Hà Sinh tỉnh giấc, ngồi ở trêи giường nhu hoà nhìn Trương Tích Hoa đang an yên ngủ một lúc, lát sau mới rời giường thay xiêm y.
Tiếng gà gáy vang lên, hắn đã đến bên giếng kéo một chậu nước cẩn thận rửa mặt súc miệng, xong xuôi mới trở về phòng.
Lúc này, Trương Tích Hoa đã hơi tỉnh lại, vẻ mặt còn chút mơ màng nhìn Hà Sinh.
Hà Sinh nhẹ nhàng đến bên nàng, hỏi: “Đã dậy rồi sao?”
Trương Tích Hoa lắc đầu, ngái ngủ nói: “Vẫn còn muốn ngủ.”
Thanh âm của nàng mềm nhũn, lọt vào tai người ta thật sự khiến đối phương hữu khí vô lực. Nói xong còn ách xì một cái, bởi vì đang có thai, động tác lộ ra như có chút lười biếng đáng yêu.
Hà Sinh không khỏi căng thẳng.
Nương tử vô ý phát ra yêu kiều, hắn liền nhịn không được phát ra một cỗ xao động, vươn tay vuốt ve nhè nhẹ cái bụng của nàng.
Hà Sinh nói: “Vậy nàng ngủ thêm một chút nữa đi.”
Trương Tích Hoa đưa tay đặt lên tay chồng, cười nói: “Đứa nhỏ của chúng ta thật ngoan, cứ như vậy bình thản lớn lên.”
Khoé miệng Hà Sinh không tự chủ vươn lên, hắn dùng bàn tay to lớn của mình nắm lấy tay nương tử, hai người cùng nhau hưởng thụ yên tĩnh trong chốc lát.
Trương Tích Hoa tưởng rằng trượng phu chỉ vuốt ve bụng mình, dè đâu hắn thẳng một đường đến trước иgự¢ nàng, lập tức làm nàng cứng đờ. Bộ иgự¢ nàng lúc này lớn hơn so với trước, gần đây thường xuyên cảm thấy trướng đau nhưng nàng biết chuyện này là bình thường cho nên cũng không sợ.
Trương Tích Hoa kinh ngạc ngẩng đầu nhìn Hà Sinh. Biểu tình của hắn có một chút mất tự nhiên nhưng cũng dời tay đi, khiến cho nàng đỏ mặt một phen.
Nàng biết mấy ngày qua hắn nhẫn nại rất vất vả vì vậy cũng dung túng hắn một chút.
Một lát sau, Hà Sinh dừng tay, nghiêm túc nhìn Trương Tích Hoa nói: “Được ròi, nàng ngủ thêm một chút đi. Ta gọi Nguyên Nguyên dậy nấu cơm.”
Trương Tích Hoa sao còn có thể ngủ được, cũng muốn rời giường, cười cười: “Ta lại muốn dậy rồi. Sáng nay chàng muốn ăn gì?”
Hà Sinh nghi hoặc nhìn Trương Tích Hoa, hỏi: “Thật sự không ngủ nữa sao?”
Trương Tích Hoa nhịn không được lườm hắn một cái, sáng sớm bị trượng phu sờ soạng như vậy, ai ngủ được cơ chứ?
Hơn nữa hắn còn muốn gọi cô nhỏ dậy, không phải là làm khó Hà Nguyên Nguyên hay sao.
Mấy hôm nay Trương Tích Hoa thường dậy muộn, bữa sáng đều do Hà Tằng thị hoặc Hà Nguyên Nguyên đảm nhận. Một lần hai lần đánh thức cô nhỏ dậy sớm sẽ không có vấn đề gì. Nhưng tiểu cô nương vốn có chút chậm chạp, lại thêm người nhà dung túng để cho Hà Nguyên Nguyên ngủ dậy muộn đã thành quen, việc gọi được nàng rời giường sớm mỗi ngày vô cùng kì công và tốn thời gian. Bạn đang đọc truyện tại
ThíchTruyện.VNNhìn nương tử không tiếng động oán thầm, Hà Sinh bật cười: “Vậy thì rời giường thôi. Buổi sáng tuỳ tiện làm cái gì đơn giản là được.”
Trương Tích Hoa xuống giường đổi xiêm y, nàng dùng ánh mắt ý bảo Hà Sinh đi ra ngoài. Thế nhưng hắn vẫn không nhúc nhích, nàng chỉ có thể đỏ mặt cởi từng thứ, đổi xiêm y mới.
