Hà Nguyên Nguyên đã ăn hơn nửa chén cơm, nàng vẫn không ngừng đũa tìm mộc nhĩ cho vào miệng. Thật ngon quá đi mất! Nàng vừa nghĩ vừa muốn thò tay gắp thêm mấy lát mộc nhĩ nữa.
Trương Tích Hoa đang ở gần cũi cho Du ca ăn một ít cháo loãng nhuyễn nhừ, Hà Tằng thị đang cùng mọi người ăn cơm đột nhiên hỏi: “Ta nhớ nhà mình cũng đã hết nấm mộc nhĩ phơi khô, mộc nhĩ xào hôm nay là từ đâu có vậy?”
Trương Tích Hoa nghe mẹ chồng hỏi liền đáp: “Là ban ngày đi xem bệnh cho Hoàng Đại thẩm, trưởng tử của bà ấy biếu cho nhà ta một ít làm quà.”
Cũng không đáng bao nhiêu công, sao có thể lấy bạc được. Chỗ mộc nhĩ này nàng nhận cũng là để đối phương an tâm.
Hà Tằng thị còn không có phản ứng, Hà Nguyên Nguyên đã muốn cắn phải đầu lưỡi, một miếng ăn ngậm trong miệng này nhả ra cũng không xong, nuốt xuống cũng không phải. Nàng len lén liếc liếc mắt nhìn mọi người, thấy không ai để ý đến mình liền ngẫm nghĩ: Nàng ăn thì đã sao? Cũng là do hắn cố tình đưa đến còn gì? Cùng lắm xem như nàng không biết gì là được.
Đũa trong tay nàng vẫn tiếp tục hoạt động, một miếng lại một miếng đưa vào miệng. Mỗi lần nhai đều thập phần nghiến răng nghiến lợi, tưởng như đem hết tức giận đối với tên Hoàng Gia Vượng ngấu nghiến thật mạnh. Không hiểu sao càng nghĩ đến điều này đáy lòng lại càng hăng hái, khí thế nhai nuốt lại càng dâng cao.
Hà Sinh đang cùng Hà Đại Xuyên nói ra một ít tính toán sắp tới, lúc này cũng quay sang nói với mẫu thân: “Thừa dịp mùa đông chưa bắt đầu thì ta theo Đại Sơn ca vào núi xem sao. Chắc ngày mai sẽ bắt đầu, trong núi cũng có không ít mộc nhĩ, nếu trông thấy ta sẽ thuận tiện hái về một chút.”
Hà Tằng thị khoát tay nói: “Để ý mấy chuyện đó làm gì, đều là thứ yếu, các ngươi chỉ cần chú ý an toàn là được.”
Những chuyện này trượng phu cũng không có bàn bạc trước với nàng, Trương Tích Hoa liếc mắt nhìn trượng phu đang cúi đầu.
Mấy năm nay cứ đến đoạn thời gian này Hà Sinh sẽ cùng mấy anh em Giang gia vào núi, mỗi lần trở về liền thu hoạch được không ít thứ, đảm bảo cho cả nhà sang năm sung túc hơn rất nhiều. Nói ra thì dễ dàng, gian khổ cùng hiểm nguy đâu phải dùng một hai câu là có thể diễn tả được. Trương Tích Hoa chỉ thấy mỗi lần trượng phu trở về cả người đều ốm om hao gầy, nhưng có một lần lại một lần quay về rồi lại đi, cho đến tận khi mùa đông giá rét lạnh lẽo cực độ, thú hoang cũng rúc sâu trong ổ ngủ đông thì mới thôi không vào núi nữa.
Không cần nhìn lên nhưng Hà Sinh vẫn cảm giác được ánh mắt của nương tử. Nàng vừa ngồi vào bàn, trong chén trống trơn, hắn liền lấy cho nàng một ít thịt băm, cái gì cũng không nói.
Thịt băm nhuyễn nhỏ có đầy đủ cả phần mỡ và phần nạc, mọi người trong nhà yêu thích thịt mỡ, chỉ một mình nàng ăn thịt nạc. Nhìn thấy một muỗng thịt nạc trượng phu cẩn thận lấy cho mình, đáy lòng Trương Tích Hoa dần dần bình tĩnh lại.
