"Ấy, không cho anh động bàn tay bẩn vào Kitty yêu quý của tôi!" Đường Mật Điềm giật con mèo bông Kitty từ tay Ôn Kỷ Ngôn, thận trọng đặt lên mặt tủ, đưa tay vuốt ve, "Cưng ơi, chịu khó ở trong phòng này mấy ngày nha, đợi chị dọn dẹp xong sẽ đưa em về phòng!"
"Điềm Điềm, những đồ chơi này đều là của cô à?"
"Nói vớ vẩn!" Đường Mật Điềm lườm anh ta: "Nhớ nhé, tất cả là của tôi, cấm anh động vào!"
"Được thôi, tôi sẽ không động vào, nhưng cô để nhiều đồ riêng tư của mình vậy ở phòng tôi, không thấy chướng mắt sao?"
Ôn Kỷ Ngôn chỉ vào con thú nhồi bông Tuski cao cỡ 1m8 trên chiếc giường 1m5 nói: "Tôi không muốn động đến, nhưng cô không thấy là nó chiếm hết giường của tôi à?"
Đường Mật Điềm nhìn theo ánh mắt Ôn Kỷ Ngôn, nhìn vào thú nhồi bông Tuski nói: "Anh chưa nộp tiền nhà, bây giờ tôi có lòng tốt cho anh ở lại, vậy nên phòng này chưa tính là của anh, tôi để anh ngủ ở đây, anh chưa có quyền đòi hỏi quyền lợi, tất cả đều phải tùy theo tâm trạng của tôi."
"Ờ, nói có lý." Ôn Kỷ Ngôn thực sự cầu thị gật đầu đồng ý, nhưng câu nói sau của Đường Mật Điềm khiến anh tức ói máu, chỉ muốn cắn vào lưỡi, thu lại lời khách sáo vừa rồi, lúc đó Đường Mật Điềm cười nhạt: "Tuski của tôi không chiếm giường của anh, nó vốn không phải giường của anh, tôi cho phép anh ngủ ở phòng này, nhưng không nói cho anh ngủ trên giường."
Ôn Kỷ Ngôn kinh ngạc trố mắt, vội nói: "Ý cô không phải là Tuski ngủ trên giường, còn tôi ngủ dưới đất đấy chứ?"
"Đúng rồi, anh rất thông minh!" Đường Mật Điềm cười gật đầu, còn thưởng cho anh ta một vẻ mặt nhã nhặn: "Khi nào anh giao tiền nhà, lúc đó tôi sẽ chuyển Tuski đi, để anh ngủ trên giường!"
"Cô..." Ôn Kỷ Ngôn lần đầu bị cứng họng, không biết nói gì.
Đường Mật Điềm cười rạng rỡ: "Ôn Kỷ Ngôn, tôi tạm thời để bọn thú cưng của tôi ở phòng này, hy vọng anh tử tế với chúng, giống như tôi đã tử tế giữ anh lại."
"Cô để tôi ngủ trên sàn, vậy mà gọi là tử tế với tôi?" Ôn Kỷ Ngôn nén giận, nói tiếp: "CÔ để đồ chơi trên giường, bắt tôi một người còn sống sờ sờ ra đây phải ngủ trên sàn nhà, vậy mà gọi là tử tế với tôi?"
Đường Mật Điềm bị tố cáo, chỉ lắp bắp nói được có vậy, mắt nhìn sang chỗ khác: "Vậy nếu anh muốn ngủ trên giường, anh có thể ngủ cùng với Tuski, nó rất thân thiện!"
"Được, cảm ơn gợi ý của cô!" Ôn Kỷ Ngôn trả lời, "Tối nay tôi sẽ ngủ rất hữu nghị với chúng!" Nói xong bước nhanh đến giường, uể oải nằm xuống, lòng bỗng vô cùng oán thán, anh đường đường là đại thiếu gia mà phải chen chúc ngủ với bọn thú kia, thật quá bi thương, không thể nói lên lời.
Đường Mật Điềm cau mày nhìn hành động của Ôn Kỷ Ngôn, há miệng đắn đo mãi cuối cùng cũng nói: "Ôn Kỷ Ngôn, anh có thể tắm xong rồi mới lên giường không?" Cả người anh ta nhem nhuốc thế kia, sẽ làm bẩn Tuski yêu quý của cô.
"Tắm xong mới lên giường?" Ôn Kỷ Ngôn nghe vậy, xúc động ngồi bật dậy, mắt sáng lên nhìn cô, dò hỏi: "Không phải cô thích tôi rồi chứ?"
