Nhà Bùi Thần được dọn dẹp rất sạch sẽ, sạch sẽ tới mức một chút hơi người cũng không có, vừa bước vào đã thấy lạnh buốt, thấm qua da thịt, hiển nhiên là quanh năm không có người chăm chút.
Tần Khai Hân theo sau Bùi Thần, trong lòng không khỏi nói thầm, rõ ràng anh có nhà lớn như vậy, vì sao còn muốn chạy đến thuê nhà cách vách nhà cô?
Sau đó, cô hoàn toàn tỉnh ngộ, cái này còn phải hỏi sao? Bùi thần chính là muốn theo đuổi cô mới cố ý làm thế.
Hừ, người đàn ông gian trá này!
“Em ngồi đây một lát, anh đi đun nước.” Bùi Thần nói xong, vào phòng bếp.
Tiếng nước ào ào làm cho ngôi nhà không còn yên tĩnh đến rợn người, Tần Khai Hân rảnh rỗi không có việc làm, đánh giá khắp nơi, ánh mắt rất nhanh dừng lại ở bức ảnh treo trên tường đầu cầu thang, tò mò đi tới.
Những thứ này đều là ảnh chụp một nhà ba người Bùi Thần, phần lớn ảnh chụp đã lâu rồi, bộ dạng cha Bùi lúc còn trẻ và Bùi Thần rất giống nhau, nhưng thoải mái hơn Bùi Thần, trong ảnh, ông luôn giữ nét mặt tươi cười đứng làm bạn bên cạnh vợ.
Khỏi phải nói, mẹ Bùi Thần cũng là một mỹ nhân, hai vợ chồng như vậy sinh ra con trai từ nhỏ đã được gen đại thần chiếu cố.
Trước đây bộ dạng của Bùi Thần vô cùng đáng yêu, làn da trắng nõn, khuôn mặt nhỏ nhắn mũm mĩm, đôi mắt có thần, thanh tú giống như bé gái, quả thực đáng yêu ૮ɦếƭ người!
Tần Khai Hân không khỏi nghĩ đến chính mình, lúc cô vừa sinh ra đã là cục thịt tròn vo, người nung núc thịt khiến con mắt đều bị chèn ép mỗi khi bĩu môi, trên má còn mang theo hai ‘cao nguyên hồng’(*), thật xấu xí.
(*) cao nguyên hồng: là một loại bệnh về da liễu, gò má mẩn đỏ. Người bị bệnh này là do chịu ảnh hưởng của môi trường địa lý lâu dài, không phải do bẩm sinh.
Buồn bực nhất chính là, chỉ cần trong nhà có khách tới chơi, mẹ cô đều lấy ảnh chụp trước đây của cô ra cho mọi người xem.
Vốn là một cục thịt tròn, lại mặc thêm mấy tầng áo bông chụp ảnh, tứ chi chẳng thể khép lại, giữa lông mày còn có một nốt ruồi son, mỗi lần đều làm cho khách cười nghiêng ngả.
Ngẫm lại lịch sử đen tối của chính mình trước đây, rồi nhìn người nhà Bùi Thần sở hữu gương mặt có thể lên chương trình giải trí, Tần Khai Hân không khỏi thở dài: Haizz, tại sao ông trời bất công như vậy?
“Than thở cái gì vậy?” Phía sau bỗng truyền đến giọng nói của Bùi Thần.
Tần Khai Hân hoảng sợ, vội vàng xoay người, dựa lưng vào bức tường trên cầu thang: “Không... Không có gì...”
“Em đang khẩn trương cái gì?” Đột nhiên Bùi Thần vươn tay, chống tay vào tường bên cạnh vành tai cô, nhìn cô hỏi.
A a a a, ánh mắt này, lại tới nữa!
Trước khi diễn ra hội bạn học, anh thường dùng ánh mắt tà khí này nhìn cô nhiều lần, trong lòng cô giống như nai con chạy loạn, không biết làm sao.