Nàng biết rõ bản thân mình không thể cản được hắn. Vả lại nếu hắn không đi, tình hình trong nhà có thể dễ dàng sống qua ngày sao?
Suy nghĩ xong nàng cũng vươn tay gắp cho Hà Sinh một đũa mộc nhĩ hắn ưa thích. Hắn thấy thế liền cười, ăn hết chỗ mộc nhĩ vào bụng, liền đưa chén hướng về phía nương tử, ý muốn ăn thêm. Trương Tích Hoa cũng hiểu ý, lập tức gắp thêm vào chén hắn.
Trong nhà trừ bỏ cô nhỏ thì ai cũng ít nói, Hà Nguyên Nguyên đang chăm chú ăn đồ xào, cha mẹ chồng nhìn một màn này cũng coi như là không thấy gì.
Hà Sinh rõ ràng rất thích thú với chuyện này, qua vài lần cũng không muốn ngừng, Trương Tích Hoa chỉ còn cách giả vờ cầm lấy chén xới thêm cơm cho hắn để cho giấu tâm tình ngại ngùng của mình.
Nàng quay lưng đi không nhìn thấy Hà Sinh len lén nở nụ cười.
Cơm chiều xong, Hà Nguyên Nguyên còn lưu lại giúp tẩu tử dọn dẹp bàn, rửa sạch chén đũa cùng thu thập nhà bếp… Loay hoay giải quyết mấy việc nhà không tên, thoáng chốc màn đêm chầm chậm buông xuống…
Phu thê Hà Sinh bế Du ca trở về phòng, cha mẹ cũng đi rửa mặt chuẩn bị đi nghỉ, Hà Nguyên Nguyên một mình ngồi dưới mái hiên, nhìn bầu trời tối đen không một vì sao mà ngẩn người…
Nàng phiền não nắm tóc.
Phiền ૮ɦếƭ đi được! Bất quá chỉ ăn một chút đồ, sao tự nhiên lại nhớ đến mấy chuyện phiền toái của hắn như vậy chứ?
Từ khi nàng đứng lên làm chuyện trượng nghĩa, chính mình đứng ra bênh vực kẻ yếu, giúp đỡ Hoàng Gia Vượng một lần, từ đó về sau hắn bắt đầu dây dưa với nàng. Có một lần nàng thấy hắn phiền đến mức nhức cả đầu, liền xoay người đẩy hắn ngã xuống đất.
Nàng dùng khí lực lớn, Hoàng Gia Vượng cũng không chống đỡ, cả người thật tình ngã xuống, lập tức bị đá nhọn trêи đất cào rách mi mắt trái, máu đỏ chảy ra không ngừng. Hà Nguyên Nguyên lúc này sợ hãi, sợ chính mình làm mù mắt hắn, trong đầu một mảnh lộn xộn, làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ?
Chẳng lẽ phải lấy mắt mình đổi cho hắn?
Nhưng nàng không muốn làm người mù đâu. Nghĩ tới như vậy liền là như vậy, Hà Nguyên Nguyên tưởng mình sắp phải lấy mắt cho hắn, khoé lệ của nàng cũng lập tức đỏ lên, nức nở khóc.
Lúc này Hoàng Gia Vượng cũng từ từ đứng dậy, nhếch miệng cười ha ha với nàng.
Tơ máu theo miệng vết thương chảy xuống, dính vào nơi khóe mắt, nhìn vô cùng chật vật, đối lập với nét tươi cười sán lạn của hắn, Hà Nguyên Nguyên kinh ngạc đến ngây người, nước mắt cũng không hợp lúc mà tuôn rơi không ngừng.
Hoàng Gia Vượng đến gần nàng, nhón chân nhẹ nhàng giúp nàng lau nước mắt, cẩn thận nắm lấy tay nàng như muốn trấn an cô bé đáng yêu này đừng khóc nữa, thế nhưng lại bị Hà Nguyên Nguyên lập tức đẩy ra.
Chẳng lẽ đã đập đầu thành ngốc tử rồi hay sao? Đây là suy nghĩ duy nhất trong đầu Hà Nguyên Nguyên lúc này. Nàng liền mở miệng mắng: “Ngươi bị ngốc à! Bị người ta khi dễ có gì mà vui vẻ như vậy?”