"Tôi thích anh?" Đường Mật Điềm chỉ vào mặt mình, vừa bực vừa buồn cwòi: "Anh có là sao không đấy?"
"Cô thích tôi không phải quá bình thường à!" Ôn Kỷ Ngôn tự tin vỗ trán: "Nói đi, cô thích tài hay thích sắc?" Trong khi Đường Mật Điềm còn đang ngơ ngác không hiểu, lại lẩm bẩm tự nói: "Tài thì hiện giờ tôi chưa thể hiện được nhưng sắc xem như cô có con mắt nhìn người đấy!"
"Hích!" Đường Mật Điềm không nhịn được bật cười: "Ôn Kỷ Ngôn tôi từng gặp những kẻ không biết xấu hổ như anh, nếu anh cho là tôi có ý với anh, thì anh nên sớm biến khỏi đây!" Là phụ nữ như cô còn không cảm thấy mình dẫn sói vào nhà, vậy mà gã này dám khơi khơi nói vậy, thật không biết liêm sỉ là gì.
"Ái chà, chỉ đùa tí xíu cô lại nghĩ là thật!" Ôn Kỷ Ngôn nói rồi đứng dậy khỏi giường, "Tôi biết, cô muốn tôi đi tắm rồi mới lên giường, là vì sợ tôi làm bẩn giường của cô, làm bẩn 乃úp bê của cô đúng chứ?" Đường Mật Điềm không phải là người giỏi che dấu cảm xúc, mọi sắc thái đều hiện hết trên mặt.
"Biết rồi sao còn không đi tắm đi!" Cô trợn mắt nhì anh ta.
"Tôi cũng muốn tắm, cũng muốn thay bộ quần áo bẩn này!" Anh ta dừng lại, ngước nhìn cô, "Nhưng không có quần áo thay, tí nữa tôi ᛕᕼỏᗩ 丅ᕼâᑎ bước ra, cô đừng trách tôi cố tình quyến rũ cô!"
"Anh dám làm thế, tôi Gi*t anh!" Mật Điềm lườm anh ta, lại tiếp, "Trong hợp đồng, phải bổ sung thêm một điều, ở khu vực sinh hoạt trung trong nhà, phải ăn mặc chỉn chu, nếu có hành vi không đứng đắn, thì tự chuyển đi."
"Thế nào là hành vi không đứng đắn?" Ôn Kỷ Ngôn hỏi.
"Cởi trần, mặc ҨЦầЛ ŁóŤ ở khu vực sinh hoạt chung, đều thuộc hành vi không đứng đắn!"
"Ý cô là ở khu vực sinh hoạt chung không thể mặc ҨЦầЛ ŁóŤ?" Ôn Kỷ Ngôn hỏi xong cười ha hả, thấy Đường Mật Điềm xấu hổ đỏ mặt, lời cô vừa nói không phải ý đó, nhưng anh lại suy diễn thành ra như vậy.
"Vừa rồi tôi nhỡ mồm, ý tôi là, không được phép chỉ mặc ҨЦầЛ ŁóŤ ở nơi sinh hoạt chung!" Mật Điềm giải thích rõ ràng, thấy anh ta cười ngặt nghẽo tức giận nói: "Ôn Kỷ Ngôn, anh còn dám cười nữa, tôi sẽ không cho anh ở ghép!"
"Được rồi, được rồi, tôi không cười nữa!" Biết là nếu cười tiếp Đường mật Điềm đang tức giận có thể nổi điên đuổi mình ra ngoài, v lập tức nhịn cười: "Cô xem, người lớn rồi mà còn trẻ con thế, tôi chỉ đùa tí xíu mà cô lại tưởng thật!"
"Tôi không thèm đùa với anh!" Đường Mật Điềm bực mình nói.
"Vâng vâng, vâng tôi vô duyên quá!" Ôn Kỷ Ngôn vội cầu hòa, "Điềm Đềm, cô thấy đấy, tôi đi vội quá, không mang gì cả, không biết có thể phiền cô chuẩn bị một ít đồ sinh hoạt cá nhân không?"
"Không!" Cô trả lời dứt khoát.
"Cũng phải, cô cho tôi ở đã là một ân huệ lớn, lại làm phiền cô, tôi thật sơ xuất!" Anh ta khách sáo nhìn Đường Mật Điềm: "Chỉ có điều, tối nay đi ngủ mà không rửa sợ làm bẩn giường cô, không đánh răng, sợ hơi thở làm bốc mùi con Tuski của cô." Nói xong hít thật mạnh: "Hiện giờ Tuski này thật là thơm tho..."
