Anh ăn cô, cô ăn cơm, đồng ý hay không đồng ý đây.
Sáng hôm sau, Bùi Thần mang Tần Khai Hân đến Thượng Hải.
Dọc theo đường đi, anh lái xe, cô ngồi bên cạnh nhớ lại chuyện tối qua, càng nghĩ càng ngượng ngùng, càng nghĩ càng cảm thấy cô không nên đi cùng Bùi Thần, phải ở nhà, tìm cái hố, chôn chính mình.
Làm sao bây giờ?
Đang miên man suy nghĩ, Bùi Thần bỗng hỏi: “Còn đau không?”
Mẹ kiếp, anh có cần hỏi trực tiếp như thế không, Tần Khai Hân làm bộ không nghe thấy, cúi đầu, trầm mặc, trầm mặc...
Anh lại hỏi: “Tối hôm qua...”
“Anh xem, bầu trời hôm nay thật xanh!” Cô vội vàng chuyển đề tài.
Được rồi, cô không muốn nói thì thôi vậy.
Bùi Thần cười cười, tiếp tục lái xe.
Tần Khai Hân rất xấu hổ, không biết nên nói cái gì, đành phải lấy di động đăng nhập Weibo, muốn xem chuyện của Tiết Mạn và Triển Lệnh Kiêu tiến triển thế nào.
Bộ phận quan hệ công ty Triển Lệnh Kiêu đã giải quyết xong rồi.
Đêm qua, Triển Lệnh Kiêu dùng đại danh(*) đăng một bức ảnh, hai người đeo nhẫn mười ngón đan xen, kết hợp với dòng chú thích: Em cảm thấy mười năm rất dài, anh cảm thấy trăm năm chưa đủ.
(*) Tài khoản của người nổi tiếng, có dấu V chứng nhận.
Sau đó, các minh tinh, V lớn nhao nhao gửi lời chúc phúc, còn có hàng loạt công chúng viết ra bài văn vợ chồng Triển Lệnh Kiêu quen nhau mười năm, không rời không bỏ.
Mười năm trước, Triển Lệnh Kiêu đang học hành, chưa ra nghề, khi đó hai người cũng đã ở cùng một chỗ, trải qua thử thách thời gian, áp lực vô cùng lớn của làng giải trí, vẫn có thể bước cùng nhau, chim kết liền cành, tình yêu như vậy, dựa vào cái gì lại không được chúc phúc đây?
Tất cả các fan của Triển Lệnh Kiêu đều nén lệ, từng người từng người chúc phúc trên Weibo, nói kiếp trước Tiết Mạn là cô gái cứu vớt vũ trụ, cầu xin cô nhất định phải chăm sóc cho ‘ông xã’ của họ, không được để Triển Lệnh Kiêu bị đói, rét, mệt...
Nhìn Tiết Mạn được mấy triệu fan gửi gắm hy vọng, ngẫm lại bản thân, Tần Khai Hân bỗng cảm thấy cô rất hạnh phúc, ít nhất Bùi Thần chỉ thuộc về một mình cô.
Sự thật chứng minh, làm người không nên vui mừng quá sớm.
Trước buổi trưa, hai người đã tới studio của Bùi Thần ở Thượng Hải.
Studio này tuy bọn anh chỉ vì triển lãm cá nhân mới thuê, nhưng có diện tích rất lớn, người cũng không thiếu, lúc hai người đến, Lạc Tang vừa vặn ở đó, thấy Tần Khai Hân liền cất tiếng gọi: “Ôi, mọi người mau đến xem, anh Thần của chúng ta mang quản gia đến rồi!”
Ngay lập tức, tất cả mọi người xông tới, họ đều là thành viên của studio, nữ có, nam có, kể cả ngoài nghề cũng có.
Lạc Tang chỉ tay vào đám người, giới thiệu cho Tần Khai Hân: Phụ trách tuyên truyền Tiểu Thiệu, Lisa, phụ trách hậu kỳ lão Điền, anh Kiệt, trợ lý của Bùi Thần Tiểu Phùng...
Khi giới thiệu đến một đàn anh da đen sì, Lạc Tang còn chưa mở miệng, Tần Khai Hân đã bị kinh ngạc một phen.
Khuôn mặt này, dáng vẻ này thật sự rất đặc biệt, khiến cho người ta đã gặp qua là không thể quên được, đây không phải là ‘Hắc Sắc U Mặc’ cô từng nhìn thấy trong clip lúc trước sao?
Lại nghe Lạc Tang giới thiệu: “Đây là Baab Lỗ, tổng giám đốc thiết kế của chúng tôi, mang hai dòng máu Trung - Phi, trước kia còn làm bạn cùng phòng với Bùi Thần mấy năm, cô có thể gọi anh ấy là anh Hắc.”
