Dâu Nhà Nông - Chương 75

Tác giả: Hoa Khai Thường Tại

Hoàng Gia Vượng trở về liền trông thấy tiểu đệ Hoàng Gia Đạt ngồi trêи cái ghế băng nhỏ dưới tán cây hồng sai trĩu quả, trêи tay cầm một quả hồng chín đỏ mọng. Thấy đại ca vào cửa, Gia Đạt liền chỉ lên tán lá, cười tủm tỉm: “Đại ca, ở đây còn một quả chín này.”
Nhìn thấy quả hồng căng bóng ngay trước mắt Gia Đạt rất muốn hái xuống. Nhưng mẫu thân nói rằng cành cây hồng rất mềm, lại dễ gãy cho nên không để bọn hắn leo lên, hắn đứng dưới này với tay mấy lần đều không được.
Hoàng Gia Vượng vươn cánh tay dài hái quả hồng xuống đưa cho đệ đệ thuận tay xoa đầu hắn, nhẹ giọng hỏi: “A Đạt, Vương đại phu đã đến chưa?”
Gia Đạt đang chăm chú ăn quả hồng trong tay, nhai nuốt hết một lượt mới đáp: “Đã đến rồi, đại phu cũng đã bốc thuốc cho nương, dặn dò một ngày phải sắc thuốc ba lần.”
Hắn giơ ba ngón tay, tỏ rõ chính mình đã nghe cẩn thận nghe lời lang trung nói.
Nhìn thấy bụng tiểu đệ bắt đầu tròn vo, Hoàng Gia Vượng liền nhắc: “Ăn nốt chỗ hồng trong tay thôi. Quả kia chừa lại một lát nữa ăn sau nhớ chưa?” Nói xong liền dùng lực nhấc bổng đứa bé đặt ngay ngắn trêи băng ghế rồi đi vào nhà.
Viện nhà hắn cũng không phải lụp xụp thấp bé, chỉ là bài trí có chút chật chội. Ngay giữa gian nhà chính đặt một chiếc giường lớn để hai tiểu đệ dùng chung cho nên đường đi lối lại có chút bất tiện.
Trong phòng cha mẹ truyền ra từng đợt ho khan, Hoàng Gia Vượng vội vàng đẩy cửa đi vào. Trông thấy con trai lớn, Hoàng Đại thẩm liền hỏi: “Vừa rồi là chạy đi đâu đấy?”
Hoàng Gia Vượng cúi đầu không nói.
Hoàng Đại thẩm tử thở dài một hơi, bất đắc dĩ nói: “Gia Vượng ơi là Gia Vượng, nương đã nói với ngươi bao nhiêu lần rồi? Đường đường là đại nam nhân, cầm lên được thì phải bỏ xuống được. Chính mình không thấy mỏi mệt sao?”
Hoàng gia đã sớm biết phu thê Trương Tích Hoa cùng Hà Sinh mang con đi nhà ngoại, vì vậy từ sáng Hoàng Gia Vượng đã ra cửa mời Vương đại phu đến xem bệnh. Mặc dù con trai không nói nhưng chỉ cần nhìn sắc mặt kia, Hoàng Đại thẩm sao lại không biết hắn là muốn kiếm cớ đi Hà gia một chuyến.
Hoàng Gia Vượng hỏi: “Nương, đại phu nói như thế nào?”
Hoàng Đại thẩm tử khoát tay nói: “Ta nói không cần thỉnh đại phu, các ngươi không chịu nghe. Cũng chỉ là chút bệnh cũ, cứ đến mùa lạnh là tái phát, chú ý một chút thì đâu lại vào đấy thôi. Vương đại phu có bốc mấy thang thuốc, uống hết mấy gói là ổn. Hiện tại cũng không có gì lo lắng.”