"Được rồi, được rồi, coi như tôi sợ anh rồi!" Đường Mật Điềm giằng con Tuski từ tay Ôn Kỷ Ngôn, "Theo tôi về phòng lấy đồ, nhưng tôi phải ghi nợ!"
"Không hề gì!" Ôn Kỷ Ngôn cười đi theo Đường Mật Điềm, bước vào phòng co, đúng như dự đoán, căn phòng này cũng quét sơn hồng với những con 乃úp bê màu hồng. Thấy cô mở tủ đưa cho anh chiếc khăn tắm màu hồng, bàn chải 乃úp bê hồng, anh bất giác cười khan: "Điềm Điềm, đồ dùng của cô cũng giống như con người cô vậy, thật ngọt ngào, đáng yêu!"
"Đúng thế, anh thích hả?" Đường Mật Điềm cười nhìn Ôn Kỷ Ngôn.
Được nhìn như thế, sao dám nói không thích? Ôn Kỷ Ngôn chỉ có thể gật đầu cười: "Thích, tôi thích nhất màu phấn hồng!" Tuy không thể nói là rất thích chỉ là thích thích, nhưng khi bị vây quanh toàn màu màu hồng như vậy thật đúng là khó tả. "Anh đã thích màu phấn hồng, vậy cái áo ngủ này anh mặc trước!" Đường Mật Điềm nói xong, lấy trong tủ ra chiếc áo T shirt màu phấn hồng to đùng, ấn vào tay Ôn Kỷ Ngôn: "Tôi nghĩ, anh sẽ thích, chiếc áo này rất to, anh có thể mặc!"
"Điềm Điềm, thật là...cảm ơn cô!" Tay cầm nhiều thứ màu hồng như thế, cơ mặt Ôn Kỷ Ngôn khẽ rung, khó nhọc nói ra.
"Đừng khách sáo, nên như vậy..." Mật Điềm quay mặt lại, cười rõ tươi với Ôn Kỷ Ngôn: "Anh có cần ҨЦầЛ ŁóŤ không? Nhưng tôi không có đồ của đàn ông, chỉ có của phụ nữ, cũng không biết liệu anh có mặc được không?" Nói rồi, cúi đầu vào tủ, định tìm một chiếc ҨЦầЛ ŁóŤ to một chút.
"Không cần đâu!" Ôn Kỷ Ngôn vội giơ tay ngăn Đường Mật Điềm: "ҨЦầЛ ŁóŤ, mai tôi tự đi mua." Nếu ngay ҨЦầЛ ŁóŤ cũng là màu hồng Kitty, thì hoàn toàn biến anh thành phụ nữ mất rồi, khác nào bảo anh cầm dao tự hoạn!
"Vậy được, tôi dẫn anh đi tắm!" Đường Mật Điềm nhướn mày, sau đó dẫn Ôn Kỷ Ngôn đến phòng tắm, chỉ các thiết bị, dặn dò: "Bên trái là nước nóng, phải là nước lạnh, đây là quạt thông gió, kia là thiết bị sưởi, bàn chải, kem đánh răng, nước súc miệng đều ở kia."
"Ồ, được, rõ rồi!" Ôn Kỷ Ngôn nhẫn lại ghi nhớ một lượt rồi gật đầu.
"Vậy anh tắm đi!" Đường Mật Điềm kéo cửa, không quên nhắc nhở: "Anh nhớ khóa cửa đấy!" nói xong đi về phòng mình.
Hành trình chạy trốn gian nan, hết ngồi tàu, ngồi xe, lúc này Ôn Kỷ Ngôn chỉ muốn trầm mình trong bồn, tắm một trận rồi ngủ một giấc đã đời, còn những chuyện phiền phức, anh không muốn nghĩ đến, nhưng nhắm mắt, đầu óc lại tỉnh như không, ý nghĩ lại quay về thành phố B, cảnh tượng anh chạy trốn khỏi tiệc đính ôn, và cuộc bỏ trốn đáng sợ đến thành phố S này, lần lượt hiện ra trong đầu như một cuốn phim!
Trong lễ đính hôn, Ôn Kỷ Ngôn cùng người anh em Trần Cẩm Ngôn phải vận dụng kế dương đông kích tây và ve sầu thoát xác mới có thể chạy trốn ra ngoài, nhưng lại bị mấy gã vệ sĩ cơ bắp của bố truy đuổi suốt một đêm, phải luồn lách qua những ngõ nhỏ, đường hẹp, chen xe buýt, đi taxi, ngồi tàu điện ngầm, dùng đủ mọi cách, đến ba giờ sáng hôm sau mới coi như thành công, đã cắt được "cái đuôi" bám theo, tìm một khách sạn tồi bên đường nghỉ chân, thậm chí không kịp tắm rửa, vừa ϲởí áօ ngoài đã ngủ như ૮ɦếƭ.
Ôn Kỷ Ngôn chưa bao giờ ngủ say như thế, mặc tiếng xe ồn ào bên ngoài và tiếng ՐêՈ Րỉ từ các phòng bên, ánh nắng chói chang chiếu thẳng vào giường qua tấm rèm thưa, anh bực mình kéo cái gối che kín khuôn mặt mệt mỏi, tránh ánh nắng gay gắt, trwỏ mìh, ngáp một cái, vẫn buồn ngủ, mắt nhắm tịt, ngủ tiếp, hôm qua quả thực là một ngày quá mệt, toàn thân rã rời.
"Tinh...tinh...ting" chuông điện thoại vang lên.
Ôn Kỷ Ngôn người cuộn tròn, không những kéo chăn đắp mà còn vùi đầu dưới gối, không muốn nghe điện thoại, cuộc truy đuổi hôm qua khiến anh quá mệt chỉ muốn ngủ. Nếu có thể anh rất muốn tắt máy, ngủ một giấc quên trời đất, nhưng không được, anh phải mở điện thoại, giữ liên lạc với Trần Cẩm Ngôn để có thể biết được động tĩnh của cha, còn có cách ứng phó.
"tinh... tinh...tinh" điện thoại reo một hồi, lại reo lần nữa, "shit" Ôn Kỷ Ngôn lẩm bẩm chửi tục, cuối cùng cũng trở dậy nghe điện thoại, nhìn thấy số máy cảu Trần Cẩm Ngôn, giật mình, nói nhỏ: "Alo.."
"Kỷ Ngôn, chạy mau..., ông già đuổi tới nơi rồi!"
"Cái gì, ông ấy đích thân đến bắt tôi?" Ôn Kỷ Ngôn hốt hoảng, tỉnh ngủ hoàn toàn, "Sao ông ấy biết chỗ tôi trốn?"
"GPRS, điện thoại của cậu bị định vị rồi!" Trần Cẩm Ngôn nói nhanh: "Mau chạy đi, tôi cũng đi cùng ông ấy, đang ở dưới sảnh rồi! Đừng đi cửa chính, cửa sau, tất cả bị bao vây rồi!" Nói xong không đợi Ôn Kỷ Ngôn lên tiếng, đã vội cúp máy, rõ ràng, anh ta ra chỗ kín lén gọi điện báo tin.
Ôn Kỷ Ngôn thở sâu một hơi, suy nghĩ về thông tin của Trần Cẩm Ngôn, cửa chính, cửa sau đều bị phong tỏa, vậy mình đi lối nào? Khách sạn này hình như chỉ có hai cửa thôi! Không chạy ngồi đây chờ ૮ɦếƭ ư? Ông già sẽ tóm về, áp giải đến hôn lễ, đính hôn, kết hôn với cô gái thậm chí còn chưa gặp lần nào!
Không, tuyệt đối không!
Ôn Kỷ Ngôn thầm hạ quyết tâm, đêm qua anh vất vả chạy trốn như thế, hôm nay bị bắt về, kết cục vẫn thế, chẳng phải phí công vất vả suốt một đêm? Nhưng không muốn phí công, thì nên làm gì? Bây giờ, cửa chính, cửa sau đều bị phong tỏa, ông già đang giăng mẻ lưới, rốt cuộc phải làm thế nào? Ôn Kỷ Ngôn luống cuống đi đi lại lại như kiến trên chảo nóng, ngẩng đầu nhìn cửa sổ tràn ngập ánh nắng dịu nhạt, căn phòng này hình như là tầng ba thì phải?
Ôn Kỷ Ngôn vội kéo rèm cửa sổ, do dự một lát, anh phải chạy trốn an toàn, không muốn bán thân bất toại bị bắt về nhà, cho nên lập tức phủ định phương án nhảy qua cửa sổ. Anh đảo mắt nhìn quanh một lượt, nhanh chóng buộc hai chiếc ga giường với nhau, rồi cột vào chân giường, còn chưa kịp định thần, đã nghe thấy tiếng bước chân và tiếng nói ồn ào ngoài cửa.
"Ta biết thằng trời đánh đó ở đây, mở cửa ra!" Giọng ồm ồm thô ráp cực kỳ giận dữ của Ôn Cường vang lên.
"Bác Cường, chúng ta có nên kiểm tra kỹ lại không? Ngộ nhỡ nhầm, làm phiền người khác thì không hay lắm..." Trần Cẩm Ngôn đứng cạnh Ôn Cường nói to cốt để nhắc Ôn Kỷ Ngôn bên trong.