Anh Hắc? Thật sự đúng là ‘Hắc Sắc U Mặc’!
Tần Khai Hân ai oán nhìn về phía Bùi Thần: Cho nên, lúc trước anh tìm người lai Phi giả mạo ‘Hắc Sắc U Mặc’? Chẳng trách người trong clip lại đen như thế!
Ban đầu, cô hỏi anh có phải phơi nắng nhiều hay không, anh còn dõng dạc nói ‘phải’.
‘Phải’ cái đầu anh, rõ ràng mười tám đời tổ tông nhà người ta đã có màu da này rồi!
Đáng ghét!
Tần Khai Hân nhìn chằm chằm vào Bùi Thần, dùng ánh mắt âm thầm lên án, nhưng anh lại quay mặt đi, làm bộ không phát hiện. Vì thế cô nhất thời tức giận, đưa tay nhéo eo anh một cái.
Nét mặt anh khẽ thay đổi nhưng vẫn không lên tiếng.
Tần Khai Hân cảm thấy thật sảng khoái, còn muốn nhéo tiếp, tay đã bị anh bắt được, động cũng không thể động.
Cô trợn mắt nhìn anh: Anh muốn làm gì?
Anh nhíu mày, không nói lời nào.
Cô: Anh buông tay, nhiều người nhìn như vậy.
Anh hơi cong môi một cái.
...
“Không được nhìn, mắt sắp mù rồi!” Lạc Tang không nhịn được mà kháng nghị, “Tôi biết tình cảm của hai người rất tốt, nhưng cũng không thể trắng trợn âи áι như vậy chứ? Sẽ khiến đám cẩu độc thân chúng tôi tạo thành bóng ma tâm lý đấy, biết không?”
Ngay sau đó, tất cả mọi người tỏ vẻ đồng ý, nhao nhao kháng nghị muốn yêu đương, Tần Khai Hân xấu hổ đỏ bừng mặt, nhưng vẫn không hất được tay Bùi Thần ra.
Yêu đương chắc chắn là không được, sau cùng vẫn là Bùi Thần lên tiếng, mời mọi người đi ăn cơm.
Vừa nghe thấy đồ ăn ngon, mắt mọi người đều phát sáng, đâu còn để ý đến chuyện vợ chồng người âи áι nữa, mau chóng thu dọn đồ đạc, ra ngoài!
Lần này, bọn họ đi đông nên không đặt phòng bao mà ngồi ở đại sảnh.
Không ngờ khi đang ăn, bỗng có mấy nữ sinh đi tới, thấy Bùi Thần liền chào “Thầy”, miệng nói “Toạ đàm”, “Triển lãm cá nhân” gì đó, khỏi cần nói có bao nhiêu nhiệt tình.
“Đây hẳn là mấy sinh viên của học viện mỹ thuật, khoảng thời gian trước, Bùi Thần được mời đến toạ đàm.” Lạc Tang kéo Tần Khai Hân giải thích.
Trợ lý của Bùi Thần là Tiểu Phùng cũng nói theo: “Thầy Bùi rất được hoan nghênh, toạ đàm vừa kết thúc đã bị rất nhiều nữ sinh vây quanh không cho đi.”
“Mấy hôm trước còn có mấy nữ sinh tìm đến sutdio của chúng tôi, nói rằng muốn tìm thầy Bùi xin chỉ bảo một số vấn đề.” Lão Điền ở bên cạnh tiếp lời.
Tiểu Thiệu cười trộm: “Tôi còn nhận được không ít cuộc điện thoại, tôi nói anh Thần không có ở đó, nhưng bọn họ vẫn không cam lòng, hỏi tôi số điện thoại của anh ấy...”
Tần Khai Hân nghe, trong lòng khó tránh khỏi nhớ lại chút chuyện cũ.
Trước kia, trong trường học, Bùi Thần rất được hoan nghênh, không chỉ nữ sinh, ngay cả dì bán cơm ở căng tin cũng đối với anh rất tốt.
Một lần, căng tin trường hiếm khi có sườn xào chua ngọt, cô đợi xếp hàng dài, mới được một thìa sườn xào chua ngọt, đếm, tổng cộng là năm miếng, ngay cả nước canh cũng không có.
Cô buồn bực bưng đồ ăn tìm một bàn ngồi xuống, liếc mắt một cái thì thấy Bùi Thần ngồi cạnh cửa sổ, sườn xào chua ngọt trong khay chất đống như ngọn núi nhỏ.
Vì thế cô mặt dày mày dạn đi tới gần, hỏi: “Học trưởng, anh mua mấy phần sườn xào chua ngọt vậy?”
