Dấu Cắn - Chương 97

Tác giả: Khúc Tiểu Khúc

Thời gian tổ chức lễ kỷ niệm thành lập trường Nhị Trung thành phố Q chính thức được bắt đầu vào buổi chiều chủ nhật sau khi tan học. Mà trước đó, học sinh toàn trường đều phải quy củ ngồi tự học ở trong lớp học.
Khi Tần Lâu và Tống Thư đi vào khu dạy học, vừa kịp lúc bắt đầu hai tiết tự học của học sinh.
Hành lang và cầu thang đều rộn ràng nhộn nhịp, nam sinh nữ sinh tốp năm tốp ba tản ra, rượt đuổi nô đùa. Tiếng cười đùa, tiếng nói chuyện bên tai không dứt.
Sau khi Lưu Du Sanh đặc biệt xác định vị chủ nhiệm Mạnh Khánh Tân của Tống Thư bây giờ đang đảm nhận lớp nào, liền dẫn Tần Lâu và Tống Thư đi thẳng đến tầng ba của tòa nhà dạy học này.
Các học sinh đối với sự xuất hiện của hai người trưởng thành không quen biết luôn có đủ lòng hiếu kỳ… đặc biệt hai người xa lạ này còn trẻ tuổi không giống như thầy cô giáo thực tập, tiếng bàn luận gần như theo một đường.
“Oa, mau nhìn mau nhìn, bên kia, đẹp trai quá!”
“Mẹ nó, thật sự, đây là cái cấp bậc nhan sắc thần tiên gì vậy? Chẳng lẽ trường học chúng ta mời minh tinh về dự lễ kỷ niệm thành lập trường sao?”
“Thoạt nhìn không giống, coi như mời minh tinh chắc hẳn cũng không đến tòa nhà chúng ta mới đúng.”
“Tôi yêu ô ô ô… ”
“Mọi người xen bên cạnh anh ấy, cái vị tỷ tỷ kia lớn lên cũng thật xinh đẹp!”
“Chẳng lẽ là một đôi sao?”
“A a a không thể nào chẳng lẽ tôi vừa mới yêu đã phải thất tình sao? Mọi người xem hai người họ lớn lên đều đẹp vậy, nói không chừng chỉ là anh em hoặc chị em thôi ô ô ô… ”
“Có khả năng a, vậy tôi có thể đi lên xin WeChat của vị tỷ tỷ kia rồi, dáng vẻ của chị ấy thoạt nhìn rất dễ nói chuyện?”
“Vậy cậu thử xem?”
“…”
Tần Lâu vốn dĩ chỉ là hờ hững nghe. Luận diện mạo, anh từ nhỏ đến lớn đã thuộc tuýp người ưa nhìn nhất trong một đám lưu manh, cho nên loại nghị luận này anh đã nghe đến ૮ɦếƭ lặng, ở độ tuổi này càng không bởi vì một đám tiểu cô nương mười mấy tuổi nghị luận mà có bất kỳ phản ứng gì.
… Cho đến tận khi anh nhạy bén bắt được câu kia “Muốn xin WeChat của vị tiểu tỷ tỷ kia.”
Giống như một con mèo cỡ lớn khoa sinh vật nằm trên mặt đất ngủ gà ngủ gật đột nhiên nghe thấy trong địa bàn của mình truyền đến âm thanh sàn sạt, mà mục tiêu của âm thanh kia là ‘con mồi’ mà anh thời thời khắc khắc ngay cả lúc ngủ cũng phải đề phòng, Tần Lâu gần như từ giây thứ nhất nghe được liền lập tức cảnh giác quay đầu lại, ánh mắt hung ác trừng về phía mấy người tiểu cô nương chưa từng trải đang tụ tập nói chuyện với nhau.
Các tiểu cô nương khích lệ lẫn nhau tiến lên xin WeChat, đột nhiên cảm nhận được một ánh mắt hung ác, lập tức hoảng sợ, một người rồi một người đứng ngốc tại chỗ.