Ôn Kỷ Ngôn lo lắng, đầu nóng bừng, nghe tiếng Ôn Cường hết lên với người phục vụ, "Mở cửa ngay cho tôi." Không suy nghĩ gì nữa, vội vàng thả ga giường xuống, vớ lấy điện thoại bỏ vào túi, trèo qua ngoài cửa sổ, túm chặt ga giường thoăn thoắt tụt xuống đất.
Người đi đường đều ngước lên, hiếu kì nhìn chàng trai bám dải ga trắng thoăn thoắt tụi xuống đất như người nhện, không hiểu chuyện gì xảy ra.
Kẻ trộm ư? Nhìn khí chất của anh chàng này, không giống.
Khuôn mặt sáng được ánh nắng chiếu vào rạng rỡ, chói người, sống mũi rất cao, khóe môi sắc nét cực gợi cảm, dường như có sức cám dỗ mê hoặc, chiếc quần bò mài màu xanh nước biển bó sát, nửa thân trên để trần lộ làn da màu lúa mạch, bụng thon nổi những múi cơ rắn chắc, khiến máu người ta sôi sục… một chàng trai có khuôn mặt đẹp và body hoàn hảo như vậy lại đang hành động rất nguy hiểm, trèo cửa sổ tụt xuống, lạ lùng như không phải đời thường, mà như đang quay phim.
Hay là, một sao nào đó quay quảng cáo, phim ở khách sạn bé nhỏ này?
Mọi người không hẹn đều cùng có suy nghĩ như vậy, cho dù người không nghĩ thế cũng bị mê hoặc bởi phong thái của Ôn Kỷ Ngôn đến nỗi thấy hành vi kỳ quặc của anh, cởi trần, dùng ga trải giường làm dây thừng tụt từ trên lầu cao xuống đất, mà vẫn đứng ngây ra nhìn quên cả gọi điện báo cảnh sát.
Ôn Kỷ Ngôn nhanh nhẹn, khéo léo nhảy xuống đất, nhìn lướt đám người xung quanh, nở nụ cười rạng rỡ: “Chúng tôi đang quay phim, xin lỗi mọi người!” Nói xong, lẩn vào đám đông, chạy thục mạng. Mọi người còn đang ngẩn ra vì nụ cười quyến rũ của anh ta, đứng ngây nhìn theo anh biến mất giữa dòng người, dòng xe, mãi mới sực tỉnh, nhìn ô cửa sổ trên cao, thấy toàn những cái đầu đen sì ngó ra ngoài.
Ôn Kỷ Ngôn chạy được một đoạn, xác nhận đã đến nơi an toàn, mới vỗ иgự¢ thở dốc, thời tiết vẫn còn nóng, nếu không, việc anh cởi trần chạy như vậy không chừng sẽ bị người ta đưa vào viện tâm thần.
Khi đã định thần trở lại, Ôn Kỷ Ngôn lấy điện thoại đã bị anh tắt máy lúc trèo qua cửa sổ, điện thoại này có cài GPRS, cho dù tắt máy, nhưng vẫn rất nguy hiểm như quả bom hẹn giờ, anh phải nghĩ cách xử lý nó. Đưa mắt nhìn dòng người đông đuc qua lại trước mặt, Ôn Kỷ Ngôn chợt nảy ra một kế, vội kéo tay một chàng trai có vẻ thật thà, mỉm cười thân thiện nói: “Hi, xin chào!”
“Làm gì vậy?” Anh chàng thật thà, cảnh giác trượn mắt nhìn Ôn Kỷ Ngôn, “Bỏ tay ra, nếu không tôi…!”
Ôn Kỷ Ngôn nghe vậy lập tức buông tay, cười nịnh: “Tôi không có ý gì, định hỏi anh, có cần điện thoại không? Tôi có Iphone 5, muốn bán lại giá rất rẻ!” Nói xong giơ điện thoại lên.
“Rẻ là bao nhiêu?” Anh chàng thật thà sáng mắt liếc cái điện thoại trong tay Ôn Kỷ Ngôn, không nén được nhìn kỹ một hồi, xác định chính là loại điện thoại mới vừa xuất hiện trên thị trường mấy ngày.
“Anh trả bao nhiêu cũng được!” Ôn Kỷ Ngôn vui vẻ nhìn chàng kia, mục đích của anh là giải quyết chiếc điện thoại này, thứ hai là muốn đổi ít tiền tiêu vặt, hiện nay, ngoài điện thoại, tất cả mọi vật đáng giá như, đồ trang sức, ví tiền, thẻ ngân hàng, anh đều để lại khách sạn, không kịp mang theo.