Ngay cả ông trời cũng giống như đang giúp đỡ Bùi Thần, một đường chạy vội về nhà, thậm chí ngay cả đèn đỏ cũng chưa gặp phải, vốn là hai giờ lái xe nhưng tốn nửa thời gian đã đến nơi rồi.
Đậu xe xong, Bùi Thần không nói gì, xuống xe giúp Tần Khai Hân mở cửa xe.
Đoạn đường này, cô cúi đầu giả vờ xem di động, che dấu nội tâm khẩn trương, hiện tại không còn cách nào che dấu nữa, đành phải tâm bất cam tình bất nguyện nhét di động vào trong túi, chầm chậm xuống xe, khoảnh khắc chạm xuống đất, hai chân bỗng nhiên nhũn ra.
Cô sợ chính mình bị té ngã, bất giác bám vào cánh tay Bùi Thần.
Ngay sau đó, anh liền kéo tay cô lại, nắm tay cô đi về phía thang máy.
Hai người đều không nói chuyện, Tần Khai Hân cúi đầu, bất chợt cảm thấy mình giống như thiếu nữ bị cây cao lương(*) kéo đi, tình huống như thế có lẽ là lần đầu tiên.
(*) Cao lương (蜀黍) phiên âm là [shǔshǔ], giống với cách phát âm chú – thúc thúc(叔叔) là [shūshu].
Nói như vậy, Bùi Thần... Chính là lần đầu tiên sao?
Trong lòng vừa nảy ra ý nghĩ kỳ quái như vậy, cửa thang máy liền mở ra, bên trong không có ai, anh lôi kéo cô, không nói được một lời đi vào thang máy.
Cửa đóng lại, cô còn đang suy nghĩ vấn đề kia, trong đầu hỗn loạn.
Bỗng nhiên, một bóng người đến gần, chắn ánh sáng của cô, không đợi cô khôi phục lại tinh thần, cả người đã bị Bùi Thần đặt ở góc thang máy.
Vách tường bằng kim loại mang theo cảm giác mát lạnh dán lên lưng khiến cô run rẩy, anh lập tức dùng một tay đỡ gáy cô, tay kia nâng cằm cô lên, cúi đầu hôn xuống không chút do dự.
Vị anh đào say nồng vẫn còn, chỉ là so với vừa rồi phai nhạt không ít, đã bị thay thế bởi hơi thở của anh, mãnh liệt, cực nóng, làm cho người ta không thở nổi.
Yết hầu của cô nuốt ực theo bản năng, môi mấp máy, giống như đang ʍúŧ đầu lưỡi của anh vào.
Thân thể anh hơi chấn động, càng không có cách nào khắc chế hành vi của mình, tình cảm đè nén dưới đáy lòng giống như bão táp mưa sa, muốn khảm cô vào trong trong thân thể, kịch liệt ôm hôn.
Đôi chân mềm nhũn, cột sống tê dại một trận, đầu óc trống rỗng, cô đã quên chính mình đang ở đâu, làm gì...
Đinh - -
Cửa thang máy mở ra, tổ trưởng Lâu trợn mắt, bộ dạng giống gặp quỷ nhìn hai người trong thang máy.
Hai người lập tức tách ra, đỏ mặt nhìn trời.
Kỳ thực, xấu hổ nhất vẫn là tổ trưởng Lâu, tiến thoái lưỡng nan, cuối cùng lẩm bẩm một câu: "Ây da, hình như tôi ra ngoài đã quên đóng cửa, tôi phải về xem một cái." Dứt lời, rời đi như bay.
Cửa thang máy đóng lại một lần nữa, Tần Khai Hân quay đầu lại nhìn Bùi Thần, thấy anh cũng đang nhìn cô, vội vàng đỏ mặt cúi đầu.
Lúc này, chuyện gì cũng chưa phát sinh, mãi đến khi thang máy lên tới tầng lầu bọn họ ở.
Bùi Thần đi đến cửa thang máy, che chắn cho cô, cô mắc cỡ ngại ngùng bước ra ngoài, nhìn trái nhìn phải giống như ăn trộm được, rất sợ lại có người đứng trước cửa.
May thay, một người cũng không có, nhưng nếu không có ai lại càng nguy hiểm hơn...
Tay chân Tần Khai Hân luống cuống lục tìm chìa khóa trong túi.
Bùi Thần đứng sau cô, dùng giọng thì thầm, hỏi: "Đến nhà em?"
Thân thể cô chấn động, không biết nên trả lời như thế nào, dù sao mặc kệ lúc này anh nói cái gì nói, nghe đều vô cùng đặc biệt... Giống như rất gấp gáp...
"Nếu không..." Cô run rẩy, thật sự không thể lấy được chìa khóa, trong lòng đã sớm muốn rút lui, định nói nếu không để lần sau, nhưng lời ra khỏi miệng lại biến thành: "Đến nhà anh?"
Còn chưa nói hết, Bùi Thần đã xoay người mở cánh cửa đối diện, đứng ở cửa, chờ cô đi vào.
Hai cặp đùi như bị rót chì, cả người đều cứng ngắc, vừa vặn phía sau lại giống như có bàn tay vô hình giúp cô, từng bước đi về phía trước.