Hà Nguyên Nguyên nhớ rất rõ ràng, Hoàng Gia Vượng lúc ấy trừng hai mắt nói: “Để cho ngươi khi dễ ta, ngươi vui là được.”
Hà Nguyên Nguyên nghẹn lời, không biết nói gì nữa.
Hoàng Gia Vượng tiếp tục nói: “Cho ngươi khi dễ ta, ta sẽ không khóc.”
Đúng rồi, Hoàng Gia Vượng khi còn bé rất thích khóc, lúc nào mặt mũi cũng đầy nước mắt, cho nên mấy đứa trẻ trong thôn mới không thích cùng hắn chơi đùa. Hắn lớn lên gầy yếu như vậy, bọn chúng chỉ chăm chăm bắt nạt hắn cho đến khi hắn gào khóc mới thôi.
Nàng vừa làm cho hắn suýt mù cả mắt, hắn lại không khóc mà còn cười thoải mái như vậy, nàng không yên lòng, hỏi: “Có đau không hả? Có thể nhìn không?”
Hoàng Gia Vượng đau đến khóe miệng mất tự nhiên co rúm lại nhưng vẫn đáp: “Không sao, ta không đau, ta vẫn nhìn thấy ngươi rất rõ này.”
Máu chảy càng lúc càng nhiều, nếu nương biết bà nhất định sẽ mắng ૮ɦếƭ nàng, hơn nữa có khi còn phải ăn hèo không được ăn cơm.
Hà Nguyên Nguyên thở phào, một tấc lại muốn tiến một thước, uy hϊế͙p͙ nói: “Không cho phép nói là ta đẩy ngươi! Không cho phép khóc!”
Hoàng Gia Vượng vỗ иgự¢ một cái nói: “Ta không nói! Ta không khóc!”
Nàng nghĩ đến có khi nào tiểu tử này là nói dối, cả người lập tức giật mình: “Nếu ngươi nói ra liền không để ý đến ngươi nữa, sẽ không cùng ngươi chơi đùa.”
Hoàng Gia Vượng nặng nề gật đầu cam đoan tuyệt đối không nói.
Trêи thực tế, hắn thật sự không nói với ai, chính nàng lại là người không tuân thủ hứa hẹn, về sau cũng không muốn để ý tới hắn nữa.
Hết thảy hết thảy, đều là nàng chột dạ.
Hoàng Gia Vượng đối với thương tích của mình chỉ nói với cha mẹ rằng chính mình tự chơi đùa mà té. Phu thê hai người cũng biết thừa mấy đứa trẻ trong thôn rất thích bắt nạt hài tử nhà mình, làm sao chịu tin, nhưng vô luận cha mẹ hỏi thế nào hắn đều không nói ra.
Lại nói, Hoàng Gia Vượng vì lần ngã đập đầu này mà đổ bệnh, phát sốt không giảm, bệnh tình vô cùng nghiêm trọng, bất quá may mắn bảo vệ được tính mạng. Đại phu đã nói nếu cứ kéo dài tình trạng này thì đầu óc của hắn sẽ hỏng mất, khiến phu thê Hoàng Điền Ngu lo lắng cúng bái nơi nơi.
Tin tức con trai trưởng của Hoàng gia có khả năng biến thành ngốc tử lan truyền đến khắp ngõ ngách trong thôn, Hà Nguyên Nguyên tự nhiên cũng biết.
Nàng bị doạ đến lạnh run, trong lòng hối hận không thôi, do dự thật lâu cũng không dám thú nhận với cha mẹ chuyện mình đã làm.
Cũng may số mệnh của Hoàng Gia Vượng cũng lớn, thân thể bắt đầu khá lên. Dưỡng bệnh vài tháng đã hoạt bát nhảy loạn khắp nơi, ngày ngày đi tìm nàng chơi cùng. Thế nhưng Hà Nguyên Nguyên làm cách nào cũng không thể thẳng thắn đối mặt với hắn, vì vậy nàng càng lúc càng ra sức kháng cự Hoàng Gia Vượng.