Vừa vào đông, thời tiết chuyển lạnh, Hoàng Đại thẩm mấy ngày nay đều ho khan rát cổ họng. Bà cũng không để ý lắm việc này nhưng ai ngờ đâu trượng phu cùng mấy hài tử có vài đồng bạc trong tay liền muốn thỉnh lang trung đến xem bệnh. Bà kì thật là thôn phụ mạnh mẽ, sao có thể bị chút bệnh này đánh gục mà phải ném không ít bạc đi mời lang trung?
“Thuốc để ở nơi nào? Để con đi nhóm bếp sắc thuốc cho người.” Hoàng Gia Vượng lại hỏi, nghe nói đại phu nói không có vấn đề gì hắn mới có chút an tâm.
Nhưng cứ đợi đến khi Hà Sinh tẩu tử quay trở lại thì mời đến nhìn một chút, lúc này hắn mới thật sự bỏ xuống lo lắng. Có hai bên cùng chẩn bệnh thì mới chính xác được. Huống hồ Vương đại phu cũng rất khen ngợi y lý của Hà Sinh tẩu tử. Bạn đang đọc truyện tại ThíchTruyện.VN
Hoàng Đại thẩm buồn cười nói: “Lão nương cũng không phải nằm liệt giường, chờ được ngươi nhóm củi lửa đun cho ta chút thuốc thì biết đến bao giờ? Ta đã sớm làm xong cả rồi.”
Hắn nghe vậy liền cười cười gãi đầu, để tránh cho nương cằn nhằn đến mấy chuyện lặt vặt trong nhà, hắn vội vàng tìm cớ: “Vậy để con đi lấy cỏ.”
“Đứng đó”. Hoàng Đại thẩm cất lời gọi con trai đang định bỏ trốn. Bà lẳng lặng nhìn hắn ngoan ngoãn đứng thẳng trước mặt, trong lòng có chút vui mừng.
Lớn lên mạnh mẽ rắn chắc, còn cao hơn phụ thân cả một cái đầu. Tay chân cùng tác phong cũng nhanh nhẹn dũng mãnh, có chỗ nào không hợp với tiểu khuê nữ Hà gia sao?
Hoàng Đại thẩm cùng Hà Tằng thị là chị em quen biết lâu năm, bà cũng hiểu Hà gia là sợ con gái gả tới đây phải chịu khổ chịu cực. Hoàn cảnh trong nhà mấy năm trước có chút chật vật cũng chỉ là do tiểu tử A Đạt mắc bệnh, khiến cả nhà khổ sở theo. Hiện tại hắn cũng đã khỏi, trong nhà cũng có bạc mà mua thêm mười mẫu ruộng nước.
Nghe Hoàng gia có 5 đứa con trai nhà nhà đều nói nhiều miệng ăn nhưng ngược lại không phải cũng nhiều sức lao động sao? Nhị nhi, Tam nhi, Tứ nhi cũng học theo ca ca chăm chỉ cùng siêng năng, có việc nặng gì cũng không đến lượt nữ nhân động tay.
Hoàng Đại thẩm nói: “Ta cùng cha ngươi đã bàn bạc sửa sang lại nhà cửa một chút. Đến lúc đó sẽ dựng thêm một phòng mới để dành làm phòng tân hôn chờ ngươi thành thân.”
Quả nhiên, Hoàng Gia Vượng vừa nghe, trong mắt không khỏi lộ ra một tia vui sướиɠ, hắn thoáng suy tư, vẫn là muốn nói lại thôi nói: “Nương… Ta… Người…”
“Được rồi, không cần phải ấp úng. Đi ra ngoài đi, đứng ở đây chỉ chọc ta ngứa mắt.” Hoàng Đại thẩm ho mấy cái.
Hoàng Gia Vượng bị đuổi ra ngoài, đi thẳng tới sài phòng, trong lòng cực kỳ cao hứng, bắt đầu cầm 乃úa bổ củi, chẻ xong một cây một đống lớn hắn mới tỉnh táo lại.
Nghĩ đến thái độ của Hà Nguyên Nguyên đối với mình, tâm hắn có chút lạnh xuống. Vấn đề gia thế hiện tại cũng không phải so cao thấp nữa, chỉ là…
Nàng không thích hắn.