Rốt cuộc, cô vẫn đi vào, giày chưa kịp cởi thì cửa đã bị đóng lại, sau đó cổ tay cũng bị bắt được, một màn vừa rồi trong thang máy lại tiếp diễn, cô bị anh ép vào sát tường, ôm hôn.
Lần này không còn bất kì ai quấy rầy, anh hôn càng sâu, vừa hôn vừa theo xương quai xanh của cô thăm dò xuống dưới, nhưng nơi chưa thăm dò hay đã thăm dò trong xe, tất cả đều thăm dò mấy lần.
Cuối cùng, cái tay kia mò đến chỗ khóa của váy liền, giữ lấy, kéo xuống.
Cảm giác mát mát lạnh bao phủ quanh eo, trong chớp mắt, thần trí vốn đang bị lạc lập tức thanh tỉnh, nhưng ngay sau đó, cái tay mang theo nhiệt độ nóng bỏng đủ để hòa tan cô bắt đầu dò xét đi vào...
Ánh mắt đang trợn tròn dần trở nên mờ mịt, tay bám lấy bờ vai anh, đầu tựa vào иgự¢ anh, nghe tiếng tim đập mạnh mẽ trong иgự¢ anh, lại một lần nữa lạc mất chính mình.
Sau khi hai người đi, cha mẹ Tần thảo luận chuyện Bùi Thần cả đêm, nhất trí cho rằng ánh mắt con gái không sai, đó là một đối tượng có thể kết hôn.
Mẹ Tần hận không thể gả con gái ra ngoài ngay lập tức, trái lại cha Tần ba coi như bình tĩnh: "Các phương diện của Tiểu Bùi đều không tệ, nhưng vẫn cần thời gian quan sát thêm."
Mẹ Tần liếc mắt nhìn cha Tần một cái: "Bọn chúng trước kia không phải đồng học sao? Đều đã hiểu rõ rồi, còn quan sát cái gì?"
"Chính vì như vậy, tôi mới lo lắng, bà nói xem trước kia bọn chúng là đồng học, vì sao trước kia không có tình cảm, mà bây giờ lại yêu nhau? Huống chi trước kia Khai Hân từng chuyển trường, bà quên rồi à?"
Được cha Tần nhắc nhở, mẹ Tần cũng tỉnh táo lại, không khỏi lo lắng: "Đúng vậy..., ông không nói tôi cũng quên mất chuyện đó, khi ấy bạn trong lớp đều xa lánh Khai Hân nhà chúng ta, tại sao không thấy con bé nhắc đến Tiểu Bùi?"
"Cho nên, nhìn vấn đề không thể nhìn bề ngoài, điều kiện của Tiểu Bùi rất tốt, dáng dấp cũng được, nhưng sao cậu ấy lại để ý tới con gái chúng ta? Có phải là có nguyên nhân khác hay không? Tóm lại phải quan sát một thời gian nữa mới được..."
"Ây da!" Mẹ Tần vỗ đùi.
"Bà làm sao vậy?" Cha Tần hỏi.
"Sao ông không nói sớm, nếu sớm nói với tôi, tôi sẽ giữ con gái ngủ ở nhà, ông nói xem hai người bọn chúng đêm hôm cùng nhau trở về, có thể... hay không?"
Cha Tần thở dài: "Tôi đã nói với bà rồi, loại sự tình này bà không ngăn nổi."
"Không được, không được, tôi phải gọi điện thoại!" Mẹ Tần vội vội vàng vàng cầm lấy di động.
Thời điểm điện thoại gọi tới, váy liền trên người Tần Khai Hân đã rơi trên mặt đất, cô đẩy Bùi Thần ra, dùng tay che иgự¢, luống cuống ngồi xổm xuống đất tìm di động.
Bùi Thần cũng ngồi xuống bên cạnh, vòng tay qua lưng cô, kề sát cánh tay trần của cô, chuẩn xác lấy ra di dộng trong túi, đưa cho cô.
Đỏ ửng trên mặt còn chưa tan, lại càng thêm nóng, cô vội vàng cầm di động, đứng lên, run run rẩy rẩy địa ấn nút nhận điện, gọi một tiếng: "Mẹ..."
"Con gái à!" Đầu bên kia điện thoại, mẹ Tần đã sớm lo lắng vạn phần, "Con về đến nhà chưa? Vẫn ở cùng Tiểu Bùi sao?"
Tần Khai Hân rụt rè nhìn Bùi Thần, gượng gạo nói: "Chúng con mới về đến nhà, anh ấy... Anh ấy đang ở đây..."
"Haizz, đã trễ thế này rồi, sao các con vẫn ở cùng một chỗ? Khi nào cậu ấy về? Con phải chú ý một chút, dù sao cũng là cô gái chưa kết hôn, có một số việc, không thể quá tùy tiện, biết không?"
Giọng nói trong điện thoại tuy không lớn nhưng trong căn phòng tối yên tĩnh, càng trở nên rõ ràng, nhất là khi Bùi Thần còn ở sau lưng cô, cô cảm giác chắc chắn là anh có nghe thấy, bèn hạ thấp giọng trả lời: "Con biết rồi, mẹ..."