Đặc biệt là tiểu cô nương đứng phía trước, xem ra bị dọa cho không nhẹ, lại càng không phải người ở bên cạnh Tần Lâu lâu ngày nên không có “sức miễn dịch” như những người xung quanh anh. Cô bé bị ánh mắt của kẻ điên nhìn chằm chằm, vài giây sau không có tiền đồ mà đỏ mắt.
Tống Thư chú ý tới tiếng bước chân bên cạnh dừng lại liền cảm thấy không đúng, chờ cô quay đầu lại nhìn, chỉ thấy Tần Lâu ngừng ở bậc thứ nhất phía dưới cầu thang, quay đầu lại nhìn bên trong hành lang.
Tống Thư tò mò đi xuống, nhìn theo ánh mắt Tần Lâu, nhìn thấy mấy người… tiểu cô nương vừa đáng thương vừa vô tội.
“Anh nhìn các em ấy làm gì?” Tống Thư không nghe thấy tiếng nghị luận phía trước, lúc này kỳ quái hỏi.
Tần Lâu lạnh mặt: “Lúc nãy có người nói muốn kết bạn WeChat với em.”
“… Cho nên?”
“Anh nhìn xem có thể tìm ra không.”
“…”
Tống Thư nhất thời vừa bực mình vừa buồn cười.
Sườn cầu thang của khu dạy học trong trường tương đối hẹp, Tống Thư cũng không đi bên cạnh Tần Lâu nữa, mà trực tiếp đi phía sau anh, dẫm chân lên trên bậc thang, lại kiễng chân đi cà nhắc… cô ở phía sau Tần Lâu giơ tay lắc lắc hai vòng.
Ngay sau đó chờ lúc cô buông tay xoay trở lại, ánh mắt Tần Lâu cũng bị cô “dắt” trở về.
Tống Thư bất đắc dĩ hỏi: “Anh có phải càng lớn tuổi càng nhỏ hay không, Tần Lâu?”
Tần Lâu không lên tiếng.
“Cùng một đám tiểu cô nương mười mấy tuổi so đo, anh có thấy xấu hổ không?”
Lần này Tần Lâu trả lời, hiếm khi còn rất nghiêm túc: “Ở trên người của em, anh tuyệt đối không bởi vì tuổi tác hay là giới tính mà xem thường hoặc bỏ qua sự tồn tại của bất luận tình địch nào.”
“…”
Tống Thư không còn gì phản bác.
Cô chỉ có thể lướt qua bóng dáng Tần Lâu, hướng mấy người… tiểu cô nương bị dọa không nhẹ kia cười áy náy, sau đó đưa tay kéo kẻ điên đi.
Một chút dư âm trên hành lang mơ hồ bay tới phía sau bọn họ:
“Ô ô ô cậu nam sinh kia cũng dữ quá đi! Lớn lên lại dễ nhìn như vậy!”
“Vị tiểu tỷ tỷ kia tuy thoạt nhìn không có nhiều biểu cảm lắm, thế nhưng thực sự rất ôn nhu a.”
“Đúng đúng, tôi cũng cảm thấy vậy.”
(Truyện được edit bởi Diễm Sắc Cung.)
“Tôi thấy các cậu cũng đừng suy nghĩ nhiều, hai người bọn họ khẳng định là một đôi vì thế nên người kia mới ghen. Hơn nữa nhìn anh ta dữ như vậy, thế nhưng vẫn bị tiểu tỷ tỷ kia dắt đi rồi.”
“Ừ, có chút ngọt.”
“Cậu nghiện CP à, cái này cũng muốn…”
Âm thanh câu nói kế tiếp đã không còn nghe được, nhưng vẻ mặt Tần Lâu đã có dấu hiệu chuyển từ âm u sang trời quang mây tạnh. Lưu Du Sanh ngừng ở cửa cầu thang lầu ba, nửa ngày không đợi được ai, đang có chút kỳ quái đứng ở cửa cầu thang nhìn xuống, liền thấy Tần Lâu, có vẻ tâm tình rất tốt được người con gái mặt không biểu tình dắt đi lên.
Lưu Du Sanh tò mò hỏi: “Xảy ra chuyện gì sao?”