Hà Nguyên Nguyên ngoài mặt che dấu hết sức tốt, sự tình này chỉ có nàng cùng hắn biết, Hoàng Gia Vượng cũng không đề cập đến chuyện cũ, dần dần năm năm tháng tháng, Hà Nguyên Nguyên cũng từ từ nguôi ngoai không nghĩ đến sự kiện kia.
Thế nhưng mỗi lần nhìn thấy Hoàng Gia Vượng, trong lòng nàng lại nhớ vô cùng rõ ràng chi tiết.
Điều này nấn ná trong lòng nhiều năm, Hoàng Gia Vượng có khi đã quên mất không còn gì, chỉ còn nàng khổ sở ghi nhớ, đoán chừng cả đời cũng không thể quên.
Cứ như vậy cho đến tận ngày hôm nay, Hoàng Gia Vượng lúc nào cũng để cho nàng tuỳ ý trêu chọc cùng khiêu khích, vẫn như cũ dung túng nàng, lúc nào cũng ra dáng “Ta để cho ngươi khi dễ, nhất định sẽ không khóc”. Lúc nào cũng như tiểu tức phụ chịu đánh chịu mắng không phản kháng một lần, quả thực tức ૮ɦếƭ Hà Nguyên Nguyên!
Cho nên, nàng mới chán ghét Hoàng Gia Vượng.
Nàng tuyệt đối không thích hắn!
Từ khi tin tức Hoàng Gia Vượng sẽ trở thành ngốc tử bay đầy trời, mấy đứa nhỏ trong thôn lúc nào cũng hô hào: “Hoàng Gia Vượng ngươi là đồ ngu!”. Mỗi lần nghe thấy câu này, nàng liền vung tay đánh đối phương một trận, dùng vũ lực không được, nàng còn vừa khóc vừa chạy về nhà kiện cáo cha mẹ.
Hà Nguyên Nguyên cũng không biết lúc ấy chính mình vì sao lại tức giận không chịu nổi, rõ ràng Hoàng Gia Vượng không ngốc, sao lại nói hắn như vậy?
Ở giữa đường giữa xá lại mắng người ta có bệnh, mắng người ta là người ngu! Nghĩ cái gì cũng không hiểu nổi.
Vì chuyện này nàng thậm chí đã náo loạn với mấy người bạn thân thiết, ầm ĩ đến mức suýt tuyệt giao.
Khi còn bé Hoàng Gia Vượng bị người sau lưng vụng trộm cười nhạo là ngốc tử vài năm, theo tuổi lớn dần, hắn cũng không ngốc, người ta cũng thôi không trêu chọc nữa.
Ác ngôn đã dần dần biến mất nhưng cảm giác áy náy của Hà Nguyên Nguyên lại theo đó mà tích luỹ, mãi không tan đi.
Hiện tại mỗi lần trông thấy Hoàng Gia Vượng trong lòng nàng sẽ sinh một cỗ phiền não, thậm chí cảm thấy nam nhân này vì sao lại đáng ghét như vậy? Nàng cũng sẽ không ngại ngần nói mấy lời đả thương hắn, sau đó đêm về lại bị cảm giác áy náy giày vò chì chiết…
Thật là bức Hà Nguyên Nguyên nàng mỏi mệt mà.
Hoàng Gia Vượng kia sao ngươi lại thích giày vò người khác như vậy chứ hả?
Hà Nguyên Nguyên bực mình đứng dậy, hung hãn mắng một câu rồi trở về phòng.
Ban đêm gió lạnh, Hà Nguyên Nguyên rùng mình một cái thì nghe thấy nương nói: “Trêи bếp lò còn một ít nước nóng, nhớ đem về phòng mà dùng.”
Sau đó Hà Tằng thị cằn nhằn thêm một lát rồi mới đi nghỉ.
Mấy miếng mộc nhĩ của Hoàng Gia Vượng hại nàng suy nghĩ mất cả buổi, Hà Nguyên Nguyên liền cảm thấy mỏi mệt, đi vào phòng bếp cho nước ấm vào bình rồi trở về phòng. Đặt bình nước ấm áp ủ vào chăn bông, nàng cũng đi rửa chân tay rồi tiến vào chăn ấm áp, từ từ chìm vào giấc ngủ.