"Con nhất định phải chú ý đó, không phải mẹ sợ bị người nói xấu, chủ yếu là sợ con bị tổn thương..." Sau đó chính là thao thao bất tuyệt một đống lớn, Tần Khai Hân cứ "Vâng vâng dạ dạ" đáp lời, kỳ thực cũng không nghe được câu nào, tòan bộ lực chú ý đều đặt trên người Bùi Thần phía sau.
Mẹ Tần gặp thấy con gái sảng khoái đáp ứng, nhẹ nhàng thở ra, nói xong một đống lớn, cuối cùng nói: "Những điều nên nói mẹ đã nói rồi, dù sao con cũng phải chú ý một chút, còn chưa kết hôn không thể để người khác chiếm tiện nghi. Đúng rồi, bây giờ cậu ấy vẫn còn ở đó?"
"Vâng."
"Thế thì mau viện cớ để cho cậu ấy về đi."
"Vâng, con biết rồi."
"Được rồi, vậy thì mẹ an tâm." Tần mẹ vui tươi hớn hở địa cúp điện thoại.
Gương mặt Tần Khai Hân trắng bệch, biết Bùi thần vẫn ở sau lưng, cô cũng không dám quay đầu nhìn anh, cầm di động đứng một lát không biết làm sao, che lấy иgự¢ mình.
"Đưa cho anh." Bùi Thần cầm lấy di động của cô, nhặt váy trên mặt đất đưa tới, "Mặc vào, đừng để cảm lạnh."
"A?" Tần Khai Hân ngẩn ra, biết anh nhất định đã nghe được.
"Muốn anh mặc giúp em?" Bùi Thần nhíu mày, trong mắt mang theo ý cười.
"A!" Cô khẽ kêu một tiếng, luống cuống mặc váy vào, bởi vì quá sốt ruột, khóa làm sao cũng không kéo lên được, giống như bị mắc kẹt, khiến cô toát mồ hôi.
Đèn được bật lên, ánh đèn chói mắt làm Tần Khai Hân hoa mắt một phen.
Bùi Thần đi tới, cúi người, duỗi tay kéo giúp cô: "Đang mắc kẹt, em chờ một chút." Động tác của anh rất dịu dàng, vẻ mặt nghiêm túc, nhìn khóa kéo chằm chằm không chớp mắt, ra vẻ như không có gì.
Tần Khai Hân xấu hổ ngẩng đầu lên, nhìn đồng hồ treo tường, kim giây nhích từng chút một, rất chậm, rất chậm...
Rốt cuộc, khóa kẹt đã sửa xong, Bùi Thần giúp cô kéo hết khóa, rồi đứng thẳng lên, sửa sang lại váy áo của cô, vuốt lại mái tóc dài.
Cuối cùng anh cúi người nhặt túi xách bị vứt dưới đất, tìm ra chìa khóa bên trong, đưa cho nàng, nói: "Em về đi, nghỉ ngơi sớm một chút."
"Được." Tần Khai Hân yếu ớt nhận lấy, muốn giải thích, "Kỳ thực mẹ em..." Còn chưa nói xong, cô đã bị anh ôm rồi.
Cái ôm tạm biệt, không có chút khe hở, duy trì một lúc, lại buông ra.
Anh nói: "Ngủ ngon."
Cô: "Muộn rồi... Ngủ ngon..."
Tần Khai Hân về nhà dưới cái nhìn chăm chú của Bùi Thần, cô mở cánh cửa đối diện, đi vào, thời điểm xoay người muốn đóng cửa, vẫn thấy anh ở đối diện nhìn cô.
"Ngủ ngon..." Cô xấu hổ vẫy tay, ngoại trừ nói câu này, không biết nói cái gì nữa.
"Ngủ ngon." Anh đáp.
"Em vào nhà đây, anh cũng về đi."
"Ừm." Anh gật đầu, nhưng không hề di chuyển.
Tần Khai Hân không dám chần chừ thêm, cô rũ mắt xuống, muốn đóng cửa.
"Tiểu Hân." Anh bỗng gọi cô lại.
"Cái gì?" Cô ngẩng đầu, chống lại của ánh mắt anh, ánh mắt không giống ánh mắt nóng bỏng vừa rồi, đắm đuối đưa tình, vô cùng nghiêm túc.
"Anh yêu em." Anh nói.
Nghe được ba từ kia, lòng cô đã mềm nhũn: "Em... Em... Em cũng yêu anh!" Nói xong mấy chữ này, cô vội vã đóng cửa, cả người dựa vào cánh cửa, ôm иgự¢, miệng hít sâu.
Còn anh, sau khi đóng cửa lại, hai tay day huyệt Thái dương, không nhịn được mà nở nụ cười.
Có một số việc, thật sự không có biện pháp khống chế, nếu không phải vì cú điện thoại kia, có lẽ bây giờ...
Nhưng mà, tương lai còn dài, vừa nghĩ đến đó, anh liền không nhịn được ý cười.
Vào phòng tắm xối nước lạnh, bình tĩnh một phen.