Hà Sinh tuy rằng ngồi im như cọc gỗ nhưng tâm tình hắn cũng đang sôi trào từng cơn. Hắn không dám trực tiếp nhìn nương tử, xoay đầu đi chỉ dám liếc qua một cái.
Hành động của trượng phu càng lúc càng thản nhiên làm Trương Tích Hoa không biết phải làm sao. Lúc trước, hắn lúc nào cũng cẩn thận giữ ý tứ cả. Bất quá hiện tại Hà Sinh cũng không có tránh đi lại làm cho Trương Tích Hoa vừa ngượng ngùng vừa ngọt ngào vui vẻ.
Hôm nay là ngày đóng thuế, Đại Lương trấn mỗi năm sau vụ thu hoạch này đều tổ chức trưng thu thuế. Cũng có nông hộ tự mình đem lương thực đến giao nộp nhưng đại đa phần đều mang đến nộp cho nha dịch được cắt cử đến tận thôn.
Năm trước lương thực ít, có thể dùng bạc để nộp thuế, bất quá đa số mọi người vẫn trực tiếp nộp bằng lương thực. Năm nay Hà Sinh cùng Hà Đại Xuyên và Hà Tằng thị bàn bạc cân nhắc một chút, quyết định sẽ dùng bạc đóng thuế.
Hà Sinh ăn xong điểm tâm liền đi ra ruộng làm việc, không quá nửa canh giờ sau đã trở về nhà. Nhìn thấy Trương Tích Hoa liền nói: “Tích Hoa, cơm trưa nàng làm thêm vài món có thể nhắm rượu được chứ?”
Nam nhân Hà gia không có ai thích uống rượu, Trương Tích Hoa liền hỏi: “Hôm nay có khách sao?”
Hà Sinh đạp: “Vừa mới gặp lại đồng học, đã lâu không gặp, cũng muốn nói chuyện một chút.”
Nghe đến đồng học của trượng phu, cũng chính là một dạng thích đọc sách giống hắn, Trương Tích Hoa sợ nàng làm việc không hợp ý vì vậy cẩn thận hỏi ý thích của đối phương.
Hà Sinh đến gần nàng, ánh mắt trấn an nói: “Cứ như bình thường, làm thêm nhiều một chút là được Hứa Hoài huynh sẽ không để ý đâu.”
Trương Tích Hoa liếc mắt nhìn trượng phu, nét mặt hắn không tự chủ toát ra sự thoải mái, hẳn là nhờ vị huynh đệ này. Nàng ở trong lòng nghĩ qua một lượt, quyết định bắt tay làm cơm.
Hà Sinh nói xong liền ra ngoài mua rượu, trở về lập tức xử lý tốt một con gà giao cho nương tử.
Trương Tích Hoa thì đang trong bếp bận rộn, nàng xào đậu tương cùng sốt đậu tự làm. Hà Nguyên Nguyên ngửi thấy mùi thơm liền chạy vào bếp, lấy một ít ăn vụn, cười hỏi: “Tẩu tử, hôm nay là dịp gì sao lại nấu nướng thịnh soạn như vậy?”
“Bằng hữu của ca ca muội đến chơi.” Trương Tích Hoa đáp.
Vị bằng hữu của Hà Sinh đến quá ngọ mới vào Hà gia, nguyên lai là sai dịch đến thu thuế ở Hạ Tây thôn. Hắn một thân anh tuấn cao lớn, bên hông lại mang theo một thanh đao, toàn bộ người toả ra một cỗ uy nghiêm khiến người ta không thể rời mắt.
Triều đình năm nay tăng mức thuế, sai dịch thường xuyên gặp phải nhiều người kháng cự bất bình thế nên mỗi người đều phải có chút đồ vật hộ thân, gặp phải người quá khích mới có thể tự bảo vệ mình.
Có khách đến nhà, nữ nhân Hà gia đều lùi vào phòng bếp dùng cơm, để Hà Đại Xuyên cùng Hà Sinh tiếp đón đối phương. Trương Tích Hoa chỉ xuất hiện giúp bọn hắn bày biện bàn ăn, ổn thoả liền rời đi.
Hứa Hoài tuỳ ý liếc nhìn Trương Tích Hoa một cái, Hà Sinh liền cười nói: “Đó là thê tử của đệ. Không nghĩ tới đã 8 năm cách biệt mới có thể gặp lại huynh.”
Hứa Hoài đang học cùng Hà Sinh thì Hứa gia có một chức quan ở Ích Châu, cả nhà liền chuyển tới Ích Châu, nhà thờ tổ ở Hạ Tây thôn chỉ để lại một vài hạ nhân trông chừng, coi sóc.
Trước đây, Hà Sinh cùng Hứa Hoài rất hợp ý nhau, hôm nay gặp lại hắn thật sự rất cao hứng.
Hứa Hoà tươi cười, để lộ ra sự thoải mái, thở dài một hơi nói: “Chuyện nói ra cũng rất dài dòng, một lời khó hết. Ta hôm nay đến đây, cũng rất hi vọng có thể gặp lại đệ.”
Hai người nói qua tình huống trong mấy năm không gặp, Hà Sinh chỉ cần hai ba câu liền nói ra hết tình hình trong nhà, sau đó cũng không còn gì để nói.
Đến Hứa Hoài nói về Hứa gia mấy năm gần đây. Nghe xong trêи bàn cơm rơi vào trầm mặc một lúc lâu, sau đó mới tiếp tục vui vẻ nâng cốc.
Hứa gia có chút quen biết với triều đình cho nên tiêu tiền mua chức quan. Lúc mới đến Ích Châu kiếm ăn cũng rất khá nhưng mấy năm gần đây nội bộ triều đình lục ᴆục, người quen kia cùng rơi đài, tình cảnh Hứa gia cũng khốn đốn, ở Ích Châu không thể sống được nữa đành trở về nguyên quán.
Hứa Hoài cũng nhờ có chút bạc cùng quan hệ mới có thể giữ một chân sai dịch thế này.
Mấy từ ngắn ngủi đã nói hết câu chuyện, Hà Sinh lại kiệm lời cũng không nói gì thêm. Hai đại nam nhân lại nâng cốc, to miệng uống rượu.
Hà Đại Xuyên ngồi một lát liền rút lui, để lại đôi bằng hữu cùng nhau nói chuyện qua lại.
Nữ nhân Hà gia đang ngồi trong bếp ăn cơm, nghe thấy thanh âm trò chuyện của hai người bên ngoài, Hà Nguyên Nguyên vừa ăn vừa cười hì hì nói: “Nương, tẩu tử, bằng hữu của ca ca tướng mạo thật tốt nhỉ?”
Trương Tích Hoa bất đắc dĩ nhìn cô nhỏ, Hà Tằng thị trừng mắt nhìn khuê nữ.
Cũng may chỉ có người nhà, nếu người ngoài nghe được những lời này, nhất định sẽ truyền ra ngoài cô nhỏ là không có giáo dưỡng, tiểu cô nương không biết giữ ý tứ các loại.
Hà Nguyên Nguyên thấy nương cùng tẩu tử nhìn mình như vậy liền ngượng ngùng nói: “Thật mà, vị Hứa tiên sinh kia vóc dáng còn cao hơn cả ca ca…”
Hà Tằng thị mắng: “Cơm cũng không ngăn nổi miệng ngươi.”
Hà Nguyên Nguyên thè lưỡi, nàng chỉ là thuận miệng nói hai câu thôi.
Hà Tằng thị quay đầu nói với Trương Tích Hoa: “Ngươi đi xem bọn hắn ăn uống thế nào, mang cả bầu rượu này ra nhà chính đi.”
Trương Tích Hoa cũng có chút lo lắng, Hà Sinh tửu lượng không tốt, sợ không chống đỡ được lâu. Vì thế liền đem bầu rượu ủ trêи bếp cùng một phần nộm dưa leo ra nhà chính.
Hứa Hoài đúng lễ nghĩa cảm tạ Trương Tích Hoa một tiếng, đợi nàng trở về phòng bếp liền thấp giọng nói với Hà Sinh: “Trong nhà nhất định phải trữ lương thực cho thật tốt, đừng tham tiền mà bán đi. Chúng ta ở chỗ này vẫn còn an nhàn, bên ngoài hiện tại rất loạn, nơi nơi đói khổ, thiếu lương thực, thiếu cả dược liệu…”
Trương Tích Hoa vẫn loáng thoáng nghe thấy, tâm tình nháy mắt vọt đến cổ họng, lảo đảo một chút mới có thể trở về phòng bếp. Bên tai nghe tiếng cô nhỏ ríu rít bình phẩm về tướng mạo của Hứa tiên sinh nhưng trong lòng nàng vẫn hết sức kinh hoảng.
Hà Sinh cũng kϊƈɦ động, hắn hiểu rõ đối phương xem mình là huynh đệ mới đem tin tức này nói ra. Trị an của Đại Lương trấn vẫn còn rất bình yên, tin tức bên ngoài cũng không rõ, nông hộ có mấy nhà chú ý đến? Bọn họ chỉ đang oán trách thuế má năm nay quá nặng, cuộc sống ngày càng khó khăn thôi.