Hoàng Gia Vượng nắm chặt 乃úa, đưa mắt nhìn cánh tay bền chắc của mình. Trêи khuôn mặt tuấn tú lộ ra một nụ cười khẽ, trong mắt đen cương trực lấp lánh chút hào quang.
Ở Hoàng gia xảy ra chuyện gì Hà Nguyên Nguyên cũng không biết, nàng đang chăm chú rửa mấy cây rau cải trong tay. Phu thê ca ca đi mấy hôm, trong nhà cũng buồn chán, chẳng ai muốn ăn uống gì, chỉ cần sắp xếp vài món đơn giản ăn cho qua bữa.
Nàng nhập tâm làm việc đến tận khi có một thân ảnh thon thả vào cửa viện mới ngẩng đầu lên. Nhìn thấy Lệ Nương, Hà Nguyên Nguyên còn kì quái hỏi: “Sao giờ này ngươi không ở nhà làm cơm?”
“Suỵt”. Lệ Nương vươn tay che miệng, tránh để Hà Nguyên Nguyên lớn tiếng.
Hà Nguyên Nguyên liền chau mày: “Có gì mà phải lén lút như vậy?”
Lệ Nương tới gần nàng, cười hì hì nói: “Ta cho ngươi biết chuyện này, để ngươi vui lên một chút, bất quá ngươi đừng truyền đi nha.”
Vừa nghe nói có chuyện vui, Hà Nguyên Nguyên quả nhiên vô cùng hứng thú. Nàng nói: “Có việc gì vậy? Đây là viện nhà ta, sẽ không có người khác nghe lén đâu.”
Lệ Nương từ sau khi thành thân cùng La Thuỷ Sinh cũng chẳng mấy khi gặp được Hà Nguyên Nguyên. Hôm nay đoán chừng tranh thủ nấu cơm xong sớm thì chạy đến đây một chút.
Nhìn bộ dạng muốn nói lại thôi của Lệ Nương, Hà Nguyên Tuệ lại hỏi: “Rốt cuộc là có chuyện gì vậy?”
Lúc này Lệ Nương mới mở lời, thấp giọng khe khẽ kể lại sự tình. Nói xong còn dặn dò: “Cái này La Thuỷ Sinh vô tình biết được, đã nhắc ta không được nói với ai. Kể cho ngươi nghe rồi, nhớ đừng truyền ra ngoài biết không?”
Hà Nguyên Nguyên bật cười, nàng tỉnh ngộ lại thì nhanh tay che miệng, trong mắt tràn đầy ý cười.
Lệ Nương khẽ cười nói: “Thế nào? Vui chứ?”
Hà Nguyên Nguyên cười nhạo một tiếng: “Đôi tỷ muội này đúng là cực phẩm khó tìm nha.”
Lệ Nương nhìn thấy thời điểm không còn sớm, nhanh chóng cáo từ trở về nhà, lưu lại một Hà Nguyên Nguyên vô cùng cao hứng. Nàng cũng vất vả lắm mới giữ được bí mật này trong lòng.
Không cần tới Hà Nguyên Nguyên, qua hai ngày sau chuyện này đã được truyền ra khắp làng trêи xóm dưới. Nghe xong chuyện ai ai cũng thấy hổ thẹn cùng kì cục thế mà đương sự lại vô cùng dương dương tự đắc, ra ngoài lúc nào cũng ngẩng cao đầu không muốn tiếp chuyện người khác.
Thế cục này cũng quá là cực phẩm rồi…
Mãi cho đến phu thê Hà Sinh mang theo Du ca về nhà, Hà Nguyên Nguyên lập tức không kềm được, lập tức nói ra.
“La Hương Viên là theo đường tỷ của nàng lên trấn trêи làm thϊế͙p͙ của vị lão gia kia rồi.”
Tin tức này khiến Hà Sinh cùng Trương Tích Hoa kinh ngạc không thôi.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc