Tấn Công Mạnh Mẽ"Điềm Điềm, tôi đã dặn đừng mua nhiều, sao lại mua một giỏ hoa quả thế này?" Nghe tiếng chìa khóa lách cách, Ôn Kỷ Ngôn vội vàng ra mở cửa, thấy Đường Mật Điềm ôm một giỏ hoa quả trong tay, ngại ngần nói.
"Không phải là tôi mua." Đường Mật Điềm rầu rĩ: "Mễ Tu Dương mua đấy!"
"Hả?" Ôn Kỷ Ngôn trợn mắt, nhìn Đường Mật Điềm: "Cô gặp anh ta à?"
"Ờ, trước quầy hoa quả, hình như anh ta nhìn thấy anh!" Đường Mật Điềm kể lại sự việc, rồi nói thêm: "Tôi thấy, hình như anh ta thích anh thật."
"Hả?" Ôn Kỷ Ngôn chau mày, nhìn Đường Mật Điềm: "Cô muốn nói gì?"
"Tôi muốn nói..." Đường Mật Điềm nuốt nước bọt: "Tôi muốn nói, hay là anh có thể cân nhắc, phát triển tình cảm với anh ta!" Đằng nào Ôn Kỷ Ngôn cũng thích đàn ông, mà Mễ Tu Dương là gã đàn ông điển trai.
"Đường Mật Điềm, cô không đùa chứ?" Ôn Kỷ Ngôn gào cả họ lẫn tên của cô: "Mễ Tu Dương thích cô gái mà tôi cải trang, cô nói xem, nếu tôi nói rõ tôi là đàn ông, anh ta còn dám theo đuổi tôi không?"
"Cái này cũng không chắc?" Đường Mật Điềm thận trọng nhìn Ôn Kỷ Ngôn: "Không chừng, anh ta vẫn thích anh, dù anh là đàn ông hay phụ nữ, anh ta đều thích."
"Đường Mật Điềm, cô nói lại lần nữa xem!" Ôn Kỷ Ngôn nghiến răng, thân hình cao to, hằm hằm tiến sát cô, mặt đầy tức giận.
"Được rồi, tôi sai!" Đường Mật Điềm bĩu môi, khéo léo chui qua cánh tay Ôn Kỷ Ngôn, chạy biến về phòng, trước khi đóng cửa, còn nói một câu: "Thực ra, Mễ Tu Dương cũng tốt mà!" Chí ít cũng lịch sự, biết chào hỏi, còn biết tặng giỏ hoa quả!
"Đường Mật Điềm!" Ôn Kỷ Ngôn gầm lên, trợn mắt nhìn cánh cửa đóng kín, rồi lại nhìn giỏ hoa quả trong tay, tức giận mang quẳng ra túi rác ngoài cửa.
Đường Mật Điềm bật máy tính trong phòng, ngồi một lúc thì điện thoại reo, nhìn thấy số lạ, do dự nhấc máy: "A lô, xin chào!"
"Điềm Điềm, tôi là Đại Mễ!" Giọng Mễ Tu Dương vui vẻ vang lên.
"À, Đại Mễ? Có chuyện gì không?"
"Tôi muốn hỏi chút, Ngôn Ngôn có đặc biệt thích thứ gì không?" Mễ Tu Dương có vẻ rất nghiêm túc hỏi, rồi giải thích: "Tôi cảm thấy lần trước ấn tượng của cô ấy về tôi không tốt, muốn mua một món quà để tạ lỗi, nhưng lại không biết cô ấy thích gì, tôi chỉ sợ mua rồi, cô ấy không thích thì không hay lắm!"
"Hả, cái này..." Đường Mật Điềm hạ giọng, khó nhọc nói: "Tôi thật sự cũng không biết Ngôn Ngôn thích gì!" do dự một lúc, rồi nói: "Thực ra, Ôn Ngôn Ngôn không thích anh, anh làm gì cô ấy cũng không thích, tốt nhất anh đừng thích cô ấy nữa!"
"Điềm Điềm, những lời cô nói khiến tôi rất đau lòng!" Mễ Tu Dương tỏ vẻ buồn bã: "Cô nói xem, tôi đi gặp mặt rất nhiều lần, khó khăn lắm mới gặp được một người tôi thích, đương nhiên tôi muốn theo đuổi!"
"Nhưng, cô ấy không thích anh!" Đường Mật Điềm cuối cùng nói thẳng.
"Tôi sẽ dùng sự chân thành của mình làm cô ấy động lòng, tôi tin cô ấy nhất định sẽ thích tôi." Mễ Tu Dương quả quyết, "Điềm Điềm, nhất định cô phải giúp tôi!"
"Hả? Tôi giúp anh thế nào đây!" Đường Mật Điềm lúng túng, anh ta đã quyết tâm như vậy, nếu cô tiếp tục từ chối, dường như quá tuyệt tình, nên đành nói một cách uyển chuyển: "Anh và cô ấy, hoàn toàn không thể!"
"Trên đời này không có gì là không thể cả!" Mễ Tu Dương giọng dứt khoát: "Cho dù, hành trình chinh phục tình yêu của tôi có gặp nhiều khó khăn, nhưng càng khó khăn tôi càng quyết tâm."
Đường Mật Điềm im lặng, thật thà khuyên: "Chỉ sợ, khó khăn mà anh gặp, không phải bình thường, Ôn Ngôn Ngôn không phải là người bình thường!"
Mễ Tu Dương đương nhiên hiểu ý Đường Mật Điềm, nhưng, anh vẫn tiếp tục giả ngốc: "Điềm Điềm, cảm ơn cô có lòng tốt nhắc nhở, nhưng việc muốn làm tôi sẽ làm."
Con người này nói gần, nói xa cũng chẳng có tác dụng, Đường Mật Điềm cũng thôi không khuyên nhủ nữa, bình thản nói: "Thôi vậy, anh cứ tiếp tục cố gắng!"
Anh nói: "Ngày mai, hết giờ làm việc, tôi đến đón cô, nhờ cô đi cùng chọn giúp tôi món quà cho Ngôn Ngôn."
"Tôi không..."
"Điềm Điềm, cô nhất định phải giúp tôi!" Mễ Tu Dương lập tức dập tắt ý định từ chối của Đường Mật Điềm, rồi thành khẩn nói tiếp: "Xin cô hãy vì tình cảm đặc biệt của tôi đối với Ngôn Ngôn mà đồng ý giúp tôi!"
Nghe Mễ Tu Dương, Đường Mật Điềm muốn từ chối cũng khó, đành nói: "Thôi được!"
Mễ Tu Dương đắc ý cười ha hả, cúp máy, lấy danh nghĩa theo đuổi Ngôn Ngôn thực chất để tiếp cận cô Đường Mật Điềm, ngây thơ chất phác mới là chuyện cuốn hút anh thực sự.
Nhớ lại cảnh tình cờ chứng kiến ở quầy hoa quả, Đường Mật Điềm và Ôn Kỷ Ngôn rất vui vẻ thân mật, anh thấy chướng mắt, khó chịu nhưng Ôn Kỷ Ngôn bị Đường Mật Điềm bắt cải trang thành nữ đi xem mặt cùng cô ta, có nghĩa là hiện tại họ không phải là người yêu, nếu yêu nhau đã không có chuyện đi xem mặt, để Mễ Tu Dương có cơ hội chen vào. Nhân lúc hai người đó chưa có gì với nhau, anh phải ra tay trước, lấy danh nghĩa theo đuổi Ngôn Ngôn, để tiếp cận Đường Mật Điềm. Chiêu tán gái này, Mễ Tu Dương cho rằng, chắc chắn thành công! Đúng như câu nói "nhất cự ly" anh liên tục gặp gỡ Đường Mật Điềm, mời ăn cơm, đi chơi, tình cảm khắc tự đến.
Ngày hôm sau hết giờ làm việc, Đường Mật Điềm thu xếp đồ đang nói nói cười cười với Tào Ái Ái là đi ra ngoài, Mễ Tu Dương đã lái con HUMMER đúng giờ đến đợi cô ở cổng công ty lịch sự xuống xe mở cửa cho Đường Mật Điềm, mời cô lên xe.
Đường Mật Điềm đành bước lên xe trước ánh mắt nghi hoặc của Tào Ái Ái, lát sau Ái Ái gửi tin nhắn: Điềm Điềm, gã đẹp trai ấy là ai?
"Mễ Tu Dương, người lần trước tớ và Ôn Kỷ Ngôn đi xem mặt!" Đường Mật Điềm nhắn lại.
"Oa, có kịch hay đây!!!" Tào Ái Ái gửi liền mấy dấu chấm than.
"Không có đâu, anh ta thích Ôn Kỷ Ngôn!" Đường Mật Điềm nhắn xong, ngẩng nhìn Mễ Tu Dương: "Tôi có thể biết chúng ta sẽ đi đâu không?"
"Trước hết tìm chỗ nào ăn đã!" Mễ Tu Dương ôn tồn nói.
"Không phải đi chọn mua quà cho Ngôn Ngôn sao?" Đường Mật Điềm ngạc nhiên, "Sao lại biến thành đi ăn?"
"Chọn quà cần nhiều thời gian hơn nữa chọn đồ Ngôn Ngôn thích, nhất định không thể qua loa!" Mễ Tu Dương cười hớn hở: "Đương nhiên chúng ta phải nạp năng lượng đã rồi mới đi làm được cái việc khó khăn kia!"
"Ồ! Ra là vậy."
"Điềm Điềm, cô muốn ăn gì?" Mễ Tu Dương hào hứng hỏi.
"Tôi ư? Ăn gì cũng được!"
"Gì cũng được, vậy tôi quyết định nhé!" Mễ Tu Dương mỉm cười liếc cô một cái, rồi tăng tốc, vượt các xe cùng chiều. Nhưng càng đi, đường càng vắng, không có nhiều xe để anh ta vượt.
Đường Mật Điềm nhìn phía trước, hình như là nơi rất vắng, buột miệng hỏi: "Mễ Tu Dương, chúng ta đi đâu vậy?" .
"Đi sơn trang Gió hú ăn cơm!" Mễ Tu Dương cười cười, nói vui: "Yên tâm, tôi không mang cô đi bán đâu!"
Đường Mật Điềm chớp mắt nhìn anh ta, không nói được gì.
"Sao thế, câu chuyện cười này nhạt quá phải không?" Mễ Tu Dương cười hỏi Đường Mật Điềm.
"Cũng hơi nhạt." Đường Mật Điềm nhún vai.
"Tình cảm của cô với Ngôn Ngôn tốt chứ?" Mễ Tu Dương vừa lái xe vừa hỏi.
"Rất tốt!" Đường Mật Điềm nở nụ cười khách khí, cô quen Ôn Kỷ Ngôn chưa đến 15 ngày, nhưng giống như đã quen mấy kiếp. Cảm giác thân quen sâu sắc đó có thể là do sự tin tưởng giữa đôi bên.
Trong suốt bữa ăn, Đường Mật Điềm không tự nhiên lắm, miễn cưỡng nói vài chuyện linh tinh, sau đó, Mễ Tu Dương xem đồng hồ, nhẹ nhàng nói: "Ồ, đã tám rưỡi rồi, e là hôm nay không có thời gian đi mua quà, tôi đưa cô về, ngày mai phiền cô đi cùng tôi lần nữa nhé."
Ăn cơm của người ta rồi, há miệng mắc quai, Mễ Tu Dương đã nói thế, Đường Mật Điềm chỉ có thể gật đầu, "Cũng được!"
Ngôi trên xe của Mễ Tu Dương, cô vẫn giữ thái độ thận trọng, im lặng ngoảnh nhìn cảnh vật bên ngoài, ngón tay đan vào nhau. Mấy lần cô thật sự muốn nói với Mễ Tu Dương, Ôn Kỷ Ngôn là đàn ông, nhưng cứ định nói, lại không sao mở được miệng, đành ngại ngùng im lặng, nhưng vốn không quen lừa dối, lòng cô luôn áy náy không yên. Mễ Tu Dương vừa lái xe, vừa gợi chuyện: "Điềm Điềm, có phải cô thấy tôi quá phiền phức không?"
"Không đâu!" Đường Mật Điềm mỉm cười: "Thực ra, anh rất tốt!" Lịch sự, phong độ, khéo ăn nói, có điều con mắt có vấn đề lại đi thích Ôn Kỷ Ngôn là trai giả gái, mặc dù Ôn Kỷ Ngôn giả gái rất xinh đẹp, nhưng rõ ràng vẫn kém vị so với phụ nữ thật sự! Không hiểu đầu óc anh ta nghĩ gì!
"Nếu tôi tốt, thì cô cũng không nên cảnh giác như thế, cũng đừng từ chối làm bạn với tôi!" Mễ Tu Dương sáng mắt nhìn Đường Mật Điềm.
"Tôi không từ chối làm bạn với anh!" Đường Mật Điềm mỉm cười.
"Nhưng từ lúc ăn cơm đến giờ, trông cô cứ thảng thốt, khiến tôi có cảm giác, cô không muốn làm bạn với tôi." Mễ Tu Dương quay sang cô nghiêm túc nói.
"Không có đâu, anh nghĩ nhiều rồi!" Đường Mật Điềm gượng cười đáp, rồi giải thích: "Tôi chỉ đang nghĩ nên chọn quà gì cho Ngôn Ngôn!" Đã ăn cơm của Mễ Tu Dương mời, đương nhiên cũng phải giúp anh ta, sao có thể ăn không của người?
Nghe những lời này, Mễ Tu Dương cười tươi, vẫy tay nói: "Điều này thực ra rất đơn giản, cô hỏi dò Ngôn Ngôn, sau đó nói cho tôi được không?"
"Đúng rồi!" Đường Mật Điềm nói to, tay vỗ trán: "Tôi ngốc quá, chuyện đơn giản thế, mà cũng không nghĩ ra!" Việc gì phải phức tạp hóa đi đoán Ôn Kỷ Ngôn thích gì cho mệt đầu?
Mễ Tu Dương liếc cô một cái, vui vẻ nói: "Điềm Điềm, cô thật đáng yêu!"
"Thật sao, ha ha!" Đường Mật Điềm cười, không nói nữa...
Mễ Tu Dương mủm mỉm cười, mắt nhìn phía trước, chăm chú lái xe.
Không khí trong xe lại trở nên bất thường, Mễ Tu Dương lặng lẽ quan sát Đường Mật Điềm, sau đó, lại bật nhạc, giọng ca Đồ Hồng Cương trong "Bá Vương Biệt Cơ" từ từ vang lên: "Tôi đứng trong gió mạnh hận không thể xóa được nỗi đau, nhìn lên trời, bốn bề mây động, kiếm trong tay hỏi thiên hạ anh hùng là ai, tôi đứng trong gió mạnh, hận không thể xóa được nỗi đau, nhìn lên trời, bốn bề mây động, kiếm trong tay hỏi thiên hạ anh hùng là ai..."
"Thế gian ngàn vạn giai nhân, sao tôi chỉ yêu một mình em, đau buồn chia ly ai cũng thế, tiễn biệt âи áι bao năm, trong trái tim tôi em là người chung thủy nhất, ta đồng cam cộng khổ sống ૮ɦếƭ bên nhau, em dịu dàng tôi phóng túng, trong tim tôi em là người thủy chung nhất, nước mắt rơi, tôi ngửa nhìn trời, kiếp sau cũng xưng anh hùng..."
Đường Mật Điềm nghe giai điệu quen thuộc, lẩm nhẩm hát theo, đây là bài hát yêu thích của Tào Ái Ái, mỗi lần đi karaoke, cô ta cũng chọn bài này, Đường Mật Điềm nghe nhiều thành quen, chỉ cần nghe giai điệu là lẩm nhẩm hát theo.
Mễ Tu Dương rất bất ngờ quay sang cô nói vẻ ngưỡng mộ: "Ồ, thật không ngờ, cô có thể hát hay như vậy!"
"Anh quá khen rồi, tôi chỉ buột miệng vậy thôi!" Đường Mật Điềm cười: "Bài hát này Tào Ái Ái bạn thân tôi hát mới hay!"
"Thật à, vậy thì hôm nào nhất định tôi mời các cô đi hát karaoke! Tôi thích nghe Đồ Hồng Cương, nhưng tôi hát không hay!"
"Ha ha!" Đường Mật Điềm cười khan, rồi nhìn về phía trước, hình như phía trước rất đông, vội hỏi: "Mễ Tu Dương, phía trước có phải tắc đường không?"
rồi tự nói: "Lúc này không phải giờ cao điểm, sao lại tắc đường?"
"Hình như có tai nạn!" Mễ Tu Dương trả lời, đạp phanh, rồi quan sát phía trước.
"Hả, không biết tắc đường bao lâu đây!" Đường Mật Điềm cau mày.
"Cái này chưa biết được!" Mễ Tu Dương xoa tay, cười: "Nếu cô thấy chán thì tôi bật nhạc, để cô hát..."
"Thôi không cần!" Đường Mật Điềm từ chối, điện thoại có tín hiệu, là Ôn Kỷ Ngôn gọi, vội cầm nghe: "Alô" đang định tắt loa, thì giọng nói có vẻ sốt ruột của Ôn Kỷ Ngôn đã vọng ra: "Điềm Điềm, cô ở đâu? Sao còn chưa về nấu cơm?"
Mễ Tu Dương quay mặt lại, nhìn Đường Mật Điềm với ánh mắt tinh quái.
Đường Mật Điềm sực nhớ, cô đã nói dối là Ôn Kỷ Ngôn đi du lịch, nhanh trí nói: "Ngôn Ngôn, cậu đi du lịch về rồi hả?" không cho bên kia xen lời, nói thẳng: "Tôi ra ngoài ăn cơm với Mễ Tu Dương, giờ đang trên đường về." Nói rồi tắt loa điện thoại.
"Cái gì, cô đi ăn với Mễ Tu Dương?" Giọng Ôn Kỷ Ngôn không vui: "Cô đi ăn với anh ta, Đường Mật Điềm, cô có ý gì...?"
"Tôi..." Đường Mật Điềm muốn giải thích, nhưng không biết nói thế nào.
"Tôi không quan tâm cô ở đâu, cô về ngay lập tức cho tôi, nếu không, tôi khóa cửa không cho cô vào!" Vừa thấy Mật Điềm đi ăn với Mễ Tu Dương, anh đã không thể nào bình tĩnh, không suy nghĩ nói thẳng: "Cho cô mười phút, mười phút nữa đi cô không về nhà, thì tối nay cô đừng về nữa!"
Nghe Ôn Kỷ Ngôn dọa như vậy, Đường Mật Điềm bực mình, hôm nay cô bị ép ra ngoài với Mễ Tu Dương, chẳng phải là vì anh ta muốn theo đuổi Ôn Kỷ Ngôn, định mua quà lấy lòng Ôn Kỷ Ngôn, vậy mà anh ta lại dám dọa khóa cửa không cho cô vào nhà? Đúng là không biết điều! Lại còn ra điều kiện mười phút nữa phải về, trừ khi ngồi máy bay! Thật quá đáng! Đường Mật Điềm nghiến răng, tức giận nói: "Ôn Kỷ Ngôn, anh xác định lại đi, nhà của ai, anh dám uy Hi*p tôi? Lập tức thu dọn đồ đạc, biến khỏi nhà ngay!" Nói xong, không đợi Ôn Kỷ Ngôn nói, dập mạnh điện thoại.
Mễ Tu Dương ngoảnh sang lặng lẽ nhìn cô.
Đường Mật Điềm đang rất bực, lườm anh ta: "Sao nhìn tôi như thế, chưa bao giờ thấy cãi nhau hay sao?"
"Cãi nhau tôi thấy rồi, nhưng cô cãi nhau thì đây là lần đầu nhìn thấy." Mễ Tu Dương dịu dàng nhìn Đường Mật Điềm, rồi thủng thẳng bồi một câu: "Tên thật của Ôn Ngôn Ngôn là Ôn Kỷ Ngôn à?"
"A..." Đường Mật Điềm kinh ngạc há miệng, liếc nhanh Mễ Tu Dương, rồi giả bộ không hiểu: "Mễ Tu Dương, anh nói gì, tên thật, tên giả là sao? Anh nghe nhầm đấy, tôi gọi là Ôn Ngôn Ngôn!"
"Có lẽ tôi nghe nhầm!" Mễ Tu Dương cười: "Điềm Điềm, cô cãi nhau với Ngôn Ngôn hả?"
"Đúng, tối nay cô ta định khóa cửa, không cho tôi vào nhà!" Đường Mật Điềm bực bội: "Thật buồn cười, nhà của tôi, phòng của tôi, tôi cho cô ấy ở, còn hầu hạ cơm cho cô ấy, mà cô ấy lại uy Hi*p tôi, đúng là vô lý!"
"Phải đấy, Ngôn Ngôn thật quá đáng!" Mễ Tu Dương phụ họa.
"Người ta đã nhân nhượng cô ta còn lấn tới!" Đường Mật Điềm nghiến răng nhìn ra ngoài cửa xe, thúc giục Mễ Tu Dương: "Anh mau đưa tôi về, tôi phải chỉnh cô ấy một trận mới được!"
"Được, cô đừng vội!" Mễ Tu Dương nhấn ga, chẳng mấy chốc đã về đến cổng chung cư, Đường Mật Điềm xuống xe, lịch sự vẫy tay: "Cảm ơn đã đưa tôi về!"
Mễ Tu Dương tươi cười hỏi: "Cô có chắc không cần tôi đưa lên nhà chứ?"
"Không cần, tôi có thể tự xử lý." Đường Mật Điềm vẫy tay, lập tức quay người hằm hằm lên cầu thang, lấy chìa khóa còn chưa kịp mở đã thấy Ôn Kỷ Ngôn mở cửa ló đầu ra, nhìn thấy Đường Mật Điềm, vội ngó ra sau cô, "Điềm Điềm, về rồi à, Mễ Tu Dương đâu?"
"Mễ Tu Dương ở dưới lầu, đang đợi đón anh!" Đường Mật Điềm hứ một tiếng, rồi gạt Ôn Kỷ Ngôn, bước vào nhà, quẳng túi xách xuống sàn, tay chống nạnh trợn mắt nhìn Kỷ Ngôn: "Anh vừa dọa khóa cửa, không cho tôi vào nhà đúng không?"
"Không phải Điềm Điềm, cô nghe nhầm rồi!" Ôn Kỷ Ngôn lập tức cười nịnh: "Đây là nhà của cô, sao tôi dám dọa cô!"
"Ôn Kỷ Ngôn, rõ ràng anh đe dọa tôi, còn không nhận?" Đường Mật Điềm trỏ vào иgự¢ Ôn Kỷ Ngôn: "Anh xác định cho tôi, đây là nhà tôi hay nhà anh?"
"Đương nhiên là nhà của cô, tôi chỉ đến xin ở tạm." Ôn Kỷ Ngôn biết điều vui vẻ trả lời.
"Được, là nhà của tôi, mà anh dám đe dọa tôi, vậy đừng trách tôi không khách khí, tối nay cho anh nếm cảm giác bị nhốt ở ngoài!" Đường Mật Điềm nói thẳng, không thể trách cô nhẫn tâm, nếu lần này không xử lý, lần sau, anh ta không những có thể đe dọa có khi còn dám nhốt cô ở ngoài nữa kia, phải ngăn chặn ngay, để anh ta không dám coi thường cô như thế nữa.
"Điềm Điềm, cô đang đùa đấy à?" Ôn Kỷ Ngôn lại cười nịnh.
"Tôi không đùa, anh tự ra ngoài, hay để tôi phải đuổi?"
Đường Mật Điềm nghiêm giọng: "Anh cút ra ngoài cho tôi, trước khi tôi nổi đóa!"
"Điềm Điềm, tôi lớn bằng này nhưng chưa từng biết thế nào là cút, hay là cô làm mẫu cho tôi đi?" Ôn Kỷ Ngôn vẫn cười cợt, định trêu Đường Mật Điềm để cô bỏ qua chuyện này, "Điềm Điềm, tôi biết sai rồi, chuyện này cho qua đi, được không?"
Về điểm này, Ôn Kỷ Ngôn không hiểu phụ nữ, một khi phụ nữ tức giận, luôn bất chấp lý lẽ, vì họ xưa nay hoàn toàn không cần biết lý lẽ.
Thấy Ôn Kỷ Ngôn nhăn nhở, không coi cơn giận của cô ra gì, Đường Mật Điềm càng tức nghiến răng, "Ôn Kỷ Ngôn, tôi hỏi lại lần nữa, rốt cuộc tự đi hay là tôi dắt anh ra?" Nói xong, bước thẳng ra, mở toang cửa, chìa ra mời anh.
Ôn Kỷ Ngôn thấy Đường Mật Điềm tức giận, mặt đỏ phừng phừng, dù trong lòng hơi lo, nhưng vẫn mặt dày nói: "Tôi không đi!" Nếu đi nghĩa là sẽ phải lang thang ngoài đường, vội chớp mắt, nói vẻ tội nghiệp: "Điềm Điềm, dù hôm nay cô đánh ૮ɦếƭ tôi, tôi cũng không đi."
"Được, anh không đi thì tôi đi!" Đường Mật Điềm bị kích động thái quá, mặt hằm hằm quay người bỏ ra ngoài.
"Điềm Điềm, tôi còn không đi, cô đi làm gì?" Ôn Kỷ Ngôn tròn mắt nhìn Đường Mật Điềm tức giận bước ra ngoài, vội vàng chạy theo, cánh cửa tự động đóng "rầm" phía sau.
Ôn Kỷ Ngôn vất vả mới túm được Đường Mật Điềm ở trước cửa: "Điềm Điềm, chuyện hôm nay, tôi thật sự biết lỗi rồi, tôi sẽ viết kiểm điểm, bảo đảm sau này sẽ không phạm lỗi nữa được không? Cô đừng làm ầm lên nữa!"
"Viết kiểm điểm?" Đường Mật Điềm liếc anh một cái, mắt sáng lên.
"Đúng!" Ôn Kỷ Ngôn gật đầu, nói: "Được rồi, đừng giận nữa, về nhà đi!"
Đường Mật Điềm dở khóc dở mếu nhìn cánh cửa đóng chặt, ngoảnh lại bảo Ôn Kỷ Ngôn: "Mở cửa!"
Ôn Kỷ Ngôn đứng ngây nhìn cô: "Chìa khóa của tôi ở trong phòng, cô không mang theo à?"
"Ôn Kỷ Ngôn!" Đường Mật Điềm mắm môi mắm lợi nhìn anh: "Không có chìa khóa, làm thế nào đây?"
Ôn Kỷ Ngôn vội đứng thẳng người, mắt chớp chớp: "Đúng vậy không có chìa khóa, làm thế nào đây?"
Đường Mật Điềm tức tối, mắt long lên, "Ôn Kỷ Ngôn, nói cho anh biết, bản kiểm điểm hôm nay, anh không viết đủ mười ngàn chữ, thì đừng vào nhà!"
"Điềm Điềm, tại cô quên chìa khóa, đừng trút giận lên tôi!" Ôn Kỷ Ngôn cười tươi nói, "Bản kiểm điểm mười ngàn chữ kia, gia công một chút là thành cuốn tiểu thuyết rồi! Cô hơi quá đấy!"
"Xem ra anh nói hơi nhiều, nói thêm nữa, sẽ là hai mươi ngàn chữ!" Giọng cương quyết, Đường Mật Điềm trừng mắt phán: "Cứ nói thêm một câu là thêm mười nghìn chữ, để tôi duyệt, hài lòng mới cho anh vào nhà!"
"Tôi..." Ôn Kỷ Ngôn há miệng, định nói tiếp, nhưng bị ánh mắt sáng quắc lườm một cái, đành giơ tay làm động tác kéo khóa, khóa miệng lại.
Đường Mật Điềm vừa quay người, Ôn Kỷ Ngôn vội kéo cánh tay cô, định nói lại bị một cái trừng mắt, đành im miệng, thấy anh nhăn nhó, Đường Mật Điềm lạnh lùng lên tiếng: "Anh muốn nói gì thì nói luôn đi!"
"Điềm Điềm, cửa bị khóa rồi, cô định làm thế nào?" Ôn Kỷ Ngôn không cười nữa, "Cô không mang túi, không có chứng minh thư, làm sao tìm người mở khóa?"
"Anh không biết có một loại hình kinh doanh gọi là dịch vụ à?" Đường Mật Điềm bĩu môi: "Lát nữa chi phi phá khóa đều do anh chịu!"
"Được thôi!" Ôn Kỷ Ngôn vui vẻ nói, rồi chớp mắt: "Nhưng bản kiểm điểm tôi không viết nữa!"
"Anh dám!" Đường Mật Điềm trừng mắt, "Mỗi câu thêm mười ngàn chữ, vừa rồi anh nói mấy câu rồi?"
"Tôi phải được cô đồng ý mới được nói!" Ôn Kỷ Ngôn kêu to: "Điềm Điềm, cô độc đoán quá, như thế là không đúng!"
"Mặc dù tôi đồng ý, nhưng anh vẫn phải viết hai mươi ngàn chữ!" Đường Mật Điềm nói vô cùng nghiêm túc, còn giơ hai ngón tay làm dấu.
"Điềm Điềm, bản kiểm điểm hai mươi ngàn chữ sẽ làm ૮ɦếƭ người đấy!" Ôn Kỷ Ngôn cúi đầu, mắt liếc Đường Mật Điềm, ở góc độ này bắt gặp khuôn mặt nhìn nghiêng của cô, mặt trái xoan, cằm thon gọn, mũi cao hơi hếch, đôi môi gợi cảm, và cặp mắt to, long lanh, mi cong, cái miệng dẩu ra lầu bầu nói gì, trông cực đáng yêu.
"Bản kiểm điểm hai mươi ngàn chữ không dễ viết, tôi sẽ đổi cách khác!"
Đường Mật Điềm nghiêng đầu, nghĩ, Ôn Kỷ Ngôn thấy vậy mặt sáng lên.
"Điềm Điềm, tôi biết mà, cô là người tốt nhất..."
"Đúng rồi, đương nhiên tôi là người tốt, anh hãy đánh máy hai mươi ngàn chữ, tôi sai rồi, cấm không được copy, tôi sẽ giám sát anh đánh từng từ một."
Đường Mật Điềm ngắt lời Ôn Kỷ Ngôn, sau đó không buồn nhìn khuôn mặt đẹp của anh ta một cái, quay đi tìm cách liên lạc với công ty dịch vụ mở khóa.
Nhân viên của công ty đến, vấn đề được giải quyết xong, Đường Mật Điềm nghiêm mặt giám sát Ôn Kỷ Ngôn ngồi trước máy tính, gõ hai mươi ngàn chữ: Xin lỗi, tôi đã sai, rồi mới hừ một tiếng, khoái trá mang quần áo đi tắm, rồi lên giường ngủ.
Ôn Kỷ Ngôn nhìn file trên máy vi tính, dày đặc dòng chữ xin lỗi, tôi đã sai, nhếch mép cười, lưu lại, sau đó, vào email của mình, gửi một thư nháp, nhưng không biết là nghẽn mạng hay động tác của anh quá nhanh, cuối cùng lại thành ra gửi cho Trần Cẩm Ngôn, khi email hiện lên dòng chữ: Đã gửi thành công, anh mới dụi dụi mắt, phát hiện ra sai lầm ngớ ngẩn của mình. Chưa đầy một phút sau, Trần Cẩm Ngôn đã gọi điện: "Ôn thiếu gia, cậu có ý gì? Muốn tôi chuyển bức thư hối lỗi này cho ông già cậu không?" Nhiều câu xin lỗi, nhận sai như thế, ông già Ôn Cường nhìn thấy sẽ hết giận ngay.
"NO, NO, NO!" Ôn Kỷ Ngôn vội xua tay: "Làm gì có chuyện đó, bạn thân mến, tôi gửi nhầm!"
"Gửi nhầm?" Trần Cẩm Ngôn cao giọng: "Vốn định gửi cho ai?" Không phải gửi cho Diêu Dao, xin lỗi nhận sai với cô ấy chứ?
"Không gửi cho ai cả, tôi muốn giữ làm kỉ niệm!" Ôn Kỷ Ngôn hồn nhiên trả lời, sau đó hỏi: "Tình hình ông già tôi ở nhà thế nào?" Rốt cuộc, anh lưu lạc hơn nửa tháng, về tình về lý thì cũng phải thể hiện một chút quan tâm? Đương nhiên, anh không dám gọi điện hỏi thăm, chủ yếu là sợ bị bắt về, nhưng trong những ngày tháng êm ả này, anh vẫn cảm thấy bất an.
Cái gọi là cảnh yên bình trước cơn bão bao giờ cũng đáng sợ nhất!
"Cậu còn dám hỏi?" Trần Cẩm Ngôn nói ngay: "Tôi còn chưa hết bực đây."
Rồi cao giọng, "Ngày nào tôi cũng bị ông già gọi đi uống trà, nửa câu cũng không dám nói nhiều, thở cũng không dám thở mạnh, chỉ sợ lỡ miệng làm hại cậu!"
"Anh em, cậu đúng là kiên cường bất khuất thà ૮ɦếƭ không khai!" Ôn Kỷ Ngôn cười đùa: "Tiếp tục giữ vững khí thế đó! Đừng để lỡ miệng!" Nói xong tâng bốc ông bạn: "Cậu biết đấy, sự cảm kích của tôi đối với cậu như nước cuồn cuộn chảy không ngừng, như sông Hoàng Hà mênh ௱ôЛƓ, mãi không thể nào tả hết, kiếp sau tôi nguyện làm trâu làm ngựa báo đáp ân đức của cậu."
"Được rồi, được rồi, cậu nói ít thôi!" Trần Cẩm Ngôn ngắt ngang: "Thế cậu định trốn bao lâu?"
"Đến khi nào ông già không bắt tôi cưới vợ." Ôn Kỷ Ngôn chán ngán: "Bị ông già ép buộc, tôi thấy mình như cái máy gieo hạt, hôn nhân của bản thân mà cũng chẳng có quyền gì hết..."
"Kì thực, Diêu Dao cũng rất tốt." Sau khi nghe ông bạn than vãn, Trần Cẩm Ngôn liền nói: "Nếu cậu không muốn đính hôn với cô ấy, hãy tìm cơ hội nói rõ với cô ấy, cậu không nói không rằng bỏ đi, khiến Diêu Dao bị mất mặt trong lễ đính hôn, cũng làm cô ấy rất đau lòng..."
"Diêu Dao là ai?" Ôn Kỷ Ngôn ngạc nhiên hỏi lại, nhất thời chưa hiểu ra.
"Xin cậu đừng vờ vịt nữa! Diêu Dao là vị hôn thê đáng thương của cậu đó.
Cô ta tám đời xui xẻo, mới gặp phải khắc tinh như cậu!"
"Này, anh em với nhau mà thế à?" Ôn Kỷ Ngôn bất mãn: "Tôi khắc tinh chỗ nào? Rõ ràng tôi là quả ngọt, là phúc tinh, tôi giáng xuống đâu, thì vận may tới đó, được chưa?"
"Được được, được vận may tới, cứ để vận may từ từ tới, mình đi tắm rồi đi ngủ đây!" Trần Cẩm Ngôn ngáp rồi cúp điện thoại.
"Ngủ đi, ngủ đi, ngủ ૮ɦếƭ luôn đi!" Ôn Kỷ Ngôn tức giận nhìn điện thoại, sau đó thấy Đường Mật Điềm lau mái tóc ướt sũng, từ nhà tắm bước ra, vội chạy đi lấy máy sấy, ngồi xuống salon bên cạnh cô, "Điềm Điềm, nào để tôi sấy tóc cho?"
"Vừa gọi điện cho cưng của anh hả?" Vừa rồi trong nhà tắm cô nghe loáng thoáng mấy câu nên nổi hứng muốn hỏi.
"Đúng vậy!" Ôn Kỷ Ngôn nói to, không để ý đến ánh mắt tinh quái của Đường Mật Điềm.
"Vậy anh nói gì với cưng của anh thế?", Đường Mật Điềm vừa hỏi xong, liền cảm thấy mình thật buồn cười nhưng lời đã nói rồi, không lấy lại được.
"Ừ, cũng không nói gì, chỉ hỏi tình hình ở nhà." Ôn Kỷ Ngôn thủng thẳng nói, tay khéo léo vừa vuốt ngược các lọn tóc vừa sấy tóc cho Đường Mật Điềm có vẻ rất chuyên nghiệp.
"Tình hình ở nhà thế nào?" Đường Mật Điềm buột miệng hỏi.
"Ở nhà vẫn bình thường." Ôn Kỷ Ngôn cười trả lời: "Điềm Điềm hình như cô hứng thú chuyện nhà tôi?"
"Đâu có, tôi chỉ buột miệng hỏi vậy thôi." Đường Mật Điềm cười nhạt, thầm nghĩ, tôi thật sự rất hứng thú chuyện nhà anh, mà hứng thú nhất là về gã bạn trai mà anh gọi là cưng ấy, nhưng cô biết, nói ra dễ bị hiểu lầm, cho nên, đành nén tò mò, không hỏi gì nữa.
Ôn Kỷ Ngôn cũng không nói nhiều, sấy khô tóc cho Đường Mật Điềm liền về phòng ngủ, lúc đó mới nhìn vào bàn tay mình, đưa lên hít hít, anh và cô cùng dùng một loại dầu gội, sao cảm giác tóc của cô thơm đến thế?
Ngày hôm sau, hết giờ làm Đường Mật Điềm và Tào Ái Ái đang cười nói ra về, vừa ra đến cổng công ty, đã nhìn thấy thân hình cao lớn của Mễ Tu Dương, đang đứng tựa vào chiếc HUMER, hơi nghiêng đầu nhìn về phía cổng ra vào. Tào Ái Ái liền huých Đường Mật Điềm, nói nhỏ: "Bạn thân mến, Mễ Tu Dương lại đến kìa!"
"Ờ, thấy rồi." Đường Mật Điềm băn khoăn, chân ngập ngừng, không biết nên đi đến chào, hay đợi anh ta tạo dáng xong mới đến.
"Hôm qua cậu nói, anh ta thích Ôn Kỷ Ngôn phải không?" Tào Ái Ái quay sang hỏi.
"Ừ!" Đường Mật Điềm gật đầu, rồi giải thích: "Anh ta đến nhờ tớ, muốn tớ đi với anh ta chọn mua món quà tặng Ôn Kỷ Ngôn."
"Mình cảm thấy, anh ta thích cậu." Tào Ái Ái vỗ vai Đường Mật Điềm, sau đó nhìn Mễ Tu Dương thong thả bước đến, nói nhỏ: "Nhìn kìa, ánh mắt chàng nhìn cậu sáng lên một cách đáng ngờ, cậu cẩn thận, đừng để bị anh ta bán đi, còn giúp anh ta đếm tiền!"
"Làm gì có chuyện!" Đường Mật Điềm bĩu môi: "Ái Ái, cậu đa nghi quá!"
"Tớ đa nghi, còn hơn cậu đứt dây thần kinh não!" Tào Ái Ái vỗ vai cô: "Được rồi, cô bạn cẩn thận nhé, tớ đi trước đây!"
Đường Mật Điềm cười gượng vẫy tạm biệt Tào Ái Ái, rồi bước đến chào Mễ Tu Dương: "Hi, chào anh!"
"Chào cô!" Mễ Tu Dương cười tươi khoe hàm răng trắng, giơ tay làm động tác mời: "Điềm Điềm, thật ngại quá, hôm nay lại phiền cô đi cùng tôi chọn quà cho Ngôn Ngôn."
"Được, không vấn đề gì, tôi hỏi Ngôn Ngôn rồi, cô ấy thích nước hoa Chanel, loại tình cờ ấy, lát nữa chúng ta đi trung tâm thương mại mua là được." Thực ra cô không hỏi Ôn Kỷ Ngôn, vì có hỏi cũng vô ích, anh ta không cần quà của Mễ Tu Dương, nhưng, không đi với anh ta, Mễ Tu Dương sẽ viện cớ quấy rầy cô, mà cô đã ăn cơm của anh ta, nên không thể từ chối, kết cục là Đường Mật Điềm tiến thoái lưỡng nan, chi bằng đi với anh ta hoàn thành nhiệm vụ cho rồ i .
"Được!" Mễ Tu Dương phấn khởi cười. Đường Mật Điềm cũng gượng cười theo.
Khi Mật Điềm đánh nhanh thắng nhanh cùng Mễ Tu Dương đến quầy mỹ phẩm của trung tâm thương mại, chọn được loại nước hoa màu hồng "tình cờ", định về nhà ngay, nhưng còn chưa kịp cáo từ thì Mễ Tu Dương đã đưa ra lời mời: "Điềm Điềm, cảm ơn cô, hôm nay giúp tôi, bây giờ cũng đến giờ ăn tối rồi, cô đi ăn cùng tôi, rồi hãy về nhé!"
Đường Mật Điềm không tiện từ chối đành đi cùng Mễ Tu Dương, đi Thái hồ ăn bữa tối trên thuyền. Đường Mật Điềm nhìn quanh, thấy thuyền đang từ từ trôi ven hồ, qua cửa sổ có thể ngắm toàn cảnh trên bờ, liền hỏi: "Lát nữa con thuyền này cũng vẫn chạy sát ven hồ à?"
Mễ Tu Dương chọn món xong, gập cuốn thực đơn, hỏi: "Cô muốn nó chạy sát ven hồ à?"
"Vì tôi sợ say sóng."
"Vậy đi ca nô có say không?"
"Ca nô?" Đường Mật Điềm chớp mắt: "Hình như không."
"Vậy lát nữa ăn xong, mình đi ca nô chạy sát ven hồ hóng gió!" Mễ Tu Dương nói, Đường Mật Điềm im lặng, không biết làm gì, thâm tâm cô muốn từ chối, nhưng, biết Mễ Tu Dương sẽ không cho cô cơ hội đó, giống như chuyện đi ăn tối nay, rõ ràng cô từ chối, nhưng... haiz... cuối cùng không những đi ăn với anh ta, mà còn tham gia hoạt động do anh ta sắp xếp.
Ăn cơm xong, vừa uống trà vừa chuyện phiếm, sau đó ngồi ca nô hóng gió quanh hồ, lúc này Mễ Tu Dương mới hào hứng nói: "Điềm Điềm, đi chơi với cô thật vui!"
Đường Mật Điềm nhìn vào đôi mắt lóng lánh của Mễ Tu Dương, nhớ lại lời nói của Tào Ái Ái, bỗng thoáng giật mình, giống như những gợn sóng loang trên mặt hồ yên tĩnh, khi có viên sỏi ném xuống, những gợn sóng này quả thật không dễ chịu chút nào, bởi nghĩ đến Mễ Tu Dương thích Ôn Kỷ Ngôn, nhưng lại có những cử chỉ thân mật lấy lòng cô như vậy, khiến cô cảm thấy Mễ Tu Dương muốn bắt cá hai tay. Hừ, đừng tưởng bở, Đường Mật Điềm tuyệt đối không cho anh ta cơ hội đó!
"Điềm Điềm, cuối tuần có rảnh không? Mình đi cưỡi ngựa nhé?" Mễ Tu Dương dè dặt nhìn cô, thấy một thoáng ngạc nhiên hiện trong mắt Đường Mật Điềm, liền chìa tay trước mặt cô, tỏ vẻ thật lòng.
"Tôi thấy, hay là anh hẹn Ngôn Ngôn đi, dạo này tôi rất bận, không có thời gian." Đường Mật Điềm ngập ngừng từ chối, "Mễ Tu Dương, cũng muộn rồi, anh đưa tôi về được không?" rồi bước lên vài bước, tạo khoảng cách với Mễ Tu Dương.
"Điềm Điềm, sao vậy?" Mễ Tu Dương bước nhanh theo cô, không hiểu sao đột nhiên Đường Mật Điềm giữ khoảng cách với anh.
"Không có gì, tôi hơi mệt, muốn về nhà." Đường Mật Điềm gượng cười.
"Được, tôi đưa cô về." Mễ Tu Dương lòng đầy băn khoăn, không hiểu sơ xuất ở khâu nào, Đường Mật Điềm đột nhiên thay đổi còn nhanh hơn là lật trang sách, thật sự khiến anh không sao lý giải. Có lẽ tục ngữ nói đúng: Dò lòng dạ phụ nữ giống như mò kim đáy bể!
Trên đường về, Mễ Tu Dương mấy lần nhìn trộm Đường Mật Điềm, định nói gì nhưng thấy cô chỉ ngoảnh ra cửa, bộ dạng xa cách, như không muốn nói chuyện, nên lại thôi, giữ trong lòng những điều muốn nói. Đường Mật Điềm ngồi yên, không nói gì, cho đến khi đến cổng khu chung cư, mới lịch thiệp nói: "Mễ Tu Dương, cảm ơn anh đã đưa tôi về nhà, dừng ở đây là được rồi!"
"Điềm Điềm, hôm nay hình như cô không vui?" Mễ Tu Dương hỏi dò: "Tôi đã làm gì sai khiến cô giận?"
"Không đâu, tôi chỉ hơi mệt!" Đường Mật Điềm vẫn cười lịch sự, trả lời.
"Vậy cô về nghỉ sớm đi!" Mễ Tu Dương nói vẻ ân cần: "Cảm ơn hôm nay cô đã đi cùng tôi, nhân tiện phiền cô đưa món quà này cho Ngôn Ngôn."
Đường Mật Điềm ngạc nhiên nhìn món quà được đóng gói rất đẹp Mễ Tu Dương đang chìa cho cô, định nói, anh đã mua rồi thì trực tiếp đưa cho Ôn Ngôn Ngôn, cần gì phải nhờ tôi làm trung gian? Nhưng lại nghĩ, nếu để Mễ Tu Dương bất ngờ gặp Ôn Kỷ Ngôn, chẳng phải củi khô gặp lửa sẽ bùng cháy sao?
Đương nhiên lửa ở đây không phải lửa tình, mà là cãi nhau tóe lửa!
Nhìn Đường Mật Điềm giơ tay nhận món quà, Mễ Tu Dương nở nụ cười rạng rỡ: "Điềm Điềm, cô tốt quá!"
"Việc nhỏ thôi mà! Anh đừng khách sáo!" Đường Mật Điềm mỉm cười đáp lại, rồi vẫy tay: "Tạm biệt"
"Đi với cô thật sự rất vui, hy vọng mai vẫn có thể hẹn gặp được cô!" Mễ Tu Dương vẫy tay, nói nhanh câu đó, rồi không đợi cho Đường Mật Điềm trả lời, nhấn ga, phóng xe chạy mất.
Đường Mật Điềm ngây người nhìn chiếc xe khuất dần trong tầm mắt, miệng mấp máy, không biết nói gì.
"Điềm Điềm, Mễ Tu Dương đưa cô về hả?" Ôn Kỷ Ngôn xách chiếc túi từ quầy hoa quả bên cạnh bước tới hỏi.
"Ờ!" Đường Mật Điềm nhìn Ôn Kỷ Ngôn, lại nhìn hộp quà xinh xắn trong tay, do dự không biết có nên đưa cho anh ta hay không?
Ôn Kỷ Ngôn nhìn thấy hộp quà trong tay Đường Mật Điềm, lập tức khó chịu, cau mày: "Mễ Tu Dương còn tặng quà cho cô? Hai người là quan hệ gì vậy?"
Nghe ra vị cay trong khẩu khí của Ôn Kỷ Ngôn, Đường Mật Điềm nhất thời không biết nói gì, mấy lần há miệng còn chưa kịp cất lời giải thích, đây là quà Mễ Tu Dương tặng anh, quà của Ôn Ngôn Ngôn, Đường Mật Điềm và Mễ Tu Dương tuyệt đối không có quan hệ gì hết! Nhưng đã bị miệng lưỡi sắc sảo của Ôn Kỷ Ngôn chặn họng: "Đường Mật Điềm, tôi không ngờ, khẩu vị của cô đặc biệt như thế, đến một gã đàn ông mắt mờ mê phụ nữ rởm mà cô cũng thích!" Nói xong còn tặng cô một cái nhìn cực kỳ khinh bỉ: "Cô không có mắt, khẩu vị kém!"
"Tôi thích anh ta bao giờ?" Đường Mật Điềm cự lại: "Ôn Kỷ Ngôn, anh nói lần nữa xem, ai không có mắt, ai khẩu vị kém?" Mật Điềm tức giận mặt đỏ phừng phừng.
"Tôi nói cô không có mắt nhìn người đấy, lại đi thích gã khốn Mễ Tu Dương!" Ôn Kỷ Ngôn không biết mình bị làm sao, trong lòng có cảm giác khó chịu khó tả, lời nói trở nên cay nghiệt, nghĩ tới ánh mắt long lanh của Mễ Tu Dương khi nhìn Đường Mật Điềm, anh rất khó chịu! Cảm giác giống như vật sở hữu của mình bị người khác nhìn trộm!
Đây là đặc tính chung của giống đực, vật sở hữu trong lãnh thổ của mình, người khác không được nhìn, nếu không sẽ thấy khó chịu! Lúc này Ôn Kỷ Ngôn đã coi Đường Mật Điềm như vật sở hữu trong lãnh thổ của mình.
"Ôn Kỷ Ngôn, anh nói năng kiểu gì vậy?" Đường Mật Điềm tức giận quay lại nhìn Ôn Kỷ Ngôn, cao giọng hỏi, đôi mắt vốn đã đẫm nước, chỉ chực trào ra, "Sao lại gã khốn Mễ Tu Dương? Mễ Tu Dương làm sao?" Cho dù Mễ Tu Dương xấu thật, nhưng lời nói của Ôn Kỷ Ngôn rõ ràng là động chạm đến lòng tự tôn của Đường Mật Điềm, cô còn bắt đầu cảm thấy Mễ Tu Dương không tồi chút nào.
Hơn nữa, Mễ Tu Dương thật sự cũng không làm gì sai, chỉ có điều lại thích gã Ôn Kỷ Ngôn giả gái mà thôi, cái đó gọi là mỗi người một sở thích, anh ta thích thế, có gì sai? Vả lại anh ta thẳng thắn thừa nhận thích Ôn Ngôn Ngôn, cũng chẳng làm chuyện gì kinh thiên động địa, chẳng qua chỉ hai lần hẹn Đường Mật Điềm đi mua quà để lấy lòng người anh ta thích, thích một người, bất luận người đó thế nào, cũng chẳng có gì sai.
Mễ Tu Dương thị hiếu kém như thế, nhân phẩm chắc cũng chẳng hay ho gì, cô đi với anh ta, cô thành người thế nào?" Ôn Kỷ Ngôn hằm hằm tức tối, đương nhiên rồi, "Đường Mật Điềm, lần sau không được gặp anh ta, không được đi với anh ta nữa!"
"Ôn Kỷ Ngôn, anh là bố tôi hay là mẹ tôi? Anh có quyền gì cấm tôi không được gặp ai, đi với ai?" Đường Mật Điềm tức giận quát, rồi cười khẩy: "Tôi cứ gặp, cứ đi với anh ta đấy, thế nào?"
"Cô..." Ôn Kỷ Ngôn tức tối mặt đỏ gay, nhưng, không nói lại được, đấu khẩu không phải là sở trường của anh, đặc biệt là đấu khẩu với phụ nữ, anh đành xuống thang: "Đường Mật Điềm, Mễ Tu Dương không hợp với cô!"
"Không hợp với tôi, chắc hợp với anh?" Đường Mật Điềm nhếch mép cười nhạt: "Ôn Kỷ Ngôn, nếu anh thích Mễ Tu Dương thì cứ nói thẳng, đằng nào vốn dĩ anh cũng thích đàn ông."
"Đánh ૮ɦếƭ tôi cũng không thích anh ta!" Ôn Kỷ Ngôn nổi đóa gào lên, "Đường Mật Điềm, tôi không cho cô tiếp xúc với gã khốn đó nữa!"
"Nực cười quá đi!" Đường Mật Điềm tức giận cười nhạt, trừng mắt: "Ôn Kỷ Ngôn, anh dựa vào đâu mà cấm tôi?"
Ôn Kỷ Ngôn cứng họng. Đúng, anh dựa vào đâu mà cấm cô? Như Đường Mật Điềm vừa nói, anh không phải bố mẹ cô, rốt cuộc, chỉ là nguời thuê chung nhà, cho nên nguôi giận nhượng bộ: "Dựa vào quan hệ thân thiết sống chung một nhà của chúng ta, tôi phải có trách nhiệm với sự an toàn của cô!" rồi lập tức đổi giọng lạnh lùng: "Tôi không thể giương mắt nhìn cô đi thích một người không phù hợp, sau này cô sẽ đau khổ thất tình, không khéo, nghĩ quẩn còn muốn tự sát cũng nên..."
"Anh muốn tự sát thì có!" Đường Mật Điềm nghiến răng.
"Sao anh biết, Mễ Tu Dương không hợp với tôi?" rồi đổi giọng nhẹ nhàng: "Anh ta đẹp trai, dịu dàng lịch thiệp, điều kiện gia đình rất tốt, công việc cũng OK, đúng là hot boy giàu có điển hình, hàng thượng hạng, viên kim cương to đùng, một chàng độc thân lý tưởng!" cuối cùng kết luận: "Tôi thấy, mặt nào cũng tốt mặt nào cũng hợp!"
"Xì, chỉ riêng chuyện anh ta thích đàn ông giả gái thì đã dở lắm rồi!" Ôn Kỷ Ngôn thủng thẳng nói: "Cô thấy anh ta mọi mặt đều tốt, mọi mặt đều hợp, anh ta lại thấy tôi mọi mặt đều tốt, đó là hoàn toàn do cô tự suy diễn mà thôi!"
"Anh mới tự suy diễn!" Đường Mật Điềm tức tối, toàn thân run lên, như con mèo xù lông tay chỉ Ôn Kỷ Ngôn hét: "Cho dù, anh ta đã từng mắt nhắm mắt mở thích anh, nhưng không có nghĩa sau nay anh ta sẽ mãi thích anh!" rồi lạnh lùng bồi thêm: "Ôn Kỷ Ngôn, tôi không tin một cô gái đích thực như tôi lại không bằng một gã Gay ૮ɦếƭ tiệt như anh?"
"Đường Mật Điềm, cô thích Mễ Tu Dương thật rồi sao?" Ôn Kỷ Ngôn hỏi thẳng, không sợ cô nổi đóa.
"Tôi thích anh ta thì sao?" Đường Mật Điềm vênh mặt, lúc này, cho dù không thích Mễ Tu Dương, cô cũng quyết chọc tức Ôn Kỷ Ngôn một phen. Người ta khi cãi nhau là thế, thường mất kiểm soát.
"Cô..." Ôn Kỷ Ngôn tức điên không nói được gì, mắt long sòng sọc nhìn cô, ngọn lửa trong lòng anh đang cháy rừng rực, làm anh không chịu nổi, phải xả ra cho vơi bớt: "Tôi thấy mùa xuân chưa đến, mà cô đã phát dục rồi, thích Mễ Tu Dương, tôi chúc mừng cô! Ngày ngày ôm chăn gối mà khóc!"
Đường Mật Điềm trừng mắt: "Ôn Kỷ Ngôn, vì câu nói này của anh, tôi với Mễ Tu Dương sẽ sống rất tốt, cho đến ngày tận thế cũng không xa nhau."
"Cô điên rồi." Ôn Kỷ Ngôn rít lên: "Đường Mật Điềm, cô là đồ điên!"
"Ôn Kỷ Ngôn, anh mới là đồ điên! Anh ghen tị, ghen tị với tình cảm của Mễ Tu Dương dành cho tôi!"
"Tôi ghen ư? Thật là chuyện tiếu lâm!" Ôn Kỷ Ngôn cười nhạt: "Mặc dù, chuyện tiếu lâm này chẳng buồn cười tí nào!"
"Không thèm chấp anh! Tránh ra!" Đường Mật Điềm tức giận gạt Ôn Kỷ Ngôn sang bên, mặt hầm hầm đi thẳng về phòng.
Ôn Kỷ Ngôn trừng mắt nhìn, rồi nghiến răng, cũng đi về phòng.
"Rầm!" Khi Ôn Kỷ Ngôn tức tối đóng mạnh cửa phòng mình, thì một tiếng "rầm" thứ hai từ phía phòng của Đường Mật Điềm dội đến đập vào tai, rồi tiếng khóa cửa "xoạch" tiếp ngay sau càng khiến anh khó chịu, tóm lại anh rất không thoải mái!
Đương nhiên, Đường Mật Điềm cũng không dễ chịu gì, rõ ràng, cô và Mễ Tu Dương không có quan hệ gì, nếu có cũng chỉ vì Mễ Tu Dương muốn theo đuổi Ngôn Ngôn mà tiếp cận với cô, muốn cô giúp mà thôi! Thế mà vô duyên vô cớ lại thành ra cô thích Mễ Tu Dương! Hơn nữa nghe cái giọng chua chát của Ôn Kỷ Ngôn, cứ như cô đang theo đuổi Mễ Tu Dương! Mà Ôn Kỷ Ngôn vốn là Gay, thích đàn ông! Có vẻ như anh ta ghen tị với cô vì chiếm được cảm tình của đàn ông! Đúng là điên đầu mất! Lại còn thế này, thế kia nữa, Đường Mật Điềm bực bội ấm ức.