Tống Thư bắt đầu tự hỏi phải hình dung như thế nào về sự việc vừa rồi mới có thể biểu hiện Tần Lâu không phải ấu trĩ như vậy. Không chờ cô nghĩ xong, liền nghe thấy giọng nói Tần Lâu mang ý cười, mở miệng nói với Lưu Du Sanh: “Học sinh Nhị Trung bây giờ so với trước đây hiểu chuyện hơn nhiều.”
Lưu Du Sanh: “…?”
Tống Thư: “.”
Lưu Du Sanh trầm tư suy nghĩ cũng không thể hiểu được lời Tần Lâu nói là có ý gì, chỉ đành từ bỏ.
Ông cười ha ha và bắt đầu nói chuyện, sau đó hướng về cánh cửa của một văn phòng nằm xéo với cầu thang, ra hiệu cho anh.
“Đây chính là văn phòng của thầy Mạnh và hai vị thầy cô khác, bọn họ đều là giáo viên chủ nhiệm, ngày hôm nay ở trường trực ban tự học. Tôi đã sớm bảo đồng nghiệp gọi điện thoại cho thầy Mạnh, ông ấy bây giờ đang ở phòng làm việc. Bên trong cũng không có người khác, tôi mang hai người đi vào?”
Tần Lâu ánh mắt thâm thúy: “Không cần, tự chúng tôi đi vào là tốt rồi. Nơi này cũng coi như quen thuộc… trong tòa nhà dạy học này vẫn không có gì thay đổi, ngay cả phòng dụng cụ cũng giống nhau.”
“Phòng dụng cụ.” Lưu Du Sanh sửng sốt một chút, theo bản năng nhìn về phía người bên cạnh.
Xác thật có một cửa phòng dụng cụ nhỏ nằm nghiêng đối diện ông ta, cửa bình thường không khóa, thuận tiện để học sinh trực của tất cả các lớp trên cùng một tầng có thể đến đây để lấy dụng cụ vệ sinh.
Lưu Du Sanh lấy lại tinh thần không khỏi cười nói: “Ban đầu nghe nói Tần tổng ở trong trường về phương diện học tập khác hẳn người thường, ngày hôm nay thấy quả nhiên đúng là như vậy. Cách nhiều năm như vậy, loại chuyện nhỏ như vị trí phòng dụng cụ này ngài còn có thể nhớ rõ ràng như thế.”
“Chuyện nhỏ? Không nhỏ.” Tần Lâu rũ mắt xuống, cười cười: “Trong phòng dụng cụ cũng sẽ phát sinh một ít… chuyện khiến ký ức người khác khắc sâu.”
“?”
Lưu Du Sanh lần thứ hai sững sờ cả người.
Không biết có phải là ảo giác của ông ta hay không, lời này nghe thế nào đều khiến người ta cảm thấy có chút kỳ quái a…
Tống Thư ở bên cạnh vẫn luôn yên lặng, nghe đến đây rốt cuộc có chút không kiềm chế nổi. Lợi dụng lúc Lưu Du Sanh theo bản năng mà rũ mắt suy nghĩ, cô ngước mắt lên nhìn Tần Lâu một cái.
Tần Lâu yên lặng cười. Biết rằng chọc tức tiểu vỏ trai đối với mình cũng không có gì tốt, anh trước lúc Lưu Du Sanh nhận ra cái gì đó đã lên tiếng:
“Chuyến này đi đã cực khổ thầy Lưu rồi, chúng tôi đi vào trước. Lễ kỷ niệm thành lập trường bên kia chúng tôi sẽ trực tiếp đi qua, không cần phải phiền toái thầy Lưu.”
“Ai, lời này Tần tổng nói quá khách khí rồi.” Lưu Du Sanh vung tay: “Tôi xác thực là không tiện, vậy hai người cứ tùy ý đi, trước đó tôi đã giới thiệu qua cho hai người về trường học rồi, tôi sẽ đến hội trường chờ hai người trước?”
“Được.”
“…”
Hai bên tạm biệt nhau, Lưu Du Sanh xoay người đi xuống lầu. Tần Lâu và Tống Thư đi tới trước cửa phòng làm việc.