Lúc ấy cô chỉ cho là anh uống say, say rượu luống cuống mà thôi, cũng không quá để ý, nhưng mà hiện tại, rõ ràng một giọt rượu anh cũng chưa dính, tại sao vẫn nhìn cô như vậy?
“A? Em... Em có không khẩn trương...” Cô không dám đối diện với anh, cổ co rụt lại, chạy đi, ngồi xuống ghế sofa.
Tần Khai Hân có một thói quen, thích nán lại trong góc, khi đi ngủ thì nằm ở mép giường, cả đêm đều không xoay người, khi ngồi ở sofa cũng chỉ ngồi ở mép, kề sát tay vịn, điều này làm cho cô cảm thấy rất an toàn.
Có điều hôm nay, thói quen này lại làm cho cô một chút cũng không an toàn, bởi vì Bùi Thần bước tới, ngồi xuống bên cạnh cô, lập tức kẹp cô giữa anh và tay vịn, muốn động cũng không động được.
Tiếng nước trong phòng bếp đã ngừng, chỉ còn lại âm hưởng mỏng manh của ấm đun nước, trong phòng càng lúc càng có vẻ an tĩnh.
“Đúng rồi, hôm nay em gặp Trâu Dật, anh ta đưa phương án hợp tác cho em, anh muốn xem không?” Tần Khai Hân vốn định tìm chút đề tài, để cho không khí đỡ xấu hổ, nhưng cô lại cứ nhắc đến Trâu Dật.
Nét mặt Bùi Thần khẽ đổi: “Lấy ra anh xem một chút.”
“Đây!” Cô lấy tài liệu từ trong túi ra, đưa cho Bùi Thần, cõi lòng đầy mong chờ nhìn anh, hi vọng anh có thể cho mình chút ý kiến.
Nào biết, sau khi Bùi Thần lật vài tờ giấy, liền hỏi: “Em thấy thế nào?”
“Em?” Tần Khai Hân nghĩ nghĩ, nói sự thật, “Em cảm thấy phương án này rất trọn vẹn, điều kiện cũng cực kỳ mê người, có thể thử xem.”
“Quá ngây thơ.” Bùi Thần nói thẳng.
Tần Khai Hân sửng sốt, cô làm bánh ngọt, tiếp xúc với đủ loại khách hàng, cũng đưa ra nhiều quan điểm riêng của mình, nhưng có rất ít người một câu phủ quyết quan điểm của cô, dưới tình huống bình thường, giữa người với người trao đổi luôn luôn khá uyển chuyển, tuy nhiên Bùi Thần lại khác, câu nói đầu tiên không chút lưu tình bác bỏ toàn bộ ý nghĩ của cô.
Cô hơi khó chịu, hỏi: “Vì sao?”
“Phương án này quả thực rất đầy đủ, mục tiêu rõ ràng, kế hoạch cụ thể, điều kiện cũng cực kỳ mê người, nhưng nó che dấu một chuyện vô cùng quan trọng.”
“Chuyện gì?”
“Anh ta cũng không cân nhắc tới em trong đó, tất cả lợi ích đều hướng về nhà hàng, cho dù đổi người hợp tác, cũng có thể sử dụng phương án này.”
Tần Khai Hân có chút hồ đồ: “Em không hiểu ý anh lắm.”
“Mong muốn của em khi làm bánh ngọt là gì?” Bùi Thần bỗng thay đổi đề tài.
Vấn đề này quá đột ngột, nhưng Tần Khai Hân cũng không có chần chừ: “Em hy vọng có thể sáng lập thương hiệu của riêng mình, làm ra bánh ngọt độc nhất vô nhị trên thế giới.”
“Vậy anh hỏi em, chiếu theo phương án, em có thể đạt được mong muốn của mình không?”
Cô nhất thời không trả lời được.
Anh khép tài liệu trong tay lại, đưa cho cô: “Em nhìn kỹ lại xem.”
Tần Khai Hân nhận lấy, bắt đầu đọc cẩn thận, quả thực này phương án này đề cập đến lợi ích đều quay xung quanh nhà hàng, ngay cả sau này Trâu Dật mở nhà hàng làm ăn phát đạt thì cũng là danh tiếng của nhà hàng, mà không có phần của Tần Khai Hân.
Nói trắng ra, phương án này căn bản không phải phương án hợp tác, mà là phương án thuê mướn, có lẽ hiện tại anh ta đưa cho Tần Khai Hân điều kiện cực kỳ mê người, nhưng cuối cùng người được lợi vẫn là Trâu dật.
Tần Khai Hân cắn môi, câu “Quá ngây thơ” của Bùi Thần một chút cũng không nói sai, cô thực sự suy nghĩ quá ngây thơ rồi, nếu không phải Bùi Thần nhắc nhở, cô vô cùng có khả năng khờ dại tiếp nhận hiệp nghị hợp tác này, cuối cùng lại là thay người khác làm giá y (áo cưới).
Nhưng cô có chút không cam lòng, dù sao một nhà bếp chuyên nghiệp hóa, vẫn luôn là ước mơ tha thiết của cô: “Có lẽ có thể sửa chữa một phen.”
“Hơn nữa, phương án này còn có một vấn đề trí mạng.”
Vẫn còn? Tần Khai Hân sững sờ nhìn Bùi Thần, hỏi: “Còn có cái gì?”
“Còn có...” Anh bỗng nhiên áp sát cô, một tay vuốt ve gương mặt cô, hai tròng mắt chăm chú nhìn cô, dùng ngữ điệu cực kỳ nghiêm túc nói, “Tiểu Hân, anh ghen.”
Bịch.
Tay Tần Khai Hân run lên, tài liệu rơi xuống mặt đất.
Cùng lúc đó, trong phòng bếp nước cũng sôi, lên tục phát ra âm thanh nhắc nhở.
Tần Khai Hân khôi phục tinh thần: “Cái kia... Nước nước nước... Sôi...” Cô mở miệng, giọng nói cà lăm, quay đầu nhìn phòng bếp, muốn đứng lên.
Ngay sau đó, tay Bùi Thần bưng má cô bỗng dùng lực, khiến mặt cô quay đầu về.
Tần Khai Hân trợn mắt, kinh ngạc nhìn Bùi Thần, còn muốn nói gì đó, người đàn ông trước mặt rất nhanh đã lại gần, hôn lên môi cô.
Rốt cuộc cũng là một nụ hôn chân chân thực thực, môi chạm môi, không có một khe hở, ánh mắt Tần Khai Hân vẫn trừng lớn, khoảng cách gần như vậy, cô có thể thấy rõ ánh mắt anh và cả hàng mi dài hơi hơi rung động.
Bên tai là tiếng ấm nước reo không ngừng, trong đầu lại càng loạn, hoàn toàn không biết đang nghĩ cái gì, cuối cùng cô vậy mà lại không tự chủ được, trong lòng bắt đầu thầm đếm lông mi Bùi Thần.
Một sợi, hai sợi, ba sợi...
Tần Khai Hân rơi lệ: Mẹ nó, dựa vào cái gì mà thời điểm đang hôn cô lại đếm lông mi đây?
Thời gian trôi qua thật lâu, hoặc chỉ là trong khoảnh khắc, di động của Tần Khai Hân không hề báo trước vang lên, làm gián đoạn nụ hôn này.
Cô luống cuống tay chân nhận điện thoại, lắp bắp “Alo” một tiếng.
Trong nháy mắt di động truyền đến tiếng Tiết Mạn gầm gừ: “Tần Khai Hân, cuộc trò chuyện nhóm sao lại thế này? Cậu cố ý thừa dịp mình không có ở đó đã làm cái gì? Cậu hãy thành thật khai báo cho mình, một chữ cũng không được bỏ sót, nếu không bắn!”
Tần Khai Hân: Nữ hiệp tha mạng!