của Tiếu Trác, cô ấy chỉ cần lấy thân phận bạn cùng trường gọi điện mời cô tham dự họp trường là được. Để trông giống như thật, Tiếu Trác còn đặc biệt bôi thêm chút son môi màu tái xám đồng thời uống 2 viên an thần. Như vậy không chỉ có thể tăng hiệu quả tự sát, trong trường hợp xảy ra sơ suất lúc bệnh viện kiểm tra ra cô không hề tự sát sẽ ngụy biện với Lãnh Vũ Hiên là tâm trạng không tốt, uống 2 viên an thần để nhanh ngủ hơn mà thôi.
Rõ ràng, Lãnh Vũ Hiên đã trúng kế, Tiếu Trác thành công trong việc khiến Lãnh Vũ Hiên chủ động ly hôn với cô, ít nhất đúng như cô muốn.
Ngay sau đó, Mark và Tiếu Trác tràn ngập niềm vui chiến thắng bay từ Hồng Kông sang Đài Loan.
“Trác Trác!” Đi kèm với tiếng hét lanh lảnh, Tần Như ra sân bay đón Tiếu Trác, ôm chặt cô vào lòng.
“Này, cô thít ૮ɦếƭ em gái tôi rồi!” Mark kịp thời kéo Tiếu Trác ra khỏi hai cánh tay Tần Như.
“Khụ khụ” Tiếu Trác phải hít thở chút không khí trong lành, phát ho cả lên, “Bồ thít ૮ɦếƭ mình rồi.”
“Cần anh phải lo đấy!” Tần Như hung dữ trợn mắt nhìn Mark cao hơn cô hẳn cái đầu, tiếp tục cười rộng ngoác kéo hai tay Tiếu Trác nũng nịu, “mọi người nhớ bồ quá đi! Bồ là đứa không có lương tâm, lừa mình nói rất nhanh sẽ trở về, kết quả là vừa đi đã tròn một năm…”
“Dừng, trọng điểm là gì?” Tiếu Trác vội vàng dùng tay bịt kín miệng cô, theo kinh nghiệm của cô, tất cả những điều Tiểu Như nói lúc này đều vì khiến cô đồng ý yêu cầu cuối cùng của cô ấy.
“Mình muốn bồ cho mình nghỉ phép nửa tháng, ngoài ra mình còn muốn bồ cùng mình đi suối nước khoáng nóng Nhật Bản, đi Hawaii tắm nắng…. còn chuyện quan trọng nhất là bồ phải giữ đúng lời thề của bồ, từ sau vĩnh viễn không được bỏ lại một mình mình đấy!”
“Dừng, để cho tôi nhắc nhở —— Tần tiểu thư, gia tộc Blank sẽ không cho phép người trong gia đình kết hôn với người đồng tính.” Mark xấu xa ngắt lời Tần Như, sao anh càng nghe càng giống như yêu cầu của bà xã với ông xã chứ?
“Mark ૮ɦếƭ tiệt, lại chê cười thục nữ như vậy, thật là mất mặt quý ông nước Anh.”
“Tôi thấy cô khá giống nữ “rau”* (đồng âm với từ “thục”), loại ớt đỏ!” Gương mặt John Locke*(nhà triết học người Anh) kiêu căng: xem, ai nói trình độ tiếng Hán của tôi tệ, đến từ đồng âm đều phân biệt rõ ràng.
“Anh nói cái gì?” Tần Như trợn mắt hạnh nhân, cái trình độ ngu ngôn ngữ này lúc nào nâng cao lên được đây?
“Tôi nói cô là ớt nhỏ!”
“Được, đủ gan thì anh đừng có chạy!”
“Chân dài trên người tôi, tại sao tôi không chạy?”
“Này, hai người đừng cãi nhau nữa, đây là sân bay!” Tiếu Trác kéo hai túi hành lý hết sức đuổi theo hai người cãi lộn cả quãng đường trước mặt, “lại để mình tôi cầm hai túi hành lý, đừng khiến tôi đuổi theo hai người nữa!”
Ba người trẻ tuổi vui đùa ầm ĩ thành một nhóm như vậy.