Tần Lâu muốn gõ cửa, Tống Thư kéo tay anh lại: “Anh xác định thực sự muốn đi vào?”
“Đã đến rồi.” Tần Lâu cười nhẹ: “Bằng không, em cho ‘ân sư’ ở bên trong khổ sở chờ đợi một buổi trưa? Kết quả này cũng không phải không thể tiếp nhận.”
Tống Thư bất đắc dĩ: “Tâm trả thù của anh quá mạnh mẽ, Tần Lâu.”
Tần Lâu cười, ánh mắt phiếm lạnh: “Anh căn bản chính là như vậy. Huống chi toàn bộ chuyện có liên quan đến em, trình độ khoan dung độ lượng của anh so với cây kim tiêm cũng không lớn hơn bao nhiêu.”
Tống Thư vẫn là không yên lòng: “Vậy chúng ta nói chuyện cẩn thận, đi vào có thể, nhưng không được quậy quá mức.”
“Thế nào gọi là quậy quá mức?”
“…”
Tần Lâu cười đến phóng túng: “Em biết đó, định nghĩa ‘quá mức’ của kẻ điên cùng người bình thường có khả năng không giống nhau lắm.”
Tống Thư vẻ mặt không biểu tình nhìn anh: “Vậy thì theo định nghĩa người bình thường đi.”
“Anh cũng không phải người bình thường, anh chỉ là một kẻ điên.” Tần Lâu vẻ mặt vô tội: “Anh làm sao biết định nghĩa người bình thường là như thế nào?”
Tống Thư: “…”
Vào lúc Tống Thư gần như muốn từ bỏ việc cùng kẻ điên này ‘giảng đạo lý’, Tần Lâu ước chừng đã chơi đến tận hứng, anh cụp mắt xuống nhẹ giọng cười.
“Được rồi, anh biết rồi. Tuy rằng không rõ lắm giới hạn của một người bình thường là như thế nào, nhưng không phải còn có em nữa sao?”
Tống Thư ngước mắt lên nhìn anh.
(Truyện được edit bởi Diễm Sắc Cung.)
Tần lâu ôm lấy tay cô: “Chỉ cần em cho anh một ánh mắt, anh sẽ dừng lại… anh chỉ luôn nghe em, em cũng biết.”
“…..”
Tống Thư không nhịn được cảm xúc dưới đáy mắt, người khẽ run một cái.
Sau một lúc, cô cũng bất đắc dĩ mà cười lên: “Kẻ điên.” Một tiếng này chứa đựng sự vô cùng bất đắc dĩ, nhưng cũng cực kỳ ôn nhu.
Bàn tay ngăn cản của Tống Thư rủ xuống, Tần Lâu tiến lên gõ cửa phòng làm việc.
Bên trong vang lên một tiếng “Mời vào.”
Tần Lâu đẩy cửa ra, chờ Tống Thư đi vào, chính mình cũng đi vào theo.
Trong phòng làm việc, người đàn ông trung niên có khuôn mặt đại chúng(*) mặc một bộ đồ phổ thông không khác gì so với các thầy cô trung học khác, từ đường nét khuôn mặt, Tống Thư mơ hồ có thể tìm ra một chút ấn tượng trong quá khứ.
(*) Đại chúng: ý nói khuôn mặt phổ thông, quần chúng, bình dân.
Mà Mạnh Khánh Tân đã sớm được đồng nghiệp thông báo, sẽ có hai vị cựu học sinh về trường thuận tiện đến đây ghé thăm ông. Lúc này ánh mắt của ông nhìn về phía Tống Thư, hiển nhiên đang cực lực nhớ lại đây là học sinh nào mà ông đã từng dạy dỗ.
Chắc có lẽ Tống Thư thời cao trung là một học sinh quá mức an tĩnh, từ trong nội tâm của Mạnh Khánh Tân toát ra một loại cảm nhận như đã từng quen biết, lại cách một tầng giấy mỏng, như thế nào cũng không chọc thủng được.
Ông đứng lên, nghi hoặc hỏi: “Em tên là…”
“Tống Thư.”
Một giọng nói khác trả lời thay Tống Thư.
Mạnh Khánh Tân nghe thấy âm thanh thì ngẩng đầu lên nhìn về phía sau Tống Thư, trước mắt liền xuất hiện một khuôn mặt tuấn mỹ càng thêm quen thuộc.
Thân ảnh Mạnh Khánh Tân cứng đờ.
Khuôn mặt này nếu rút đi một phần góc cạnh, lại nhiều thêm hai phần thiếu niên kiệt ngạo và sắc bén, kia chẳng phải là…
“Tôi là Tần Lâu… đã lâu không gặp, thầy Mạnh.”
Tần Lâu câu môi nở nụ cười, thân thể đứng yên.
“Tần, Tần Lâu?”
Biểu tình trên mặt Mạnh Khánh Tân ngay lập tức thay đổi. Trong lịch sử trường Nhị Trung ở thành phố Q, học sinh xuất sắc có không ít, nhưng trường hợp giống như Tần Lâu là lần đầu tiên cũng như tuyệt đối không có cách nào dùng một từ khái quát để hình dung.
Cho đến nay, ngẫu nhiên còn có thầy cô tụ tập lại một chỗ nhàn rỗi nhắc tới, lắc đầu cảm khái: Ai có thể nghĩ đến năm đó vốn dĩ là một Hỗn Thế Ma Vương lại là học sinh có thành tích xuất sắc nhất, lại ngắn ngủi trong mấy năm trở thành đại biểu truyền kỳ trong ngành đầu tư tài chính quốc tế đâu?
Giống vậy, những tin đồn về những chiến tích khi Tần Lâu còn đi học, đến nay vẫn còn được lưu truyền rộng rãi giữa giáo viên và học sinh.
Vừa là thiên tài, vừa là kẻ điên… đại khái không có ai là không đồng tình với những đánh giá này hơn các thầy cô đã từng dạy Tần Lâu ít nhất một lần ở trường Nhị Trung thành phố Q.
Mạnh Khánh Tân vào lúc này càng cảm thấy cảm khái nhiều hơn, nguyên nhân là vì…..
Ánh mắt Mạnh Khánh Tân rơi vào trên người con gái sau khi đi vào vẫn luôn an tĩnh không nói lời nào, ông cười khổ.
“Tôi nhớ ra rồi, Tống Thư, tôi hẳn là nên nhớ rõ em.”
Tống Thư khẽ rũ mắt xuống: “Chào thầy Mạnh.”
“…”
Một tiếng bình bình đạm đạm “Chào thầy Mạnh” này rất dễ gợi lên cho Mạnh Khánh Tân những ký ức năm đó. Người con gái này kỳ thật để lại ấn tượng rất sâu cho ông, rốt cuộc ông dạy dỗ học sinh ở tuổi này, lớn lên lại đẹp như vậy, thành tích học tập cũng rất tốt, tính cách lại an tĩnh, học sinh như vậy thực sự là chưa gặp qua ai.
Hơn nữa, nữ sinh này năm đó cùng Hỗn Thế Ma Vương “Nổi danh” nhất trong trường học dây dưa không dứt.
Bản thân Mạnh Khánh Tân cũng nhớ rõ, giống như rất nhiều lần bản thân kêu nữ sinh đến văn phòng, không vì cái gì khác, chỉ khuyên cô “Cải tà quy chính” “Bỏ tối theo sáng”, cách tiểu tử nguy hiểm kia càng xa càng tốt.
Đáng tiếc cuối cùng cũng không thuyết phục được cô.
Mạnh Khánh Tân nhìn Tống Thư, lại nhìn Tần Lâu, ông nở nụ cười, có chút xấu hổ còn có chút áy náy.
“Tôi hiểu rồi, các em hôm nay đến đây là để tôi nhìn một cái, năm đó tôi không chỉ ngăn cản không thành công, mà còn sai quá sai đúng không?”
Tống Thư không phản bác lại, đứng im tại chỗ rũ mắt, cũng không nhúc nhích.
