Loan Xảo Khuynh đột nhiên đề cao giọng khiến Tần Lâu với Tống Thư đều thoáng giật mình. Họ không thể không dừng lại, ầm thầm liếc nhìn nhau giây lát, Tống Thư rời tầm mắt trước, nhìn về lối rẽ phía đối diện.
Trên đường đi, đám người vốn đang cúi đầu bàn bạc hiển nhiên cũng bị làm cho sửng sốt. Âm thanh bàn bạc không hẹn mà cùng dừng lại, sau đó đám người lại nhớ tới cái tên mới bị gọi, theo bản năng nhìn về phía một trong hai người đầu tiên.
Sở Hướng Bân tạm dừng hai giây, sau đó đột nhiên nở nụ cười:
“Thật là trùng hợp, Loan trưởng phòng.”
“…”
Loan Xảo Khuynh thiếu chút nữa cắn gãy cả răng. Cô không hề nghĩ ngợi, bước nhanh qua Tần Lâu và Tống Thư đang ở đứng phía trước cô. Tống Thư định vươn tay ra ngăn cản nhưng không kịp.
Khi mọi người bình tĩnh trở lại, Loan Xảo Khuynh đã bước tới trước mặt Sở Hướng Bân.
Ký ức về việc đánh nhau với một đám nữ sinh côn đồ thời đi học đại khái vẫn còn, Loan Xảo Khuynh tức giận mất hết lý trí, không cần (phải) nghĩ ngợi xuống tay chỗ nào là tốt nhất.
Cô dùng một tay nắm lấy cà vạt trong áo vét của Sở Hướng Bân, тһô Ьạᴏ kéo người đó xuống với vẻ mặt hung dữ.
“… Ai!”
Mấy người phía sau Sở Hướng Bân luống cuống, có người theo bản năng nâng tay nên định hỗ trợ.
Sở Hướng Bân giơ cánh tay ra hiệu cho họ dừng động tác. Mà chính anh dường như không bận tâm đến chiếc cà vạt đang bị Loan Xảo Khuynh giữ chặt, ngược lại nở nụ cười.
“Loan trưởng phòng, chúng ta mới không gặp có một tuần, cô cho dù có nhớ tôi thì cũng không thể vừa mới gặp mặt đã bày ra tư thế như vậy chứ?”
“Tôi muốn anh đi ૮ɦếƭ!”
Loan Xảo Khuynh nghiến răng nghiến lợi.
Cà vạt của Sở Hướng Bân đã bị cô kéo ra khỏi bộ vest, cô dễ dàng quấn lại nửa vòng, buộc Sở Hướng Bân không thể không cúi thấp đầu một chút.
Cô cố nặn ra một nụ cười:
“Đây là anh muốn tìm ông chủ mới? Mới gia nhập đoàn đội vài ngày đã bị người khác mua chuộc, anh cũng không định gánh vác trách nhiệm, sợ tôi tính sổ với anh, cho nên ngay cả khâu nhân sự cũng bỏ qua, trực tiếp đệ đơn từ chức lên Tổng giám đốc, sau đó cuốn gói cao chạy xa bay?”
Sở Hướng Bân không nói chuyện, người ở phía sau nghe không lọt tai:
“Ai, cô gái này tuổi còn trẻ mà sao lại nói chuyện khó nghe như vậy? Hơn nữa, cô có nói chuyện thì trước hết buông Sở tiên sinh ra! Nếu không tôi gọi bảo vệ tới, cô còn không buông tay.”
“Không sao đâu.”
Sở Hướng Bân cắt ngang lời nói của người đàn ông, giơ cánh tay mới vừa rồi hạ xuống, nhưng thay vì cố gắng thoát khỏi tay Loan Xảo Khuynh, lại xoa cằm của chính mình.
Sau đó Sở Hướng Bân tức giận lạnh lùng nhìn chằm chằm Loan Xảo Khuynh hai giây, sau đó quay lại, cười nhạo.
“Giới thiệu với các vị, vị này chính là trưởng phòng nhân sự của Vio, Loan Xảo Khuynh, cũng từng là đồng nghiệp trước đây của tôi.”
Ngay khi Sở Hướng Bân ngừng nói, liền có tiếng cười nhạo.
“Ồ, chẳng lẽ chỉ là đồng nghiệp cũ thôi sao? Vốn dĩ với tư thế này, tôi còn tưởng là bạn gái cũ của anh bắt quả tang anh ở bên ngoài… tìm công chúa, liền chạy tới cửa tìm cách báo thù.”
“Đúng vậy. Hơn nữa con người hướng nơi cao hơn mà tiến, nước lại chảy về hạ lưu. Vio các người không giữ được nhân tài, tìm đến Sở tiên sinh ăn vạ thì có ích gì?”
“Để một nữ nhân làm trưởng phòng nhân sự, tôi nghĩ công ty VIO quả thực kém cỏi.”
“…”
Một vài người đi cùng Sở Hướng Bân đứng ở trạm nghỉ chân, lúc này tự nhiên mà nhân cơ hội trêu đùa, lời nói đều mang tính công kích.
Đối mặt với việc bị công kích dồn dập, Loan Xảo Khuynh tức giận đến nỗi sắc mặt đỏ bừng lên, càng vội càng không mở miệng được.
Cho đến khi một tiếng cười khẽ vang lên sau lưng cô.
Mọi người lúc này mới tạm dừng, đều giương mắt nhìn về hướng phát ra tiếng cười. Ngay khi tầm mắt của bọn họ chạm vào thần sắc lười biếng của người đàn ông đang đứng kia, biểu cảm của bọn họ bắt đầu thay đổi một cách vi diệu, bọn họ né tránh và lùi lại.
Vì thế mà tiêu điểm tự nhiên mà tập trung vào người phụ nữ bên cạnh người đàn ông đang che miệng nghiêng mặt cười.
Một người phụ nữ có khuôn mặt xinh đẹp, mặc dù chỉ nhìn thấy một bên sườn mặt cũng đẹp đến mức khiến người ta phải trầm trồ, các đường nét trên khuôn mặt như lông mày, mũi, môi đều tinh xảo hoàn mỹ, nụ cười phong tình phá lệ động lòng người.
Có người im lặng hai giây, rốt cục nhịn không được mở miệng.
“Cô, cô cười cái gì?”
“…”
Tống Thư nghe thấy tiếng, rốt cục cũng nén ý cười chưa chạm đến đáy mắt, nâng ánh mắt lạnh lùng nhìn về đám người.
(Truyện được edit bởi Diễm Sắc Cung Team.)
“Phụ nữ làm trưởng phòng thì làm sao? Đến trường hợp này còn đem ra nói giỡn, tự mình cảm thấy toàn bộ năng lực thể diện phải dựa vào cái phía dưới kia? Không biết mẹ ngài biết chính mình sinh ra một thứ như vậy, liệu có thể hối hận lúc trước cắt nhau thai mà giữ lại ngài?”
“Cô…!”
Sắc mặt vị vừa mở miệng đột biến, hiển nhiên hắn cũng ngờ tới một nữ nhân thoạt nhìn xinh đẹp mềm mại như vậy, lời nói lại sắc bén “không câu nệ tiểu tiết”.
Hắn tức giận đến sắc mặt đỏ bừng, mắt lộ ra hung quang, bộ dáng có thể động thủ bất kỳ lúc nào.
Nghênh đón tầm mắt hắn, Tần Lâu cùng Tống Thư gần như cùng lúc, không để ý đến ánh mắt hay lời nói của người khác, bọn họ thản nhiên đi về phía trước.
Đồng thời, Tần Lâu lười biếng cười rộ lên, sau đó bắt chuyện:
“Trước khi động thủ nên nhớ phải suy nghĩ kỹ càng, quật ngã các người chẳng tốn một phần khí lực, một là tôi không muốn bẩn tay, hai… thật nhàm chán khi bắt nạt một lũ lớn tuổi.”
“…”
Sắc mặt mấy người kia nhất thời càng thêm khó coi.
Nhưng họ phải thừa nhận từ tận đáy lòng mình… Tần Lâu nói một chữ cũng không sai. Về phía Cần Duệ, ngoại trừ Sở Hướng Bân không phải người trong công ty, Thường Đình người trẻ tuổi nhất cũng đứng quá sáu, tuổi cũng đã tứ tuần.
Mà đối diện là người tuổi còn trẻ, ở giới đầu tư không ai dám coi thường người trẻ tuổi này chút nào, tính toán đại khái cũng chỉ hai mươi sáu hai mươi bảy tuổi.
Năng lực cùng tuổi tác hoàn toàn trái ngược như độ rộng của dòng sông so với mặt biển, làm cho sắc mặt của đám người Cần Duệ bên này đen như đáy nồi.
Tống Thư cùng Tần Lâu đi đến ngã ba đường liền dừng lại. Ánh mắt Tống Thư nhẹ nhàng, cô khẽ nói:
“Loan trưởng phòng, bữa tối quan trọng hơn, đừng lãng phí thời gian cho những người không xứng đáng.”
Tay Loan Xảo Khuynh cứng đờ, tuy rằng có chút không cam lòng, nhưng Tống Thư cũng đã lên tiếng, cô cũng không dám lại gây sức ép.
Loan Xảo Khuynh buông cà vạt của Sở Hướng Bân ra, trước khi xoay người còn hung tợn trừng mắt nhìn Sở Hướng Bân:
“Tôi biết anh phản bội vào thời điểm này chắc chắn có liên quan đến nhóm nghiên cứu và phát triển sản phẩm. Làm loại chuyện thất đức này, coi như trước đây tôi nhìn lầm anh. Anh nên nhớ kỹ từ hôm nay trở đi tốt nhất nên cẩn thận một chút, ngàn vạn lần đừng để người khác nắm được nhược điểm. Bằng không tôi nhất định tự tay Gi*t ૮ɦếƭ anh!”
Nói xong, Loan Xảo Khuynh nghiến răng nghiến lợi xoay người, trở về bên cạnh Tống Thư và Tần Lâu.
Sau khi Loan Xảo Khuynh quay đi, Sở Hướng Bân mới sửa lại cà vạt. Thường Đình đứng bên cạnh anh nghiêng đầu nhìn thoáng qua, cười chào hỏi với Tần Lâu.
“Tần tổng, nhân viên của ngài vẫn còn trẻ tuổi sung sức. Một chút việc nhỏ thế thôi, lại vì nó mà xé rách mặt nạ khiến hai bên đều khó coi?”
Tần Lâu cũng cười:
“Có thể diện mới bị xé rách, đối mặt cũng không phải là người, nên đừng nói như vậy.”
“…”
Ý cười của Thường Đình bị nghẹn lại.
Thực chất hắn rất đố kỵ với Tần Lâu, lần này đánh tới còn tưởng rằng khiến đối phương thất bại, không ngờ tới chính hắn tự làm mình mất mặt.
Tâm tư của Thường Đình xoay chuyển nhanh chóng, hắn chỉ muốn nhanh chóng tìm ra điểm nào đó để công kích Tần Lâu ngay lập tức, để anh cũng phải nếm thử mùi xấu hổ.
Sau vài giây giằng co như vậy, Thường Đình dường như đột nhiên nghĩ tới cái gì. Tầm mắt hắn lướt ngang, rơi xuống Tống Thư đứng bên cạnh Tần Lâu.
“Đây có phải vị trợ lý xinh đẹp mà Tần tổng tuyển trong lời đồn phải không?”
“Đúng vậy, Thường tổng.”
Đám người đi theo Thường Đình quen với việc xu nịnh, am hiểu nhất chính là tâm tư của Thường Đình. Lúc này lập tức có người cười nịnh hót nói tiếp:
“Nghe nói kêu là Tần Tình, bộ dạng có điểm giống với mối tình đầu của Tần tổng.”
Thường Đình gật gật đầu:
“Ồ, thật vậy à. Tôi nói với cô cái này, những ngày sau của Vio chỉ sợ là không được may mắn, nếu cô quả thực thiếu tiền, chi bằng cô theo tôi đi?”
Thường Đình nói ra, đám người còn lại bật cười, chỉ là mới cười được vài giây lại lần lượt nghẹn họng.
Phía đối diện, thần thái của người đàn ông lúc đầu còn lười nhác lúc này như bị chạm phải vảy ngược, nhất thời từ ánh mắt đến vẻ mặt đều lộ ra vẻ u ám.
Bị cặp mắt tối đen kia nhìn qua, đám người Cẩn Duệ bên này ngay lập tức cảm thấy ớn lạnh cả cổ, cứ như là vừa mới bị dao cứa vào cổ vậy. Nếu bọn họ còn dám cười nữa, kẻ điên kia có thể tiến tới vặn cổ bọn họ ngay.
Cảm xúc của Tần Lâu dao động đương nhiên không chỉ mình đám người đối diện cảm thấy. Trong lòng Tống Thư bất đắc dĩ, những trên mặt vẫn nở nụ cười.
Cô chủ động ôm lấy cánh tay Tần Lâu, khuôn mặt áp vào cạnh sườn người nào đó, hướng ánh mắt về phía Thường Đình.
“Thường tổng, thật ngại quá, bình thường tôi chọn cấp trên trước hết là xem năng lực, sau lại nhìn mặt… mà thật trùng hợp ngài lại không có cả hai.”
Nói xong, Tống Thư không để ý tới vẻ mặt xanh mét của Thường Đình, khẽ lay cánh tay Tần Lâu, nũng nịu nói.
“Tần tổng, chúng ta có thể đừng để ý tới bọn họ được không, em đói bụng lắm. Chúng ta đi ăn cơm đi?”
“Được, em nói gì anh cũng nghe hết.”
Tần Lâu mặc cho Tống Thư kéo đi, đi ngang qua đám người Cần Duệ không hề bố thí một ánh mắt dư thừa nào.
(Truyện được edit bởi Diễm Sắc Cung Team.)
Sau khi xác nhận đã rời khỏi tầm mắt của đối phương, cảm xúc của Tống Thư nhạt dần, cô hơi nhíu mi định rụt tay lại, lại bị người nào đó đè lại.
Tống Thư ngoái đầu nhìn, rơi vào ánh mắt thâm thúy của Tần Lâu, ánh mắt có chút nguy hiểm:
“Ở trước mặt bọn họ lại dịu dàng hơn khi chúng ta ở cùng nhau, thật khiến người ta tổn thương, tiểu vỏ trai.”
Tống Thư dở khóc dở cười:
“Cái này mà anh cũng ăn dấm chua được?”
“Anh đâu có ghen đâu. Anh thấy em diễn cũng thật điêu luyện, hay là về sau khi có mình hai ta, em cũng làm nũng như vậy với anh đi.”
Biểu tình của Tống Thư nhất thời vi diệu:
“Chính em còn thiếu chút nữa nổi da gà, anh còn có tâm tình hưởng thụ?”
Tần Lâu khẽ híp mắt lại:
“Đâu chỉ là hưởng thụ.”
” … Ngừng.”
Tống Thư cảnh giác phản ứng kịp thời:
“Chủ đề này kết thúc ở đây.”
Tần Lâu tiếc nuối.
Ba người được tiếp đón đến vị trí đã đặt trước. Thời điểm bọn họ gọi món, thoạt nhìn Loan Xảo Khuynh vẫn không yên lòng.
Tống Thư cùng Tần Lâu nhìn nhau, Tống Thư khẽ lắc đầu, hai người đều giả bộ như không nhìn thấy gì.
Trong lúc dùng cơm, Tần Lâu thoáng nhìn qua đồng hồ, cầm lấy khăn ăn màu trắng lau khóe miệng, đứng dậy.
Tống Thư hiểu ý, cười nhạt nói:
“Ừ, bọn em đợi anh quay lại.”
“…”
Vài phút sau.
Tần Lâu đi đến bếp riêng nằm ở góc khuất của nhà hàng.
Được bao quanh một đám rừng trúc, dòng thác nhân tạo cọ rửa núi đá đen khổng lồ với những hoa văn trạm trổ tuyệt đẹp. Vòng qua núi đá, anh bước vào nhà vệ sinh duy nhất được trang trí theo phong cách hiện đại.
Có người đứng trước bồn rửa tay.
Sở Hướng Bân ngẩng đầu, liếc nhìn Tần Lâu qua gương:
“Tôi đã kiểm tra qua, không có ai.”
Tần Lâu không chút để ý tới địa điểm hiện tại gật đầu, đồng thời đi đến bồn rửa tay, dừng lại.
“Bọ ngựa cùng ve sầu, đều chui vào rồi?”