“Một phần.”
Mẹ kiếp, một phần mà nhiều như vậy!Trong lòng tuy khó chịu nhưng trên mặt vẫn cười hì hì: “Nhiều như vậy, anh ăn hết được không?”
Bùi Thần liếc cô: “Em muốn ăn cứ việc nói thẳng.”
Cô bật cười: “Cảm ơn học trưởng, em đây không khách khí nữa!” Đặt ௱ôЛƓ ngồi xuống, ăn hai phần sườn xào chua ngọt, no căng bụng.
Về sau, cô còn cố ý hỏi Bùi Thần đó là cửa sổ nào, dì nào có đồ ăn, lần sau có sườn xào chua ngọt, cô sẽ chọn cửa sổ đó.
Kết quả, một thìa chỉ có bốn miếng, còn không bằng lần trước.
Cuối cùng, cô đành phải bưng đồ ăn, tìm Bùi Thần trong căng tin đông đúc, quả nhiên lại được ăn một bàn sườn xào chua ngọt.
Kể từ đó, hễ đến ngày căng tin trường học có sườn xào chua ngọt, nhất định sẽ thấy một cô nhóc béo, bưng khay đi khắp thế giới tìm người... Không đúng, là tìm sườn.
Đang miên man nghĩ, người phục vụ đã bưng lên một đĩa sườn xào chua ngọt.
Sườn xào chua ngọt kiểu Thượng Hải làm theo cách truyền thống nhất, sườn non cắt thành các miếng đều nhau, ướp kĩ, cho vào chảo rán đến khi xém vàng, sau đó rưới thêm hỗn hợp dấm, đường, nước, đảo đều, để cho đường phèn tan hết ngấm vào thịt, tạo thành lớp nước sốt đặc sánh phủ quanh mặt ngoài, cuối cùng rắc vừng trắng thơm ngậy lên trên...
Ánh mắt Tần Khai Hân rực sáng, liếc nhìn Bùi Thần, anh vẫn đang bị mấy người kia quấn lấy.
Sườn xào chua ngọt còn chưa ăn, cô cũng đã nếm vị chua rồi, cô len lét giật nhẹ góc áo Bùi Thần, ý tứ là, được chưa, có định ăn cơm hay không?
Bùi Thần hiểu ý, cũng không nói gì, chỉ kéo tay cô, thoải mái đặt trên đầu gối mình.
Trong nháy mắt, sắc mặt nhóm nữ sinh liền thay đổi.
“Thầy Bùi, đây là bạn gái thầy ạ?” Có nữ sinh hỏi.
“Vị hôn thê.” Anh trả lời.
Mấy nữ sinh đưa mắt nhìn nhau.
“Các em nên gọi cô ấy là ‘sư mẫu’.” Lạc Tang ở bên cạnh nói đùa.
Mặc dù thầy giáo nam thần đã có vị hôn thê nhưng nam thần vẫn là nam thần, một khi đã nhận định, những nữ sinh này bắt đầu gọi Tần Khai Hân là sư mẫu dài sư mẫu ngắn.
Tần Khai Hân: “...”
Sau khi mấy nữ sinh rời khỏi, Tần Khai Hân vẫn còn đỏ mặt, sợ mọi người nhìn thấy sẽ chê cười, bèn cố ý cúi đầu yên lặng ăn cơm.
Bùi Thần gắp mấy miếng sườn xào chua ngọt vào bát cô, còn mình không hề động đũa.
Cô tò mò, hỏi: “Vì sao anh không ăn?”
“Anh không ăn cái này.” Anh đáp.
“Vậy tại sao trước kia anh lại mua sườn xào chua ngọt?” Cô hỏi.
“Vì em thích ăn.”
Hóa ra là thế... Cô lập tức hiểu ra, gắp miếng sườn xào chua ngọt vào miệng, chớp mắt ngọt đến tận trong lòng.
Buổi chiều, một đám người sôi nổi cơm nước xong, lại bắt đầu làm việc.
Sau bữa cơm này, Tần Khai Hân cũng hiểu biết đại khái mấy người trong studio của Bùi Thần.
Lạc Tang tính tình thẳng thắn thì không cần nói, làm công tác tuyên truyền là hai cô gái, Tiểu Thiệu rộng rãi hoạt bát, chủ yếu phụ trách mảng internet, Lisa là người Mỹ, chủ yếu phụ trách xây dựng quan hệ ngoài nước.
Xử lý hậu kỳ đầu là mấy người đàn ông, tuổi hơi lớn một chút, tính cách cũng thành thục hơn.
Tiểu Phùng là trợ lý của Bùi Thần, vừa tốt nghiệp đại học, đầu óc nhanh nhạy, tay chân linh hoạt, nghe nói là fan của Bùi Thần, đuổi theo anh tận mấy triển lãm cá nhân, tự đề cử mình làm trợ lý, thậm chí cả tiền lương cũng không chịu nhận.
Đến Baab Lỗ - anh Hắc, da đen cường tráng, nói tiếng Trung Quốc rất lưu loát, nhưng bất kể nói cái gì, đều giống như đang rap, đặc biệt có nhịp điệu, khiến tất cả nở nụ cười.
Có đôi khi anh ta nói câu gì đó, mọi người đều bật cười, Tần Khai Hân cũng muốn cười, tuy nhiên cứ nghĩ đến mình từng coi anh ta là Hắc Sắc U Mặc, cô liền không cười nổi nữa.
Thừa dịp chỉ có hai người ở trong phòng làm việc của Bùi Thần, Tần Khai Hân thật sự không nhịn được hỏi anh: “Tại sao anh lại tìm Baab Lỗ đóng giả Hắc Sắc U Mặc?”
“Thế nào?” Anh hỏi.
“Cũng quá... Không phù hợp Hắc Sắc U Mặc trong suy nghĩ...” Cô nghĩ rất lâu cũng chỉ có thể nói ra câu này.
“Vậy em cảm thấy Hắc Sắc U Mặc nên là dạng gì?”
Vấn đề này Tần Khai Hân luôn tự hỏi, mấy năm nay, Hắc Sắc U Mặc đều giống như một người anh cả âm thầm ủng hộ bên cạnh cô.
Tước khi xem video clip, cô vẫn cảm thấy anh ta hẳn là một chàng trai cao cao gầy gầy, trắng trẻo nõn nà, cười rộ lên vô cùng ấm áp...
Nào biết người trong video clip kia hoàn toàn phá vỡ tưởng tượng của cô?
Đều tại Bùi Thần, tìm ai không tìm, lại muốn tìm Baab Lỗ đóng giả anh.
Tần Khai Hân không nói chuyện, trái lại Bùi Thần trả lời: “Bởi vì thởi điểm em nói muốn xem video clip, Baab lỗ vừa vặn ở trong phòng ngủ.”
“Vậy anh không nghĩ tới việc mình sẽ quay video clip cho em sao?”
Anh bỗng trầm mặc.
Nghĩ chứ, sao có thể không nghĩ đây? Có điều khi đó, một phút trước cô còn châm chọc anh với Hắc Sắc U Mặc, một phút sau, anh sao có thể cho cô biết người cô châm chọc chính là anh (HSUM)?
Đã từng, phương thức liên hệ giữa bọn họ chỉ còn lại một cửa sổ nói chuyện phiếm nho nhỏ, anh cẩn thận nói từng câu với cô, sợ một khi không chú ý, ngay cả chút liên hệ yếu ớt đó cũng bị cắt đứt.
“Anh sợ em kéo anh vào blacklist.” Một câu nhàn nhạt biến tất cả lo lắng từng ẩn sâu trong lòng trở nên thản nhiên.
“Hừ, hiện giờ em cũng có thể kéo anh vào blacklist!” Tần Khai Hân nói xong, cố ý huơ huơ di động.
“Em đừng mơ.” Anh quyết đoán ςướק di động của cô ném sang một bên, ôm lấy cô, đặt trên bàn làm việc, hôn lến không chút do dự.
Một màn tối hôm qua lại hiện lên trong đầu.
Lúc này, liên hệ giữa anh và cô, không chỉ là màn hình nhìn không tới sờ không được nữa, dáng vẻ của cô, nụ cười của cô, làn da mềm mại, tiếng thở dốc truyền vào màng nhĩ,... Tất cả đều tồn tại một cách chân thực nhất.
Anh rời khỏi môi cô, hơi lui về sau, nhìn ánh mắt mê ly của cô, không nhịn được mà nhào lên, cắn nhẹ vành tai cô, thấp giọng nói: “Tiểu Hân, em là của anh...”
Giọng nói truyền vào trong lỗ tai cô, khiến màng nhĩ và cả thân thể cô rung động, tê dại từng đợt.
“Bùi Thần, tôi nói anh...” Lạc Tang nhận điện thoại, vội vội vàng vàng mở cửa, trong lòng lập tức sinh ra bóng ma lớn.
Tần Khai Hân như bị điện giật nhảy từ trên bàn xuống, trốn đằng sau Bùi Thần không lên tiếng.
“Hai người... Hai người...” Lạc Tang lắp bắp mấy tiếng ‘hai người’, cuối cùng thở dài, nói, “Hai người nên sớm quay về nghỉ ngơi đi, nơi này giao cho tôi là được.”