Cô không tán thành cách làm của Tần Lâu, nhưng nếu đó là lựa chọn của Tần Lâu thì cô sẽ bồi theo, coi điều này chính là sự lựa chọn của chính mình.
“Không, tôi tới là cảm ơn thầy Mạnh.”
Một giọng nói tựa như dây đàn vang lên trong phòng làm việc yên tĩnh, Tống Thư có chút ngoài ý muốn ngước mắt nhìn về phía Tần Lâu.
Mạnh Khánh Tân so với Tống Thư bất ngờ hơn nhiều: “Cậu cảm ơn tôi? Cảm ơn cái gì?” Chính bản thân ông cũng không nhịn được cười tự giễu: “Cảm ơn tôi không có mắt nhìn người, phân loại học sinh rối loạn sao?”
Tần Lâu không cười, nói: “Cảm ơn thầy Mạnh đã che chở cho cô ấy.”
Mạnh Khánh Tân sững sờ.
Tần Lâu: “Khi đó tôi thật sự không đáng làm một học sinh, tôi không thích các thầy giáo, các thầy giáo cũng không ưa thích tôi… Điều này rất công bằng. Nhưng thầy Mạnh thích cô ấy, cũng muốn che chở cho cô ấy, điều này cũng đã quá đủ, bất luận như thế nào tôi cũng nên cảm ơn thầy.”
“…”
(Truyện được edit bởi Diễm Sắc Cung.)
Mạnh Khánh Tân phải mất một thời gian mới lấy lại tinh thần. Ông lắc đầu cười khổ: “Cậu cố ý khiến tôi thấy hổ thẹn sao? Kỳ thực chuyện đó đã lưu truyền trong trường rồi, hồi đó tôi cũng biết rõ, cậu nghe lời Tống Thư, chắc hẳn là rất yêu nó… nhưng lúc đó các người chỉ là hai đứa trẻ mới lớn? Tuổi trẻ định tính(*) kém, hơi chút liền tách ra, yêu thích cũng không được lâu. Cho nên tôi luôn cảm thấy, lâu dài mà nói, Tống Thư nên cách tiểu ma đầu cậu xa một chút mới tốt.”
(*) Định tính: cách xác định tính chất vấn đề.
Mạnh Khánh Tân nói xong, dừng một chút, cười cười.
Lúc này giọng điệu so với lúc trước không giống nhau, có thêm vài tia thoải mái và vui mừng.
“Tôi đúng là đã sai rồi. Bất quá thuyết phục không tồi, sai cũng không thấy rõ… Hai đứa nhỏ các người rốt cuộc cũng không giống với những đứa trẻ khác, tâm tính ổn định sớm, tôi không nên ở trước mặt con bé nói cậu… may mà, con bé cũng không nghe tôi.”
Câu cuối cùng nói ra, trên mặt Tống Thư cũng không nhịn được nở nụ cười.
Bầu không khí trong phòng làm việc một chút ngăn cách và khó xử rốt cuộc cũng tiêu tán. Thầy trò không còn ngại, Tống Thư và Tần Lâu trước sau ngồi xuống, bỏ ra chút thời gian hàn huyên với vị ân sư này.
Khi mặt trời lặn về phía Tây, tiếng chuông báo giờ học tự học cuối cùng của buổi chiều vang lên, hai người lúc này mới đứng dậy nói lời tạm biệt.
Không để Mạnh Khánh Tân đưa tiễn, sau khi Tống Thư và Tần Lâu tạm biệt thầy Mạnh thì cùng nhau đi ra cửa phòng làm việc.
Cánh cửa đóng lại.
Đã lên lớp, trên hành lang chỉ còn lại thân ảnh hai người Tống Thư và Tần Lâu. Mặt trời lặn về phía Tây đem ánh chiều tà ở phía tây từ cửa sổ chiếu đến, bóng dáng hai người trải dài trên mặt đất, thật dài, gắn bó trùng trùng điệp điệp bên nhau.
Không biết là ăn ý hay vì cái gì khác, hai người đều đứng tại chỗ, ai cũng không nhúc nhích.
Yên tĩnh một lát, Tần Lâu mở miệng trước: “Anh nghe thấy được.”
“…” Tống Thư ngước mắt lên.
Cô dường như không có chút kỳ quái nào tại sao Tần Lâu lại nói ra câu này, cô nhìn Tần lâu trong mắt có một chút bất đắc dĩ còn lại là vô số dung túng.
Tần Lâu nhìn cô cười, đem những gì mình nhớ trong quá khứ nói ra với giọng điệu dọa người, chẫm dãi lặp lại:
“Cho nên em mới kêu anh đi kết giao bạn bè, bởi vì tất cả mọi người đều nói em nên tránh anh càng xa càng tốt đúng không? Em cuối cùng cũng phát hiện ra điều này, nhưng bây giờ mới đáp ứng bọn họ, em không cảm thấy đã quá muộn rồi sao?”
Bất lực là khi cô là người dẫn kẻ điên đến, Tống Thư chỉ đành phối hợp.
“Em không đồng ý.”
“Nhưng em biết không? Lời bọn họ nói một câu cũng không sai.”
Sau khi Tần Lâu lặp lại, có chút do dự, sau đó nhỏ giọng nói….
“Em nên sớm đi.”
Tống Thư nhíu mày lại.
Không phải vì lời nói này của Tần Lâu, mà là vì đột nhiên những hình ảnh trong hồi ức cực kỳ rõ ràng xuất hiện trong đầu cô. Cô cho rằng những ký ức trước kia đã bị vùi trong trường hà(*) nhưng hóa ra tất cả đã được chôn giấu ở nơi sâu nhất trong đầu, chỉ chờ cô phát hiện nó ra thêm lần nữa.
(*) trường hà: sông, sông dài.
Những ký ức đó quá mức rõ ràng, thoáng như chỉ mới xảy ra ngày hôm qua, thế cho nên một giây trước khi Tần Lâu mở miệng, cô cơ hồ là theo bản năng cúi đầu nhìn cổ tay trống rỗng của chính mình…
Cô nhớ tới ngày đó thiếu niên chế trụ cổ tay cô sức lực có bao nhiêu mạnh, sau khi nói xong câu tàn nhẫn duy nhất đối với cô, anh sững người đứng tại chỗ vài giây, dưới mắt ẩn ẩn tia trào phúng.
Cặp mắt kia phảng phất gần trong gang tấc, khóe mắt thiếu niên đỏ đến mức gần như muốn chảy ra máu.
【… Ai hiếm lạ?】
Anh không muốn như vậy, nhưng buộc chính mình buông tay ra, xoay người rời đi.
Tống Thư nhìn bóng lưng thiếu niên, không nhịn được há miệng.
【Tần Lâu.】
【…】Bước chân thiếu niên dừng lại, rất nhanh một lần nữa lại bước đi.
【Tần Lâu.】 Anh mắt điếc tai ngơ.
【…】
【Tần Lâu.】
【…】
【Tần Lâu.】
【…】
Một tiếng cuối cùng, bóng người thiếu niên bỗng dừng lại.
Sau đó bóng lưng cứng đờ của anh quay đầu trở lại.
Ánh mắt Tống Thư run rẩy.
Cô giương mắt nhìn về phía Tần Lâu, thiếu niên cũng đang nhìn cô, cô phảng phất như nhìn thấy lớp bên ngoài hung hăng đả thương người khác của thiếu niên lại luôn đem mặt mềm mại dễ bị thương nhất của mình để lộ cho cô xem.
Viền mắt Tống Thư ẩm ướt. Lông mi của cô khẽ run, chậm rãi hạ xuống, giấu đi một chút ý cười.
“Em vẫn luôn ở nơi này. Không có đi.”
Tâm tình dưới mắt Tần lâu chấn động.
Mấy giây sau, anh cụp mắt cười, bước vài bước đi đến trước mặt Tống Thư, sau đó ôm cô vào trong иgự¢.
Anh cúi người xuống hôn lên môi cô.
“Nhiều nhất muốn em gọi tên anh bốn lần… Cho dù trời có sập xuống thì anh cũng sẽ đi đến trước mặt em.” 
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc